Tiểu Nương Tử Của Triệu Công Công

Chương 5



Trên cao trăng sáng vằng vặc, bầu trời đêm tràn đầy ánh sao, chim đậu trên cành thỉnh thoảng vì kinh hãi mà vỗ cánh bay đi.

Triệu Trường An cẩn thận đẩy cổng phụ, động tác nhẹ nhàng sợ phát ra động tĩnh làm tỉnh giấc người đang ngủ say ở tây phòng. Mắt thấy trong viện chỉ có một màu đen như mực, tâm trạng thấp thỏm lập tức được thả lỏng, hắn nhẹ chân đi về phòng mình. Căn phòng tối không thắp nến, hắn nương theo ánh trăng mờ ngoài cửa đặt lên mặt bàn một cái bình sứ nhỏ, quay đầu lại nhìn chằm chằm tây phòng đã sớm tắt đèn đến phát ngốc.

Ngày mai nàng thấy đồ vật này hẳn sẽ rất vui vẻ.

Lúc đi ngang qua cửa hàng son phấn, nghĩ đến những cô nương bằng tuổi Tiểu Vân luôn thích ăn mặc trang điểm, hắn liền muốn mua cho nàng một hộp phấn hồng. Ai ngờ những đồ vật gọi là phấn son kia cái sau đều xa xỉ hơn cái trước, phân vân chọn tới chọn lui nửa ngày cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bình sứ đựng kem dưỡng da, lúc đó hắn không khỏi nghĩ đến đôi tay không tính là đẹp của nàng. Hơn nữa mấy ngày nay nàng đối với hắn tận tâm chăm sóc, đi theo loại người như hắn vẫn là làm nàng phải chịu uỷ khuất thật nhiều, trong lòng hắn càng thêm áy náy. Cuối cùng cắn răng lấy ra hai ngày tiền công mua bình kem dưỡng da kia.1

Chờ hắn lấy lại tinh thần liền rón rén đi đến phòng bếp, trên bếp vẫn còn đặt một nồi canh cá nóng hầm hập. Hắn theo thói quen cầm bát đến ngồi dưới giàn hoa từ tốn nhấm nháp, trong khoang miệng lập tức tràn ngập hương vị thơm ngon từ canh cá. Đột nhiên sắc mặt hắn tái mét, bàn tay bưng bát canh run nhè nhẹ, khó tin từng bước đi đến trước cửa tây phòng.

Cá này từ đâu ra... Hắn không để lại bạc cho nàng, xung quanh đây cũng không có chỗ nào bán cá... Trừ phi, trừ phi có người đưa tới... Bọn họ sống ở chỗ này... làm sao có thể có người đến...

Hầu kết trên cổ nặng nề chuyển động, hắn gian nan đưa tay lên gõ cửa tây phòng "Tiểu Vân, Tiểu Vân... Muội ngủ rồi sao? Ta có việc muốn hỏi muội."

Lặp lại động tác mấy lần nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng côn trùng kêu giữa không gian yên tĩnh, cảm giác bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, bát canh cá trong tay bị hắn hung hăng quăng xuống đất, âm thanh vỡ vụn trong đêm tối càng trở nên chói tai. Hắn gần như dùng một chân đá văng cửa, trên giường lúc này chỉ có chăn gối được gấp gọn gàng. Nàng rời bỏ hắn, nàng cho hắn hai tháng quan tâm cùng săn sóc sau đó tàn nhẫn dẫm hắn xuống bùn đất.

Nàng dệt cho hắn một cái mộng ôn nhu, đến khi hắn rơi vào đó trầm luân say mê nàng liền lặng yên không một tiếng động, không hề báo trước bóp chết hắn.

Hắn đứng trong bóng tối, một tay đỡ khung cửa, một tay che mặt nhìn căn phòng trống cười lớn. Trong cung vất vả hơn hai mươi năm, trải qua bao nhiêu toan tính đấu đá người lừa kẻ gạt, trước mặt tươi cười nhận lễ vật của người ta quay người đã ném nó xuống giếng sâu, thậm chí người ngày hôm qua còn thân thiết xưng huynh gọi đệ, hôm sau liền đâm sau lưng ngươi một đao. Nhưng hắn ngàn vạn lần cũng không thể ngờ rằng chính mình sẽ có ngày thua trên tay một tiểu nha đầu như vậy.

