Hứa Tiểu Bảo cùng Võ Tiểu Bối sóng vai ngồi ở cửa, phía sau hai đứa có một con chó con đang ngồi, vẻ mặt có mấy phần giống chủ nhân. Vĩnh Lộc ngồi ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên bảo: “Hai vị thiếu gia, bên ngoài lạnh, không bằng vào phòng chờ nhé?”
Trong phòng vú nuôi đang chơi đùa với Hứa bé con, tiếng cười trong trẻo của bé truyền tới, có vẻ là đang rất vui vẻ, nhưng Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối một chút cũng không có tinh thần chơi đùa cùng muội muội.
Gần đây số lần nương ra ngoài hình như hơi nhiều, thường thường khi hai đứa luyện võ ở tiền viện về thì mẫu thân của của bọn chúng đãkhông thấy tăm hơi.
rõ ràng lần trước ra ngoài còn mang theo bọn chúng đi làm khách, sau đó tuy không dẫn bọn chúng đi theo nữa nhưng tốt xấu gì thì cách mấy ngày hai tiểu ca ca nhà Đoạn gia cũng sẽ đáp ứng lời mời tiến đến nhà chơi.
Cả hai giơ bàn bàn tay nhỏ mập mạp ra tính toán, tuy rằng tính khôngrõ ràng lắm rốt cuộcbao nhiêu lâ u hai tiểu ca ca Đoạn gia chưa đến đây, chỉ là hình như… hình như đã rất lâu rất lâu rồi.
“Hẳn là đã ba tháng đi?”
“không đúng, hẳn là năm tháng rồi!”
Cả hai ngồi ở chỗ kia tranh luận, cuối cùng để Vĩnh Lộc tới quyết định: “Vĩnh Lộc ca ca, ngươi tới nói, Đoạn ca ca bao lâu rồi chưa đến đây?”
Vĩnh Lộc không thể so với hai tiểu tử này, không biết sự tình bên ngoài. Từ khi Uất Trì thông phán nhậm chức, chẳng những đại nhân nhà hắn xã giao không ít mà ngay cả phu nhân nhà hắn cũng hai ba ngày tất có một hồi phải đi ra cửa xã giao, lúc này mới một tháng mà hai thiếu gia trong nhà đã không chịu nổi tịch mịch.
hắn làm bộ chính mình cũng không rõ, giơ ngón tay ra đếm đếm, từ khi sau khi hai tiểu lang Đoạn gia đi rồi, ngày hôm sau đầu bếp nữ trong phủ làm món gì, ngày tiếp theo Tiểu Bảo cùng Võ Tiểu Bối lại ăn cái gì, ngày thứ tư chơi cái gì… cứ tính từng ngày một, vậy mà cũng kéo dài được non nửa canh giờ, quá trình còn có tính lại từ đầu, nói là nhớ nhầm bữa cơm nào đó.
Hứa Tiểu Bảo cùng Võ Tiểu Bối hoàn toàn không biết đây là kế hắnkéo dài thời gian, cuối cùng rốt cuộc tính tới hôm nay, hắn duỗi ba ngón tay công bố đáp án khẳng định: “Ba mươi ngày! Đoạn tiểu lang quân đã ba mươi ngày chưa tới.”
Hứa Tiểu Bảo cùng Võ Tiểu Bối liền càng u oán.
Lúc Hồ Kiều trở về liền nhìn thấy bộ dạng này của hai đứa nhỏ, có chút giống với đứa bé bị bỏ rơi, có chút đáng thương. Nàng tiến lên xoa đầu hai đứa, dịu dàng hỏi: “Tiểu Bảo Tiểu Bối đây là làm sao vậy?”
Ánh mắt Hứa Tiểu Bảo cùng Võ Tiểu Bối đều mang theo khiển trách, đến nỗi làm nội tâm Hồ Kiều đột nhiên sinh ra một cổ áy náy, gần đây xác thật vội vàng xã giao, xem nhẹ hai tiểu gia hỏa này. Nàng ngồi xổm xuống, một tay ôm một đứa lên, đầu bọn chúng vừa vặn gối lên vai nàng, lập tức liền vui vẻ.
Vĩnh Lộc ở một bên trơ mắt nhìn phu nhân ôm hai tiểu lang quân vào phòng, thầm nghĩ: trời ạ, hai tiểu thiếu gia ăn rất tốt, thân thể toàn thịt là thịt, người nào người nấy nặng dễ sợ, hắn khiêng còn không nổi vậy mà phu nhân lại khiêng đi nhẹ nhàng như vậy.
hắn nhìn nhìn cánh tay nhỏ gầy của mình, quyết định đêm nay ăn nhiều hai chén cơm.
Ăn nhiều khỏe mạnh một chút mới có thể chiếu cố tiểu lang quân càng tốt hơn!
Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bối cũng đã lâu chưa được Hồ Kiều ôm vào trong ngực nũng nịu, bất quá gần đây số lần hai đứa ban ngày khôngthấy được mẫu thân nhiều nên đều chui vào ngực Hồ Kiều làm nũng, ngửi ngửi mùi hương trên người nàng rồi dụi dụi, “trên người nương thơm quá.”
