Tiểu Noãn Đông

Quyển 2 - Chương 32



Edit: Yunchan

Thành thân hơn một tháng, hai người chung sống càng thêm ngọt ngào.

Từ trên xuống dưới Dịch gia đều biết Dịch Viễn yêu thương cô, cưng chiều cô. Không phải lấy cô chỉ vì giận mẹ mà thôi, cũng chẳng ai dám trưng ra vẻ mặt khó chịu trước mặt cô nữa.

Sau lần hắn trở về từ thành Lạc Châu, ngày hôm sau bèn giao sổ sách trong nhà cho cô quản lý, triệt để khiến mọi người không dám khinh thường cô nữa. Đông Đông vốn không muốn tiếp quản, vì sợ mình không làm tốt, trái lại còn gây thêm phiền cho hắn. Song hắn vẫn nằng nặc bắt cô tiếp quản, cô nói không lại hắn, đành phải bấm bụng đồng ý.

Chiêu này nhất thời khiến cả nhà Dịch gia thấy tiền sáng mắt tranh nhau lũ lượt kéo tới nịnh bợ cô nhân lúc Dịch Viễn không ở nhà, muốn cô có thể nói tốt cho họ trước mặt Dịch Viễn, hoặc muốn nhờ cô chi nhiều phí tiêu dùng hơn.

Mà danh mục phải chi thì có tới muôn hình vạn trạng, không phải con nhà ai đánh người ta bị thương phải bồi thường, thì là tiền nợ tửu lâu, tiệm cơm của đường đệ, biểu ca. Hay là ai đó cần phí thuê du thuyền, biểu muội và di nương đi du ngoạn cần mua thêm đồ mới, cô nhỏ muốn mua son phấn, xe ngựa của nhị bá bị hư cần tậu cái mới, nhà mẹ đẻ của vợ biểu đệ gây chuyện với người ta, cữu lão gia muốn nạp tiểu thiếp thứ năm…

Đông Đông nhìn cuốn sổ nợ, rõ ràng bình thường các nhà các viện đều được cấp phí tiêu dùng cố định, bất kể là ăn mặc ngủ nghỉ đều lo đủ. Số tiền một tháng hắn chi cho mỗi người, có thể để bách tính bình thường ăn một năm vẫn còn dư. Vậy mà những người này vẫn có thể vẽ ra đủ thứ chuyện khác nhau, gặp phải chuyện phiền phức thì tới đòi tiền hoặc khóc than.

Cô không muốn để chuyện này làm rối hắn nên chưa nói với hắn lần nào. Có vài việc cô thấy hợp lý, có thể giải quyết được thì cô sẽ tự làm, còn những chuyện vô lý khác thì cô đều gạt hết đi.

Nếu có ai tới tranh cãi ầm ĩ thì cô cứ mặc kệ cụp hai mắt xuống, vờ như chẳng biết gì hết. Đợi cho người đó mệt lả, hết sức để la hét nữa rồi, thì cô mới đưa ra cách giải quyết của mình.

Trước đây Dịch Viễn không rảnh để dọn dẹp tàn cục cho họ, hắn lo chuyện ở phường giấy, phường in và chuyện ở lầu sách còn không kịp, đối với những họ hàng thích gây chuyện này, cách giải quyết đa số là trả tiền cho xong chuyện.

Nhưng Đông Đông không bận như Dịch Viễn, cô có dư thời gian để lằng nhằng với mấy người họ.

Người của Dịch gia từ lúc sinh ra đã được trà bưng tới tay, cơm dâng tới miệng, họ chưa bao giờ làm việc đàng hoàng, nên không biết hắn cực khổ biết bao nhiêu. Người nào người nấy đều xài tiền như nước, nhưng Đông Đông biết mỗi văn tiền đó đều là mồ hôi nước mắt của hắn. Cô nhìn mà xót xa vô cùng, nên không muốn dễ dàng bỏ tiền ra một chút nào.

