Tiểu Noãn Đông

Quyển 2 - Chương 27



Edit: Yunchan

Dịch Viễn bị cơn lạnh lay tỉnh.

Hắn tỉnh lại trong không khí rét buốt, người trong lòng đã biến mất.

Trong khoảnh khắc cảnh tối qua ngỡ đâu chỉ là mơ, nhưng hắn vẫn ngửi được hương vị ngọt ngào của cô vấn vít trên người mình, và mành lụa mỏng bình thường hắn chưa từng buông xuống đã bị ai đó buông xuống.

Hắn nâng tay vén mành lụa, thấy mấy cây nến đỏ đã cháy tàn, thức ăn trên bàn cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Đêm qua hắn không đói bụng, cô cũng không. Mà thức ăn thì tất nhiên sẽ không tự biến vào không khí.

Nhưng nói sao thì chuyện cô không có trong phòng vẫn là sự thật.

Nỗi bất an khiến hắn tiện tay vớ đại một bộ y phục khoác lên người, bước nhanh ra khỏi phòng, tới phòng khách nhỏ.

Đại sảnh không có ai, nhưng hắn thấy phần thức dành cho một người đặt trên bàn, cánh cửa thông ra sân mở hé làm gió lạnh luồn vào.

Hắn đẩy cửa ra ngoài, thấy đèn lồng trên hành lang đã lụi, ngoài phòng tối như hũ nút, chỉ có góc trời xa xa trên tường viện là ánh lên sắc lam.

Trời sắp sáng, nhưng đó không phải là chuyện mà hắn quan tâm.

Vì ánh mắt của hắn đã bị một cô gái bé nhỏ khoác giá y đỏ thẫm ngồi xổm ở hiên cửa hút lấy mất rồi.

Cô cầm quạt, chuyên tâm giữ lửa cho một cái lò nhỏ, mặc cho mái tóc dài đen nhánh sau lưng buông xõa xuống hành lang như thác đổ mà cô cũng không để ý, chỉ lo cho lò lửa.

Than trong lò đỏ lửa, trên lò còn đặt một bình sắt.

Đúng lúc này, ở miệng bình bốc ra làn khói trắng, sôi sùng sục.

Cô cầm khăn vải nhấc nó lên, rồi cẩn thận đổ nước nóng vào bồn gỗ, sau đó đặt bình sắt xuống, bê bồn gỗ lên, quay người qua.

Vì không ngờ có người sau lưng, nên lúc cô quay lại nhìn thấy hắn thì bỗng giật mình, suýt nữa là ném luôn cái bồn nước sôi.

Hắn vươn tay giữ bồn nước giúp cô kịp thời, không để cho cô bị bỏng.

“Chàng làm ta sợ hết hồn.” Cô vỗ ngực, nhìn hắn mà còn chưa tỉnh hồn: “Ta nghĩ là chàng còn đang ngủ.”

“Không, ta tỉnh rồi.” Hắn đỡ giúp cô bồn nước, bưng vào phòng. Sau khi vào phòng rồi thì khom lưng đặt nó lên bàn, lúc này mới quay người nhìn cô hỏi: “Còn nàng? Sao lại tỉnh sớm vậy?”

“Ta quen dậy sớm xay đậu, cứ tới giờ này là tự nhiên tỉnh giấc.” Cô ngượng ngùng nắm chặt khăn vải, hỏi: “Đánh thức chàng sao?”

“Không có.” Hắn nói mà chẳng có lấy tý ngượng ngùng nào: “Chỉ vì lạnh thôi, nàng vừa đi thì chăn cũng lạnh theo, hai người nằm chung thì mới dịu bớt được.”

Câu này làm mặt cô hồng hồng, nhất thời chẳng biết nên nói gì, đành đáp: “Ta không… không nghĩ tới… chỉ tại tỉnh dậy rồi thì không ngủ tiếp được, nên dứt khoát ngồi dậy để nấu nước.”

Nói tới đây hắn lại tò mò, hỏi vặn lại: “Tại sao phải nấu nước? Nàng còn muốn tắm sao?”

“Không phải.” Nhớ tới suy nghĩ lúc sáng, cô nén cơn xấu hổ xuống, bình tĩnh bước lên, ngồi quỳ trên mặt đất, rồi lấy khăn sạch ngâm vào trong nước nóng, vắt khô, xong xuôi mới nói: “Là cho chàng.”

