Tiểu Oan Gia

Chương 17



Sau khi vào xuân, Tống Trạch trở về Bắc Kinh, Lâm Kính Tổ cũng về trường, lại bắt đầu một ngày một lá thư. Đến ngày lễ tình nhân mười bốn tháng hai này, Lâm Kính Tổ có bạn gái.

Bên cạnh trường học của Lâm Kính Tổ có mở một quán thức ăn nhanh. Một buổi tối nọ khi hắn ra ngoài ăn, thì thấy một tên lưu manh mượn rượu mà ức hiếp một bạn nữ. Lâm Kính Tổ xăn tay áo lên nói:

“Tụi bây làm cái gì vậy? Muốn bị đánh phải không?”

Sau đó bạn nữ kia mời hắn ăn bữa cơm xem như cảm ơn, Lâm Kính Tổ ngại để người ta trả tiền, cũng mời một lần. Mời qua mời lại thì thành bạn bè.

Bạn nữ kia tên Trương Oánh, là học sinh ở học viện nghệ thuật gần đó, mái tóc thẳng dài và đôi mắt to tròn, rất có khí chất của các mỹ nữ cổ điển. Tay của bạn nữ mềm mềm nhỏ nhỏ, môi cũng thật thơm, đủ để khiến các thanh niên nhiệt huyết sôi trào. Lâm Kính Tổ mỗi ngày đều như cưỡi mây, bước đi cứ như bay trên trời, nhưng những khi nhận được thư của Tống Trạch, luôn có chút chột dạ, nhớ tới thứ mềm mại ấm áp dừng trên môi mình đêm đó, không biết vì sao hắn liền cảm thấy thực có lỗi với Tống Trạch, thế là lời nói cũng nhẹ đi rất nhiều, Tống Trạch mắng cũng không cãi lại.

Tống Trạch gọi điện thoại về nhà, giáo sư Tống nói: “Kính Tổ quen bạn gái, rất có khí chất.”

Thời tiết vào tháng ba ở Bắc Kinh rất lạnh, Tống Trạch đứng bên hồ một đêm, hôm sau mũi hồng hồng, lúc Lâm Kính Tổ gọi điện thoại tới thì giọng khàn khàn.

Lâm Kính Tổ ở đầu dây bên kia ngạc nhiên:

“Tống Trạch, giọng của cậu sao vậy? Không phải bị ‘SARS’ chứ? Nghe nói Bắc Kinh có rất nhiều người bệnh đó, cậu cẩn thận chút.”

Tống Trạch khàn giọng mắng:

“Lâm Kính Tổ cậu là đồ miệng quạ đen!” Dừng một chút rồi nói thêm, “Cậu và bạn gái của cậu cũng phải cẩn thận, có được là không còn chơi vui nữa.”

Lâm Kính Tổ cầm điện thoại nghe giọng nói như bị vỡ của cậu, cảm thấy hoảng hốt.

Cơn dịch SARS qua đi đã là tháng bảy. Tống Trạch nói phải ở lại trường giúp giáo sư hoàn thành một chút chuyện, không thể trở lại. Lâm Kính Tổ gửi một tin nhắn ngắn qua: “Sao phải liều mạng như vậy?”

Tống Trạch không để ý đến hắn.

Lâm Kính Tổ lại gửi một bức thư qua, Tống Trạch vẫn không để ý hắn.

Ve kêu báo hiệu mùa hè nóng bức, Lâm Kính Tổ ngồi trên cây, tựa như cành lá cũng rũ đầu xuống. Người có lòng tốt hỏi:

“Kính Tổ à, cậu bị bạn gái đá hả?”

Lâm Kính Tổ tức giận trừng mắt: “Nói bậy!”

Tháng chín Tống Trạch gửi một phong thư tới, thản nhiên kể lại tình hình gần đây của mình, giọng như đang giải một bài toán chứng minh, khiến Lâm Kính Tổ muốn tìm đề tài để cãi nhau cũng khó. Lâm Kính Tổ hận không thể bay tới Bắc Kinh, túm áo cậu lên, lại hung hăng đè cậu xuống đất hỏi:

“Tống Trạch cậu là cái đồ lòng dạ hẹp hòi, cậu có ý gì hả?”

Thời tiết tháng mười mùa thu mát mẻ sảng khoái, Lâm Kính Tổ ngồi trong phòng học, mí mắt cao thấp đánh nhau. Thật sự chịu không nổi nữa, phải lén chuồn khỏi lớp học, giường của ký túc xá thoải mái hơn bàn của lớp học nhiều.

Đẩy cửa ký túc xá, thấy Tiểu Cát người ở chung phòng đang cùng một nam sinh dây dưa trên giường, cả hai đều trần truồng. Lâm Kính Tổ ngốc ngốc nhìn hai cái đùi của Tiểu Cát đang đặt lên vai nam sinh, “ầm” một tiếng đóng sầm cửa, đầu óc “ong ong” thành một đoàn. Trường cơ điện nam nhiều nữ ít, các nam sinh cặp kè nhau đi trong sân cũng rất bình thường, Tiểu Cát và nam sinh kia thường xuyên kết bạn đi chung, nhưng ai cũng không nghĩ tới việc này.

Không lâu sau Tiểu Cát với gương mặt đỏ hồng đi ra, áo sơ mi trên người nhăn nhăn. Lâm Kính Tổ giành trước mở miệng:

“Cậu yên tâm, tớ sẽ không nói với ai.”

Tiểu Cát cắn môi gật đầu, giọng nói nho nhỏ, cũng rất kiên định:

“Lâm Kính Tổ, tớ thật sự thích cậu ấy.”

Lâm Kính Tổ lung tung ‘ừm” một tiếng, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò, trong tim tựa như có thứ gì đó đang khởi động, những việc khiến mình mơ hồ lúc trước bắt đầu trở nên rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.