Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể

Chương 36-1



Edit: A Huyền 152

Trong ánh mắt lo lắng của Hồ Hậu Phúc và Hứa Thanh Gia, Hồ Kiều cười sắp thắt hết cả ruột.

Thông linh? Ngày thải dương đêm bổ âm?

Nàng xoa xoa bụng, hậu tri hậu giác nhớ tới, hai tháng này, mỗi lần bọn nhỏ học chữ trong Huyện học từ nhà trở lại thì luôn mang theo chút chuyện nhờ nàng chỉ điểm, như là việc hôn nhân của a tỷ có được hay không, a cha xuất môn ra ngoài có thể thuận lợi trở về hay khônglinh tinh, hoàn toàn coi nàng là vu sư đến cầu cát hung.

Lúc ấy nàng trả lời như thế nào ấy nhỉ?

Hồ Kiều lau mồ hôi lạnh nghĩ nghĩ, hình như... mấy lời lúc ấy của nàng đều là lời tốt, vì trấn an bọn nhỏ mà lời của nàng đều rất may mắn.

Nhưng bởi vì một vụ án giết người mà thu về nhiều fan hâm mộ như vậy, đây là điều mà Hồ Kiều chưa từng đoán được.

Chẳng qua lo lắng của Hồ Hậu Phúc và Hứa Thanh Gia hoàn toànkhông ở trong dự liệu của nàng. Vốn sau khi Hứa Thanh Gia trở về từ bên ngoài, nàng cũng muốn nói với hắn chuyện mình đã làm. Nhưng vì ở thế giới này việc trong nhà, ngoài nhà phân biệt rất rõ ràng. Nàng đãvi phạm điều đó rồi, cũng không biết Hứa Thanh Gia có thể cao hứng vì điều đó hay không nữa, nên mới không hề nhắc tới việc này.

Trong quan niệm của nàng, khi vợ chồng ở chung tốt nhất đừng vượt qua điểm mấu chốt của nhau, miễn cho trong cuộc sống hôn nhân nảy sinh điều không thoải mái.

Có thể bao dung cho mình hết thảy, là lão nương, không phải lão công.

Ôm quan niệm như vậy, nàng liền an ổn ở lại hậu trạch, ngẫu nhiên mới ra ngoài một lần, lại làm bộ mình chưa từng làm việc này. Hứa Thanh Gia không đề cập tới, nàng cũng vui vẻ giả ngu.

Tất nhiên sẽ không đòi khen thưởng, dù sao thì thu nhập của huyện lệnh đại nhân đều đã được nộp, lại từ tay nàng mà nhận tiền tiêu vặt. Cho dù có thưởng thì cũng bất quá là lấy từ túi tiền bên trái bỏ vào túi tiền bên phải mà thôi, căn bản không có gì khác nhau.

Lại không biết Hứa Thanh Gia đã bị việc lão bà có năng lực dọa sợ, hoàn toàn không nghĩ tới nàng có thể làm được một chuyện tốt như vậy, hoàn toàn phá vỡ hình tượng lão bà khí lực lớn lại nhiệt tình trong lòng mình. Lại bởi vì nàng không hề nhắc tới mà ở trong lòng khôngbiết đã sinh ra bao nhiêu cái ý niệm kỳ quái trong đầu. Khi biết được ngay cả đại ca cũng là bị hắn viết thư triệu đến, Hồ Kiều càng hết chỗnói luôn.

“Việc này sao chàng không hỏi ta chứ?”

Giờ phút này Huyện lệnh đại nhân làm ra một động tác vô cùng ngốc nghếch, hắn cúi đầu mình xuống, điệu bộ nàng đã thể hiện ra chỉ số thông minh khó có được: “Chuyện này không phải... rất kỳ quái à?!”

Hồ Kiều hỏi thẳng hắn: “Là cảm thấy lấy đầu óc của ta không thể phá được án tử này cho nên phá được rồi mới thấy kỳ lạ chứ gì?” sau đó quay đầu kéo dài giọng gọi Hồ Hậu Phúc xin giúp đỡ: “Ca --, ý của hắnlà muội muội huynh chính là đứa đầu đất!” sự thật đã xảy ra trước mắt còn không chịu thừa nhận ta thực thông minh!

Học dở thì cũng có sở trường riêng chứ!