Dịch Viễn ngẩn ngơ, thấy cô ngẩng mặt lên, ráng hết sức che giấu vẻ mặt ngượng ngùng của mình, khàn giọng nói: “Chàng ngồi xuống đi.”

Hắn nhìn cô gái bé nhỏ trước mặt và chiếc khăn vải mà cô nắm chặt trong tay, đột nhiên sực tỉnh, nhanh chóng ngồi xuống theo.

Cô quỳ trước mặt hắn, cầm khăn vải ướt gấp lại thành hình vuông nhỏ hơn, rồi giơ tay lên. Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, dịu dàng lau mặt cho hắn, đợi khăn hơi lạnh rồi cô lại ngâm khăn vải vào nước lần nữa, vắt cho thật khô mới lau tiếp.

Khăn vải ấm áp dán lên mặt, lau qua mặt mày, lướt qua miệng mũi, che lên cổ hắn, xua đi sự lạnh lẽo và cơn buồn ngủ. Sau cùng còn tỉ mẩn lau hai vành tai hắn, ngay cả sau tai cũng không quên.

Vì chạm vào nước nóng nhiều lần nên tay cô đã bị hơi nóng hơ đỏ, nhưng cô làm như chẳng chú ý tới nó. Rửa mặt xong, cô cầm cây lược gỗ lên chải tóc cho hắn, như thể sợ làm hắn đau, nên mỗi lần chải cô chỉ cầm lên một lọn tóc nhỏ.

Hắn là một thiếu gia, không phải là chưa từng được người ta hầu hạ rửa mặt chải đầu. Từ khi còn nhỏ, ngày nào hắn cũng được người ta hầu hạ kiểu này. Nhưng lớn lên rồi hắn lại ngại phiền, không nhẫn nại chờ người khác hầu hạ nổi, thà rằng để mình làm còn nhanh hơn.

Nhưng đổi thành cô thì hắn lại không thấy phiền, chẳng thấy mất kiên nhẫn một chút nào.

Sự đụng chạm của cô ấm áp thoải mái biết bao. Lúc cô chải xong đằng trước, đứng ở sau lưng hắn, hắn cảm giác được bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng luồn qua tóc hắn, phất qua cổ hắn, mơn trớn lên trán hắn, mang tới từng cơn tê dại kỳ lạ.

Cô cầm trâm gỗ búi tóc lên cho hắn.

Hắn có thể cảm giác, bàn tay cô dừng lại trên tóc hắn thật lâu rồi mới rút ra.

Đột nhiên, tim đập cực nhanh.

Lúc cô quay lại đằng trước hắn, gương mặt nhỏ nhắn đã hây hây đỏ như nhuộm ánh bình minh. Cô không nhìn hắn mà chỉ sụp mắt đặt cây lược gỗ lên bàn, rồi tới bên rương đồ lấy quần áo mùa đông và vớ lông thay cho hắn.

Bộ giá y cô khoác lên người chẳng biết từ lúc nào đã rơi xuống đất, cô không chú ý mà chỉ mặc chiếc áo mỏng hầu hạ hắn.

Dịch Viễn để mặc cho cô sửa soạng, mãi tới khi cô buộc chặt vạt áo lại cho hắn, sau đó muốn đi lấy đồ tiếp, rốt cuộc hắn không nhịn nổi nữa, cầm lấy tay cô.

Đông Đông sững sờ, ngước mắt lên, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

Hắn nhìn cô đáp: “Nàng biết là ta có nha hoàn mà, vào đông trong phường không bận quá mức nữa, nàng không cần làm việc này, chỉ cần gọi một tiếng sẽ có người tới làm.”

Đông Đông đỏ ửng mặt, mở miệng nói: “Đương nhiên ta biết, nhưng ta chỉ muốn…”

“Chỉ muốn sao?” Hắn nín thở hỏi khẽ.

Cô cụp mắt cắn nhẹ môi, lát sau mới đỏ mang tai líu ríu nói: “Ta chỉ muốn, chúng ta là phu thê, không thể nào cứ để chàng chăm sóc ta, cũng phải để ta làm gì đó cho chàng chứ…”

Tim bỗng dưng co lại ấm áp. Dịch Viễn khó kiềm lòng được vươn tay ra, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, muốn cô nhìn hắn.

