Con
ngươi Mai Tử hồng hồng, cắn môi liếc Tiêu Kinh Sơn, gắt gỏng nói: "Chàng
không phải là đang ăn cơm sao, chạy vào đây trông nom ta làm cái gì!"
Tiêu
Kinh Sơn cười nói: "Ta ăn no rồi, chén rửa xong rồi, lúc này vào đây đó
a."
Mai Tử
nghe vậy, buồn bã đưa tay đẩy ngực hắn: "Vậy chàng làm gì thì đi làm đi,
quan tâm ta làm cái gì, chàng ăn cơm rửa chén còn có thể đi cho gà cho lừa
ăn."
Thân hình
Tiêu Kinh Sơn như núi đương nhiên không thể bị nàng đẩy mà chuyển động, nhưng
khi hắn nhìn đôi môi hồng mọng của nàng run rẩy, con ngươi lấp lánh nước như
muốn chực rơi, thật không đành lòng, liền dứt khoát cúi đầu xuống, kiên nghị
tìm lấy đôi môi hồng đang run run của nàng, trực tiếp hôn lên.
Mai Tử
ô ô khóc muốn tránh, nhưng mà làm sao cũng tránh được, chỉ có thể mặc cho môi
lưỡi Tiêu Kinh Sơn công thành chiếm đất, miệng dán miệng lưỡi nhận lưỡi, một
hồi dây dưa mới thở dốc tách ra.
Bị thân
qua, cổ tức giận trong lòng Mai Tử vừa rồi cũng đã giảm xuống, môi bởi vì mới
bị mơn trớn qua càng thêm hồng bóng mê người, tựa vào trên ngực Tiêu Kinh Sơn,
tay nhỏ bé khẽ vuốt ve vết sẹo trên ngực hắn.
Tiêu
Kinh Sơn nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Mấy chuyện cho gà cho lừa ăn đó, làm
sao có thể quan trọng hơn tiểu Mai Tử của ta đây."
Hắn
không nói thì thôi, nói rồi Mai Tử lại nghĩ đến chuyện người này thấy nàng như
thế vẫn bình tĩnh ở bên ngoài ăn cơm, buồn bã nói: "Chàng thật hư!"
Tiêu
Kinh Sơn không hiểu, nhíu mày hỏi: "Ta làm sao lại hư?"
Mai Tử
bị phản bác như thế, lại suy nghĩ một hồi, cảm thấy mình thật sự vô lý làm loạn
vô cùng. Thật ra nếu gặp phải nam tử khác, thấy nương tử mình đột nhiên cáu gắt
hờn dỗi, chắc hẳn sẽ không nói hai lời liền trực tiếp để đũa xuống tiến vào nhà
hò hét. Chỉ là nam nhân này của nàng, tuy ngày thường hay quan tâm nàng, nhưng
làm việc lại luôn luôn có chủ khiến, cũng không dung túng cho nàng.
Mai Tử
nghĩ thông suốt việc này, biết mình mới vừa rồi thật sự có chút giận cá chém
thớt. Thật ra trong lòng nàng không thoải mái, không phải là bởi vì chuyện nộp
thuế cùng với chuyện hai cha con Phúc ca sao? Nhưng chuyện này có liên quan gì
đến Tiêu Kinh Sơn đâu chứ?
Lập tức
con ngươi lấp lánh nước của nàng liếc Tiêu Kinh Sơn một cái: "Không có gì,
chàng không hư, chàng là người tốt nhất trên đời này."
Tiêu
Kinh Sơn thấy nàng như vậy, không nhịn được cười nhẹ ra tiếng.
Mai Tử
cũng cười, nằm trên ngực hắn, cảm nhận lồng ngực hắn vì cười mà rung động.
Bàn tay
Tiêu Kinh Sơn đưa về phía sau, an ủi vỗ vỗ
lưng của nàng: "Ta biết trong lòng nàng không thoải mái, nhưng đây cũng
chỉ là nhất thời, sau này sẽ tốt thôi."