Hồ Hậu Phúc vội vàng trấn an vuốt lông muội muội: “Ca ca tin muội! A Kiều nhà ta bất luận là chuyện gì ca ca đều tin muội có thể làm tốt! A Kiều thông minh nhất!” Loại tín nhiệm mù quáng này của hắn làm cho Hồ Kiều có chút hưởng thụ, thuận tiện giáo dục Hứa Thanh Gia: “Nhìn thấy không? Về sau chàng phải học tập ca ca nhiều vào!”

Huyện lệnh đại nhân cúi đầu khom lưng tỏ vẻ: Về sau nhất định cố gắng học tập lấy cữu huynh làm chuẩn!

Hồ Hậu Phúc cũng mặc kệ muội muội giáo dục muội phu, hắn cảm thấy hứng thú nhất vẫn là việc án tử này thật sự là muội tử nhà mìnhđã phá sao?

“A Kiều mau nói cho ca ca nghe một chút, ta nghe người bên ngoài nóimà mây mù dày đặc, đều cảm thấy không giống sự thật.”

Huyện lệnh đại nhân cũng lập tức chăm chú lắng nghe.

sự tình cũng đã qua vài tháng, rốt cục Hồ Kiều cũng có cơ hội thể hiệncảm giác chỉ số thông minh ưu việt của mình ở trước mặt Hứa Thanh Gia, bộ dáng có chút đắc ý, nhấp một ngum trà liền bắt đầu nói, từ thăm dò hiện trường thế nào đến lớn mật phỏng đoán như thế nào, cuối cùng làm sao để nghi phạm tự mình khai ra hành vi phạm tội. So với Tiền Chương khoa trương, lời đồn đãi ngoài phố và tiên sinh kể chuyện cải biên chuyện xưa, sau khi Hứa Thanh Gia nghe được phiên bản gốc của lão bà đại nhân phá án, rốt cục may mắn nghe được tình tiết vu án thật sự.

Mặc kệ là xuất phát từ ý niệm trân trọng lão bà, hay là do thái độ lão bà nói về việc này rất thận trọng mà Hứa Thanh Gia đều theo trực giác lựa chọn tin tưởng phiên bản chân thật nhất này của thê tử mình. Ngoại trừ kinh ngạc mức độ hung tàn của vụ án này thì làm hắn kinh ngạc vẫn là A Kiều thận trọng tinh tế, quan sát tỉ mỉ.

-- thật không nghĩ tới lão bà nữ hán tử còn có một mặt như vậy.

Hồ Hậu Phúc nghe cũng mơ màng, cuối cùng còn trách muội phu đãthấy kỳ quái: “Từ nhỏ A Kiều vốn đã rất thông minh, có thể phá án tử này cũng không lạ! Ta sớm đã nói rồi, những người này không muốn người khác biết được A Kiều thông minh hơn bọn hắn, liền bịa chút chuyện thần thần quỷ quỷ lung tung lừa gạt người!” sau khi hết lo lắng, bây giờ mắt hắn cũng sáng lấp lánh, ánh mắt nhìn muội muội nhà mình cùng Tiền Chương nhìn Hồ Kiều không có gì khác nhau.

thật sự là quá tuyệt vời, trở về phải lập tức báo cho cha nương nghe, tỏ vẻ mình đã có công dưỡng dục muội muội nhiều năm, nhất định phải khoe thành tích với cha nương mới được!

Hứa Thanh Gia vô lực che trán: Đại cữu, huynh trốn tránh trách nhiệm như vậy mà được à?!

rõ ràng lúc trước còn có thái độ giống ta, đều lo lắng không yên, sao mới đảo mắt đã đẩy việc này cho một mình ta?

Bất quá lão bà không bị chính mình dọa hỏng, mấy ngày nay quả nhiên là ở Huyện học chơi đùa thập phần vui vẻ, thật sự là tốt rồi. Huống hồ... có thể kiếp trước nàng phải tu luyện phúc khí thì kiếp này mới có nhiều khả năng như vậy.

Huyện lệnh đại nhân tỏ vẻ: Kiếp trước nhất định ta là một người tốt, kiếp này mới có được lão bà tài năng!

