Lúc hắn nắm tay cô bước tới, dù vẫn ý thức được ánh mắt của những người xung quanh, và tất nhiên vẫn cảm thấy ngại ngùng, nhưng cô vẫn quyết tâm nắm chặt tay hắn, không hề buông ra.
Vì cô biết hắn không coi cô là sự hổ thẹn nữa.
Ở gần cô không mất mặt nữa.
Hôm đó, hắn nằng nặc dắt cô đi vòng vèo mấy nơi, thậm chí còn bám theo cô tới Ứng Thiên Đường để giao đậu hũ.
“Trong phường đang bận tối mắt mà chàng không về trông chừng sao?” Khi cô nhận ra hắn cũng nhảy lên xe lừa với mình thì không nhịn được nhìn hắn hỏi.
“Bây giờ sắp lập đông, chuyện nào cần thì cũng giải quyết xong xuôi rồi, hiện tại cửa hàng chỉ còn buôn bán nữa thôi, mà mấy chuyện đó chưởng quỹ ứng phó được, vả lại Lý tổng quản cũng ở đó, chẳng có gì đáng ngại.” Hắn chủ động cầm dây cương, nhìn cô nói: “Huống hồ gì họ Tô nói sao cũng là sư phụ của ta, ta muốn lấy vợ thì ít nhất cũng phải tới chào hỏi lão một tiếng chứ.”
Nghe hắn nói cũng hợp lý nên cô đành cho hắn đi theo.
Khi tới Ứng Thiên Đường thì hắn mang đậu hũ giao tới phòng bếp giúp cô. Tô Tiểu Mị vừa nghe Dịch Viễn và Đông Đông tới đây, chốc lát sau đã xuất hiện ở cửa phòng bếp.
“Đông Đông, tới giao đậu hũ à?”
“Dạ.” Đông Đông thấy Tô Tiểu Mị thì nhoẻn mỉm cười.
Tô Tiểu Mị đáp lại bằng cái cười mỉm chi hiền lành, sau đó mới ngẩng cao đầu nhìn tên đứng sau lưng Đông Đông, hỏi giả lả: “Dịch thiếu, phường giấy nhà cậu không bận à? Tới đây làm gì thế?”
“Ta đưa Đông Đông tới.” Dịch Viễn nhìn thẳng y, nói: “Ta nghĩ chắc lão cũng nghe thấy tin hai chúng ta sắp thành thân rồi nhỉ.”
Tô Tiểu Mi híp tịt mắt lại, nhưng nụ cười vẫn đọng trên môi: “Thành thân? Ta cứ tưởng đây chỉ là tin đồn thôi.”
“Đó không phải tin đồn.” Dịch Viễn nhìn y ngoài cười nhưng trong không cười: “Bọn ta đã chọn được ngày rồi, thiếp mời đang in trong phường, chắc là nội sáng ngày mai sẽ đưa tới đây.”
“Đông Đông, muội muốn lấy tên tiểu tử này thật à?” Tô Tiểu Mị cúi đầu nhìn cô nương đang đỏ hồng cả mặt, dọ lời: “Không suy nghĩ thêm chút nữa ư?”
“Cô ấy đã suy nghĩ kỹ rồi.” Trên môi Dịch Viễn vẫn mang ý cười, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ hậm hực.
Tô Tiểu Mị chẳng buồn ngó ngàng tới hắn, chỉ nhìn Đông Đông nói: “Đừng sợ, nếu hắn ép muội thì cứ nói với ta, ta làm chủ giúp muội.”
Đông Đông xấu hổ đỏ mặt, chỉ rụt rè lắc đầu đáp: “Y không ép muội.”
Tô Tiểu Mị cười cười, hỏi tới: “Thật à?”
“Thật ạ.” Cô ngượng ngịu gật đầu lần nữa.
“Vậy chúc mừng muội.” Tô Tiểu Mị cười hiền hòa.
“Cảm tạ Tô gia.” Đông Đông hớn hở nói lời cảm tạ.
“Cũng vừa hay Bạch Lộ đang ở trên đảo, hai chúng ta đi chung đi.” Y nói với Đông Đông.