Cô trả tiền thuốc men, nhưng yêu cầu đứa bé đánh người phải đi xin lỗi. Cô viết thư thông báo cho các thương gia trong thành, từ nay về sau, tiền nợ tửu lâu, tiệm cơm, du thuyền một văn cũng không chi, trừ phi ông chủ hứa rằng không cho các chủ tử Dịch gia nợ nữa, lúc đó cô mới đồng ý thanh toán số nợ này. Cô cho mời những nhà buôn vải và người bán phấn son có giá cả hợp lý tới nhà, để nữ quyến toàn gia chọn phấn hoa và may xiêm y một thể, không để cho họ bị người ta lừa bịp hét giá chỉ vì là người của Dịch gia nữa.

Mà xe mới của nhị bá, cô đã đích thân tới chuồng ngựa coi thử tình trạng xe, chiếc xe đó căn bản không bị hỏng hóc gì, chỉ vì ông ta muốn một chiếc xe mới mà thôi. Cô không bàn gì về chuyện này nữa, ông ta có tới vài lần, nhưng cô đều giả bộ như không hiểu ông ta đang nói gì.

Về phần nhà mẹ đẻ của vợ biểu đệ, cô đã nói thẳng với cô ta, rằng việc này Dịch gia bất lực.

Cữu lão gia muốn nạp tiểu thiếp thứ năm, cô mỉm cười chúc mừng ông ta, bảo rằng sẽ chuẩn bị một phần lễ vật, về phần ông ta nói bóng gió muốn tiểu bối Dịch Viễn bỏ tiền ra, thì cô làm y như trên, giả ngu không biết.

Trong số họ mười phần hết chín dù khó chịu với cách xử lý của cô, nhưng thường thì vẫn nhận, còn những trưởng bối thì đa số là không nhận. Những trưởng bối thân tộc này nói không được cô, nên đợi lúc Dịch Viễn về để cáo trạng cô.

Cô vốn tưởng Dịch Viễn nghe họ tố cáo xong sẽ phiền lòng, than phiền cô đôi câu. Ai ngờ hắn còn khen ngợi cô ngay trước mặt những trưởng bối đó.

“Làm tốt lắm.” Hắn nói.

Bọn họ há hốc mồm, cô thì đỏ chín mặt.

Đợi cho họ tức xì khói đạp cửa bỏ đi rồi, cô mới tò mò hỏi:

“Ta làm vậy chàng không giận sao?”

“Nàng chỉ làm chuyện mà ta muốn làm từ lâu thôi.” Hắn cầm bàn tay nhỏ của cô, đau lòng nhẹ giọng: “Chỉ có điều, làm nàng phải vất vả.”

Không ngờ hắn lại khen việc mình làm, Đông Đông vừa thẹn vừa mừng, càng thêm tự tin hơn.

Thế nhưng việc này vẫn chưa xong.

Có một hôm, mẹ hắn đột nhiên tới cửa.

Gả vào nhà hơn hai tháng ròng, mà số lần Đông Đông nhìn thấy phu nhân Dịch gia chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vì lý do nào đó mà bình thường Dịch phu nhân hầu như cổng lớn không ra cổng sau không bước, đừng nói chi tới chuyện tới gặp riêng cô.

Mẹ hắn vừa bước chân vào cửa, Đông Đông đã lập tức đứng dậy nghênh đón. Nhưng Dịch phu nhân chẳng buồn liếc cô lấy một cái, chỉ nhìn Dịch Viễn, không nói dài dòng mà vào thẳng đề:

“Cữu lão gia muốn nạp thiếp, con nên đưa tiền cho ông ấy.”

“Ông ta muốn nạp thiếp thì Đông Đông đã chuẩn bị lễ vật rồi.” Dịch Viễn nhướng mắt, nói: “Con không cho là cần đưa thêm gì cho ông ta.”

“Cữu lão gia có ân nặng như núi với Dịch gia chúng ta.” Dịch phu nhân tái xanh mặt nói như gắt: “Năm đó nếu không có ông ta thuyết phục cha ta bỏ tiền ra, thì Dịch gia này đã lụn bại từ lâu rồi!”

