Đông Đông chưa bao giờ nghĩ một ngày lại có thể trôi qua như vậy.
Quen dậy sớm trước khi trời sáng tỏ, mỗi ngày đều phải mở cửa tiệm buôn bán, rồi đột nhiên trở thành Thiếu phu nhân chẳng cần động tới ngón tay, nói thật trong chốc lát cô chẳng tài nào thích nghi nổi.
Sau khi gả vào Dịch gia, mỗi ngày cô không cần dậy sớm, chuyện gì cũng có nha hoàn làm thay hết cho cô, cô không cần giặt quần áo, không cần nấu đồ ăn, ngay cả khi cô muốn lau sàn nhà, thì sàn nhà cũng đã được người ta lau bóng loáng từ đời nào rồi.
Buổi sáng mỗi ngày ngoài việc giúp Dịch Viễn rửa mặt, sửa soạng, pha trà, mặc quần áo cho hắn và mang giày vớ ra, xong đâu đấy, chờ hắn ra khỏi nhà tới tác phường rồi thì cô hoàn toàn biến thành một kẻ nhàn rỗi. Phải đợi tới tối hắn về nhà cô mới có vài ba chuyện để làm.
Lúc mới bắt đầu, ban ngày rảnh rỗi cô còn lấy việc đọc sách để giết thời gian. Nhưng chưa đầy mấy ngày cô đã chán tới nỗi nghịch ngón tay của mình.
Gian phòng của Dịch Viễn tất nhiên lớn hơn nhà trước của cô rất nhiều, nhưng ngồi ỳ cả ngày trong sân thế này cô cũng thấy bức bối, chưa đầy hai ngày đã đi tản bộ xung quanh đại trạch.
Bọn hạ nhân nha hoàn thấy cô, tuy sẽ gục đầu uốn gối, nhưng chẳng ai dám nói nhiều với cô, có lẽ họ cũng không biết nên nói chuyện với cô thế nào.
Người ở đây không biết cô đọc được khẩu ngữ, nhìn thấy cô từ xa đã y như thấy quỷ, lập tức co giò đánh đường vòng, thậm chí còn có người quay ngoắc đầu bỏ đi thẳng.
Nha hoàn và hạ nhân thì sợ trốn cô không kịp, còn thân thích của hắn thì ngược lại hoàn toàn. Sau cái hôm cô vào nhà, có một số nữ nhân chợt đối xử với cô đặc biệt thân thiện, luôn nhân lúc Dịch Viễn không ở nhà để tới thăm hỏi cô. Ban đầu cô không rõ những người này muốn gì, nhưng sau đó cô đã nhận ra. Những người này muốn tạo mối quan hệ với cô, để tranh thủ tình cảm.
Một số nữ nhân khác thì trắng trợn coi thường cô, tới chuyện đi cùng hành lang với cô cũng không muốn.
Cô nhận ra rất nhanh, những người cố hết sức để tiếp cận cô đều là thân thích bên Dịch gia. Còn những người không muốn đi chung một đường với cô, đa phần là bên nhà mẹ Dịch Viễn.
Nhưng bất kể là người bên nào, cô vẫn luôn nhìn ra trong mắt họ một tia khinh thường không giấu được.
Người bên nhà mẹ Dịch phu nhân và thân thích bên Dịch gia đối đầu tranh quyền nhau trong nhà này, người của cả hai phe đều tham lam gia tài của Dịch Viễn.
Dù là Cửu lão gia, Nhị di bên nhà mẹ Dịch phu nhân, hay là ba người cô cô, ba vị thúc bá, ai cũng dắt theo gia quyến vào ở trong đại trạch này. Từ trên xuống dưới Dịch gia có ba mươi mấy miệng ăn, nhưng cô chưa từng thấy người nào tới tác phường của Dịch gia một lần.
Bằng vai với hắn là đại biểu ca tiểu biểu đệ, nhị đường ca và nhị đường đệ, người nào cũng như ông lớn vậy, suốt ngày không đi uống rượu hoa thì cũng đi xem hí kịch, không thì sẽ dẫn bạn kết bè về nhà, giả vờ múa văn luyện mực, ngâm thơ đối chữ trong vườn hoa để làm vài chuyện không đứng đắn.