“Dạ.” Đông Đông không nghi ngờ gì, cười đáp ngay: “Để muội về xe lấy giỏ trước.”
Cô quay lưng ra ngoài, Tô Tiểu Mị và Dịch Viễn theo sau, băng qua cổng sân, đi tới cạnh xe lừa, rồi cùng nhau xách giỏ thức ăn tới bến tàu giùm cô. Khi tới chỗ vắng vẻ thì Tô Tiểu Mị hạ giọng hỏi:
“Tiểu tử thối, cậu làm được chuyện gì hay ho rồi?”
“Ý gì?” Dịch Viễn hỏi lại với bộ mặt tỉnh rụi.
“Hôm ta tới tìm cậu, cậu không hề có ý định thành thân mà.”
“Ta chưa từng nói không muốn thành thân, chỉ nói là khó tìm được người vợ tốt thôi.” Dịch Viễn nhếch mép, nói giễu: “May có lão nhân gia ngài nhắc nhở, ta mới ngẫm thấy Đông Đông quả là thích hợp với ta nhất.”
Tô Tiểu Mị nhướng mày toan lên tiếng, nhưng lúc này đã tới bến tàu, Tam thẩm cũng vừa chống sào cập bến, cả ba cùng nhau lên thuyền, ngồi vào muôi thuyền.
Dịch Viễn và Đông Đông ngồi một bên, Tô Tiểu Mị ngồi ở đầu khác, trên mặt y đã lấy lại nét cười, giở giọng trêu Đông Đông: “Đông Đông, sau này muội xuất giá rồi thì bọn ta còn biết đặt đậu hũ ở đâu đây?”
Đông Đông thấy bèn nghiêm túc trả lời: “Thiếu gia là người cứu mạng Đông Đông, Đông Đông đã hứa với thiếu gia, chỉ cần Đông Đông có thể làm thì vẫn giao đậu hũ tới được.”
Tô Tiểu Mị liếc xéo tên tiểu tử thối kia, đoạn mới nhìn cô cười nói: “Muội xuất giá trở thành Thiếu phu nhân Dịch gia rồi mà còn làm đậu hũ sao?”
“Dịch thiếu…” Cô đang nói dở thì cảm giác tay mình bị bàn tay to bên cạnh nắm lấy, lập tức im bặt, tới nhìn cô cũng chẳng dám nhìn hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, đỏ mặt sửa lại: “Dịch… Dịch Viễn nói, trong phòng bếp Dịch gia cũng có cối xay, muội có thể dùng nó.”
“Đúng vậy sao? Thật tốt.”
Tô Tiểu Mị cười cười, tìm mấy đề tài trên trời dưới đất tán dóc với cô. Lúc thì hỏi con lừa nhà cô phải làm sao? Muốn đi theo tới nhà Dịch gia hay là muốn gửi nuôi ở Ứng Thiên Đường? Lúc thì trêu hai người tình đầu ý hợp, còn giữ bí mật quá tài, chẳng cho y biết tý ty nào cả.
Đông Đông ngượng tới mức chẳng suy nghĩ được gì, y hỏi gì thì trả lời nấy, có lúc cô không đáp được, Dịch Viễn sẽ đỡ lời giúp cô.
Thấy hắn giành trả lời, Tô Tiểu Mị cố tình hỏi tới: “Nghe nói lúc cậu tới tiệm đậu hũ, tranh đậu hũ lại tranh thua Thu bộ đầu à? Cậu bốn y sáu, phải không? Chẳng lẽ tiểu Tử cậu trả hết võ cho thầy rồi à?”
Dịch Viễn sa sầm mặt, khóe mắt giần giật, đang định lên tiếng giải thích, thì không ngờ đã nghe Đông Đông nói trước:
“Dịch thiếu… Dịch Viễn đỡ Chu thúc trước nên mới chậm một chút.”
Hắn sửng sốt quay phắt đầu lại, thấy cô nhìn hắn với gương mặt ửng đỏ, nói: “Nếu không phải chàng đỡ Chu thúc thì e là thúc ấy đã bị bể đầu rồi, đậu hũ nát thì làm lại được, nhưng đầu người bể thì khó lòng chữa lành được.”
