Tiểu Oan Gia

Chương 3



Tống Trạch giận run người cắn chặt răng, con ngươi đen to tròn chuyển một vòng, cất cao giọng nói:

“Các cậu ai muốn nghe chuyện xưa?”

Bọn nhỏ đang chơi túi cát lập tức chạy đến vây quanh, tất cả đều biết Tống Trạch là con nhà văn, một bụng đầy ắp chuyện xưa, Tam Quốc này, Thủy Hử này, Tây Du này, Hồng Lâu này… Ách, có ai mà không thích nghe chứ, nói còn hay hơn trong radio hay phát lúc mười hai giờ trưa nữa.

Tống Trạch thanh thanh giọng, liếc mắt nhìn Lâm Kính Tổ đang đứng bên ngoài một cái, không nhanh không chậm mở miệng, kể về chuyện Chư Cát Lượng thảo thuyền tá tiễn. Tống Trạch kể chuyện sinh động như thật, Lâm Kính Tổ đứng bên ngoài giả vờ như không thèm, nhưng lỗ tai hắn đã hận không thể dựng thẳng lên.

Tống Trạch kể đến khúc Chư Cát Lượng dùng cỏ để che phủ, rồi sau đó chờ. Ngày đầu tiên, không có gió. Ngày thứ hai, vẫn không có gió. Ngày thứ ba –

“Thế nào?”

Mấy đứa nhỏ đều rướn cao cổ mà chờ. Tống Trạch ngẩng đầu nhìn lên trời.

“Trưa rồi, tớ phải đưa cơm cho ba.”

Hôm nay là cuối tuần, giáo sư Tống còn đang ngâm mình trong phòng nghiên cứu tư liệu đó. Tống Trạch thanh thanh thản thản cất bước bỏ đi, không thèm nhìn Lâm Kính Tổ đến một cái.

Chạng vạng, Lâm Kính Tổ đứng dưới lầu nhà Tống Trạch, đỏ mặt tía tai nói:

“Cuối cùng thế nào?”

Tống Trạch ra vẻ không hiểu:

“Thế nào là thế nào?”

“Chính là, cái kia – ngày thứ ba…”

“Tớ không thèm nói cho cậu.” Tống Trạch cười nâng tay chỉnh lại áo mình.

“Biết Chu Du chết thế nào không?”

Lâm Kính Tổ trừng mắt lắc đầu.

“Là tức chết đó.”

Lâm Kính Tổ rất không có chí khí chạy tới thư viện, bộ dáng lén lút xem <Tam Quốc Diễn Nghĩa> khiến cho quản lý nghĩ cậu nhóc này đang xem <Kim Bình Mai>.

Còn Tống Trạch thì đợi đến trời tối lại lén lút chạy ra sau nhà tập đánh bao cát, khiến hàng xóm mỗi lần đào được cái bao cát dưới đất thì cứ tưởng mình nhặt được bảo tàng.

Đảo mắt lại qua thêm hai mùa hè nữa, trường vì chào đón ngày quốc tế thiếu nhi, yêu cầu mỗi lớp phải có một tiết mục. Lớp Lâm Kính Tổ cùng Tống Trạch đăng kí vở kịch <Cô bé quàng khăn đỏ và chó sói>. Lâm Kính Tổ cao cao tráng tráng không hề do dự bị đề cử làm con sói lông xù. Lời kịch của hắn rất đơn giản, chỉ có mấy câu trả lời kia. Nhưng khi chọn người làm cô bé quàng khăn đỏ thì gặp khó khăn, những cô nhóc dễ thương thì trong lớp cũng có, nhưng lời kịch rất nhiều, gần như không ai có thể nhớ hết.

Cũng đúng, bọn nhóc này lớn bao nhiêu chứ?

Mấy thầy cô bàn bạc đến bàn bạc đi, cuối cùng dừng mắt trên người Tống Trạch chỉ mới sáu tuổi mà có thể trả được <Tam tự kinh>. Đầu Tống Trạch nho nhỏ, da trắng nõn lông mi dài, vẫn còn là cậu nhóc chưa thay giọng, mặc trang phục vào còn ai mà không khen đây thật là một cô nhóc xinh đẹp dễ thương chứ?

Lời nói của cô giáo là thánh chỉ, Tống Trạch chỉ có thể không tình không nguyện hóa trang thành cô bé quàng khăn đỏ. Lúc tập luyện miệng Lâm Kính Tổ hôi từ trái hôi sang phải, không cần hóa trang cũng biến thành sói rồi.

“Bà ơi, sao tai bà dài thế?”

“Tai bà dài để bà nghe cháu nói được rõ hơn.”

“Bà ơi, sao mắt bà to thế?”

“Mắt bà to để nhìn cháu được rõ hơn.”

“Bà ơi, sao tay bà to thế?”

“Tay bà to để sờ ngực cháu được dễ dàng hơn. Ai da!”

Đầu bị hung hăng đánh một cái, Lâm Kính Tổ không nhịn được ôm bụng cười lớn. Gương mặt đã được hóa trang của Tống Trạch nhìn không rõ màu sắc, nhưng chắc chắn đã thẹn quá thành giận, hung tợn nhào lên bóp cổ Lâm Kính Tổ.

“Tớ cho cậu cười!”

“A ha ha ha… Ai da… được lắm Tống Trạch, xem chiêu…”

Lúc cô giáo đến thì hai người đã ôm nhau đánh thành một đoàn.

“Mau ngừng tay! Tống Trạch, coi chừng váy, đánh nữa sẽ bị rách đó! Đây chính là công sức một đêm thức trắng để làm viền hoa của cô a!”

Chủ nhiệm lớp bên cạnh biết hai người luôn đối đầu với nhau chỉ có thể lắc đầu thở dài.

“Cái đôi tiểu oan gia này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.