“Mấy năm nay già trẻ lớn bé của Lữ gia, con có để họ lạnh hơi nào không? Có bỏ đói họ không?” Dịch Viễn nhìn lại bà mà mặt lạnh tanh: “Ăn mặc ngủ nghỉ, Dịch gia có gì thì Lữ gia có nấy, con coi họ là người một nhà, nhưng họ chỉ xem con là thần tài, hẳn là mẹ biết rõ hơn con. Nếu Dịch gia thiếu nợ họ thật thì mấy năm qua cũng đã trả hết rồi.”

Dịch phu nhân nghe vậy thì nổi cáu, buột miệng nói: “Thằng con như ngươi, ngươi biết rõ…”

“Biết rõ gì?” Hắn nheo mắt, lạnh giọng ngắt lời bà: “Mẹ cứ việc nói thẳng ra, con biết rõ gì? Ngoài tiền ra, Dịch gia chúng ta còn thiếu gì nữa? Thiếu gì để ông ta tự cho mình cái quyền quát tháo con, cần gì thì đòi nấy chứ?”

Dịch phu nhân hít ngược một hơi, bị hắn hỏi vặn lại câu này, trái lại làm sắc mặt bà trắng bệch ra, ngậm miệng lại.

Thấy dáng vẻ bà chịu đả kích như thế, dù Dịch Viễn nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn thở chậm lại, nhìn bà, nói ngụ ý: “Bao lâu nay cái gì cần thì con sẽ cho chẳng thiếu thứ gì, sau này cũng không giảm đi. Nhưng nếu muốn hơn nữa, thì con không có khả năng để chu cấp thêm một văn nào đâu.”

Dịch phu nhân thấy con trai mình đã ăn quả cân quyết tâm, tức tới mức toàn thân phát run, nhưng không lôi thôi thêm một câu nào mà quay ngoắc người bước thẳng ra cửa.

Dịch Viễn lạnh mặt, cúi đầu muốn viết tiếp thì mới phát hiện cây bút trong tay đã bị hắn bẻ gãy.

Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, ném cây bút vào ống đựng, rồi đứng dậy toan bước ra ngoài.

Đông Đông không biết rốt cuộc hai mẹ con họ có chuyện gì, chỉ biết bên trong có điều kỳ lạ, bèn nhanh chân bước theo.

Cô cứ tưởng rằng hắn đổi ý muốn đi tìm mẹ, ai ngờ hắn bước khỏi cửa nhưng lại nhắm về phía cổng lớn.

“Dịch Viễn?”

Cô mở miệng gọi với theo hắn, nhưng hắn cứ như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại mà chỉ đi thẳng tới trước.

Biết hắn đang tức giận, Đông Đông hiểu dù lúc này cô có gọi hắn thêm nữa thì nhất định hắn cũng không dừng lại. Cô dừng bước, do dự có nên đuổi theo hay không. Cô biết hắn đang giận, có thể hắn muốn ra ngoài uống chút rượu để dập tắt cơn giận.

Nhưng khi nhìn hắn đi càng lúc càng xa, nhìn theo bóng lưng cứng nhắc và phẫn nộ của hắn, chẳng hiểu sao, cô chỉ cảm thấy lòng hoảng sợ.

Nháy mắt tiếp theo, cô không gọi hắn nữa mà dứt khoát lặng lẽ bám theo sát gót hắn. Cô tự nói với mình, cô đưa hắn tới cửa tửu lâu là được rồi, thấy hắn bước vào cửa an toàn thì cô sẽ quay về.

Nào ngờ hắn đi một mạch ra khỏi cổng lớn, lên phố, không dừng lại ở quán cơm, không dừng lại ở phường in, không dừng lại ở phường giấy, mặc dù trời đã bắt đầu đổ tuyết, nhưng hắn vẫn không dừng lại.

Hắn đi mãi đi mãi, mãi tới khi cả tòa thành đều bị hắn giẫm lên, bước chân hắn mới dần dần chậm lại.

Đông Đông không nói tiếng nào, chỉ im lặng theo sau.

Lúc hắn chậm lại, cô cũng chậm lại.

Sau đó, bước chân hắn càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm, cuối cùng đứng yên tại chỗ.