Hắn không biết cô nhìn thấy.
Tô Tiểu Mị nhếch mày: “Thật vậy không?”
Đông Đông ngượng chín mặt, nhưng vẫn không dằn lòng nổi muốn phân bua cho hắn: “Nếu Dịch viễn không cứu Chu thúc làm lỡ mất một nhịp, thì nhất định đỡ được nhiều khay hơn.”
Lời này làm tim hắn như muốn tan chảy, ấm áp ngọt lịm.
Nụ cười bất giác nhuộm thắm trên môi.
Hắn nắm chặt tay cô, thấy vệt hồng hồng trên mặt cô lan rộng lên vành tai xinh xắn.
Cũng đúng lúc này thuyền nhỏ cập bến đảo quỷ, ba người bước xuống thuyền, xách giỏ đồ ăn đi băng qua cánh rừng, tới căn nhà ở trung tâm đảo, bái phỏng thiếu gia Ứng Thiên Đường, Tống Ứng Thiên.
Ngôi nhà này xây hơi cao theo kiểu những ngôi nhà phương nam, đông ấm hạ mát.
Thiếu gia Tống gia mặc trường bào trắng tinh, thắt lưng cột hờ, nhàn nhã ngồi dựa vào chiếc bàn trong thư phòng đọc sách thuốc. Khi thấy người tới cũng không đứng dậy tiếp đón mà chỉ cười cười muốn Đông Đông ngồi xuống.
Bạch Lộ chấp chưởng Ứng Thiên Đường quỳ gối ở bên, rót trà cho mọi người.
Dịch Viễn ngồi xuống cạnh Đông Đông, hắn nhìn tư thế nhàn nhã của nam nhân trước mắt mà lòng có chút căng thẳng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy người này cũng có cảm giác như thế.
Thiếu gia Tống gia Ứng Thiên Đường vẫn là một quái nhân như lâu nay, sự quái dị của y nổi tiếng gần xa, người ở vùng Động Đình đều biết cả.
Bất kể là xảy ra chuyện gì, người này cũng như thể bát phong bất động (*), chỉ làm theo ý mình.
(*)Bát phong hay bát thế phong, nghĩa là tám ngọn gió đời, tám pháp ở thế gian hay làm loạn động, mê hoặc lòng người, Bát phong bất động là tâm tĩnh không dao động.
Y là một thần đồng, từ nhỏ đã lấy hổ làm vật cưỡi, ông ngoại là quỷ y tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, sư phụ của cha y là Tề Bạch Phượng, theo truyền thuyết thì đã đắc đạo thành tiên.
Vì thông minh trời sinh, cộng thêm cội nguồn gia tộc, nên ba tuổi Tống Ứng Thiên đã viết được chữ, năm tuổi đọc hết tứ thư ngũ kinh, bảy tuổi đã có thể bắt mạch kê đơn cho người, năm mười lăm tuổi y đã cùng con hổ kia dạo khắp giang hồ, các nơi y tới đều để lại hàng loạt các sự tích hiển hách. Nhưng đột nhiên hai mươi năm trước y lại về nhà giúp dược đường chẩn bệnh. Mấy năm sau không biết vì lý do gì, y bỗng không còn ở chung với song thân tại Ứng Thiên Đường nữa, mà lại lên đảo ẩn cư, chỉ lúc cần mới ra khỏi đảo.
Tình trạng ẩn cư nửa vời này chỉ tổ cho y bị đồn đại nhiều hơn, chuyện sau càng thổi phồng hơn chuyện trước.
Ai ai cũng nói y giỏi văn thạo võ, còn có tài sai khiến quỷ thần.
Lúc bé, hắn còn tưởng đây chỉ là những lời tán phét vui miệng của mọi người, nhưng sau khi hắn gặp được con hổ kia, sau khi hắn phát hiện Tống Ứng Thiên quả thật biết kỳ môn độn giáp, thì hắn cũng bắt đầu nghi ngờ những lời đồn ấy không chỉ là chuyện thần thoại.
