Nhìn Đông Ngưng Song
hưng phấn đi tới, tâm tình Lệ Hướng Phong cũng hưng phấn theo, kích động đứng lên, không uổng công hắn mệt mỏi suy sụp đơn độc cùng với con
ngựa, mấy ngày liên tiếp ngựa không ngừng lên đường.
Cúi đầu nhìn người trong mộng bao ngày qua đang dán chặt trên ngực hắn, hắn
dùng lực giữ lấy vai nàng, "Ngươi ngày ngày cũng muốn nhìn thấy ta sao?
Song nhi."
"Ừ! Ta rất nhớ ngươi. . . . . ." Không muốn che
dấu nỗi nhớ giành cho hắn, Đông Ngưng Song nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của
mình lên, không chút do dự gật đầu, "Nhưng là. . . . . . Tại sao ngươi
trở lại trước thời gian đã nói ?"
Hắn không chỉ có thực hiện lời hứa, còn trước thời gian quay trở lại!
Lệ Hướng Phong nghe vui vẻ không thôi, "Bởi vì ta sợ ngươi ở đây nóng ruột nóng gan." Mặc dù một nửa là đang nói đùa, nhưng cách sự thật cũng
không quá xa.
Ở trên đường hộ tống CaoThiên Hải đến Tuần
phủ, trừ lo lắng đuổi theo quan binh ra, thì khuôn mặt nhỏ nhắn xinh
đẹp của nàng khiến thời thời khắc khắc nhớ thương.
Vì vậy, khi hắn hoàn thành nhiệm vụ liền thúc ngựa chạy về tìm nàng.
Quả nhiên, vừa thấy được mỹ nhân trong lòng hắn, nửa mệt mỏi cũng làm cho hắn cảm thấy đáng giá.
Đông Ngưng Song nghe vậy không khỏi đỏ mặt, bĩu môi , "Ngươi mới trở về đã
không đứng đắn." Thật ra thì trong lòng nàng cảm thấy ngọt ngào , tình
yêu đối với hắn lại sâu hơn một tầng.
"Ha hả. . . . . . Như
vậy cũng không nghiêm chỉnh sao?" Lệ Hướng Phong cười xấu xa, hắn đối
với nàng có rất nhiều suy nghĩ không đứng đắn.
Đông Ngưng
Song nghiêm túc quan sát khuôn mặt hắn, chỉ sợ hắn mệt mỏi , quan tâm
hỏi: "Ngươi có mệt mỏi không? Có muốn nghỉ ngơi trước không?"
Lệ Hướng Phong không trả lời vấn đề của nàng, mà là hỏi ngược lại nàng, "Còn ngươi? Ngươi có muốn ngủ không?"
"Sẽ không !" Nhìn thấy hắn vui vẻ còn không kịp , làm sao nàng có thể ngủ được ?
"Vậy được rồi, ta cũng không muốn nghỉ ngơi." Lệ Hướng Phong nâng khuôn mặt
Đông Ngưng Song lên, hai mắt nhìn thẳng đáy mắt nàng.
Hắn quý trọng từng giây từng phút khi ở cạnh nàng, cho dù mệt mỏi không chịu nổi, cũng không bỏ đi được.
Hắn nhìn nàng như vậy, Đông Ngưng Song không nhịn được cả người run
rẩy, ngực phập phồng kịch liệt."Hướng Phong. . . . . .".
"Song nhi. . . . . ." Hai tay Lệ Hướng Phong ôm gáy nàng, càng ngày càng gần
sát nàng, cho đến khi chạm đến đôi môi nóng bỏng của nàng . . . . .
Khi Đông Ngưng Song tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên người Lệ Hướng Phong, hắn đang nhìn khuôn mặt lúng túng của nàng
"Ngươi. . . . . . Ngươi làm gì nhìn người ta như vậy?" Cuộc hoan ái vừa đi qua, làm nàng cực kì xấu hổ
"Song nhi, ta hi vọng không chỉ hiện tại, sau này cũng có thể nhìn ngươi như
vậy." Lệ Hướng Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Ngưng Song, câu
nói phát ra từ nội tâm .
"Cái gì?" Trong lòng Đông Ngưng Song rét run, trợn to cặp mắt nhìn thẳng Lệ Hướng Phong.
Hắn nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ . . . . . Tâm tư của hắn cùng mình đều giống nhau, đều không muốn tách ra?
"Ý của ta là, chờ Đông Tiến Thần đền tội xong, chúng ta có thể cùng nhau
nghĩ đến kế hoạch tương lai." Lệ Hướng Phong để cho Đông Ngưng Song gần
sát lại mình, để cho nàng lắng nghe trái tim hắn đang nhảy lên.
Trải qua tối nay, hắn thông suốt rồi, nàng là nữ nhân cả đời này hắn muốn có!