Những người họ hàng này của hắn ăn xài đều phải tốn tiền, xài tiền thì như nước, như thể nó chẳng phải tiền.
Thỉnh thoảng người của hai phe này còn đấu nhau một trận ỏm tỏi bát nháo. Mã đã làm loạn rồi thì sẽ loạn cho tới khi hắn về, ví như hôm nay, hắn vừa mới bước vào cửa, ngay cả trà cô pha còn chưa kịp uống hớp nào, thì hai biểu đệ khác họ của hắn đã vọt vào.
“Dịch Viễn, huynh nhất định phải nói rõ cho tên khốn họ Diệp này biết thế nào là ăn trắng mặt trơn? Năm đó nếu mẹ huynh không về nhà đệ lấy tiền thì Dịch gia sống được tới giờ này sao?”
“Ta nhổ, họ Lữ kia, năm miệng ăn nhà ngươi đều ở trong nhà chúng ta, ăn xài của nhà chúng ta, đó không phải ăn trắng mặt trơn thì là gì hả?”
“Họ Diệp, ngươi còn dám trơ mặt gọi chúng ta nữa à, ngươi họ Diệp chứ không phải họ Dịch, hai mươi năm trước mẹ ngươi đã gả ra khỏi nhà rồi, ở đây là họ Dịch, còn ngươi, ngươi họ Dịch à? Là họ Dịch à? Nếu gọi ăn trắng mặt trơn, thì ngươi, mẹ ngươi với cha ngươi mới là ăn trắng mặt trơn thật sự kìa!”
“Đây là nhà mẹ đẻ của mẹ ta, ta với mẹ về nhà mẹ đẻ ở vài ngày thì sao hả? Mẹ ta họ Dịch! Còn ngươi thì sao? Cả nhà của ngươi có quan hệ gì tới Dịch gia hả? Mẹ ngươi họ Dịch à?”
“Ta không phải họ Dịch thì sao? Mẹ ta chính là tỷ tỷ ruột của Tam di ta, mà Tam di ta chính là chủ nhân Dịch gia —-”
“Chủ nhân Dịch gia là Dịch Viễn, không phải là Tam di của ngươi —-”
Đương lúc hai người bận cãi nhau túi bụi, tức tới mức mặt đỏ tía tai, thì rốt cuộc Dịch Viễn cũng hết chịu nổi quát lớn một tiếng:
“Đủ rồi!”
Tiếng quát đầy giận dữ của hắn, cuối cùng cũng làm hai người kia câm miệng.
Hắn lạnh mặt, trừng hai người kia: “Lần này xảy ra chuyện gì?”
Hai người nghe vậy thì lập tức nhao nhao lên giành nói, đằng sau đùn đằng trước gào lên chí chóe, nói xong còn muốn động thủ, chỉ tý nữa là choảng nhau tới nơi.
“Không được làm ồn!” Lửa giận bốc lên trong lòng, Dịch Viễn lên giọng, lạnh lùng mắng: “Ồn ào tiếp thì cút hết ra ngoài cho ta, phí chi tiêu tháng này tự lo!”
Câu uy hiếp này có tác dụng diệu kỳ, thoắt cái đã khiến hai người kia ngậm chặt miệng lại.
Dịch Viễn tức giận trừng mắt lườm hai người, nói: “Thiên Lập, đệ nói trước đi, chuyện gì xảy ra?”
“Đệ mời thiếu gia Vương gia, nhị thiếu Lý gia tới nhà làm thơ viết văn, lấy thơ kết bạn ở trong đình của hoa viên. Ai dè họ Lữ này lại gọi đào kép tới gõ khua loạn xạ ngay bên cạnh, gào thét thảm thiết cả một buổi chiều, chẳng có tý ý thức nào.”
“Ngươi có thể lấy thơ kết bạn, thì sao ta không thể lấy hí kịch để kết bạn hả? Vả lại ta đã hẹn trước rồi, do ngươi không chịu đổi ngày để tổ chức cái trò thơ văn quái đản gì đó, còn bảo hạ nhân giành vườn trước không cho bọn ta vào, giờ còn dám trách ta làm ồn, có thiên lý hay không hả?”
Thế là sau hai câu đấu đá này hai người lại rùm beng thêm trận nữa, mãi tới lúc Dịch Viễn nện mạnh xuống bàn mới chịu im miệng.