Tuy ngượng nhưng Đông Đông vẫn nhấc mắt lên, cố bình tĩnh nói: “Huống hồ việc này cũng không khó, tự ta làm cũng được, thật sự không cần phiền tới nha hoàn…”

Lời này khiến môi hắn khẽ nhếch lên, nở ra một nụ cười cong cong.

Trái tim loạn nhịp làm Đông Đông càng đỏ mặt hơn, muốn nói gì đó với hắn nhưng tìm không ra chủ đề, cứ cảm thấy như bị hắn bắt thóp mất rồi, làm cô chẳng nói nổi nên lời.

“Chàng cười gì hả?” Vừa xấu hổ vừa cáu, cô buột miệng.

Hắn vẫn chẳng thèm ngừng cười, chỉ ngẩng đầu ấn nhẹ lên vai cô, cười yêu cầu:

“Nàng ngồi xuống đi.”

Đông Đông nghe lời ngồi xuống, nhưng miệng vẫn không quên nhai đi nhai lại: “Chàng đừng cười, chả là ta cũng không muốn phá mộng đẹp sáng sớm của mọi người thôi. Chàng là thiếu gia, là chủ tử, từ nhỏ đã được người ta hầu hạ, không biết kẻ dưới mệt mỏi cả ngày lẫn đêm, dù muốn ăn no ngủ say cũng xa xỉ…”

Cô ngồi xuống, mới nói được giữa chừng thì hắn bỗng đứng lên, đưa tay cầm cây lược gỗ trên bàn rồi vòng ra sau lưng cô, cầm lấy mái tóc dài của cô.

Nhận ra hắn muốn làm gì, Đông Đông đơ người ngoái đầu lại, thấy hắn thật sự đang cầm cây lược gỗ, nắm mái tóc đen của cô rồi bắt đầu chải.

“Chàng làm gì thế?” Cô nhìn hắn ngơ ngác.

“Chải đầu cho nàng.” Hắn mỉm cười, dịu dàng đáp.

“Ta tự chải được mà.” Đông Đông vừa nghe thế thì lật đật với tay, cố rút tóc mình ra khỏi tay hắn: “Huống chi đây không phải là chuyện mà thiếu gia làm.”

Dịch Viễn nhướng mày, giữ rịt lấy tóc cô không thả, từ tốn nói: “Ta là thiếu gia, nhưng ta cũng là phu quân của nàng, nàng có thể chải tóc giúp ta, thì sao ta không thể chải tóc cho nàng chứ?”

“Nam nhân… Nam nhân chải tóc cho nữ nhân… ta chưa thấy bao giờ…” Mặt cô ửng đỏ nói.

“Nàng chưa từng thấy không có nghĩa là không ai làm, với lại dù không ai làm đi nữa thì sao nào?”

“Chàng không sợ bị người ta thấy, đồn ra ngoài làm mọi người chê cười chàng à?” Cô chỉ nghĩ cho thể diện của hắn thôi mà.

“Chê cười?” Hắn nhướng mày lần nữa, đoạn cười khẽ: “Ta thương vợ chứ có phải đánh vợ đâu, sao phải sợ miệng đời đồn đại chứ? Huống hồ nàng cho Dịch Viễn ta là ai? Nàng có tin nếu ngày nào đó chuyện này đồn đi, thì thể nào cũng có người học theo ngay không.”

Lời này làm cho cô phì cười: “Coi chàng mạnh miệng chưa kìa, chả biết xấu hổ là gì.”

“Từ ‘Xấu hổ’ này sao ta không biết được?” Hắn ra vẻ đứng đắn, nhưng trong mắt lại lộ ra ý cười: “Phu quân của nàng từ nhỏ đã đọc hết kinh sử bách gia, nếu nàng không biết từ xấu hổ viết sao, thì ta viết mẫu một lần cho nàng xem.”

Nhìn cái dáng nói bậy mà còn ra vẻ đứng đắn của hắn, làm Đông Đông được nước cười sặc sụa. Nếu hắn đã không thèm quan tâm, thì cô cũng không buồn cố chấp nữa. Thế là cô thả lỏng bàn tay đang nắm tóc ra, để hắn kéo hết tóc qua.

Thành ra hắn cứ vừa chải tóc vừa lải nhải tán dóc với cô như vậy.

Vì sắc mặt của hắn rất thong dong nên cô cũng dần thả lỏng.