Trước kia khi chưa báo thù được cho cha, hắn vô tâm với tình yêu nam nữ,
nhưng khi Đông Ngưng Song xuất hiện lại khuấy động hắn, kích hoạt trái
tim hắn rung động.
Nàng thật không nghe lầm, vui mừng đến phát điên
"Hướng Phong, ngươi. . . . . ." Quá mừng rỡ khiến nàng thở không ra hơi.
Đây là thật sao? Nàng không phải mơ? Lệ Hướng Phong thật muốn nàng!
Lệ Hướng Phong nhìn thấy nàng kích động nói không ra lời mà mỉm cười,
"Song nhi, ta muốn để cho mọi người biết chúng ta ở chung một chỗ."
Đông Ngưng Song vui mừng muốn nhào tới ôm lấy Lệ Hướng Phong , vậy mà ngay
sau đó nàng liền nghĩ đến, Đông Tiến Thần sẽ uy hiếp bọn họ.
"Nhưng Đông Tiến Thần vẫn còn ở. . . . . ." Nhắc đến hắn ta, nàng liền cắn răng nghiến lợi.
"Ngươi không cần lo lắng, Đông Tiến Thần rất nhanh sẽ nhận được báo ứng." Lệ
Hướng Phong đứng dậy, đặt nàng ngồi ở trên đùi.
Đông Ngưng Song nghe vậy, không hiểu nháy nháy mắt, "Tại sao?"
"Ta không phải đã nói với ngươi, lần này ta ra ngoài là vì một nhiệm vụ quan trọng sao?" Lệ Hướng Phong nhắc nhở nàng.
"Đúng vậy! Ngươi còn không có nói cho ta biết đó là nhiệm vụ gì." Đều là hắn! Nhìn thấy hắn cái gì nàng cũng quên
Nghe được giọng nói oán trách của nàng, Lệ Hướng Phong cảm thấy buồn cười,
nàng vội vàng còn hơn cả hắn, đem mọi chuyện đổ lên đầu hắn? Nhưng hắn
sẽ không cùng nàng so đo.
"Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi
biết." Hắn dừng một chút, nhìn chằm chằm khuôn mặt tò mò của nàng, "Ta
vì bảo vệ Cao Thiên Hải, đưa hắn đến Tuần phủ ."
"Ngươi nói
Cao Thiên Hải? Không phải hắn ở cùng Đông Tiến Thần sao? Các ngươi biết
nhau?" Đông Ngưng Song cho rằng tâm địa của hai người đều giống nhau
Lệ Hướng Phong gật đầu một cái, "Chính là hắn không sai." Hắn nhớ lại lần đầu tiên Cao Thiên Hải xuất hiện trước mặt hắn.
"Chúng ta biết nhau là vì hắn có gửi cho ta một phong thư, nói ta đến Tuần phủ tố giác Đông Tiến Thần "
"Hả? Tại sao ngươi tin hắn?" Đông Ngưng Song nghi hoặc.
"Bởi vì cao Thiên Hải là người Tuần phủ, hắn nói cho ta biết không có chứng
cớ xác thực, ngay cả Tuần phủ đại nhân cũng không thể trị tội Đông Tiến
Thần , cho nên nói ta hợp tác với hắn”
"Vậy ngươi đáp ứng?" Đông Ngưng Song rất kinh ngạc, thì ra Cao Thiên Hải còn có thân phận khác? !
"Ừ, ta đáp ứng, hơn nữa còn phối hợp với hắn lập kế hoạch hành động." Lệ
Hướng Phong không thể không đáp ứng, muốn giết Đông Tiến Thần cũng không dễ dàng như vậy, "Ta không biết Cao Thiên Hải dùng thủ đoạn gì, nhưng
hắn thuận lợi lẫn vào đám người của Đông Tiến Thần, rất nhanh đã tra
được Đông Tiến Thần và đạo phỉ cấu kết với nhau, sổ sách để trong thư
phòng."
Đông Ngưng Song vừa nghe, hiểu ra, "Khó trách Đông
Tiến Thần không cho ai vào thư phòng của mình, còn sai người canh giữ."
Thì ra bên trong cất giấu chứng cứ phạm tội của hắn!
"Không
sai. Theo Cao Thiên Hải nói, muốn xông vào phòng của hắn so với lên
trời còn khó hơn, cho đến khi. . . . . ." Lệ Hướng Phong chợt ngậm
miệng.
"Làm gì không nói tiếp?" Đông Ngưng Song không khách khí véo hắn một cái.
Lệ Hướng Phong xoa xoa chỗ bị công kích, "Ta không nói bởi vì cho là ngươi sẽ đoán được. . . . . ."
