Trên cơ bản, Tống Trạch đi làm cũng thuận buồn xuôi gió, vẻ mặt thanh tú, người lại ôn hòa lễ phép, tiểu học được chủ nhiệm yêu thích, trung học được tổ trưởng các môn yêu thích, đại học được giáo sư yêu thích, thành tích lại không cần nói, từ hồi tiểu học thì vị trí hạng nhất chưa từng nhường cho ai, thuận thuận lợi lợi được chính phủ công nhận là gia đình có con nổi tiếng học giỏi, môn nào cũng đứng đầu, cho dù là mấy năm trao đổi sang Mĩ, thì phiếu điểm cũng là một chuỗi dài chữ A.
Chỉ có một chuyện, Tống Trạch đụng tới là nhát, thì đó là môn thể dục mà Lâm Kính Tổ luôn chê cậu. Về môn thể dục Tống Trạch ngu ngốc đến không còn gì để nói: để cậu đá cầu thì cậu giẫm phải chân mình, để cậu chạy bộ 50 mét thì bằng người ta chạy 100 mét, đến nỗi nhảy cao nghĩ tới là thấy đau – mỗi lần đều bị nằm sấp lên cái nệm với tư thế khó coi, lúc cấp hai Lâm Kính Tổ là trưởng môn thể dục lại cùng lớp với cậu nhìn đến chán:
“Tống Trạch, cậu mỗi lần ngã thì ngã đi, tại sao còn ngã không cùng một chỗ, cậu làm sao mà hay vậy?”
Vốn nghĩ rằng tốt nghiệp đại học rồi là có thể thoát khỏi môn thể dục ác mộng, nào ngờ vào sở nghiên cứu, còn có đơn vị tổ chức đại hội thể dục thể thao vào mùa xuân. Đại hội thể dục thể thao năm ngoái Tống Trạch may mắn tránh thoát, năm nay không thể may mắn như vậy nữa. Tuy nói tham gia hay không là tự do cá nhân, nhưng có ai không trông cậy vào những người trẻ tuổi mới vô giúp đội mình thắng chứ? Không tham gia liền cảm thấy thật không biết điều.
Tống Trạch vì chuyện này mà phiền não hai ngày, cuối cùng đến ngày thứ ba mới không cam lòng đi đến cầu cứu Lâm Kính Tổ. Lâm Kính Tổ nhìn bộ dáng như con gấu mèo của cậu khi xuất hiện ở phòng khách:
“Em hỏi có phương pháp nào tăng cao khả năng vận động trong thời gian ngắn không?”
Thật ra không phải không có, các hạng mục cần chút kỹ thuật, một khi đã biết phương pháp thì trong thời gian ngắn muốn tiến bộ cũng không phải khó. Nhưng đây là đối với người khác, không phải Tống Trạch. Tống Trạch mặc dù biết một chút kỹ thuật, nhưng thành tích thật sự là một tai nạn. Lâm Kính Tổ hoài nghi Tống Trạch không có tiểu não, tất cả đều dồn hết vào đại não kia rồi.
Lâm Kính Tổ vắt óc nửa ngày, thở dài:
“Anh thấy em vẫn là đăng ký thi chạy đường dài đi.”
Chạy đường dài chủ yếu là thi sức bền của một người, chặng đường dài như vậy, chỉ cần kiên trì là thắng, cho dù không được hạng nhất cũng không bị người khác trách, hơn nữa đối thủ cạnh tranh cũng tương đối ít – những người chạy nhanh nhảy xa, đều đăng ký các hạng mục khác, ai muốn lãng phí thời gian cho chạy đường dài chứ?