Trong mơ hồ, hai người như đang quay về tiệm đậu hũ nho nhỏ của cô, trở về những ngày an nhàn tán gẫu cùng nhau, khác chăng giờ đây lại nhen nhóm một loại cảm giác thân thiết vô cùng kỳ lạ.

Nói thật ngày nào cô cũng chải đầu thật sớm, nhưng cô luôn nhanh chóng quấn vòng chúng lại thắt thành bím. Chưa bao giờ cô được biết, để người khác chải tóc cho mình là một chuyện riêng tư thế này, riêng tư tựa như những chuyện mà hắn làm với cô tối qua.

Cô vẫn cho rằng hắn thân là thiếu gia, nhất định không biết cách chải tóc, nào ngờ hắn lại biết rõ thế này. Chậm rãi chải từ đuôi tóc, sau đó sẽ từ từ dịch lên.

Từ đầu chí cuối, hắn không làm đau cô lần nào.

Hắn chải chuốt tóc cô trở nên sáng bóng mềm mại, y như dòng nước vào đêm, còn mượt mà hệt như sợi tơ.

Cô không ngờ tóc mình lại đẹp như vậy.

Càng làm cho người ta ngượng hơn là, hắn chải tóc xong còn chưa đủ mà còn buộc tóc thắt bím cho cô. Khi bàn tay hắn trượt lên gáy, cô suýt nữa là kêu thành tiếng, cuống quýt ngậm chặt miệng, cắn chặt môi.

Sau đó hắn lấy một bộ quần áo mà cô chưa thấy bao giờ từ đống đồ trong chiếc rương bên cạnh, để cho cô mặc vào.

“Đồ này không phải của ta.” Cô nói với hắn.

“Là của nàng, nó là của hồi môn mà phu phụ Tống gia cho nàng.”

Đông Đông sửng sốt, nhìn những rương quần áo đặt bên cạnh rương đồ của hắn, hỏi: “Mấy thứ này đều là của ta sao?”

“Ừ, đều là của nàng.” Hắn đỡ tay cô lên, mặc đồ giúp cô, còn thắt cả đai lưng.

Nhưng có tận tám cái rương to mà.

Đông Đông sợ hết hồn, cô cứ cho mấy cái rương đó cũng là đồ của hắn, mãi tới khi hắn lấy quần áo của cô từ đó ra, cô mới phát hiện hình dáng chúng khác nhau.

“Làm sao đây, những thứ này… làm nhà Tống thúc quá tốn kém.” Trong thoáng chốc, Đông Đông thấy hơi bứt rứt: “Ta cho là sắp xếp lần này chỉ để ta xuất giá thuận lợi thôi.”

“Nàng yên tâm, tiền là nàng tự trả.” Hắn thích mặc quần áo cho cô, vì hắn phát hiện lúc hắn mặc quần áo giúp cô, cô sẽ ngoan ngoãn mặc cho hắn làm gì thì làm, cũng không giật mình vì đột nhiên bị hắn đụng chạm.

“Cái gì? Ta tự trả?” Đông Đông đần mặt: “Ta có trả đâu. Ta lấy đâu ra số tiền này chứ?”

“Vốn dĩ ta muốn trả, nhưng Tống Ứng Thiên nói, mấy năm nay nàng giao đậu hũ lên đảo y luôn quên trả tiền, vừa khéo lấy chỗ tiền đó mua của hồi môn cho nàng luôn.” Hắn nói xong thì vuốt vuốt bờ vai cô, để cô quay lưng về phía hắn, rồi lấy một cây trâm bạc từ hộp gỗ cài lên cho cô.

Cô nghe lời quay lưng lại, kêu lên thất kinh: “Nhưng ta không có ý định lấy tiền của thiếu gia mà, chỗ đậu hũ ta giao tới đó là để đền ơn cứu mạng của thiếu gia.”

Hắn xoay ngược cô lại, cầm một cây viết thấm ít phấn vẽ mày, vừa nhẹ nhàng quét lên cho cô vừa nói: “Vậy nàng muốn trả lại sao? Nếu nàng muốn trả, thì trong này có một nửa là sính lễ ta tặng, nàng lựa đồ nàng thích ra, nửa còn lại đem đi trả. Nhưng nếu nàng trả lại y phần lễ vật này thật thì chính là không nể mặt y.”