Đông Đông không nghe được, nhưng cô vẫn có mắt để nhìn, cũng đoán được ít nhiều từ màn đấu khẩu của họ.
Đấu tận nửa buổi trời, cuối cùng lý do mà hai người tranh cãi ầm ĩ không ngừng không nghỉ, lại chỉ vì giành một cái hoa viên. Rõ là làm cô trợn mắt há mồm.
Dịch Viễn nhìn hai người họ chằm chằm, trên trán nổi gân xanh, bàn tay đặt trên bàn nắm chặt thành quyền, cứ như là sắp đánh người tới nơi. Trong chớp mắt đó, cô tưởng là hắn sẽ xông lên bóp cổ hai người họ, nên vội vàng chạm nhẹ vào cánh tay hắn.
Hắn ngoảnh đầu lại, Đông Đông mỉm cười, dúi bát trà nóng vào tay hắn:
“Uống một hớp trà trước đã.”
Vốn dĩ cô còn lo hắn không có tâm trạng uống trà, nhưng sau khi nhìn qua cô, vẻ mặt tức giận của hắn lập tức giãn ra, cả cơn tức trong mắt cũng giảm đi phần nào.
Sau đó hắn cầm bát trà nóng lên kề bên môi, hớp nhẹ một cái, rồi hớp thêm một cái nữa.
Hai người kia không dám ho he gì nữa, chỉ im lặng ngó sắc mặt khó chịu của lão đại đang ngồi.
Dịch Viễn giương mắt nhìn hai tên vô dụng này, trong nhất thời ngọn lửa giận trong mắt lại bùng lên, may mà Đông Đông vẫn cầm lấy tay hắn nên hắn mới bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Không phải người một nhà thì không vào một cửa, nếu đã vào cửa nhà này thì chính là người một nhà. Chỉ vì một cái vườn hoa mà cãi ra thế này, còn gì để nói nữa?”
“Nhưng —–“
Biểu đệ của hắn còn chưa nguôi giận muốn phân bua tiếp, nhưng lại bị hắn trừng mắt, đành im bặt.
“Việc hôm nay coi như quên đi.” Hắn nhìn hai người họ, lạnh giọng nói: “Từ nay trở đi, ai muốn dùng vườn thì trước hết phải tới chỗ Lý tổng quản đăng ký.”
Lời này vừa nói ra làm hai người đều bất mãn, muốn tranh cãi thêm nhưng hắn đã giơ một ngón tay lên, chỉ thẳng ra cửa.
“Ta không muốn nghe thêm một chữ nào nữa, ra ngoài hết cho ta.”
Cũng chẳng biết là do sắc mặt hắn quá khó coi, hay vì sợ hắn sẽ rút lại phí tiêu dùng, mà tuy vẫn còn bực dọc nhưng Lữ Văn Sinh và Diệp Thiên Lập vẫn đứng lên, bước song song ra cửa, khi tới trước cửa hai người còn không cam lòng mà xô đẩy nhau.
Hai người đó đi khuất rồi, hắn mới nhắm mắt lại, tay chống trán, lấy ngón tay xoa huyện thái dương.
Hôm đó lúc hắn nhắc tới bầu không khí ngột ngạt trong gia đình, trong mắt hắn từng hiện lên vẻ khổ tâm và ảo não này. Đông Đông thơ thẩn ở đây mấy ngày, mới biết được tại sao mấy năm qua hắn không hay về đây mà luôn ở lại tác phường, không thì sẽ tới chỗ cô.
Sống ở đây từ nhỏ nên ít nhiều gì cô cũng biết tình hình của Dịch gia, biết Dịch gia có nhiều họ hàng ăn không ngồi rồi, cũng biết hắn không hợp với người nhà. Nhưng lúc hắn tới chỗ cô, đa số thời gian hắn đều cười, cô chưa từng thấy dáng vẻ nổi nóng tức giận của hắn. Nhưng từ lúc cô gả vào Dịch gia thì gần như ngày nào cô cũng có dịp nhìn thấy hắn trưng ra cái mặt lạnh.
Về sau cô mới biết, lúc hắn ở nhà thì luôn như vậy.
