Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể

Chương 43-1



Trở lại tháng hai, tại Trường An, trong cung Đại Minh, cung yến Nguyên Tiêu kết thúc còn chưa tới vài ngày, hoa đăng trong cung còn chưa lấy xuống mà để lại cho mấy chủ tử ngắm thì hoàng trưởng tử Vũ Sâm đã chuẩn bị khởi hành trở lại biên cương.

Vũ Sâm ở trong cung tham gia cung yến cố ý chuẩn bị đưa tiễn mình xong, từ biệt Thánh Thượng, lại đích thân tiễn Thái tử Vũ Khôn trở lại Đông cung, cùng hắn hàn huyên tán gẫu dân sinh Bách Di nơi biên cương, sau đó mới chuẩn bị xuất cung.

Thái tử Vũ Khôn hàng năm ở trong cung tĩnh dưỡng, làn da trắng đến có chút không bình thường. Đối với vị huynh trưởng lớn hơn mình mấy tuổi, khi mới vừa trưởng thành thành một thiếu niên nho nhỏ thì đã tự xin rời cung trấn giữ biên cương này cảm tình có chút phức tạp. 

Người ở bên cạnh hắn, bao gồm cả Hoàng hậu đều luôn dặn dò hắncần phải đề phòng đại hoàng tử, nhưng mặt khác, hắn đối với đại hoàng tử lại không thể kìm được sinh ra lòng ngưỡng mộ, đối với việc Vũ Sâm có thân thể khoẻ mạnh được rời xa kinh sư tự do rất là hâm mộ.

Huống hồ Vũ Sâm rắp tâm như thế nào được, hắn chỉ vừa mới trưởng thành đã tự xin rời kinh tránh xa tị hiềm, luôn đối xử tôn kính với Thái tử hắn, Vũ Khôn đối vị huynh trưởng này không hề sinh ra ác cảm.

Hai huynh đệ nói chuyện một lát, Vũ Sâm hướng Vũ Khôn thi lễ: “Ta hàng năm ở bên ngoài, phụ hoàng mẫu hậu đều có hoàng đệ tẫn hiếu, chỉ là mẫu phi của ta, còn xin phiền toái hoàng đệ!”

“Chúng ta là huynh đệ, sao lại khách khí như vậy?” Thái tử cũng đáp lễ lại: “Hoàng huynh trên đường cẩn thận, chỗ Hiền phi nương nương, hết thảy đã có ta!”

Năm trước Vũ Sâm trở về mới biết, năm trước suốt một năm, Hiền phi cơ hồ vẫn triền miên trên giường bệnh, nhưng thật ra Thái tử Vũ Khôn cứ năm ba ngày lại thúc giục ngự y chuyên xem bệnh cho mình chạy đến. Thái y tốt nhất trong thái y viện, trừ bắt mạch cho Hoàng thượngthì vẫn luôn túc trực ở Đông cung. Sau đó vẫn là Hiền phi tính toán ngày, thấy Vũ Sâm cũng sắp trở về từ biên quan thì mới gắng gượng ngồi dậy. Đợi Vũ Sâm trở về, có nhi tử làm bạn, qua năm mới thân thể của bà cuối cùng có điểm khởi sắc.

Vì thế, sau khi Vũ Sâm trở về còn đặc biệt chuẩn bị hậu lễ, đạ tạ Thái tử điện hạ.

Ninh vương phủ cách Đại Minh cung không xa, ra cung cưỡi ngựa mộtkhắc liền đến. Gia đinh canh cửa kiễng chân đợi một buổi tối, thật vất vả nhìn thấy bóng dáng đoàn người Ninh Vương, liền lập tức cho mộtgã sai vặt tiến vào nhị môn báo cáo Ninh vương phi.

Vũ Sâm đóng ở biên cương, Ninh vương phi liền mang theo nữ nhi năm tuổi Vũ Mẫn ở lại Trường An. Ninh vương phi cùng Vũ Sâm là vợ chồng từ thuở thiếu niên, đáng tiếc thành thân mười mấy năm, vợ chồng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hai ba năm mới gặp nhau một lần, cũng chỉ tương kính như tân.

Vũ Sâm vào phủ, Ninh vương phi đã mang theo tiểu quận chúa đứng đợi. Hai gã sai vặt canh cửa tới dắt ngựa đi, Vũ Mẫn nhu thuận hành lễ, được Vũ Sâm nắm tay dẫn vào trong viện.

Ninh vương phi sáng sớm đã chuẩn bị tốt hành lý cho Vũ Sâm, vợ chồng câu được câu không nói vài lời, tiểu quận chúa Vũ Mẫn chịukhông được, được bà vú dẫn đi nghỉ ngơi, Ninh vương phi liền có vài phần chần chờ: “Hôm nay... Phụ hoàng ban cho hai mỹ nhân, ngày mai liền rời kinh đi theo hầu hạ Vương gia?”