Đông Đông cắn môi, khó xử nói: “Không phải ta có ý đó, nhưng mấy thứ này… quá quý giá…”

Nhân lúc cô còn đang phiền não không tỉnh táo, hắn đã nhanh chóng vẽ nốt hàng lông mày bên kia của cô, xong xuôi mới nâng mặt cô lên, bình tĩnh nói: “Nàng đừng suy nghĩ quá nhiều, những thứ đó chỉ là chút tâm ý của Tống Ứng Thiên, Tô Tiểu Mị và Bạch Lộ thôi. Từ nhỏ họ đã nhìn thấy nàng lớn lên từng ngày, từ lâu đã coi nàng là muội tử trong nhà, sợ nàng gả sang đây bị người ta ức hiếp nên mới chuẩn bị sẵn những thứ này, để người ta không coi thường nàng.”

Đông Đông thấy lòng mình nóng lên, cổ họng thắt lại.

Từ khi cha mất, cô cứ luôn cho là mình chỉ còn một mình, hóa ra không phải vậy.

Nhìn thấy làn hơi nước trong mắt cô, tim Dịch Viễn thắt lại, xoa xoa mặt cô, an ủi: “Đừng khóc, nàng vừa mới qua cửa, đừng để người ta nhìn thấy rồi đồn ra ngoài, lúc đó mọi người tưởng ta bắt nạt nàng thật, họ Tô còn không đập cho ta một trận sao.”

Cô rưng rưng cười khẽ: “Tô gia không bạo lực vậy đâu.”

“Đó là tại nàng không biết bộ mặt thật của lão thôi.” Hắn nói, xóa đi ngấn lệ bên khóe mắt cô.

Đông Đông lại cười, cảm thấy tim ấm lên, nước mắt cũng không trào ngược lên nữa.

Hắn nhìn mà khóe môi cong lên, vỗ về mặt cô một lát, rồi không kiềm lòng nổi cúi đầu hôn cô.

Đông Đông không ngờ hắn lại làm vậy, nhất thời không đề phòng kịp, chỉ biết thẹn chín cả mặt đợi hắn rời ra. Cô vẫn cảm thấy hơi choáng với hơi hoảng hốt.

Dịch Viễn ôm siết lấy cô gái bé bỏng trong lòng, thiếu tý nữa đã bế cô lên giường lần nữa, nhưng đúng lúc này bao tử lại giành đất diễn, réo vang ùng ục.

Đông Đông hết hồn, cô không nghe được nhưng bàn tay trùng hợp đặt đúng lên bụng hắn, cảm giác được chỗ đó của hắn rung động, với cả cơn ngượng leo lên gương mặt tuấn tú của hắn ngay lúc đó đã hoàn toàn xác nhận suy đoán của cô.

Cô bỗng cười khẽ ra tiếng:

“Chàng đói bụng à?”

Hắn cười theo, thừa nhận: “Ừ, ta đói bụng.”

“Có lò nhỏ.” Cô đề nghị: “Để ta hâm nóng thức ăn nhé?”

Hắn nắm tay cô, mỉm cười, gật đầu nói: “Ừ.”

Buổi trưa hôm đó, lúc người hầu Dịch gia đưa nước rửa mặt tới thì thấy cửa tân phòng đã mở.

Một người phụ nữ dẫn theo vài nha hoàn bước vào cửa thì thấy Thiếu phu nhân vừa gả vào nhà đã ăn mặc trang điểm tươm tất, thiếu gia lại càng ăn mặc chỉnh tề hơn.

Cặp vợ chồng son mới cưới, tình nồng ý mật đứng ở trước gương đồng, thiếu gia đang cầm tờ yên chi, vẻ mặt dịu dàng muốn Thiếu phu nhân hé môi:

“Mở miệng, nhấp một tý, đừng dùng sức quá, nhấp nhẹ một tý thôi.”

Mặt thiếu phu nhân đỏ hây hây, xấu hổ rụt rè hé miệng ra, nhấp đôi môi lên tờ yên chi, màu son đỏ thoáng chốc dính vào cánh môi xinh xắn.

“Như vậy được chưa?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Thiếu gia giơ tay lên, lấy ngón tay lau cánh môi cô rồi mỉm cười nói: “Vậy là được rồi, nhiều quá không đẹp.”

