Tiểu Oan Gia

Chương 11



Tháng ba như mọc cánh mà bay nhanh. Các thí sinh vào lúc mặt trời vừa mới mọc đã vùi đầu vào học, đợi đến khi ngẩng đầu lên, mặt trời đã lặn rồi. Một ngày cứ thế trôi qua.

Một năm này, Lâm Kính Tổ hạng nhất giải hoạt động thể thao, thành tích học tập vẫn như cũ hạng nhất từ dưới đếm lên. Tống Trạch là một trong ba học sinh giỏi nhất, nhưng môn thể dục vẫn như cũ đứng bét. Trước cái bảng đen phía trên viết “Cách ngày thi còn xx ngày nữa”, hai người vẫn như cũ đánh thành một đoàn.

Đảo mắt đã tới kỳ thi tốt nghiệp. Tống Trạch trong phòng thi viết như bay, Lâm Kính Tổ thì ngồi trước bàn vò đầu bứt tai. Sau đó học tốt nghiệp.

Tháng tám, Lâm đại tẩu ngồi trên chiếc xe của mình cảm khái nói với cô Vương tiện đường cũng ngồi lại trò chuyện:

“Sau này Kính Tổ nhà em và Tống Trạch nhà chị đã không còn học chung trường nữa rồi.”

Tống Trạch đậu vào trường trung học tốt nhất thành phố đó, còn Lâm Kính Tổ thì lấy thành tích nguy nguy hiểm hiểm tiếp tục ở lại học tiếp trong trường trung học này, nhìn con người ta có tiền đồ như thế, lại nhìn đứa con tứ chi phát triển của nàng, ai!

Cô Vương an ủi:

“Không sao đâu, sau này Kính Tổ không hiểu gì có thể đến hỏi Tống Trạch, vẫn giống như trước thôi mà. Không phải hai nhà gần nhau đó sao?”

Đúng vậy, nhà của đại Lâm phải dọn đến khu trung tâm, chỉ cách nhà của giáo sư Tống mấy căn. Mà không chỉ nhà đại Lâm, nhà của mọi người ở khu Tây cũng phải dọn đi. Trường học muốn phá bỏ dãy nhà tầng trệt này, xây thành một dãy nhà mới nhiều tầng.

Nhà trệt quả thực không tốt, mùa hè không gió mùa đông không ấm, nhóm giáo công bên khu Tây luôn hâm mộ nhóm giáo sư khu trung tâm. Nhưng ở đây đã nhiều năm, giờ phải dọn đi, thật sự có chút tiếc nuối, bác công nhân họ Lưu làm điện đã sáu mươi tuổi nói:

“Vẫn là nhà trệt tốt, dễ đi dễ đứng, nhìn đôi chân của lão già này, sau này già rồi sao có thể xuống lầu bằng cầu thang chứ.”

Mặc kệ có muốn hay không, có bỏ được hay không, thì vẫn phải dọn đi. Mùa hè năm nay vẫn mang đến cái nóng làm người khác bực mình, Lâm Kính Tổ chạy chiếc xe của đại Lâm, tới lui giúp hàng xóm dọn nhà, tay trái xách đồ tay phải vác thùng gặp Tống Trạch vừa mới đi học lớp bồi dưỡng tiếng Anh về, Tống Trạch thoáng nhìn bộ ngực màu đồng cổ được phủ kín bởi một tầng mồ hôi sáng bóng, từ trong mũi hừ ra một tiếng:

“Lại không mặc áo, đồ dã man!”

Lâm Kính Tổ đấu võ mồm không bằng người ta, toàn thân chỉ có hai chân là có thể hoạt động, tức giận đến tròng mắt cũng sắp rớt ra.

Hai tiểu oan gia cứ thế đánh đánh chửi chửi vượt qua kỳ nghỉ hè nóng bức, hoàn toàn không ý thức đã sắp đến ngày ly biệt.

Ngày đầu tiên bắt đầu cuộc sống cấp ba, Lâm Kính Tổ đạp xe chạy vội trên đường, phía sau thiếu đi một người, thật nhẹ, một đường đi học không ai nhéo lưng hắn, lúc tới trường cũng hòa đồng quen biết nhiều bạn học mới, không ai trừng to đôi mắt đen láy mà mắng hắn là “Đồ dã man”. Tống Trạch đến trường, buổi sáng thức dậy tập thể dục buổi sáng, mở cửa, không ai ngồi trên xe đạp chờ cậu, cười đến đáng đánh nói: “Lão tử đến đón cháu mình tới trường.”

Hai người đều cảm thấy không được tự nhiên. Khó khăn lắm mới đến cuối tuần, Tống Trạch xách hành lý về khu trung tâm, cùng thiếu niên cao to đang đứng dưới gốc đại thụ nhìn nhau ba giây, bĩu môi khinh thường:

“Lâm Kính Tổ, cậu lớn như vậy rồi mà cũng không biết mặc áo sao? Thực đáng xấu hổ.”

Thiếu niên mày rậm mắt to đứng dưới tán cây cười đến lười biếng, có chút không giống như trước:

“Tống Trạch, cậu ngoài sỉ nhục ra còn biết gì nữa không? Ông nội đây sao có thể nuôi ra một con sói đáng khinh thế này?”

“Đồ dã man! Không biết xấu hổ! Dùng miệng chiếm tiện nghi người khác còn gì là anh hùng hảo hán nữa.”

“Cậu không phải con gái, có gì để tớ chiếm tiện nghi chứ? Ai da!”

Đầu bị cú một cái, Lâm Kính Tổ không chút khách khí đánh trả, hai người dưới tán đại thụ đánh thành một đoàn, cả mũi cùng trên đầu đều toàn là hoa trắng. Hai người đánh tới cánh tay và đùi bị bầm tím mới cảm thấy mỹ mãn dừng tay, tựa như cuộc sống đã trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.