Thảo nào hắn không hay về nhà.
Lòng khó tránh khỏi vì hắn mà đau âm ỉ.
Không kiềm lòng được, cô nâng tay lên xoa gương mặt mới đó đã trở nên vô cùng lạnh lùng cứng rắn của hắn.
Cảm giác được tay cô, hắn bèn dựa mặt vào lòng bàn tay mềm mại của cô, rồi nhẹ thở dài.
Cô xoải cả hai tay ra, vỗ về gương mặt căng thẳng của hắn, xoa giãn mi tâm và thái dương xoắn chặt của hắn, mãi tới khi mặt hắn không còn lạnh lẽo cứng nhắc nữa.
Từ từ, hắn đưa tay áp lên bàn tay nhỏ trên mặt mình, rồi mở mắt ra.
Đông Đông có thể nhìn thấy sự phiền não và cơn lửa giận trong đôi mắt đen của hắn đã biến mất, còn sót lại chỉ là vẻ tự giễu và bất lực.
“Xin lỗi, làm nàng chê cười rồi.”
Đông Đông lắc đầu, chuyển trọng tâm câu chuyện: “Buổi chiều ta nhàn rỗi tới buồn chán nên có tới nhà bếp làm vài món ăn, chàng có muốn nếm thử không nào?”
Hắn nghe vậy thì bình tâm lại: “Tất nhiên.”
Cô thu tay về, đứng dậy bưng mấy món ăn đã làm xong bên cạnh bày ra bàn, sau đó vừa tán gẫu vừa cười nói: “Nhà bếp của chàng to ghê nơi, chỉ bếp lò thôi mà có tận mấy cái, lúc ta đi vào, mấy đầu bếp nhìn thấy ta thì y như thấy quỷ ấy, ai cũng ngây hết cả người.”
Hắn có thể dễ dàng tưởng tượng ra hình ảnh đó, bất giác cong khóe môi lên.
Các chủ nhân Dịch gia e là không mấy ai từng đi vào nhà bếp, chứ nói chi là đích thân rửa tay xuống bếp nấu ăn.
Đông Đông cười cười nói tiếp: “Ta nói với họ là muốn dùng bếp, lúc đó mới có người tỉnh lại, bảo ta muốn ăn gì thì sai một tiếng là được rồi.”
“Vậy nàng nói thế nào?” Hắn nhìn cô ngồi ngay ngắn bên cạnh mình, bày từng món ăn lên bàn.
“Ta á?” Cô ngước mắt lên, đáp: “Dĩ nhiên là ta nói miệng chàng khó chiều, sau đó họ mới cho ta nấu vài thứ cho chàng, mấy đầu bếp khác vừa nghe thì đã không cản ta nữa. Coi đi, ta đã nói là miệng chàng khó chiều, đầu bếp nhà chàng ai cũng biết hết, vậy mà chàng còn không chịu nhận.”
“Ta có muốn kén chọn đâu, chỉ tại mấy năm nay nàng nuôi cái miệng ta thành kén chọn thôi.”
“Tự chàng kén ăn, đừng đổ lên đầu ta.” Cô vừa bực vừa tức cười nói, bê một chậu nước tới để hắn rửa tay: “Rửa tay đi, để ta bới cơm cho chàng.”
Dịch Viễn ngoan ngoãn rửa sạch tay rồi ngồi bên bàn với cô, hai người vừa ăn cơm vừa tán chuyện xảy ra hôm nay.
Sai khi ăn xong, Dịch Viễn phụ cô dọn chén đũa, đặt ở ngoài để nha hoàn lấy đi.
Khi hắn dựa vào bàn đọc tiếp sổ sách, thì cô ở bên mài mực tẩy bút rồi bưng nước trà cho hắn, lúc nhìn tới chồng sổ sách hắn mang về chất cao như núi trên bàn, cô không nhịn được mở miệng:
“Nếu chàng không ngại thì để ta giúp một ít nhé?” Mấy tối hôm trước cô thấy hắn phải làm tới nửa đêm nên đã muốn mở lời, hôm nay rốt cuộc hết nhịn nổi nên mới lấy dũng khí hỏi.