Hồ Kiều nhớ tới Thượng mỹ nhân đã từng bị này hai nhóc con này nóilà “người thối”, huống hồ nàng hôm nay còn ở bên ngoài uống rượu, mùi rượu trên người chưa tan, cố ý lấy mặt cọ mặt hai đứa, “Nươngthật sự rất thơm sao? Nương hôm nay ra cửa cũng thoa phấn đó.”
Hứa Tiểu Bảo thành thật hít hít hai cái, vẫn không quên nịnh nọt mẹ mình: “thối vẫn thơm, thối vẫn thơm!”
Võ Tiểu Bối gật đầu phụ họa ca ca.
Hồ Kiều liền cười ngã vào trên giường, hai tiểu tử trong ngực cũng cùng bị ôm ngã trên giường, nàng cù vào nách bọn chúng, hai tiểu tử tức khắc ngứa cười thành một đoàn, cười lớn chui khỏi người nàng, bò vào trong giường.
Lạp Nguyệt sớm đã chờ ở bên cạnh, thấy hai thiếu gia còn chưa cởi giày mà đã chui vào trong giường thì lập tức hô: “Giày! Giày!” Sau đó, bên trong giường bay ra hai đôi giày, bịch bịch đều bay trúng váy nàng, sau đó rơi xuống mặt đất.
Lạp Nguyệt: “…”
Lúc Hứa Thanh Gia trở về, Hồ Kiều đang ở trên giường chơi cù với hai con trai, Hứa bé con nhìn ba người đang chơi đùa trên giường thì hình như cũng bị lây nhiễm, hai mắt sáng lấp lánh ê ê a a cũng muốn lên giường, vú nuôi sợ mẹ con ba người các nàng chơi đùa không cẩn thận đè trúng nàng nên không chịu ôm nàng qua, Hứa bé con oa một tiếng liền khóc.
Hồ Kiều duỗi tay ra với bé, bé lập tức liền dừng khóc, cũng vươn tay về phía Hồ Kiều, làm ra động tác cầu ôm một cái, làm lòng nàng mềm nhũn, lập tức bảo hai vú nuôi: “Ôm nàng lại đây cùng chơi!”
Sau khi Hứa bé con gia nhập vào thì đều vây quanh bé.
Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối gần đây đã có hứng thú với muội muội nhiều hơn, đơn giản là bởi vì bé đã có biểu cảm phong phú, chọc mộtcái sẽ cười, trộm béo má bóp thịt một cái sẽ khóc, đút điểm tâm nàngsẽ chép chép miệng, chơi thật sự là vô cùng vui.
Hồ Kiều mang theo hai anh em đem ỷ mạnh hiếp yếu phát huy tới cực hạn, ba mẹ con nhất trí triển khai công kích với bé con, Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bối đi cào nách, Hồ Kiều chọc ngực, bé liền cười khanh khách, bà vú ở bên lo lắng sốt ruột: “Tỷ nhi chơi quá nhiều, cười quá nhiều buổi tối sẽ không ngủ ngon.”
Hứa Thanh Gia tiến vào, vừa lúc giải cứu khuê nữ sắp cười ngốc.
hắn nhanh chóng thay đổi quần áo rửa mặt, xong lập tức cứu khuê nữ từ ma trảo của ba mẹ con các nàng, còn thuận tiện giáo dục nương tửmột chút: “Hai đứa nó không hiểu chuyện, ngay cả nàng cũng khônghiểu chuyện hay sao? Đừng làm cho hài tử cười choáng váng!”
Hồ Kiều ngượng ngùng dừng tay.
Nàng hôm nay cũng là ở trong bữa tiệc cảm thấy quá buồn cười, lạikhông thể cười, một đường nghẹn cười trở về nên mới có chút quá đà.
Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bối chưa đã thèm duỗi tay về phía bé con, cách nàng xa xa, tiểu nha đầu lại hé miệng không răng cười khanh khách, hai huynh đệ đồng thời phê phán: “thật xấu! Phải cười khôngđược lộ răng!” Cũng không biết bọn chúng nghe từ đâu được những lời này.
“Nàng cũng không có răng mà!” Hồ Kiều là có tâm muốn hủy đi đài của mấy đứa con trai, lập tức liền tiếp lời phản bác.
Hứa Tiểu Bảo: “…”
Vũ Tiểu Bối: “…”
Mẫu thân xấu nhất!
Buổi tối ăn cơm xong, đốc xúc mấy đứa con trai luyện chữ xong, nhìn Tiểu Hàn và Lạp Nguyệt hầu hạ hai tiểu tử rửa mặt sạch sẽ, Vĩnh Lộc liền dắt hai tiểu gia hỏa trở về phòng đi ngủ.
Chuyện xưa trước khi đi ngủ của Vĩnh Lộc ca ca vẫn thực xuất sắc.
Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối nghĩ như thế, lại không biết Vĩnh Lộc vì kể chuyện xưa cho bọn chúng mà đã cố hết sức cải biên ngần ấy năm mình làm khất cái thành chuyện xưa, nay đã tới nông nỗi phải chạy xuống bếp tìm bà tử với xa phu để vơ vét kỳ văn dị sự.
Lúc đầu hai vị thiếu gia này nghe kể chuyện không hề kén chọn, nay quen rồi liền thích lựa chọn thể loại. Loại hình tiểu thư yêu thư sinh gì đồ không thích nghe, yêu yêu đương đương bọn chúng nghe cũngkhông thấy có gì thú vị, thần tiên quỷ quái coi như nghe hiếm lạ, thích nghe nhất chính là chuyện về nhiệt huyết anh hùng.
Vĩnh Lộc thực mau dời đi mục tiêu, hiện giờ đối tượng để sưu tập nhân vật chuyện xưa biến thành người ít lời ở tiền viện - Phương sư phó. Phương sư phó xuất thân trong quân, đánh không ít trận, nhưng lại kiệm lời, một câu chuyện về một trận đánh ông có thể dùng một câunói hết.
Mùa thu năm Hiển Đức thứ bảy, Thổ Phiên xâm phạm, định biên quân đại thắng. Hết rồi.
Vĩnh Lộc mỏi mắt mong chờ: “…”
Quá trình chém giết đâu? Mưu lược của tướng soái hai quân đâu? Thời gian đánh đâu? Tướng lĩnh địch là ai bên ta là ai đâu?
…
Bao nhiêu sự tình vui buồn lẫn lộn, sao mà đến tay ông lại chỉ có mộtcâu đã xong rồi chứ hạ?
Phương sư phó dưới sự truy hỏi của hắn lại suy nghĩ hồi ức cẩn thậnmột phen.
“Năm đó ta đánh giặc đúng lúc đổ một trận mưa, huynh đệ nhập ngũ cùng ta đã chết trong trận đó…”
Vĩnh Lộc trở về liền biên ra một đoạn chuyện xưa huynh đệ sóng vai chiến đấu vô cùng cảm động, đệ đệ dùng huyết nhục cứu ca ca, chính mình lại vĩnh viễn mất đi sinh mệnh.
Đêm đó, Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối ôm đối phương khóc rối tinh rối mù, vì hai anh em mình vẫn mạnh khỏe sống ở trên đời này, vì trong đầu tưởng tượng tới tình huynh đệ, tương lai sẽ vì đối phương dâng ra sinh mệnh rung động đến tâm can mà khóc nức nở…
Vĩnh Lộc lại vì chính mình nông cạn mà bất an. hắn hiện tại mới cảm thấy, chiến tranh, chưa bao giờ là nhẹ nhàng bâng quơ, không phải chuyện xưa truyền kỳ thoáng nhìn làm người kinh diễm, không phải nhiệt huyết trong mộng của hài đồng.
Chiến tranh, chính là sự trầm mặc của Phương sư phó.
Ngày hôm sau Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối đi theo Phương sư phó luyện võ, ánh mắt đều tràn ngập sùng kính, chờ đến luyện xong rồi còn lặng lẽ lôi kéo đôi tay tràn đầy vết chai của Phương sư phó an ủi ông: “Phương sư phó đừng thương tâm, con và Tiểu Bối sẽ làm đệ đệ của người!”
Phương sư phó lúc đầu không hiểu lời bọn nhỏ nói, đợi đến khi bọn chúng đỏ bừng mắt thương hại nhìn ông, lại nhắc tới huynh đệ bỏ mình gì đó, ông liền minh bạch. Sờ sờ đầu hai tiểu tử, khó được lộ ra ý cười: “Ta là sư phó của các con, xưng huynh đệ với các con là sai bối phận!”
Hai tiểu tử này thật là… tâm địa mềm mại đáng yêu mà!
Ông không khỏi nghĩ đến, hài tử hoàng gia kỳ thật tâm địa không mềm mại như vậy, Tiểu Quận Vương, ước chừng là người duy nhất.
Tính cách như vậy cũng không biết là tốt hay xấu nữa.
Sau Vĩnh Lộc lại đi cầu Phương sư phó, không cần hắn dẫn dắt, Phương sư phó đã có thể đem một hồi chiến tranh hoàn chỉnh nói ra, binh lực hai bên bao nhiêu, cùng với tướng lĩnh hai bên, tướng sĩ hi sinh, rồi thắng bại cuối cùng. Chẳng qua thời gian chuyện xưa chiến tranh bắt đầu tính từ khi Ninh Vương điện hạ đi vào Vân Nam, đem từng hồi chiến dịch mấy năm nay hắn đánh qua đều nói một lần, dùng phiên bản ngắn gọn nhất.
Còn lại liền xem Vĩnh Lộc tự do phát huy.
Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối liền như trong lúc vô tình xông vào sinh hoạt Ninh Vương điện hạ vậy, theo hắn đánh từ trận đầu tiên đến từng trận từng trận sau này, có đôi khi nghe được Ninh Vương điện hạ bị thương còn sẽ lo lắng không thôi.