Đông Đông cũng dừng lại theo, lúc này mới phát hiện hắn đang đứng ở một nơi mà cô không thể quen thuộc hơn.

Tiệm đậu hũ Lôi gia.

Tim rúng động.

Bất giác, Đông Đông bước lên phía trước, đứng bên cạnh hắn, nhìn căn nhà nhỏ mà mình lớn lên.

Trời tối, mọi nhà đều đã đốt đèn, nhưng nơi đây lại không có hơi người.

Đúng lúc này cô cảm thấy một bàn tay lạnh như băng cầm lấy tay mình.

Đông Đông hơi ngẩn người, ngước mắt nhìn hắn.

Song cửa sổ của những nhà bên cạnh hắt ra ánh sáng, chiếu lên gương mặt lạnh lẽo như tượng đá của hắn.

Hắn sụp mắt nhìn cô, không nói không rằng, chỉ siết chặt tay lại.

Trong nháy mắt, cô nghĩ thật ra hắn biết cô theo hắn, luôn biết cô theo hắn.

Cô có thể thấy, cơn tức trong mắt hắn đã vơi, chỉ đọng lại sự khổ tâm và mỏi mệt, như những năm đó hắn tới tìm cô.

Trước đây cô luôn thắc mắc, một thiếu gia không lo ăn chẳng thiếu mặc như hắn thì có gì mà phiền não. Lúc bé, cô cứ cho hắn là thiên chi kiêu tử, nhất định cũng chẳng buồn phiền, nhưng trưởng thành rồi mới hiểu mọi chuyện không như cô nghĩ. Người không tiền được ăn no đã là niềm vui, còn người có tiền được ăn no nhưng phiền muộn lại thật nhiều.

Vậy mà Đông Đông phải đợi tới khi gả cho hắn rồi, vào ở trong ngôi nhà đó, chung đụng với đám họ hàng luôn đưa ra cho hắn những đòi hỏi vô lý. Tới lúc ấy cô mới thật sự hiểu rõ tình cảnh của hắn, hoàn toàn không thoải mái tự do như người bên ngoài tưởng tượng.

Thân là thiếu gia, trên vai hắn gánh bao nhiêu trách nhiệm, không những là họ hàng Dịch gia, mà còn cả kế sinh nhai của tất cả mọi người trong thư lâu và công phường, hơn phân nửa con người trong thành này đều dựa cả vào hắn, nương nhờ hắn. Hơn hai tháng thành thân này, cô chưa thấy hắn nghỉ ngơi ngày nào, lúc nào hắn cũng trở dậy khi trời còn chưa tỏ, trời tối thì mang công việc về nhà làm. Nhưng mỗi khi hắn về nhà sau một ngày vất vả, thì lại phải chịu đựng sự phiền nhiễu của người nhà.

Thế nên hắn tìm tới cô, sau mỗi lần cáu giận, hắn sẽ đi vòng qua nửa tòa thành để tiêu cơn tức giận, rồi mới tới tìm cô.

Không phải hắn phớt lờ tiếng gọi của cô, mà hắn chỉ không muốn cô chịu đựng cơn giận dữ của hắn.

Nụ cười đó dịu dàng biết bao, như ngọn lửa trong đêm tối, sưởi ấm trái tim lạnh như băng của hắn.

Không kiềm lòng được, hắn nâng tay lên phủi đi lớp tuyết trên tóc cô.

“Nàng khờ thật.” Hắn buông mắt nhìn cô gái bé nhỏ đứng trong màn tuyết, tim như bị bóp nghẹn.

Cứ ngỡ đâu, cô sẽ mất hết kiên nhẫn quay về nhà trước. Nào ngờ cô vẫn cứng đầu bám theo hắn, kiên cường theo hắn tới cùng.

“Chàng khờ mới đúng.” Đông Đông nhón chân lên, giơ tay phủi phủi lớp tuyết trắng trên vai và trên tóc hắn, nhỏ giọng: “Chúng ta là phu thê, chàng không vui vẫn có thể chia sẻ với ta, không cần bỏ đi đâu hết. Dù chàng nổi giận, ta cũng không để bụng.”

Cổ họng bỗng thắt lại.