Nghe câu này, Dịch Viễn sửng sốt, hắn thật lòng không nghĩ tới chuyện bảo cô giúp đỡ, nhưng năng lực của cô hắn biết rõ. Vì từ nhỏ đã buôn bán giúp nhà, nên quả thật cô khá rành tính toán sổ sách. Lúc hắn dạy cô viết chữ, cô cũng từng chủ động hỏi hắn cách tính, lúc đó hắn đã cho cô tính thử một quyển rồi.
“Nàng có chắc không?” Đọc sổ sách đâu phải chuyện thú vị gì cho cam.
“Quá khó thì có lẽ ta không hiểu, nếu chỉ xác nhận lại số rồi cộng tổng tiền thì ta nghĩ là làm được.” Cô nhìn hắn, lên tiếng đề xuất: “Không thì, chàng đưa một quyển cho ta làm thử một lần, để chàng kiểm tra được không?”
Dịch Viễn nghe vậy bèn cầm một quyển sổ đưa cho cô, nói: “Vậy nàng kiểm tra lại tổng số lượng lại giúp ta, những tính toán trong đó chấp sự đã làm xong rồi, chỉ thỉnh thoảng vội vàng nên tính sai, ta phải kiểm tra qua một lần. Nếu nàng thấy con số trong đó không khớp, hay có vấn đề, thì lấy mực đỏ gạch một đường bên dưới nhé.”
“Được.” Đông Đông nhận lấy sổ sách, so sánh con số theo lời hắn dặn, xem kỹ từng tờ, rồi lựa ra những chỗ sai cho hắn kiểm tra.
Dịch Viễn nhìn qua, xác định không có vấn đề, bèn lấy một vài con số có chi phí vật liệu không lớn như vậy để cô đối chiếu vào sổ. Hai người ngồi chung bàn, kẻ trước người sau, cùng đối chiếu sổ sách.
Đối chiếu sổ sách xong, cô lại theo ý hắn, viết vài phong thư trả lời thư của những thương nhân buôn sách hay lui tới.
Có đôi khi cô bắt gặp một chi tiết chưa từng thấy qua trong sổ, Đông Đông sẽ tò mò hỏi hắn mấy câu, hắn bèn giải thích cho cô, ngay cả tranh vẽ cũng giảng kỹ.
Trong phút chốc, hai người như về lại năm xưa khi hắn dạy cô biết chữ đọc sách.
Có cô hỗ trợ, núi sổ sách trên bàn dần vơi đi rất nhanh.
Trăng sáng bên ngoài lặng lẽ lên cao.
Hắn và cô hoàn toàn không chú ý, mải chìm trong bầu không khí cười nói êm dịu.
Cứ thế mặt trời mọc rồi lại lặn; lặn rồi lại mọc bao lần.
Từ lúc cưới Đông Đông Dịch Viễn đã dọn về nhà ở, mỗi ngày ra khỏi nhà tới tác phường làm việc, tới khi mặt trời xuống núi thì về nhà. Nếu như trước đây thì hắn luôn luôn tìm cớ để không về nhà. Nhưng giờ đây mỗi lần vừa qua trưa, tới tầm xế chiều là hắn đã muốn chạy ngay về nhà để gặp cô.
Đối với căn nhà đó, từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ có cảm giác nhớ nhung muốn bắn về nhà ngay như thế.
Nhưng mà nhờ có cô nên ngay cả tòa nhà rộng lớn mà hắn chán ghét kia cũng đã trở nên hoàn toàn khác biệt.
Mỗi buổi sáng cô luôn dậy sớm hơn hắn, nấu nước, cạo râu rửa mặt cho hắn. Khi trời sụp tối, hắn mới vào cửa cô đã chuẩn bị sẵn một ấm trà ngon và thùng nước tắm đầy ắp, rửa chân gội đầu và cả chà lưng cho hắn.
Hai tuần sau thành thân ngày nào hắn cũng về nhà, nhưng thư lâu ở Lạc Châu không thể không ngó ngàng, hắn vẫn phải tới đó thăm một chuyến.
Vốn dĩ hắn muốn dẫn cô cùng tới thành Lạc Châu, nhưng Đông Đông lại bận làm đậu hũ giao tới đảo quỷ cho Tống Ứng Thiên, hắn sợ đường xá xa xôi khiến cô vất vả, nên cuối cùng đành phải thôi.