Thời niên thiếu vì hiếu kỳ hắn từng học kỳ môn độn giáp với y trong mấy năm.
Người này chưa hề giấu giếm bất cứ điều gì, chỉ cần hắn hỏi thì y nhất định sẽ dạy hắn.
Nhưng món tri thức đó bác đại tinh thâm, hắn tìm hiểu vài năm cũng chỉ học được bề nổi. Mà hắn biết Tống Ứng Thiên đã nắm được trọn vẹn ngay khi y còn nhỏ, bày trận thi pháp đối với y chỉ đơn giản như ăn cơm uống nước.
Tuy tính cách của thiếu gia Tống gia quái dị là thế, nhưng y cũng tài giỏi vô cùng.
Hắn rất ít khi khâm phục ai đó, nhưng ngoài họ Tô ra, thì y chính là người mà hắn thật lòng khâm phục.
Nói thật thì hắn bội phục y và cũng kính trọng y.
Tuy nhiên hắn cũng biết, người này đối xử với Đông Đông rất đặc biệt. Ở đảo này ngoài số ít người thuộc Ứng Thiên Đường ra thì bình thường không cho ai khác bước vào. Nhưng Tống Ứng Thiên lại cho Đông Đông tự do ra vào ngay từ lúc cô còn nhỏ.
Y coi Đông Đông là người một nhà, săn sóc cô hơn cả.
Trước khi tới đây, mặc dù Dịch Viễn nói với Đông Đông là muốn báo cho Tô Tiểu Mị. Nhưng mặt khác, hắn biết nếu không có sự đồng ý của Tống Ứng Thiên thì hắn khó lòng nào cưới Đông Đông suông sẻ.
Quả nhiên, mới ngồi xuống Tống Ứng Thiên đã nhìn Dịch Viễn, lên tiếng:
“Ta nghe nói cậu và Đông Đông muốn thành thân?”
Hắn biết người này sẽ có ý kiến, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Hít vào một hơi thật sâu, hắn nhìn thẳng Tống Ứng Thiên, bình tĩnh trả lời:
“Đúng vậy, ta muốn thành thân với cô ấy.”
Tống Ứng thiên vẫn dựa người vào bàn, nhìn Đông Đông rồi nhìn sang hắn, mỉm cười thả chậm giọng:
“Cậu nghiêm túc chứ?”
“Vâng.” Hắn đáp chắc nịch, mắt không chớp.
“Mặc dù muội ấy không nghe được ư?” Tống Ứng Thiên cười cười hỏi lại.
“Cho dù nàng ấy không nghe được.” Dịch Viễn đáp như đinh đóng cột.
Tống Ứng Thiên nhìn thẳng vào mắt hắn bằng đôi đồng tử đen nhánh, như muốn nhìn sâu vào trong lòng hắn. Chớp mắt tiếp theo y lại cười nhạt, dời tầm mắt về phía Đông Đông.
“Muội sẽ giao đậu hũ tới đây nữa chứ?”
Đông Đông nhìn mà mặt bỗng đỏ lên, gật đầu đáp: “Vâng, Đông Đông sẽ tới nữa.”
Nói rồi y không quan tâm tới những chuyện khác nữa, chỉ sụp mắt đọc tiếp quyển sách trong tay.
Những người ở đây đều biết tính của y, hiểu thái độ này nghĩa là y đã nói xong rồi, thế là Bạch Lộ bèn lên tiếng trước:
“Nếu đã tới đây rồi thì ở lại ăn bữa cơm nhạt nhé?” Nói đoạn Bạch Lộ không cho ai có thời gian từ chối, lập tức đứng dậy ngoắc ngoắc Đông Đông nói: “Đông Đông, muội tới giúp ta đi.”
“Vâng.” Đông Đông không suy nghĩ nhiều, đứng dậy đi theo.
Tô Tiểu Mị thấy thế cũng đứng lên nói: “Tiểu tử thối, vại chứa nước sắp cạn khô rồi, theo ta đi múc nước nào.”