Cô gái này biết rõ lòng hắn.

Thật chậm, hắn cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô kề tới bên môi mình.

Trong mắt hắn có sự ray rứt, đó là tiếng xin lỗi lặng thầm của hắn, cô biết.

“Mẹ ta, bà ấy…”

“Không sao hết.” Cô đưa tay lên ngăn đôi môi lạnh cóng của hắn: “Nếu chàng không muốn nói thì đừng nói.”

Ban đầu hắn thật lòng không muốn nói, hắn chưa bao giờ nói với ai chuyện này. Nhưng cô một lòng dõi theo hắn, dù hắn không quay đầu lại, dù cho hắn phớt lờ tiếng gọi của cô, nhưng cô vẫn không nao núng theo sát gót chân hắn.

Cúi đầu nhìn cô gái nhỏ nhắn dịu dàng này, hắn ấp hai bàn tay lạnh cóng của cô vào tay mình sưởi ấm, rồi khàn giọng nói:

“Ta muốn nói cho nàng biết.”

Tim Đông Đông thắt lại, không phản đối mà chỉ im lặng chờ đợi.

“Nàng có nhớ Lữ Vinh, đứa con nhỏ nhất của Cữu lão gia không?”

“Ừm, nhớ.” Cô gật đầu, đó là biểu đệ nhỏ nhất của hắn, năm nay mới mười tuổi.

“Đệ ấy không phải là con của Cữu lão gia.” Hắn thở sâu, nói rõ với cô: “Mà là con trai riêng của mẹ ta.”

Đông Đông mở to mắt, giật mình.

“Ý chàng là đệ ấy là… đệ ruột của chàng?” Cô hạ giọng hỏi.

“Phải.” Hắn gật đầu, căng khóe miệng, đáp: “Năm đó không phải mẹ ta sinh bệnh mà là có thai. Cha ta chết sớm, bà vốn có thể tái giá, nhưng bà tiếc rẻ cái danh phu nhân Dịch gia này, người của Lữ gia cũng tiếc, nên sau khi sinh con ra thì coi như con nuôi của Cữu lão gia.”

Đông Đông bừng tỉnh, giờ mới biết tại sao Cữu lão gia luôn luôn hoành hành ngang ngược, tại sao mẹ hắn phải đích thân tới đòi tiền cho Cữu lão gia, và tại sao hắn luôn đối đầu gay gắt với mẹ mình.

“Bà tình nguyện bỏ con, chứ không cam lòng bỏ cái danh hiệu phu nhân Dịch gia này.” Hắn cười khổ, giọng mỉa mai: “Mẹ ta là dạng phụ nữ thích thế lực lại vô tình.”

Sự cay đắng trong mắt hắn hằn sâu như vậy.

Không kiềm lòng được, Đông Đông cầm ngược lại tay hắn, nói: “Hay là, bà có nỗi khổ tâm…”

Hắn lại cười khẽ.

Cười chẳng khác nào khóc, làm tim cô càng siết chặt hơn.

“Nàng có nhớ, lúc bé ta bị gọi là tiểu bá vương không?”

“Ừ.” Cô nhớ chứ.

Hắn nhếch mép, nói tiếp: “Mẹ ta vốn là một người lạnh lùng, từ nhỏ ta luôn muốn thu hút sự chú ý của bà, nhưng bà chưa bao giờ để tâm tới. Ngay cả khi ta bị thương, bà cũng chưa một lần tới Ứng Thiên Đường thăm ta. Năm xưa ta muốn tập võ, bà lại ngăn cấm, vì bà cho rằng chuyện tập võ chỉ những người thợ mới làm, nếu để ai biết được bà ấy sẽ rất mất mặt. Đối với bà mà nói, ta chỉ là một thứ phiền phức, nhưng muốn làm chức Dịch phu nhân thì không thể không chịu đựng phiền phức. Trong ký ức của ta, bà chưa bao giờ ôm ta, thậm chí ta không nhớ nổi bà đã từng nắm tay ta chưa, dường như chưa lần nào.”

Đông Đông trợn tròn mắt, quả thật không tưởng tượng được trên đời lại có một người mẹ như thế.

