Lúc Tống Trạch từ Bắc Kinh trở về thì lời đồn đã bay đầy trời. Nào là Lâm Kính Tổ lúc đi thực tập quen một bạn gái rất xinh đẹp, lại hoạt bát đáng yêu. Tống Trạch cắn môi nghĩ, hay là trực tiếp đến khu trung tâm xem sao. Cánh cửa nhà lão Lâm khép hờ, hai cha con bên trong lớn tiếng cãi nhau:
“Tô Điềm có gì không tốt? Vừa xinh đẹp vừa có văn hóa, thằng nhóc mày sao không nhìn xem mày có chỗ nào xứng với người ta?”
“Cậu ấy có tốt hơn trời cũng không liên quan gì tới con. Ông đây không thích cậu ấy!”
“Hừ! Mày hay lắm! Bạn gái trước tốt như vậy bị tai nạn xe rồi đi luôn, bây giờ thì nói không thích người ta, mày quyết tâm làm hòa thượng à?”
“Không liên quan tới ba! Đừng có gộp chung hai chuyện lại nói với nhau!”
“Tao gộp chung hai chuyện? Mày đang nói với ba mày đó hả? Tao đánh chết thằng nhóc mày! Có phải mày muốn tao đánh mày chết không hả!”
“Vậy ba đánh chết con đi! Dù sao con cũng sẽ không sinh cháu cho ba!”
“Thằng nhóc mày phản?”
“Không phải ba hỏi con thích ai sao? Thành thật nói cho ba biết, con thích Tống Trạch! Thích cậu ấy cả đời này! Ba đừng trông mong con kết hôn với người con gái khác!”
! Ầm! Ầm, tiếng chén dĩa rớt bể. Tống Trạch lùi về sau chạy đi, bên cây bông gòn kia vẫn còn bụi cây cao cao, Tống Trạch ngồi xổm xuống, vừa khóc vừa cười hết nửa ngày.
Lâm Kính Tổ làm lão Lâm tái phát bệnh tim. Lúc Tống Trạch cầm một túi trái cây đến thăm, thì lão Lâm đang nằm trên giường, hùng hùng hổ hổ xoa ngực mình.
“Thằng nhóc chết tiệt kia! Kiếp trước tôi có thù với nó sao?”
Tống Trạch an ủi hắn:
“Chú Lâm, chú đừng tức giận. Tức giận không tốt cho sức khỏe. Chú cũng không phải không biết tính tình của Lâm Kính Tổ, cậu ấy chỉ là nhanh miệng thôi, không có ác ý.”
Lão Lâm hít sâu một hơi:
“Tống Trạch, nó được một nửa của con thì chú cũng cảm thấy thỏa mãn.” Sau đó ấp a ấp úng nói: “Tống Trạch, kia, thằng nhóc đó nói, con, con và nó, là…”
Tống Trạch cúi đầu, nhìn tay mình nói:
“Chuyện giữa con với cậu ấy chú cũng biết mà, trời sinh tính tình trái nhau. Nhưng dù sao chúng con cũng cùng nhau lớn lên, con cũng hy vọng cậu ấy sống thật tốt, chú yên tâm, con sẽ khuyên cậu ấy. Con trai mà, có ai trưởng thành không đi lập nghiệp chứ, cậu ấy nói cả đời không kết hôn chỉ là nhất thời tức giận thôi. Nói trở lại, có thể cậu ấy cố ý chọc giận chú thôi, chú đừng để ý.”
Lão Lâm yên tâm cười:
“Chú nói rồi mà… các con sao có thể… ha ha. Tống Trạch, Lâm gia của chú có đứa con không ra gì, không giống con tương lai sáng lạn, nó không tức chết chú đã vui rồi. Chú và mẹ nó chỉ biết trông cậy vào nó, chỉ hy vọng nó tìm được một cô gái tốt rồi yên yên ổn ổn sống hết một đời, sinh một đứa con thật mập mạp, điều này thôi đã làm tổ tiên nhà họ Lâm vui rồi. Tương lai nếu con có con, thì chú sẽ để cháu của chú tới nhà con học được không?”