Mai Tử
nhớ tới chuyện nộp thuế nhân khẩu, trong lòng vẫn không vui: "Chính là 600
văn tiền a, đây là những đồng tiền mà chúng ta cực cực khổ khổ mới kiếm được,
dựa vào đâu Hoàng đế lại muốn nó dễ dàng như vậy. Lại nói, ta nhớ rõ lúc ta còn
nhỏ, trong thôn động một chút là thuế này thuế nọ, còn muốn tráng đinh đi xung
lính. Thật vất vả mới thái bình được vài năm, hôm nay lại muốn đánh giặc, có
phải sau này sẽ cứ loạn lạc như vậy hay không?"
Nàng
nằm trên ngực Tiêu Kinh Sơn, tay nhỏ bé lục lọi dưới gối nắm lấy túi tiền, uất
ức nói: "Sau này nếu thật sự như vậy, phòng ốc của chúng ta phải làm sao đây?"
Nghĩ đến tình cảnh sau này, mắt nàng lại hồng.
Tiêu
Kinh Sơn trầm mặc một lúc, sau đó mới thong thả nói: "Không sợ, hoàng
thượng là minh quân, chắc là bây giờ cũng chỉ bất đắc dĩ mới trưng thuế, chờ
dẹp loạn xong, tất cả đều sẽ tốt trở lại thôi."
Mai Tử
vẫn như cũ không hiểu: "Ta nghe nói hoàng thượng được ở nơi phòng ốc rộng
lớn hơn nhà tranh nhỏ này của chúng ta rất nhiều, hơn nữa mỗi ngày đều được ăn
thịt, ăn mặc cũng là tơ lụa hảo hạng, nếu như hắn là minh quân, lại có nhiều
tiền như thế, sao còn muốn bạc của chúng ta?"
Khuôn
mặt Tiêu Kinh Sơn vốn có chút nặng nề, nghe Mai Tử rất hiếu kỳ hỏi, không nhịn
được cười nhẹ lần nữa, vỗ vỗ lưng tiểu Mai Tử, nhẹ nhàng nói: "Hắn a, xác
thực là được ở trong phòng rất lớn rất rộng, xác thực là mỗi ngày luôn được ăn
sơn hào mỹ vị, nhưng mà hắn cũng có nhiều phiền não hơn so với nhà chúng ta,
rất nhiều."
Mai Tử
từ trong lòng hắn ngửa đầu lên, không hiểu hỏi: "Hắn là hoàng thượng, có
cái gì phải phiền não?"
Tiêu
Kinh Sơn cúi đầu yêu thương nhìn tiểu nương tử không hiểu sự đời của mình, dứt
khoát ôm nàng ngồi dậy, để nàng tựa vào trong vòng tay mình, lúc này mới nói:
"Nàng muốn nghe sao, ta sẽ từ từ nói cho nàng."
Mai Tử
mở lớn hai mắt, cuối cùng nặng nề gật gật đầu: "Vậy chàng nói cho ta biết
đi."
Tiêu
Kinh Sơn trầm ngâm chốc lát, lúc này mới thong thả nói: "Nàng cũng biết
những năm trước đây bên ngoài luôn loạn lạc, thật ra đó là do Hoàng thất Đại
Chiêu vì bảy vị vương tranh dành hoàng vị mà gây ra. Tiên đế băng hà, ngai vàng
không ai cai quản, vì thế bảy vị vương từ nơi đất phong hào xa xôi bên ngoài
bắt đầu tạo phản, tranh đoạt đế vị, mới dẫn đến thiên hạ đại loạn."
Mai Tử
nghe vậy cái hiểu cái không, nàng lờ mờ biết Đại Chiêu chính là tên quốc gia
của mình, nhưng cái gì mà bảy vị vương, cái gì Đại Chiêu, chuyện này đối với
nàng mà nói rất là xa xôi. Đúng như Diêm lão út ban ngày đã nói, người dân
trong thôn Bích Thủy này chỉ quan tâm đến việc trồng trọt săn bắn, việc có thể
làm cho bọn họ có chút miếng cơm, miếng ăn. Trừ những thứ đó ra, mấy chuyện kia
có quan hệ gì với bọn họ đâu, biết cũng không thể ăn no bụng .
Tiêu
Kinh Sơn thấy nàng im lặng mở đôi mắt to nghiêng đầu nghiêm túc nghe, đưa tay
giúp nàng vén vài sợi tóc xõa phía trước, lúc này mới nói tiếp: "Thất
Vương tạo phản kéo dài nhiều năm, mãi cho đến năm sáu năm trước, cũng chính là
lúc nàng được mười tuổi, khi ấy Hiên Vương Thái tử còn chưa lên ngôi hoàng đế
ra tay dẹp loạn việc tạo phản này, vì thế thiên hạ mới được thái bình."