Tuy mẹ cô đã mất từ năm cô năm tuổi, nhưng cô vẫn nhớ vòng ôm của mẹ, nhớ được mùi hương trên người mẹ, nhớ bàn tay ấm áp của mẹ, nhớ lúc mẹ hát bài đồng dao êm ái để dỗ giấc cho cô. Ngay cả người cha luôn trầm mặc kiệm lời của cô cũng từng ôm cô, dỗ dành cô, nắm bàn tay bé nhỏ của cô dắt qua phố phường.

Nhưng hắn lại bảo rằng, mẹ hắn chưa từng nắm tay hắn.

Đông Đông nhìn hắn rung động, trong tích tắc cảm thấy tim đau nhói.

Cứ ngỡ rằng so với cô, người nam nhân này chẳng thiếu thứ gì, muốn gì được nấy. Nhưng nào biết tại căn nhà đó, hắn chẳng có lấy một người yêu thương mình.

Mặc kệ nàng nghĩ sao, ta cũng không để con của ta không danh không phận…

Nàng biết ta là thiếu gia Dịch gia, gả cho ta thì sẽ trở thành thiếu phu nhân Dịch gia, không ai dám vô lễ với nàng, xúc phạm nàng nữa…

Ta kém cỏi tới vậy ư? Kém cỏi tới mức nàng không muốn gả cho ta?

Lúc hắn cầu hôn cô, cô còn chưa hiểu tại sao hắn lại nhấn mạnh những điều này, tại sao lại để tâm những điểm đó, thậm chí cô còn tưởng, hắn nói mình kém cỏi chỉ là đang nói trái lòng thôi.

Nhưng giờ đây, nghe hắn kể rõ mọi chuyện, cô mới lý giải được rõ ràng.

Ai cũng tham tiền của hắn, yêu tiền của hắn, ai tiếp cận hắn cũng chỉ vì hắn là thiếu gia Dịch gia, cho dù là mẹ hắn, kể cả mẹ hắn cũng không ngoại lệ.

Hắn thấy mình kém cỏi, vì mình chưa đủ tốt, nên mới khiến mọi người tiếp cận hắn chỉ vì tiền, mới khiến mọi người chỉ thấy tiền chứ không thấy hắn.

Nhìn thấy nỗi đau và mệt mỏi khó che giấu trong mắt hắn, đột nhiên, cô biết mình phải nói rõ với hắn. Thế là cô giơ hai tay lên, nâng lấy khuôn mặt lạnh như băng của hắn, nhìn hắn đầy yêu thường, dịu giọng lên tiếng: “Dịch…”

Cô mới thả ra một tiếng thì bỗng dừng lại, đổi thành: “A Viễn…”

Cứ tưởng gọi ra tên này sẽ thấy xấu hổ, nhưng tên hắn lại chạy ra khỏi miệng một cách tự nhiên hơn cô tưởng.

Cô có thể thấy đôi đồng tử của hắn phóng to lên, cảm giác hơi thở của hắn ngừng lại, cô không kiềm lòng nổi bèn gọi thêm lần nữa: “A Viễn.”

Cô đoán là hắn thích, giống như cô cũng thích gọi hắn bằng cách này.

Nhẹ nhàng, cô vỗ về gương mặt hắn, nhìn sâu vào mắt hắn, mở miệng: “Ta gả cho chàng, không phải vì chàng là thiếu gia Dịch gia, không phải vì muốn trở thành Thiếu phu nhân Dịch gia, chàng hiểu không?”

Lời của cô làm tim Dịch Viễn siết lại, hắn buông mắt nhìn cô gái nhỏ một mực theo sau hắn bất kể gió tuyết này, cổ họng thắt lại tim nóng rần lên, khàn giọng nói.

“Ta biết.” Hắn ngắm nhìn cô gái nhỏ trước người với ánh mắt chứa chan tình cảm, xoa bờ mi đã vì hắn mà tuôn lệ, lòng bỏng rát, nói: “Ta biết nàng không phải.”

Đông Đông mỉm cười rưng rưng.