Đêm nay cung yến, nghĩ đến việc nhi tử ở biên cương lao khổ, thê thiếp lại không ở bên người, liền ban hai cung nhân cho hắn. Ninh vương phi cực kỳ không muốn, nhưng đây là ý chỉ của Thánh Thượng, nàng cũng không dám làm trái. Biện pháp duy nhất là nếu Vũ Sâm tự mình nói không mang theo, để các nàng ở trong phủ, đến lúc đó trong cung nhắc đến, nàng cũng có thể đáp lời.

“Chuyện này nàng tự xem rồi làm đi.” Trong đầu óc Vũ Sâm đều là quốc gia đại sự, làm sao còn có thể nghĩ đến hai mỹ nhân được ban kia.

hắn ở biên cảnh đã lâu, hàng năm hồi kinh, xã giao là chính, còn phải chú ý tới hướng đi trong triều, chuyện phải đăm chiêu suy nghĩ đâu chỉ đôi ba chuyện.

Ninh vương phi cảm thấy một mảnh mờ mịt, cúi đầu nói một tiếng “Vâng”. Trước kia cũng không phải không có nữ tử đi theo Vũ Sâm đibiên quan, chỉ là không phải chết ở biên cương thì chính là bệnh tật bị đem trở về. Thời gian lâu, đi theo Vương gia đi biên cương hầu hạ liền trở thành ác mộng của nữ tử trong phủ Ninh vương, đều sợ mất mạngkhông còn sống trở về.

đi theo Vương gia tất nhiên có thể được ân sủng, hoặc là cũng có khả năng sinh con trai, địa vị được nâng cao, nhưng ba sườn phi lúc trước chết ở bên cảnh, nghe nói hai người là do khó sinh mà chết, đứa nhỏcủa đại nhân cũng không giữ được, người còn lại thi hình như bệnh chết.

Trong lòng Ninh vương phi một mặt hận không thể cùng phu quân song túc song phi, một mặt đối với nữ tử có thể đi theo Ninh Vương đibiên cương hầu hạ trong lòng cũng là tràn ngập cảm giác phức tạp.không thể nói rõ là căm hận hay là thương hại, tóm lại đều không phải là cảm giác vui vẻ gì.

Ngày hôm sau Vũ Sâm khởi hành, trong đội ngũ quả nhiên hơn mộtchiếc xe ngựa, trong xe ngựa đó là hai mỹ nhân mà Thánh Thượng hạ ban cho.

Thôi Thái và Thôi ngũ lang sáng sớm đã ở cửa thành chờ Vũ Sâm, xa xa nhìn thấy xe ngựa, Thôi ngũ lang liền nhỏ giọng nói với Thôi Thái: “Điện hạ sẽ không... mang theo nữ quyến đi?” nữ tử trong cung sao chịu được đường đi khó nhọc? Huống hồ Định Biên Quân đóng ở nơi hoang vắng lặng lẽo, gia quyến của hoàng trưởng tử đều là quý quyến,không khỏe khoắn như nữ tử dân gian thì làm sao quen được 

Theo kinh nghiệm cá nhân của Thôi ngũ lang, chuyện bôn ba vất vả như vậy, trong những nữ nhân mà hắn biết, ước chừng cũng chỉ có vị Huyện lệnh phu nhân Nam Hoa huyện kia mới có thể chịu được khổ sai này.

Thôi Thái lạnh lùng liếc hắn một cái:“Lắm miệng! Chuyện của điện hạ há ta với ngươi có thể nghị luận?!”

trên đường quả nhiên không thoát khỏi sở liệu của Thôi ngũ lang, hai tiểu mỹ nhân này thường làm níu chân đội ngũ. Lúc mới bắt đầu ăn ngủ ở ngoài trời thì ghét bỏ lương khô khó ăn, ăn không vô. Lúc nha hoàn chạy tới hâm nóng đồ ăn, Thôi ngũ lang đang ôm bánh bột ngô cứng gặm, nhịn không được cảm thán: “Nếu có miếng chân giò hun khói thì tốt biết mấy!”

Thôi Thái trừng hắn liếc mắt một cái: “Chính ngươi ăn nhiều nhất chứ ai! Nếu thích như vậy, không bằng trở về tới Nam Hoa huyện làm chân chạy vặt đi, ta nghe nói chỗ Hứa Huyện lệnh còn thiếu một Bộ đầu đâu.” Nào biết rằng chức Bộ đầu đã bị Tiễn Chương lĩnh đi rồi.

Lần trước kẻ keo kiệt Hứa Thanh Gia kia tặng bọn họ một bao đồ ăn, bị Thôi ngũ lang cười nhạo một phen, nào biết trên đường bỏ lỡ trạm dịch, ăn ngủ vùng hoang vu, bao thức ăn lớn kia quả thực như đại ân.

Nhưng là, chân giò kia được làm bằng bí chế của Hồ gia, hương vị so với trên phố không biết ngon hơn bao nhiêu lần. Hồ Kiều mới trước đây có thể ôm một nồi gặm không buông tay, bất luận Hồ Hậu Phúc cưỡng bức lợi dụ như thế nào cũng không dừng được, chỉ tới khi ăn đủ mới bằng lòng nghỉ miệng.