Hơn nữa vì tán dương lão bà đại nhân “Thông minh xinh đẹp”, Huyện lệnh đại nhân cố ý rút ra hai ngày nghỉ, mang theo lão bà cùng cữu huynh đi châu phủ chơi một ngày. Châu phủ so với chi huyện phủ tự nhiên phồn hoa hơn rất nhiều, nơi đây đa số là di tộc, các tộc có phong tục bất đồng, lại có rất nhiều thứ mới mẻ thú vị. Hồ Kiều ăn thẳng một đường mà đi, Hồ Hậu Phúc lại xuất ra bạc trên người chuẩn bị tiêu hết toàn bộ: “Ta thấy nơi này có rất nhiều thứ lạ mắt thú vị, lại có rất nhiều đồ ăn ngon, đều là thứ ở Hỗ Châu chưa từng gặp qua, nếu ta đã đến đây một chuyến, không bằng chọn mua nhiều hơn chút trở về, bán đi cũng có thể kiếm chút lãi.”

Trước khi đến, vì sợ muội muội cần bạc, cơ hồ đã đem theo hơn nữa ngân phiếu tích góp trong nhà ra để mang theo tùy thân.

Hồ Kiều và Hứa Thanh Gia đều cảm thấy chủ ý này không tệ, dứt khoát cùng hắn đi vài vòng trong châu phủ, bàn định bước đầu buôn bán hàng hóa. Ở bản địa thừa thải chân giò hun khói, các loại lá trà, cùng với đồ ăn vặt của di nhân, lại có đặc sản quý ở miền núi, hoa quả khô, da lông động vật. Hỗ Châu gần phía nam, cũng không có mấy thứ này. Ba người ở chỗ khách điếm, lại ấn theo bạc mà Hồ Hậu Phúc mang trên người, mua đầy ba xe lớn, mướn tiểu nhị đưa đến huyện nha Nam Hoa, lúc này mới coi như xong.

Nếu muội muội không có chuyện gì, thời gian Hồ Hậu Phúc đi cũngkhông ngắn, không quá hai ngày liền từ biệt một nhà muội muội, muốn đưa ba xe hàng hóa này trở lại Hỗ Châu. Hứa Thanh Gia tự mình ra mặt, ở trên huyện tìm thương đội tiêu cục, lại mướn tiểu nhị, còn có trang sức Hồ Kiều chuẩn bị cho Ngụy thị, một nửa chân giò hun khói trong khố phòng nhà mình, còn có sơn trân linh tinh tặng cho Hồ Hậu Phúc, lưu luyến không rời tiễn hắn đến cổng thành mới quay về.

Chờ về đến nhà, nhìn quần áo Ngụy thị chuẩn bị cho nàng, cùng với quần áo cho đứa nhỏ tương lai của nàng, càng cảm thấy thương cảm.

Hứa Thanh Gia ở bên khuyên bảo vài ngày, thấy nàng vẫn có vẻ khôngvui, tựa hồ Hồ Hậu Phúc đến đây một chuyến cũng đã mang linh hồn của nàng theo về rồi. Biết nàng đây là đang nhớ nhà, nhưng lúc nàyhắn đang nhậm chức, nhất thời không thể có thời gian trở lại Hỗ Châu, chỉ sợ cơ hội có thể về Hỗ Châu là rất ít, cuối cùng nghĩ đến bộ dáng nàng ở Huyện học rất vui vẻ, liền cổ vũ nàng đi theo bọn nhỏ ở Huyện học chơi nhiều hơn, ngay cả việc nhà cũng được Huyện lệnh đại nhân ôm đồm.

Chờ đến khi nàng ở Huyện học chơi với bọn nhỏ bốn năm ngày thì mới dần nguôi ngoai. Chỉ là nàng vui vẻ, trò chơi cũng ngày càng đa dạng, mang theo bọn nhỏ trèo cây nắt chim, ở trong vườn ngược xuôi, bị Huyện lệnh đại nhân chạy tới gọi lão bà về nhà ăn cơm gặp được, tổng lo lắng bụng nàng một chút. 

Nàng chơi như vậy... Có chút quá mức hay không? 

Chờ tối đến khi nàng đã vào mộng đẹp, Huyện lệnh đại nhân lại bắt đầu vuốt ve cái bụng mềm mại ấm áp của nàng.

Mùa thu năm nay, toàn bộ huyện Nam Hoa nộp thuế má đều vô cùng thuận lợi. Năm rồi Chu Đình Tiên ra mức thuế rất cao, nhưng giao cho châu phủ kì thực chỉ có một phần ba, hai phần còn lại đều bị ông ta xử lý như của riêng. Năm nay Hứa Thanh Gia kiểm tra tình hình ruộng đấtmột lần, dựa theo tình huống thực tế định thuế phú, toàn bộ bầu trờitrên đầu dân chúng huyện Nam Hoa đều bừng sáng, giao thuế xong rồi còn có thể dư giả của cải, đều đối với tân nhậm Huyện lệnh đại nhân cảm động và nhớ nhung không thôi.