Dịch Viễn đứng dậy, vừa quay lưng đi tới cửa thì bỗng nghe đằng sau có tiếng gọi với theo:
“Dịch thiếu.”
Hắn giật mình, dừng bước ngoảnh đầu lại, thấy nam nhân bề ngoài tuấn tú kia nâng mắt lên, nhìn hắn hỏi:
“Những gì ta dạy cậu còn nhớ kỹ chứ?”
“Nhớ kỹ.” Hắn đã thuộc nằm lòng cách kết ấn trận pháp này từ lâu rồi.
“Cũng đừng quên.” Tống Ứng Thiên nhắc nhở hắn.
“Ta sẽ không quên.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tống Ứng Thiên cong khóe môi, nói giọng nhàn nhạt: “Dịch thiếu, nếu cậu đã cầm tay Đông Đông rồi, thì nên nắm tay muội ấy cho thật chắc, đừng thả lỏng tay, biết không?”
Lời này hình như đã từng nghe.
Sau đó hắn mới sực nhớ ra, vào lần đầu gặp gỡ người này cũng nói với hắn lời tương tự.
“Dịch Viễn biết.” Hắn nhìn cái người vẫn đang ngồi sau bàn sách kia, nói dứt khoát: “Ta sẽ không buông tay.”
Tống Ứng Thiên nghe thấy câu trả lời này thì cười nhạt, không nói gì thêm nữa mà chỉ sụp mắt, lấy tay chống đầu, đọc tiếp quyển sách của y.
Dịch Viễn quay lưng ra ngoài, thấy Tô Tiểu Mị đang tựa lưng vào cửa, đứng đợi hắn ở hành lang.
Sau đó, hai người xách bốn thùng nước đi tới bên hồ.
Dịch Viễn im lặng chờ Tô Tiểu Mị mở lời, nhưng họ Tô vẫn ngậm chặt mồm chẳng buồn hé răng.
Rốt cuộc chính hắn lại mất kiên nhẫn trước, múc nước xong bèn chủ động lên tiếng:
“Lão không hỏi gì sao?”
“Hỏi gì?”
“Ta và Đông Đông.”
Tô Tiểu Mị đặt thùng nước đầy ắp xuống đất, nhìn tiểu tử trước mắt, nói: “Cậu nên biết, nàng dâu mà mẹ cậu kỳ vọng không phải là cô nương như Đông Đông.”
“Ta biết.”
“Đừng để cho muội ấy chịu ấm ức.” Tô Tiểu Mị nhìn hắn nói: “Dù có ấm ức thì muội ấy cũng không nói ra đâu.”
“Ta biết.”
Tô Tiểu Mị nhìn nét mặt không thay đổi của tiểu tử này, cố tình nói tiếp: “Cậu có hiểu, mặc dù cậu là thiếu gia Dịch gia, nhưng cũng vì vậy mà đối với muội ấy, cậu trái lại không phải là lựa chọn tốt nhất chứ.”
Câu này làm chiếc mặt nạ bình tĩnh trên mặt hắn rạn ra một khe nứt.
Mắt hắn đanh lại, Tô Tiểu Mị đang tưởng hắn sẽ nổi cáu, thì bỗng thấy hắn hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt tối sầm lại, nắm chặt song quyền, khàn giọng nặn ra hai chữ kia lần nữa:
“Ta biết.”
Lời thừa nhận này làm Tô Tiểu Mị nhìn hắn với con mắt khác hẳn, mấy năm nay tiểu tử thối này đã tiến bộ hơn nhiều rồi.
Tô Tiểu Mị nhếch môi cười, chỉ nói một câu gọn lỏn: “Biết là tốt rồi.”
Nói rồi y nhấc thùng nước lên, đi được hai bước thì ngừng lại, móc một bình nhỏ trong lòng ra đưa cho hắn:
“Phải rồi, cái này cho cậu.”
Dịch Viễn nhận lấy, khó hiểu hỏi: “Đây là gì?”
“Là Bạch Lộ cho, hôm động phòng ngươi hòa chung với nước rồi nhỏ một ít lên đệm.”