Nhìn qua khóe mắt nhác thấy có người vào phòng, Thiếu phu nhân có hơi mất tự nhiên. Thiếu gia thấy thế thì ngoảnh đầu qua, lúc thấy họ thì không thu lại nụ cười nhưng mắt lại lạnh đi, nhàn nhạt hỏi: “Sao vậy, Lâm thẩm, có chuyện gì sao?”

Người phụ nữ nghe vậy thì hơi cứng đờ, nhưng vẫn nâng cằm, trả lời: “Ngày đầu xuất giá tân nương phải ra mắt mẹ chồng đích thân dâng trà, rồi tới từ đường dâng hương tế tổ. Cữu lão gia lo lắng Thiếu phu nhân mới vào cửa nên chưa hiểu quy củ, vừa sợ thiếu phu nhân mệt nhọc, bèn bảo ta dẫn bọn nha hoàn đến trang điểm mặc đồ giúp thiếu phu nhân.”

Lâm thẩm nói rất êm tai, nhưng Dịch Viễn biết rõ người đàn bà này đang có ý đồ gì.

Hắn không tức không giận mà chỉ mỉm cười, ngồi xổm xuống, tự tay xỏ giày cho Đông Đông, nói: “Trang điểm thì khỏi, nàng cứ thế này là được rồi, bà với bọn nha hoàn dọn dẹp phòng đi. Về phần quy củ, bà bảo Cữu lão gia cứ yên tâm, đối với nương tử của ta, quy củ nào ta nói ra thì mới là quy củ.”

Nói rồi hắn dắt tay Đông Đông bước ra ngoài.

Đông Đông ngoan ngoãn theo sát bên hắn, vừa ra tới cửa vẫn không nhịn được ngoái đầu lại nhìn lén người phụ nữ kia. Sắc mặt bà ta khó coi chết người, nhưng vẫn bước nhanh tới cái giường hẹp, vén mành lụa lên đi vào rồi rút miếng lụa trắng ra kiểm tra.

Không ngờ người phụ nữ kia đúng hệt như lời Dịch Viễn nói trước đó, là tới để nghiệm hồng. Mặt Đông Đông đỏ lên, luống cuống quay ngoắc đầu lại, bước ra khỏi phòng cùng Dịch Viễn, băng ngang qua sân.

Sau khi ra khỏi tiểu viện, tới chỗ hành lang uốn khúc, cô không dằn được kéo kéo Dịch Viễn, nhỏ giọng hỏi:

“Làm vậy sẽ không bị nhìn ra chứ?”

Dịch Viễn cúi đầu, cười cười, nhìn cô đáp: “Không đâu, đó là đồ Bạch Lộ cho mà.”

Tuy ngượng nhưng cô vẫn cố nói tiếp: “Nhưng… cái màu đó, qua hai ngày sẽ sẫm lại.”

“Nàng yên tâm, ta đã giữ lại đệm giường đêm đó rồi, tối nay sẽ đi đổi lại.”

Đông Đông sửng sờ một lúc, thoắt cái cả khuôn mặt đỏ bừng như muốn bốc cháy: “Chàng… chàng khi không giữ lại làm gì hả?”

“Giữ lại để bây giờ dùng là đúng dịp rồi.” Hắn nhìn cô, nói: “Đêm đó là ta quá kích động, nhưng cũng không muốn người ta lấy việc này để hiếp đáp nàng.”

Cô ngước nhìn nam nhân trước mặt, cảm thấy cổ họng bị bóp nghẹn, trong lòng thì ấm áp tới kỳ lạ.

Đâu ngờ suy nghĩ của hắn lại tỉ mỉ đến vậy, còn nghĩ xa như vậy chứ.

“Dịch Viễn, cám ơn chàng.”

“Cám ơn gì chứ, nàng là nương tử của ta, ta che chở cho nàng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Hắn nâng tay vén tóc cô ra sau tai, rồi nói tiếp: “Đông Đông, ở trong căn nhà này, ngoài ta ra, nàng không cần để ý tới bất cứ ai khác. Nếu ai cằn nhằn nàng thì nàng cứ phớt lờ người đó, coi như không biết gì hết.”

Cô trợn tròn mắt nhìn hắn, buồn cười nói: “Như vậy rất thất lễ.”

Hắn nhướn mày đáp: “Nàng chính là Thiếu phu nhân Dịch gia, lắm điều với nàng cũng là rất thất lễ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.