Nháy mắt đã đến kỳ thi đại học. Tống Trạch viết hàng chữ thật to trên giấy nguyện vọng, đó là chữ “Ra phía Bắc học”. Khu Tây của trường đại học nào đó đều đang nghị luận rằng, con của giáo sư Tống muốn thi vào trường đứng đầu của Bắc Kinh kìa, thật lợi hại. Đại Lâm ôm một chậu mai vàng đi qua sân trường, có người hỏi:
“Kính Tổ nhà anh muốn thi vào trường nào thế?”
Đại Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà đỏ cổ nói: “Thằng nhãi kia thi cái rắm thì có!”
Dưới ánh đèn bàn màu cam, Tống Trạch khoát tay lên vai Lâm Kính Tổ.
“Cậu đã nghĩ tới thi vào trường nào chưa?”
Lâm Kính Tổ cắn cắn bút nhìn vào vở bài tập tiếng Anh, nó không biết mình mình cũng không biết nó.
“Người như tớ, có thể thi vào đâu? Ba nói tớ đậu được vào đại học đã là tốt lắm rồi.”
Tống Trạch nhỏ giọng nói:
“Bắc Kinh cũng có rất nhiều học viện kỹ thuật tốt.”
Lâm Kính Tổ chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt sáng như ngọn lửa.
Ban đêm, Lâm gia ở khu trung tâm lại náo loạn. Sau mấy đêm, hàng xóm gần đó cũng sống không được yên ổn, tiếng ầm ầm binh bốp cứ vang lên, còn có tiếng hai cha con đại Lâm cãi nhau xen vào.
Lúc nộp giấy nguyện vọng, Lâm Kính Tổ mang theo hai con mắt bầm tím ngồi trên xe đạp chờ Tống Trạch. Đón làn gió thổi thẳng vào mặt, Lâm Kính Tổ vừa đạp vừa nói:
“Tống Trạch, ba tớ nói, với trình độ này của tớ, chỉ cần an phận học những trường đại học ở đây là được rồi, tốt nghiệp cũng dễ tìm việc làm.”
Hắn quay đầu nhìn Tống Trạch: “Sau này cậu cũng không cần dạy thêm cho tớ, dù sao thì dạy cũng vậy, còn cậu thì khác, cậu phải thi thủ khoa.”
Tống Trạch không hề hé răng.
Hè đến, hoa đỗ quyên mà đại Lâm trồng nở khắp nơi, đỏ có tím có trắng có, mọi người vừa ra tản bộ ngắm hoa, vừa tâm sự với nhau: Kỳ thi đại học đúng là địa ngục tàn khốc nhất, đúng không? Ngay cả hai tiểu oan gia của Tống gia là Lâm gia cũng thật yên tĩnh.”
Tống Trạch thuộc gia đình danh giáo thì không cần phải nói, ngay cả một người luôn phải đi chơi xong mới về nhà học bài như Lâm Kính Tổ cũng tự nhốt mình trong phòng, cặm cụi mà học. Đại Lâm vừa vui vừa giận:
“Sớm thế để làm gì?”
Dù sao hai tiểu oan gia này hiện tại không gặp mặt. Lâm Kính Tổ đã không còn đến tìm Tống Trạch dạy thêm, nhà giáo sư Tống mua xe mới, mỗi ngày đều chờ Tống Trạch tới trường, Tống Trạch cũng không còn ngồi trên yên sau xe đạp của Lâm Kính Tổ nữa.
Lúc Lâm Kính Tổ và Tống Trạch gặp lại nhau thì cuộc thi đại học đã chấm dứt. Những đứa nhỏ ở trường đại học nào đó đều chọn cho mình một trường đại học, nhưng tình cảm với nhau đặc biệt tốt, có người đến Tây Nam, có người đi ra Bắc, cũng có người ở lại, ai cũng đều nghĩ về tương lai riêng của mình. Cuối cùng một người đề nghị tập hợp lại cùng chơi đùa lần cuối.
Lâm Kính Tổ làm pháo hoa, có mấy người mua bia, cũng có người trốn ra một góc tối mà ngồi, có người như điên mà nhảy múa, đốt pháo hoa uống bia, hận không thể bay qua ngọn núi, giả làm quỷ rống cả một đêm. Không có chủ nhà đến chửi, bởi vì ai cũng biết, áp lực của kì thi đại học nặng như vậy, bây giờ đi giải tỏa cũng là điều đương nhiên.
Không biết vì sao mà Lâm Kính Tổ cùng Tống Trạch lại đánh với nhau một trận, đánh đến mệt mỏi, cuối cùng hai người ngồi im trên cỏ, lưng tựa lưng thở hổn hển. Không nhớ đã ngồi bao lâu, những bạn khác cũng dần về nhà hết.
Tống Trạch đụng đụng vai Lâm Kính Tổ:
“Này, cậu ngủ rồi hả?”
Lâm Kính Tổ nhắm mắt không lên tiếng, ngốc mới mở mắt đó, tớ hù chết cậu.
Tống Trạch nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi:
“Lâm Kính Tổ, cậu thật sự đang ngủ sao?”
Lâm Kính Tổ không trả lời, tiếp tục nhắm mắt giả chết. Hơi thở ấm áp phun lên mặt mình, Tống Trạch thật sự cách rất gần. Lâm Kính Tổ còn đang suy nghĩ xem mình nên chọn lúc nào thì mở mắt, bỗng nhiên có cái gì đó mềm mại ấm áp chạm vào môi hắn, mí mắt Lâm Kính Tổ run lên, nhưng không dám… mở.
Giọt nước mưa lạnh băng rơi trên tay hắn, khiến lòng hắn “ầm ầm” nổ tung.