Mai Tử
lập tức hiểu: "Cũng chính là nói, bây giờ chúng ta có thể có cuộc sống an
bình như thế này, là nhờ đương kim hoàng thượng Hiên Vương Thái tử đúng
không?"
Tiêu
Kinh Sơn gật gật đầu: "Hiên Vương Thái tử tấm lòng nhân hậu, yêu dân như
con, sau khi hắn lên ngôi liền lập tức miễn thuế, hưng trăm năm, an dân tâm,
thiên hạ lúc này mới từ từ yên bình trở lại."
Mai Tử
giật mình, nhưng lại không rõ: "Nếu hắn đã nhân từ miễn thuế cho chúng ta,
vì sao bây giờ lại muốn thu?"
Trong
ánh mắt Tiêu Kinh Sơn có chút nặng nề, xuyên qua song cửa nhìn về phía dãy núi
nguy nga đằng xa: "Khi ấy Hiên Vương nể tình máu mủ, không có đuổi tận
giết tuyệt sáu vị vương gia kia. Trong đó có vị Bành vương gia tay nắm binh
quyền, ở bên ngoài âm thầm chiêu binh bãi mã tu luyện. Bây giờ, người này dã
tâm chưa hết, lần nữa làm loạn, mà vài năm nay sau khi Hiên Vương Thái tử lên
ngôi, quốc khố trống không, lúc này cần điều động binh mã, mà binh mã cần quân
lương. Hôm nay chuyện thu thuế này, chỉ sợ là hắn bất đắc dĩ lắm mới làm!"
Mai Tử
nghe Tiêu Kinh Sơn nói như thế, đem mấy việc phức tạp này sắp xếp lại mối quan
hệ, cuối cùng cũng hiểu triệt để, tức giận nói: "Bành vương gia này thật
quá đáng, nếu hoàng thượng đã bỏ qua cho hắn, hắn phải tự biết mà yên vị làm
cái gì vương của hắn đi, vì sao lại muốn làm loạn nữa? làm hại chúng ta phải
đóng thuế. Chỉ hi vọng hoàng thượng có thể mau mau phái binh, đem cái Bành
vương gia kia diệt đi, để cho dân chúng chúng ta không phải chịu khổ."
Tiêu
Kinh Sơn thấy nàng nhíu lông mày dáng vẻ bất bình, không khỏi cười nói:
"Yên tâm, hoàng thượng nhất định sẽ bắt Bành vương gia thay nàng trút
giận, chỉ là muốn nàng bỏ ra 300 văn tiền thôi."
Mai Tử
nhớ tới mới vừa rồi mình tức giận oán than, e thẹn nói: "Ai nha, ta không
phải là không biết suy nghĩ, phải nói cho rõ ràng ra như thế, ta mới không tức
giận a."
Tiêu
Kinh Sơn lại nhìn nàng cười: "Thật sao, bây giờ trong lòng không còn tiếc
600 văn tiền nữa à?"
Mai Tử
cắn cắn môi, con ngươi chuyển chuyển, cuối cùng ngượng ngùng ôm chặt lồng ngực
hắn: "Đau lòng chứ, tự nhiên không không bị mất bạc, ai lại không đau
lòng, hừ."
Tiêu
Kinh Sơn ôm nàng, trầm thấp an ủi nói: "Đau lòng thì đau lòng, không sao,
dù bất luận như thế nào, tiểu Mai Tử cũng là một Mai Tử tốt."
Mai Tử
chôn ở trong lòng hắn không dậy nổi, ngẹn giọng nói: "Vậy là sao, ta là
Mai Tử tốt."
Tiêu
Kinh Sơn cúi đầu, vuốt ve tấm lưng trắng nõn thon dài của nàng: "Ta thích
nhất là ăn Mai Tử."
Chỉ
tiếc, bây giờ chỉ mới chập tối, không phải là lúc ăn Mai Tử.
Ngày
hôm sau, lúc Mai Tử đang ở nhà cho gà cho lừa ăn, Tiêu Kinh Sơn thì đã đi vào
núi đi săn rồi. Bên ngoài chợt nghe một tiếng kêu thanh thúy vọng vào, thì ra
là A Kim.
