Lão Lâm còn đang nằm trong nhà cần người chăm sóc, Tống Trạch nói mãi mới khuyên được Lâm đại tẩu trở về, mình thì ngồi bên giường Lâm Kính Tổ. Lâm Kính Tổ muốn mở miệng nói gì đó, đã bị Tống Trạch trừng mắt:
“Tớ biết cậu muốn nói cái gì. Lâm Kính Tổ, cậu một ngày chưa xuống giường được, tớ một ngày không quay về Bắc Kinh. Nếu không muốn tớ bỏ luôn đợt thi cuối kỳ này thì nhanh chóng khỏe lên cho tớ.”
Lâm Kính Tổ nửa đêm thức giấc, Tống Trạch đang tựa lên giường ngủ, lông mi rung rung theo từng nhịp hô hấp, ánh trăng chiếu vào mặt cậu, khiến da thịt trở nên trong suốt sáng bóng như trân châu. Lâm Kính Tổ nhìn đến ngây ngẩn.
Tống Trạch kéo một cái bô dưới sàng ra, đưa cho hắn. Lâm Kính Tổ nhận rồi đem lên giường, Tống Trạch nhíu mày:
“Lâm Kính tổ, cậu không thấy bẩn à?”
Lâm Kính Tổ hung hăng trừng mắt:
“Tống Trạch, tớ bây giờ gọi là bị liệt biết không hả?” Nếu có thể rời giường thì hắn cần gì phải dùng bô nữa?
“Là nằm trên giường tĩnh dưỡng.” Tống Trạch sửa đúng cho hắn, giật cái bô trong tay hắn đặt lên mặt đất, đi tới đỡ hắn dậy. “Cậu xoay người lại cho tớ, đúng, dựa vào tường, chân để chỗ này.” Chuẩn bị xong tư thế, vươn tay nắm lưng quần Lâm Kính Tổ, kéo xuống một cái –
Mặt Tống Trạch “ba” một tiếng đỏ như trái cà chua. Mặt Lâm Kính Tổ cũng đỏ bừng. qua nửa phút sau –
“Lâm, Lâm Kính Tổ, rốt cuộc cậu có tiểu hay không?”
Lâm Kính Tổ vừa nghe lập tức hét to trả lời Tống Trạch:
“Tống Trạch cậu con mẹ nó quay đầu sang chỗ khác, nhắm mắt lại!”
Chân Lâm Kính Tổ dần hồi phục. Tống Trạch dùng xe lăn đẩy hắn ra ngoài phơi nắng, ở đâu nắng nhất thì đẩy đến đó, nhưng mình thì nghỉ chân dưới tán cây mát mẻ; sức khỏe Lâm Kính Tổ dần hồi phục, từng bước từng bước tập đi khiến chân đau muốn chết, Tống Trạch ngồi xếp bằng ở đối diện, dang rộng hai tay cười hi hi nói:
“Cục cưng cố lên, lại đây cho ông nội ôm một cái!”
Một tháng sau là lúc Lâm Kính Tổ xuất viện. Tống Trạch đưa lưng về phía hắn nhét hết quần áo ngủ khăn mặt vào ba lô, nói:
“Lát nữa dì sẽ tới giúp cậu làm thủ tục xuất viện. Tớ phải lên máy bay rồi, không theo cậu về. Tự cậu phải chăm sóc bản thân, đừng có gây rối nữa.”
Lâm Kính Tổ nhìn bóng lưng mảnh khảnh, đột nhiên bước tới ôm lấy cậu. Tống Trạch nhăn mặt đẩy tay hắn ra:
“Cậu làm gì vậy?”
Lâm Kính Tổ không nói lời nào, cúi đầu hôn lên đôi môi phấn hồng như củ ấu. Môi của Tống Trạch vẫn như trong trí nhớ, ấm áp mềm mại, dường như chỉ cần dùng chút sức thôi sẽ vỡ nát, đầu lưỡi Tống Trạch cũng thật mềm, tựa như vừa ngậm vào sẽ tan chảy, miệng Tống Trạch cũng có hương vị ngọt ngào, Lâm Kính Tổ hôn đến nghiện, thật lâu sau mới buông ra.
Mặt Tống Trạch đỏ bừng, đôi mắt đen long lanh bị che phủ bởi một màn hơi nước, đôi môi bị hôn đến hồng hồng bóng bóng khẽ hé mở, còn đang ngốc ngốc chưa hồi phục tinh thần. Lâm Kính Tổ ha ha cười ngây ngô: hắc hắc, là nụ hôn đầu tiên, có lời. Nhịn không được tiếp tục cúi đầu hôn thêm một cái, nói nhỏ bên tai cậu:
“Tớ chờ cậu trở về.”
Tống Trạch cắn môi không lên tiếng, nửa ngày sau mới mở miệng mắng: