Tuyết Nhi vì thế cũng thức dậy biết xe ngựa đã dừng Tuyết Nhi một thân cao bước xuống đỡ Lãnh Mộc xuống xe ngựa.
Khắp nơi đông đúc người mua bán hai thầy trò Lãnh Mộc quyết định dừng ở quán trọ. Thuê xong phòng ở nàng và Tuyết Nhi cũng về phòng mình.
Đang xấp xếp hành lý thì Lãnh Mộc ngồi lên bàn ngâm nghi uống trà mở lời.
-Chúng ta đi dạo ở quanh đây một chút ngươi đi theo hay không?- Nàng.
-Tiểu... Công Tử, ta rất muốn đi theo!- Tuyết Nhi hưng phấn.
Nàng nhu thuận lạnh nhạt gật đầu một cái chờ Tuyết Nhi xếp xong hành lý hai người mới dạo quanh khu chợ phồn hoa ở kinh thành.
Kinh thành bán toàn là đồ đắt cái gì cũng đẹp mắt, trên tay của Tuyết Nhi đã cầm mún hết tay mà toàn là kẹo hồ lô.
Nàng một thân bé nhỏ phía trước thong dong phẩy quạt tay cầm kẹo hồ lô nhai nhai trong rất đáng yêu, người qua lại không người cười cười nhìn tiểu quý tử đáng yêu mà dánh đi y như là người lớn vậy.
Đang yên đang lành đột nhiên những người xung quanh hét lên, đột nhiên thân bé nhỏ của nàng bị ai đó lấn khiến nàng cứ thế mà ngã nhào xuống đất, Tuyết Nhi cũng vì thế mà ném kẹo hồ lô sang bên nhanh chạy đến đỡ Lãnh Mộc dậy, Lãnh Mộ căm tức kẻ phá hoại vui vẻ của nàng mắt lạnh lùng nhìn kẻ đó.
Bắt gặp trước mắt là một tên mặt lạnh lùng lãnh khốc nhìn mình rất là soái ca khiến ai kia đơ ra vài giây nhanh chóng trừng mắt nhìn hắn.
Thấy người mặt trường bào đen lông cáo đen vẻ mặt lãnh khốc nhìn tiểu thư cứ như giết người đến nơi Tuyết Nhi một phen lo sợ vội vã kéo Lãnh Mộc đi nhưng sao nàng thấy Lãnh Mộc cứ im như tượng đá vậy.
Nhìn lại thấy nàng đằng đằng sát khí nhìn chàng trai tuấn mĩ kia.
-Tiểu tử ngươi có...- người con trai lãnh khốc đó vừa lấy tay chạm lên vỉa Lãnh Mộc đã bị nàng một phát cắn lên, so với răng của trẻ em rất bén đơn nhiên người đó chau mày lại rụt tay.
Mắt thấy Vương gia đang mún quan tâm tên tiểu tử kia lại bị hắn cắn là một hậu vệ trung thành Chấn Nguyên tức giận mà bế đứa trẻ đó lên nhưng chẳng biết từ đâu một loại bột gì đó bay vào mắt khiến Chấn Nguyên khẽ nhíu chặt mày sau đó thả tên tiểu tử ra mà dùng khăn lau.
Tuyết Nhi cầm bột ớt thở hồng hộc, đây là lần đầu nàng ta ác độc làm như vậy, thấy Lãnh Mộc thả ra nàng vui vẻ bước tới.
Ai ngờ Chấn Nguyên không biết đã dùng thủ thuật gì mà làm bột ớt tan biến ngay thay vào đó là tức giận.
Hắn ghét nhất là bị người khác tấn công lén trừ vương gia ( hắn đâu có dùng trò đó đâu, nói cho có lệ) hắn lạnh lùng phe phẩy tay áo hướng Tuyết Nhi mà bay ra chất bột gì đó, Lãnh Mộc tinh mắt dùng quạt lạnh lùng phóng ra một loại bột phản công với chất bột của Chấn Nguyên, hai thứ hoà vào không gian rồi biến mất.
Đây là chất bột làm tan biến tất cả các loại bột độc với tên là Ngọc Bích Tuyển giới giang hồ Ngọc Bích Tuyển là dành cho bang chủ của Võ Lâm đệ nhất thiên hạ, Ngọc Bích Tuyển có một đặc điểm là ngoài làm tan biến bột độc nhưng nó sẽ tấn công vào người của kẻ sử dụng bột đó.
Chấn Nguyên phụt ra một ngụm máu đen mắt nữa mở nữa nhắm nhìn Lãnh Mộc đầy kinh ngạc.
Còn Thượng Ly Uyên cũng nhí mày một cái sau đó từ từ giãn ra.
Mắt chuyển sang tiểu tử nhỏ đáng yêu kia khẽ tà mị cười một cái.
Ra lệnh cho mấy tên lính đỡ Chấn Nguyên trị thương.
Song hắn tao nhã nước đến chỗ Lãnh Mộc, Lãnh Mộc và Tuyết Nhi nhìn Thượng Ly Uyên đầy đề phòng.
Lãnh một cảm thấy bản thân nhẹ lên mới biết nam tử tuấn tú kia đã bế nàng lên, nàng không khỏi kinh ngạc cựa quậy nhưnh hắn không buông tha mà siết chặt.
Nói vào tai nhỏ của nàng:
-Tiểu Nương Tử ngoan nào!- một câu nói khiến Lãnh Mộc đầy kinh ngạc mặt thoáng đỏ lên la hét.
-Mau thả ta ra! Ta là nam nhi đại trượng phu ngươi động vào ta ta sẽ thưa cha ta!- nàng hét lên đổi lại là im lặng mọi người