Vốn A
Kim đang rảnh, liền lại đây nói chuyện với Mai Tử. Mai Tử đặt chậu thức ăn cho
gà xuống, dẫn A Kim vào phòng. Gần đây gió thu bắt đầu thổi, khí trời cũng
lạnh, hai nữ nhân dứt khoát thoát giày lên giường ngồi, trong tay cầm kim chỉ
vừa may vá vừa nói chuyện.
Lúc nói
chuyện, khó tránh khỏi việc nhắc đến việc thu thuế nhân khẩu gần đây. Nói đến
chuyện này A Kim liền than thở: "Thật ra nhà ta mặc dù không giàu có gì,
nhưng cũng có tích góp, từng này tiền có thể lấy ra, nhưng mà em chồng nhà ta
không biết bị trúng tà gì, nhất định muốn rời nhà đi ra ngoài xung lính. Nói là
muốn ra ngoài xem thử, vì chuyện này, cha chồng mẹ chồng ta mấy ngày gần đây
đều đanh mặt."
Mai Tử
nghe vậy, suy nghĩ một chút nói: "Thật ra điều hắn nghĩ chúng ta cũng có
thể suy đoán ra. Hắn chỉ là một đứa bé, chắc là không muốn cả đời ở trong tiểu
sơn thôn này, ôm khát vọng muốn ra bên ngoài lăn lộn. Cũng tốt, điều này có thể
làm cho hắn trưởng thành hơn."
A Kim
gật đầu nói: "Chắc là vậy, cho nên Hồng Vũ cũng nói, hắn muốn đi liền để
hắn đi, dù sao trẻ tuổi lại chưa có gia đình, không cần lo lắng gì. Lại nói,
Hồng Vũ gần đây rất bội phục phu quân ngươi, nói Tiêu đại ca quen nhiều hiểu
rộng như vậy là bởi vì hắn ở bên ngoài lăn lộn, cho nên Hồng Vũ không có ý kiến
gì. Chỉ là cha mẹ chồng ta, nghĩ tới cảnh con trai mới nhỏ tuổi phải đi lính,
rất đau lòng, không ngừng ngăn cản."
Mai Tử
than thở: "Ngươi nói vậy cũng đúng, còn nhỏ tuổi đã phải lăn lộn bên
ngoài, người làm cha mẹ dĩ nhiên là vạn lần không nguyện ý. Chuyện đã vậy cũng
chỉ có thể mong cho hắn vạn sự thuận lợi, không cầu có công danh sự nghiệp gì,
chỉ cầu hắn bình an trở về là tốt rồi."
Hai
người nói chuyện tiểu đệ Trần gia, lại nhắc tới chuyện mọi người trong thôn
phải xoay sở tiền để đóng thuế gian nan như thế nào. Mai Tử nghe A Kim nói, lúc
này mới biết có nhiều nhà trong thôn gánh không nổi tiền thuế, chỉ có thể đông
mượn tây cầu xin.
Mai Tử
nghe việc này, trong lòng lại thêm một tầng lo buồn. Nàng chợt nhớ lúc nhắc tới
chuyện thuế nhân khẩu, Tiêu Kinh Sơn xoay đầu xuyên qua song cửa nhìn về nơi xa
xăm kia, thế là nàng cũng xoay đầu nhìn qua, chỉ thấy chỗ dãy núi đằng xa, bởi
vì mùa thu đến mà mông mông lung lung, căn bản là nhìn không rõ.
Nàng
cười khổ nghĩ, thôn Bích Thủy vốn yên bình an tĩnh này, ngày hôm nay cũng giống
như phía dãy núi đằng xa kia, bị một tầng sương dày đặc che phủ.
Mùa thu
qua, mùa đông qua, mùa xuân sẽ đến, mùa xuân đến dãy núi kia sẽ trở nên xanh
biếc trong trẻo. Chỉ là, khi mùa xuân đến, thôn Bích Thủy này không biếc có còn
được như xưa không?
Lần đầu
tiên từ khi sinh ra, Mai Tử ý thức được, cái thế giới xa xôi bên ngoài kia, thì
ra ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng như vậy.
Thiên
hạ chỗ đó, cũng không phải là không có quan hệ gì với mình.