Hứa Thanh Gia mang theo Cao Chính tự mình đem thuế thu đi nha môn châu phủ gặp mặt thủ trưởng.

hắn đi làm công sự, Hồ Kiều chỉ có thể một mình ở lại hậu viện huyện nha, vì thế nàng trừ đi Huyện học chơi cùng bọn nhỏ, có rảnh thì xuất môn đi dạo phố, hoặc là đi đến nhà Cao Chính, cùng Cao nương tử và mấy thị thiếp nhà Cao gia chơi trò gieo xúc xắc.

Trò gieo xúc xắc còn gọi hô lô, một khối năm quân, do đó gọi là ngũ mộc. Cách thức chơi đen trắng. một quân sẽ có hai mặt, một mặt đen vẽ nghé con, một mặt trắng vẽ gà rừng. Nếu như ném được cả năm đen thì là đạt được mức cao nhất, gọi là lô. Nếu bốn đen một trắng, gọi là trĩ, này đã là nhất đẳng. Từ đó mà thắng.

Khi ném mạnh, chỉ có thể xuất hiện sáu loại tình huống, một là toàn đen, hai là bốn đen một trắng, ba là ba đen hai trắng, bốn là hai đen ba trắng, năm là một đen bốn trắng, sáu là toàn trắng.

Mỗi khi Cao nương tử ném Hồ Kiều sẽ ở bên vỗ tay kêu to: “Năn trắng năm trắng năm trắng...”

Mấy thị thiếp kia của Cao Chính cũng chia phe, có mấy người trợ uy cho Cao nương tử: “Năm đen năm đen năm đen...” Cũng có mấy ngườiđi theo Hồ Kiều hô: “Năm trắng năm trắng năm trắng...” Dù sao trênsòng bạc chẳng phân biệt được lớn nhỏ, lúc bắt đầu còn có chút câu nệ, sau lại cảm thấy không bằng uống rượu cho kích thích hơn nữa, đơn giản lấy rượu đến. Có hai lần Hồ Kiều uống đến say, liền xấu tínhkhông chịu đổ, làm cho Cao nương tử và một bầy thị thiếp cười khôngngừng.

“không nghĩ tới phu nhân cũng sẽ đùa giỡn như vậy…”

Cao nương tử thay nàng biện bạch: “Các ngươi nào biết rằng, phu nhân đây là nhớ Huyện lệnh đại nhân, thế này mới mượn rượu nhập sầu, hóa thành tương tư lệ, mượn rượu nhớ người đâu!”

Hồ Kiều bị nàng chọc xấu hổ xắn tay áo lên: “Cao tỷ tỷ cứ đùa đi! Chúng ta hôm nay tái chiến!”

Cao gia lão phu nhân còn sống, tuy rằng Cao nương tử quản gia, nhưng trên đầu có một bà bà tóm lại có chút câu thúc, mượn việc bồi Huyện lệnh phu nhân mà phóng túng một ngày. Thị thiếp nhà nàng cũng luôn giữ quy củ, cũng liền gia nhập sòng bạc cùng Huyện lệnh phu nhân chơi đến chẳng phân biệt được lớn nhỏ, không hề câu thúc. Huống chi Cao Chính cũng không ở nhà, không cần hầu hạ nam nhân, ngày dài nhàm chán, ai cũng đều ngóng trông nàng đến.

Hồ Kiều cách mấy ngày không đi, liền có thị thiếp đến trước mặt Cao nương tử hỏi một chút: “Thái thái, phu nhân đã nhiều ngày làm cái gì đâu sao lại không thấy đến?”

Cao nương tử cũng đang buồn, dứt khoát kêu mấy thị thiếp nghe lời tới: “không bằng hôm nay các ngươi theo giúp ta đến huyện nha nhìnmột chút xem phu nhân làm cái gì. Mang theo trò gieo xúc xắc, giấu thêm mấy hũ rượu, chúng ta đi thay phu nhân giải giải buồn đi, đỡ cho nàng một người buồn hỏng.”

Đoàn người chậm rãi ngồi xe ngựa thẳng đến huyện nha, kết quả vỗ cửa hông nửa ngày mà không nghe hề thấy động tĩnh, lại nghe trong vườn sau truyền tới tiếng cười, liền đoán: “Hay là phu nhân đang ở trong Huyện học?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.