"Đem ta bắt đến đây có liên quan đến chuyện này sao?" Đông Ngưng Song chợt sửng sốt.
"Đúng, không sai." Lệ Hướng Phong lộ ra bộ mặt trầm tư "Ngươi cũng không phải
là quá đần” Khẽ cười nói: "Từ khi chúng ta biết được Đông Tiến Thần cố ý đem ngươi gả đến phủ Tri châu, tóm lấy cơ hội, bởi vì Đông Tiến Thần
nhất định sẽ cứu người, dựa thời cơ đó sẽ vào phòng hắn lấy chứng cứ."
Lần này rốt cuộc Đông Ngưng Song cũng hiểu rõ vì sao nàng bị bắt đi
Nếu như Cao Thiên Hải đem tội danh của Đông Tiến Thần trong tay đưa đến
Tuần phủ, như vậy không lâu sau, mũ cánh chuồn của Đông Tiến Thần nhất
định sẽ bị lấy xuống! Nàng cũng không quan tâm Đông Tiến Thần chết hay
sống, đây là hắn bị trừng phạt đúng tội, nhưng mẹ nàng. . . . . .
Vừa nghĩ tới mẹ nàng còn trong tay hắn ta, Đông Ngưng Song không khỏi hỗn
loạn, thần sắc lo lắng bắt lấy tay Lệ Hướng Phong.
"Hướng
Phong. . . . . . Vậy mẹ ta trên danh nghĩa vẫn là thê tử của hắn, phải
làm sao bây giơ?." Thanh âm nàng tràn đầy kinh hoảng.
Nhìn thấy nàng hốt hoảng, thần sắc bất an, Lệ Hướng Phong vội vàng an ủi
"Song nhi, ngươi hãy nghe ta nói, Cao Thiên Hải biết nội tình, mẹ ngươi cũng
sẽ không bị liên lụy." Hắn suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Nhưng không chắc hắn có lấy mẹ ngươi ra uy hiếp chúng ta hay không, mai ta sẽ đi
cứu mẹ nàng ra"
"Thật? Ngươi sẽ cứu ta mẹ ra ngoài?" Không
đợi Lệ Hướng Phong đáp lại, Đông Ngưng Song vui mừng nói "Cám ơn ngươi,
Hướng Phong."
Thật tốt quá! Rốt cục nàng và mẹ đã thoát khỏi nỗi khổ này rồi .
"A. . . . . ." Nhưng Lệ Hướng Phong lại phát ra một tiếng rên rỉ, thanh âm làm cho người ta cảm thấy hết sức thống khổ.
"Hướng Phong, ngươi làm sao vậy? Ta đụng đến chỗ đau của ngươi? Thật xin lỗi. . . . . ." Đông Ngưng Song còn tưởng rằng mình đánh về phía hắn lực đạo
quá mạnh, vội vàng nói xin lỗi, nhưng cảm giác bộ ngực mềm mại của mình
đang cọ xát vào người hắn, nhất thời hiểu nguyên nhân hắn "Kêu thảm
thiết" .
"Ngươi là quỷ!" Nàng xấu hổ mắng hắn
"Ha hả. . . . . . Ta là quỷ thật sao?" Lệ Hướng Phong giả bộ vô tội nói.
Hắn rất muốn nàng, nhưng nghĩ đến chuyện phải làm ngày mai, nên nghỉ sớm một chút
"Ngoan, Song nhi, chúng ta đi ngủ trước! Mai ta sẽ đi cứu mẫu thân của ngươi”
Quá đắm chìm trong thế giới của hai, không để ý bên ngoài, một bóng dáng màu
đen đã nghe hết toàn bộ câu chuyện, vội vàng rời đi
Hôm sau, Lệ Hướng Phong chuẩn bị một người một ngựa xông vào Tri huyện, Đông Ngưng Song ở cửa đưa tiễn.
"Hướng Phong. . . . . ." Chẳng biết tại sao, lòng của nàng bất an .
Sáng sớm hôm nay rời giường, nàng cảm thấy sẽ phát sinh chuyện không tốt,
rất muốn gọi Lệ Hướng Phong chớ đi, nhưng không thể để mẫu thân ở lại
Đông phủ. . . . . .
"Thế nào? Song nhi." Lệ Hướng Phong thấy thần sắc của Đông Ngưng Song bất an, quan tâm hỏi.
"Ta. . . . . ." Đông Ngưng Song ấp a ấp úng, thốt lên, "Hướng Phong, hôm khác hãy đi được không?"
Lệ Hướng Phong nhẹ nhàng cười một tiếng "Song nhi ngốc, ngươi yên tâm, cứu mẫu thân ngươi ra không phải là việc khó, chuyện nguy hiểm hơn ta cũng
đã làm, ngươi xem ta bây giờ không phải rất tốt sao?"