Mỗi ngày đi sớm về trễ, chịu bao nhiêu sự xem thường cùng khinh bỉ trong thành, chai mặt làm việc chép sách thuê, tuy rằng một ngày chỉ kiếm được mười văn tiền, thậm chí còn không đủ cho nàng mua một hộp phấn nhưng hắn vẫn thật vui vẻ. Hắn cũng từng tưởng tượng đến ngày mình có thể giống những nam nhân khác, dựa vào chính đôi tay của mình kiếm tiền nuôi gia đình, dùng tiền của chính mình kiếm được để nuôi nàng, nghĩ đến dáng vẻ vui mừng của nàng khi nhìn thấy những đồ vật kia hắn liền cảm thấy cho dù có vất vả đến mấy cũng đều đáng giá.

Hắn đã sớm nghĩ đến kết cục như vậy, nhưng lại cố tình sống chết không dám bày tỏ với nàng, tự mình lừa gạt bản thân rồi lại một lần an ủi chính mình.

"Ta rời đi huynh sẽ thương tâm sao?" Bỗng sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc mang theo sự nghi vấn.

Triệu Trường An đột nhiên quay đầu, nhìn thấy nữ tử đứng dưới ánh trăng, nàng chỉ mặc một bộ trung y trắng thêu chỉ vàng, phủ ngoài một lớp áo màu cam nhạt, tóc dài đến eo tuỳ ý xoã sau lưng.

"Ta rời đi, Trường An ca ca sẽ thương tâm sao?" Nàng tiến về phía trước vài bước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đã nhiễm sắc đỏ của hắn.

"Rời đi?" Triệu Trường An không biết lấy đâu sức lực nắm chặt lấy bả vai Tiểu Vân, kéo cả người nàng đến trước mặt hắn, dùng âm thanh bén nhọn tức giận rống to bên tai nàng: "Muội muốn đi nơi nào? Muội nên nhớ muội được ta dùng 2 lạng rưỡi bạc mua lại, ta cho muội ăn, cho muội mặc, muội không được phép rời đi! Muội phải ở chỗ này ngoan ngoãn hầu hạ ta, còn phải chăm sóc ta đến già! Cho dù sau này ta có chết đi, muội cũng phải đến tảo mộ cho ta, mỗi năm đốt giấy vàng mã cho ta một lần!"

Triệu Trường An lúc này như một con gà chọi điên cuồng bộc lộ hết những gì trong lòng mình, ánh mắt hắn đầy hung dữ nhìn chằm chằm Tiểu Vân, tựa như chỉ cần Tiểu Vân lại nói thêm một câu "Rời đi" hắn lập tức đem nàng ăn tươi nuốt sống.

Tiểu Vân cong khoé môi, bàn tay nâng lên xoa nhẹ gương mặt thon gầy của hắn, chậm rãi nói "Vậy Trường An ca ca phải nhớ kỹ những gì huynh nói ngày hôm nay"

Cả người Triệu Trường An chấn động, hắn còn chưa kịp hiểu ý của Tiểu Vân đã cảm thấy trên môi đột nhiên xuất hiện một mảnh mềm mại, sau đó ấm áp lan dần xuống cổ, cuối cùng lưu lại trên da hắn một tràng khí nóng rực. Lúc này hắn liền nghe được giọng nói vui vẻ của nàng: "Cuối cùng cũng chờ được đến lúc Trường An ca ca nói những lời này".

"Muội...". Rốt cuộc cũng hiểu ra ý tứ trong lời nói của nàng, hắn lập tức đỏ mặt, lửa giận trong mắt cũng bị nhu tình thay thể, hai tai nóng rực suýt chút nữa chảy ra máu. Nhưng đột nhiên hắn hoảng hốt đẩy nữ tử trong ngực mình ra, chân tay bối rối: "Muội cách xa ta một chút... Ta... hôm nay ta chưa có tắm rửa".

Dù gì cũng đã bôn ba cả một ngày dài, hơn nữa vừa rồi còn nháo lên một trận lớn như vậy, hắn sợ trên người mình có mùi lạ sẽ làm nàng không vui.

"Ta không ngại", Tiểu Vân nhìn ra sự bối rối của hắn, đau lòng nắm lấy đôi tay còn đang run rẩy áp lên mặt mình, da thịt trơn bóng lập tức cọ xát với lòng bàn tay đầy vết chai dày: "Trường An ca ca, từ nay về sau ta sẽ ở bên huynh được không?"

"... Được... Được", Triệu Trường An nhìn đôi mắt trong suốt của nàng liền cảm thất chua xót, hắn nhanh chóng dùng áo ngoài bọc kín thân thể nàng rồi đẩy về sương phòng, trong miệng không ngừng nhắc mãi: "Đừng để bị lạnh... Ban đêm lạnh..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.