Tiểu Vân mơ hồ đi theo Triệu Trường An trở về nhà, tuy rằng nàng vẫn không hiểu mục đích Triệu Trường An mua mình là gì, nhưng ít nhất trong lòng nàng hiểu rõ – từ hôm nay nàng sẽ không phải sống trong lồng sắt nhỏ hẹp dơ bẩn, chờ đợi thời gian một ngày trôi qua như một năm kia nữa.
Triệu Trường An đun nước nóng giục Tiểu Vân đi tắm rửa, bản thân hắn cũng đã thay một bộ y phục sạch sẽ, quay người đi vào phòng bếp làm cơm chiều. Đợi đến khi hắn bước ra khỏi bếp với hai món mặn một món canh, Tiểu Vân đã thay xong y phục mới Triệu Trường An mua cho nàng, đứng dưới mái hiên nhìn vào bếp đầy mong chờ, vừa nhìn thấy Triệu Trường An bước ra liền vội vàng bước lên đỡ lấy mâm đồ ăn.
"Về sau những chuyện nấu cơm, giặt giũ này ngươi đều phải làm, ta mua ngươi về không phải để ngươi hưởng phúc". Triệu Trường An vừa dọn đồ ăn vừa giả bộ mang dáng vẻ chủ tử lên tiếng đe doạ.
Nhìn bộ dáng ăn ngấu nghiến của nàng, Triệu Trường An bất giác cũng có chút cảm giác thèm ăn.
Nha đầu này lớn lên thật ra không hề khó nhìn, mái tóc dài dùng một chiếc đũa cố định trên đỉnh đầu, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay lấm tấm vài vết tàn nhang, nhưng cả người lại quá gầy, trên cổ tay còn bị dây xích hằn thành một vết bầm lớn.
Cảm nhận được ánh mắt của Triệu Trường An đang nhìn mình, Tiểu Vân liền cúi thấp đầu thả chậm tốc độ ăn, Triệu Trường An dường như cũng cảm thấy bản thân vô ý, ngượng ngùng ho nhẹ hai tiếng rồi cũng cúi đầu ăn cơm.
Sau bữa ăn, Tiểu Vân nhanh chóng dọn dẹp bát đũa sạch sẽ, đợi nàng quay lại gian chính Triệu Trường An liền chỉ về gian phòng phía tây, khàn giọng nói:
"Ngươi ở gian phòng này đi, nhớ phải dậy sớm nấu cơm".
Tiểu Vân nhìn gian phòng tốt hơn không biết bao nhiều lần so với lồng sắt chật hẹp mà nàng từng ở, trong lòng nhất thời sợ hãi đây chỉ là mộng, gấp gáp quay người cảm tạ Triệu Trường An.
Triệu Trường An sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết nên nói thế nào cho phải, chỉ có thể vung tay áo, mặt mày xám xịt trở về phòng mình. Hắn lấy ra từ dưới đệm khế thư bán thân của Tiểu Vân nhìn thật lâu, trong lòng xúc động muốn xé đi nhưng lại chợt thấy không ổn, bồn chồn đi quanh nhà vài vòng, cuối cùng chỉ lặng lẽ cuộn khế thư lại rồi cẩn thận nhét vào một chiếc bình men ngọc kín đáo trên giá sách.
Tựa như vừa làm điều gì đó đáng xấu hổ, hắn nhanh chóng lau mồ hôi trên trán, quay đầu thổi tắt nến rồi một lần nữa nằm lại giường. Đêm đã khuya nhưng hắn vẫn trằn trọc khó chợp mắt, nhìn ánh trăng bạc ngoài cửa sổ dần leo đến ngọn cây, Triệu Trường An che mặt cười khổ, nếu nàng thật sự muốn rời đi, bản thân hắn có thể ngăn cản được sao?
Triệu Trường An mơ màng chìm vào giấc ngủ chưa đến hai canh giờ, ngoài cửa sổ liền truyền đến vài tiếng chim đỗ quyên gáy vang thanh thuý. Hắn giật mình tỉnh giấc, vội vàng leo xuống giường đến giày cũng không kịp xỏ. Bước nhanh tới bên cửa sổ, chỉ đến khi nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn đang bận rộn trong nhà bếp, trái tim lơ lửng của hắn mới dịu lại một chút.
"Đại nhân, ngài tỉnh rồi", Tiểu Vân bê thùng gỗ đến bên giếng múc nước bỗng nhìn thấy bóng người cạnh cửa sổ, đôi mắt lập tức cong lên hình trăng lưỡi liềm: "Chờ một chút, đồ ăn lập tức xong ngay".
Triệu Trường An có chút chột dạ gật đầu, nhìn cô nương thân hình nhỏ nhắn xách theo một thùng nước lớn, trong lòng hắn thầm sợ nàng không cẩn thận sẽ rơi xuống giếng.
"Đại nhân, nước nóng đã chuẩn bị xong, ta để chỗ này cho ngài nhé". Tiểu Vân bê thùng nước ấm vào phòng, tiếng nói của nàng hôm nay cũng đã trong trẻo hơn rất nhiều.
Nước nóng nhiệt độ vừa đủ, giống như tấm chăn bông mềm phơi dưới ánh mặt trời ấm áp. Triệu Trường An bỗng thấy buồn bã, chính mình sống trên đời nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có ngày được người khác hầu hạ.
"Đại nhân", Tiểu Vân thấy hắn ngẩn người, nhỏ giọng sợ hãi hỏi: "Có phải nước quá nóng không?"
"Không phải". Triệu Trường An bị nàng nhìn đến cả người lúng túng: "Ngươi về sau đừng gọi ta là đại nhân nữa".
"Vậy phải gọi thế nào?". Tiểu Vân nghi hoặc nhìn hắn.
"Gọi.... Đại ca đi", lời vừa nói ra, Triệu Trường An cảm giác xấu hổ vô cùng, vội vàng cầm theo khăn tay đi ra cửa.
"Đại ca?". Tiểu Vân đứng ở phía sau nghiêng đầu lẩm bẩm vài câu, sau đó vui vẻ lớn giọng gọi: "Trường An ca ca"
Triệu Trường An bước đi loạng choạng, vành tai trở nên phiếm hồng, một tay hắn đỡ trên khung cửa thật lâu mới dám phát ra một tiếng nhỏ như muỗi kêu "Ân"