Thôi ngũ lang được nếm qua một hồi liền nhớ kỹ hương vị mê người kia. Giờ phút này mọi người cắn bánh bột ngô hắn nhắc tới Hồ Kiều,không khỏi đại sát phong cảnh.

Hai mươi ngày sau, hai mỹ nhân mà Thánh Thượng ban cho sinh bệnh, cũng không biết là chịu không nổi khổ hay là không thích ứng khí hậu, tóm lại trên nôn dưới tả, tiểu nha đầu hầu hạ bên người lo lắng muốn chết, chạy đi bẩm báo cho Vũ Sâm, làm cho vị hoàng trưởng tử điện hạ mấy ngày nay đều nhíu mày, đi ngang qua thôn trấn thỉnh mấy vị đại phu.

Nha hoàn báo tin vui với hai mỹ nhân: “Điện hạ thương tiếc cô nương, mấy ngày nay mày cũng không dãn ra đâu. đã phái người đi tìm đại phu rồi, cô nương mau dưỡng tốt thân mình quan trọng hơn.”

Đối với chuyện này, Thôi ngũ lang lại có cái nhìn khác: “Nếu khôngphải Thánh Thượng ban cho, ta thấy điện hạ hận không thể vứt hai tiểu mỹ nhân này trên đường, rất trì hoãn thời gian. Xem ra phải đithêm ít nhất nửa tháng không chừng.”

Lời này của hắn đổi lấy một cước của Thôi Thái, đá hắn lăn ra cửa.

Bất quá Thôi ngũ lang đoán một chút cũng đúng, sau khi tới huyện Nam Hoa, Ninh Vương điện hạ rất rõ ràng ném hai tiểu mỹ nhân cho Hứa Thanh Gia,“Nội quyến bị bệnh, trên đường không tiện hành tẩu,không bằng phiền toái Huyện lệnh phu nhân chiếu cố một hai, chờ hết bệnh rồi lại cho đến quân doanh?”

Hứa Thanh Gia rất muốn nói cho Ninh Vương điện hạ: Lão bà của ta mang thai, kẻ bị bệnh chớ có đến gần!

Bất quá lo lắng đến chức nghiệp quân nhân của vị điện hạ này, lão đại của Định Biên Quân, tác phong quân phiệt nói một không nói hai,không nghe lời cũng bị tha đi ra ngoài chém đầu, vì thế hắn thực sáng suốt đáp ứng, chuẩn bị chờ Ninh Vương điện hạ ở huyện nha nghỉ ngơi hồi phục xong, đi rồi thì liền tống người đến chỗ của Cao Chính.

Lão bà nhà hắn nay là đồ sứ mỏng manh dễ vỡ, không thể sứt khôngthể mẻ, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể tới gần.

Hồ Kiều đang ở hậu viện huyện nha viết thư cho ca ca mình.

Ca ca yêu quý, hiện giờ muội không thể về thăm ca tẩu được, muội vẫn nuốt lời rồi, làm phiền ca ca bái lạy bài vị cha nương thêm mấy cái, thỉnh cầu của huynh cha nương đã thực hiện vô cùng nhanh chóng, muội đã mang thai rồi...

Bi thương nhất là, từ sau khi nàng mang thai, ngoại trừ lúc đầu huyện lệnh đại nhân mừng như điên không chút nào che dấu thì sau đó cả người đều có chút có vấn đề thần kinh. Nếu không phải do cổ đạikhông có bệnh viện tâm thần, nàng còn lo lắng xem phu quân nhà mình có phải nên đến bệnh viện tâm thần hay không.

Mới đi được vài bước tới huyện học thì hắn đã nhắc nhở: “A Kiều, nay nàng không thể như trước kia nữa, nhất định không thể chơi loạn với mấy tiểu tử kia được!” Sợ nàng thật sự sẽ chơi loạn, cư nhiên còn ra bên ngoài mua một tiểu nha đầu mười bốn tuổi nhìn chằm chằm nàng, lại mua một bà tử đến nấu cơm, Hồ Kiều xem như hoàn toàn rảnh rỗi.

Làm cho một người cả ngày không chịu ngồi yên bỗng nhiên hoàn toàn nhàn rỗi, đó thực sự là một việc cực kỳ thống khổ.

Hồ Kiều tổng cảm thấy trên người mình sắp mọc rêu rồi.

Giờ thì hay rồi, không chỉ hoạt động huấn luyện thể năng giữa vợ chồng bị khẩn cấp kêu ngừng, tiếp đến sau khi ăn xong chữ cũngkhông cho viết, “Nếu nàng muốn đọc sách, ta đọc cho nàng nghe là được rồi. Viết chữ đọc sách, cẩn thận hỏng mắt.” Sách mà Huyện lệnh đại nhân đọc đều là sách thánh hiền, nghe mà đau hết cả đầu!

Dưỡng thai mà nghe sách nghiêm túc như vây, Huyện lệnh đại nhân chàng xác định sẽ không sinh hạ một mọt sách nhỏ ngốc nghếch chứ?

Hồ Kiều tỏ vẻ cực kỳ lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.