Nụ cười này quá ngọt ngào, quá chân thật.

Sau đó cô kiễng chân lên, trong đêm đen, hôn lên môi hắn.

Hắn bỗng nín thở, hơi căng cứng, có lẽ lúc trước cô không biết tại sao hắn như vậy, nhưng giờ thì cô đã rõ, đó là vì hắn khẩn trương, sợ cô thu tay về, sợ cô không muốn chạm vào hắn nữa.

Nam nhân này quả là làm người ta đau lòng.

Nuốt lệ, Đông Đông lưu luyến xoa mặt hắn, ngước nhìn hắn, đôi môi hồng hé mở, nói cho hắn biết tình cảm ẩn sâu trong lòng.

“A Viễn, ta gả cho chàng, là vì ta yêu chàng.”

Trong tích tắc, đồng tử hắn co lại, không dám hít thở.

Cô quyến luyến vuốt ve mắt, mi, xương gò má và bờ môi lạnh lẽo của hắn, nói tiếp: “Ta không nghĩ chàng là thiếu gia, ở gần ta cùng lắm chỉ vì thương hại, vì đồng cảm…”

Hắn mở miệng toan cãi lại, nhưng cô lại ấn môi hắn.

“Ta thật lòng không ngờ mình sẽ không nén nổi tình cảm với chàng. Lúc đầu ta thích chàng, vì nhìn chàng luôn luôn tự tin tỏa sáng. Nhưng dần dà, ta thích chàng, là vì chàng rất tốt với ta, rất tốt rất tốt. Chàng không kém cỏi, hoàn toàn không kém cỏi, dù là tiểu bá vương năm đó, chàng vẫn chìa tay ra với ta, dạy ta học chữ.”

“Nàng đã cứu mạng ta.” Hắn nhắc nhở cô.

“Ta không cứu chàng, ta chỉ gọi Tô gia tới, là huynh ấy cứu chàng.” Nàng nhìn hắn, nói tiếp: “Nếu chàng thật sự kém cỏi thì chàng sẽ nghĩ vậy, nghĩ rằng cùng lắm thưởng cho ta mấy lượng bạc là xong chuyện, chàng không cần phải đích thân dạy ta viết chữ, cũng không cần quá tốt với ta. Nhưng chàng vẫn làm, dạy ta từng nét từng chữ, giải thích cặn kẽ từng ly từng tý mà không ngại phiền hà, còn dạy ta cách phát âm, nói thế nào mới chuẩn.”

Đông Đông xoa dịu đôi môi khô khốc của hắn, nói nhỏ: “Trước đây, hầu như ta đã quên mất làm sao để nói chuyện bình thường. Cha ta là một người ít nói, dù ta có nói sai, phát âm sai thì ông cũng không quan tâm, không để ý. Nhưng với những người khác, thì họ lại cười nhạo ra, bắt nạt ta, khiến ta càng ngày càng không dám lên tiếng với người ngoài. Vậy mà chàng vẫn nói chuyện với ta, chàng coi ta là bằng hữu, trả lại cho ta giọng nói mà ta gần như đã quên.”

Hít vào một hơi thật sâu, giọng cô trở nên yếu ớt:

“Sau đó, chàng đi, thừa kế gia nghiệp, ta biết duyên phận hai ta đã hết, nhưng ta vẫn không nhịn được nhìn chàng từ xa, rất xa.”

Dịch Viễn có thể nhận ra nỗi đau trong mắt cô, làm tim hắn quặn lên.

“Lúc đó ta còn tưởng, hai chúng ta sẽ mãi như vậy.” Cô nhìn hắn, nụ cười nở rộ trên môi, tiếp lời: “Nhưng sau đó, chàng lại tới tìm ta, hết lần này tới lần khác, nói chuyện phiếm với ta, nói cười với ta, khiến ta dù biết rằng không nên nhưng vẫn động tâm với chàng. Vì chàng tốt đẹp biết bao, ta biết chàng chỉ coi ta là bằng hữu, ta không muốn thích chàng, nhưng ta vẫn thích, ta không muốn yêu chàng, nhưng ta vẫn yêu. Chàng không kém cỏi chút nào, nếu chàng kém cỏi, thì đã không chịu trách nhiệm lấy ta, dù chỉ là xúc động nhất thời nhưng vẫn quan tâm ta…”

“Đó không phải xúc động nhất thời.” Hắn cầm tay cô, ngắt lời, khàn giọng mở miệng: “Ta lấy nàng vì muốn nàng làm thê tử của ta, chỉ muốn nàng làm thê tử của ta mà thôi.”