"Phải
không? Nhưng đối phương là Đông Tiến Thần, ta sợ hắn. . . . . ." Đông
Ngưng Song giương mắt nhìn hắn, ánh mắt lo lắng không giảm.
Lệ Hướng Phong ngăn cản nàng nói tiếp, "Ngươi yên tâm, lúc này Đông Tiến
Thần cũng đã đến nha môn làm việc, hắn sẽ không nghĩ đến chuyện ta đến
cứu ngươi mẹ. Ngươi ngoan ngoãn ở lại nơi này, chờ ta cứu mẹ ngươi ra."
"Được rồi!" Đông Ngưng Song thở dài, có lẽ mình quá nôn nóng nên lo vô cớ ."Hướng Phong, vậy ngươi phải cẩn thận một chút."
"Được, ta sẽ ." Lệ Hướng Phong nhìn nàng một cái, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút, Hướng Phong." Đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn, Đông Ngưng Song không nhịn được gọi hắn lại.
"Còn có việc sao? Song nhi." Lệ Hướng Phong ngừng lại.
Đông Ngưng Song lập tức lấy ly trà trên bàn bưng cho hắn, "Hướng Phong, uống ly trà ." Thật ra thì nàng chỉ muốn giữ hắn lại một lát thôi
Lệ Hướng Phong khẽ mỉm cười, nhận lấy cái chén, sau đó uống vào."Song nhi, ngươi yên tâm, ta không sao."
"Ừ!" Đông Ngưng Song gật đầu một cái, "Hướng Phong, ngươi nhất định phải bình an trở lại !"
Lệ Hướng Phong vừa đến Tri huyện, lập tức đi theo vị trí tìm kiếm mà Đông Ngưng Song nói, chuẩn bị cứu mẫu thân nàng ra.
Trên đường đi không gặp bất cứ trở ngại nào, có kinh nghiệm giang hồ lâu năm, hắn cảm thấy bất an, không dám khinh thường.
Quả nhiên như hắn đoán, khi hắn nhẹ đẩy cửa ra, mấy tên quan sai cầm lưỡi dao sắc bén đồng thời bổ về phía hắn -
Hắn ổn định tinh thần, mắt đảo qua, bọn quan sai đoàn đoàn vây quanh hắn.
Lệ Hướng Phong muốn phản kích nhưng lại nghe tiếng cười quen thuộc
"Ha ha. . . . . . Lệ Hướng Phong, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay Bổn quan !"
Đột nhiên Lệ Hướng Phong cả kinh, phát hiện Đông Tiến Thần từ trong đám người đi ra.
"Đông Tiến Thần, là ai rơi vào tay ai còn không biết." Hắn căm hận mà nói
"Ha ha! Lệ Hướng Phong, ngươi còn dám nói mạnh miệng? Hôm nay ngươi có chạy đằng trời cũng không ai cứu được ngươi." Nghe Lệ Hướng Phong uy hiếp,
Đông Tiến Thần chẳng những không sợ, còn khoa trương ngửa đầu cười to.
Sau khi bị Cao Thiên Hải trộm chứng cứ, hắn bất an lo lắng, không ngờ
hôm nay có người đưa tin Lệ Hướng Phong sẽ đến đây, đúng là trời giúp
hắn!
Nhìn thấy sắc mặt Lệ Hướng Phong tái xanh,
Đông Tiến Thần lộ ra nụ cười khinh thường, "Bây giờ ngươi mới phát hiện
có cái gì không đúng thì đã quá muộn, ngươi thử vận công một chút xem”
Lệ Hướng Phong theo lời thử vận công, không nghĩ đến hắn không có chút sức lực nào cả.
"Chuyện gì xảy ra?" Mồ hôi lạnh trên người chảy ròng, hắn đoán mình sớm bị
người khác hạ thuốc mê, nhưng không phát hiện ngay lúc mới uống.
Có ai có thể thần không biết quỷ không hay bỏ thuốc hắn? Hắn đột nhiên
nghĩ đến hôm nay lúc ra cửa, Đông Ngưng Song bưng ly trà nóng tới. . . . . .
Chẳng lẽ trà này có độc?
Cả người hắn run lên, không thể tin được Đông Ngưng Song sẽ bỏ thuốc hắn!
Đáng chết! Nữ nhân này thật độc ác, tâm như xà, cùng Đông Tiến Thần dùng mưu hại hắn.
Vậy mà, tình huống trước mắt không cho phép hắn tiếp tục mắng Đông Ngưng
Song, bởi vì Đông Tiến Thần đã chuẩn bị gây bất lợi cho hắn
"Bay đâu ! Đem Lệ Hướng Phong bắt đứng lên cho ta." Đông Tiến Thần vung tay lên, tiến lại gần Lệ Hướng Phong -