Đông Đông ngẩn ra, sững sờ.

Hắn khàn giọng nói: “Ta luôn muốn lấy nàng, lúc mười sáu tuổi đã muốn lấy nàng, nhưng nàng vẫn chưa tới tuổi cập kê, mẹ ta lại xảy ra chuyện, mà cha nàng…”

“Cha ta?” Đông Đông nghệt người.

Dịch Viễn tối sầm mắt lại, thẳng thắn thừa nhận: “Ông xem thường ta.”

Đông Đông càng ngây người ra: “Cái gì?”

“Ông ấy cho rằng ta là tên nhị thế tổ chỉ dựa vào cái bóng của tổ tiên, căn bản không xứng với nàng.”

Cô há hốc mồm nhìn hắn: “Cha ta nói vậy sao?”

“Ý tương tự.” Dịch Viễn căng khóe miệng, nói: “Nhưng ông ấy nói không sai, mọi thứ ta có lúc ấy đều là do mẹ cho và cha để lại, chẳng có thứ gì do chính tay ta làm ra. Cho nên trong cơn tức giận, ta đã nói lẫy rằng, nếu ta không xây được lầu ở thành Lạc Châu thì tuyệt đối không tìm gặp nàng nữa. Nhưng ngược lại nếu ta xây lầu được thì ông ấy phải gả nàng cho ta.”

Đông Đông quá sức chấn động, nhìn hắn mà mặt đỏ tim đập, thật lâu sau mới nặn ra được một câu:

“Lúc chàng tới gặp ta, sao không nói?”

“Ta cho rằng đó chẳng qua là do trẻ tuổi bốc đồng, ta không biết, không xác định được đó có phải là suy nghĩ thật sự của mình hay không. Chờ khi ta xác định được ta muốn nàng, thì lúc đó nàng chỉ coi ta là bằng hữu.”

Đông Đông á khẩu không trả lời được, sau đó không nhịn nổi nuốt lệ cười khẽ: “Ta không phải.”

“Ta biết, bây giờ đã biết.” Dịch Viễn không nén nổi lòng, nâng tay lên, ôm chặt cô gái bé nhỏ đáng yêu này vào lòng.

Đông Đông cười, dằn xuống cơn nghẹn ngào chực trào lên cổ họng, vòng tay qua ôm lại hắn, cảm giác tim của cả hai hòa chung một nhịp.

Nào biết, sao hiểu được, hóa ra đều đã nảy tình động tâm.

Tuyết trắng bay phất phơ, rơi lên cả hai.

Cơ thể của cô nhỏ như vậy nhưng lại ấm áp không gì sánh được, sưởi ấm tim.

Dịch Viễn chôn mặt mình vào hõm cổ cô, vùi vào tóc cô, thật chặt, ôm lấy cô thật chặt.

Trong khoảnh khắc đó hắn hiểu, bất kể tương lai ra sao, hắn vẫn muốn ở bên cô suốt đời, cùng khóc cùng cười, chia sẻ cho nhau sinh mạng và buồn vui mừng giận, dắt tay nhau cho tới bạc đầu.

Thật lâu thật lâu sau, rốt cuộc hắn bắt mình phải thả lỏng tay ra.

Mắt cô hồng hồng, mũi cũng hồng hồng, nhìn thấy làm lòng hắn rung động lạ thường.

Hắn cười, xóa đi nước mắt của cô lần nữa, sau đó mới dắt tay cô chậm rãi rời khỏi nơi này.

Lần này, cô không hề bám theo sau lưng hắn, mà là hai người sóng vai nhau đồng hành, giẫm từng bước lên nền tuyết, cùng nhau trở về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.