Lớp tám (6) mấy ngày nay vẫn như cũ, các nữ sinh vẫn trộm nhìn ủy viên thể dục cao lớn đẹp trai và hội trưởng học tập thanh tú xinh đẹp của chúng ta, mà tình nhân trong mộng của các nàng vẫn như cũ chỉ mới ba giây đã cãi nhau, rồi sau đó xắn tay áo lên đánh. Tống Trạch được thầy phân công sửa lại những bài tập của Lâm Kính Tổ, còn tiết thể dục thì thành tích chạy bộ của Tống Trạch ma xui quỷ khiến thế nào mà lại bị Lâm Kính Tổ cho là chuyện thường, nhưng chuyện này có thể bỏ qua.
Lâm Kính Tổ đến sân thể dục được thầy thể dục nhờ chuyển dụng cụ, thuận đường giúp thầy dạy Văn lấy chồng tập về lớp. Chồng tập rất cao, cứ lắc lư lắc lư trong tay hắn. Có người vội vàng hấp tấp chạy trên hành lang, đụng vào hắn.
“Ai da!”
Tập rớt hết xuống đất, Lâm Kính Tổ ngồi dưới đất với vẻ mặt buồn phiền, là ai không có mắt thế này?
Cách đó hơn một mét, cũng là một nam sinh, đôi mắt đen bóng trong suốt nhìn Lâm Kính Tổ ba giây, rồi mở miệng:
“Lâm Kính Tổ, cậu không có đầu óc thì không tính, sao ngay cả mắt cũng không có thế này?”
Lâm Kính Tổ tức giận:
“Tống Trạch, tớ ôm chồng tập cao như vậy, tớ cũng không có cận thị! Là do cậu mù mới đụng phải tớ đó!”
Học sinh trên hành lang không ai đi tới khuyên can, người ta đã đánh nhau mười mấy năm rồi, quản nhiều chuyện quá làm gì? Các nữ sinh đau lòng, bọn họ đều rất đẹp nha, không nên đánh nhau mới tốt, còn các nam sinh thì lặng lẽ cá cược với nhau: bọn họ cãi nhau đến câu thứ mấy thì sẽ đánh?
“Lâm Kính Tổ, cậu là đồ dã man, tớ không thèm nói với cậu nữa!”
“Cậu không nói đạo lý, rõ ràng cậu đụng tớ!”
“Đồ dã man!”
“Đồ con gái!”
Tống Trạch híp mắt:
“Cậu nói cái gì?”
“Cậu là đồ con gái! Hồi học năm hai tiểu học còn mặc váy đỏ son môi rồi… Ai da!”
Tống Trạch hung hăng xông lên, hai người ôm nhau đánh thành một đoàn. Tay chân Tống Trạch hôm nay đánh hăng say hơn ngày thường, Lâm Kính Tổ không thể không dùng sức mạnh hơn lúc trước để kìm cậu lại. Hắn từ trên nhìn xuống Tống Trạch:
“Tống Trạch, sao cậu lòng dạ hẹp hòi y như con gái vậy?”
Đôi mắt to sáng như trái nho của Tống Trạch oán hận trừng mắt hắn, rồi cúi mạnh đầu xuống –
Tiếng thét khó nghe truyền khắp các dãy phòng học.
Lâm Kính Tổ đau đớn xoa xoa vai mình, không rõ mình đã làm gì mà chọc đến tiểu tổ tông này. Hai người bình thường đánh thì đánh, nhưng vẫn rất đúng mực, nhưng hôm nay Tống Trạch dường như muốn trút giận, cắn hắn chính là chuyện đã từng làm một lần vào lúc ba tuổi!
Có người đồng tình vỗ vỗ vai hắn, chỉ chỉ lên bàn của Tống Trạch:
“Cậu đâm trúng họng người ta rồi.”
Trên bàn Tống Trạch là một phong thư, phía trên viết một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:
“Mông của em sảng khoái chết được, làm vợ của anh đi!”
Lâm Kính Tổ lập tức đen mặt, một tay đập xuống bàn của Tống Trạch tựa như muốn đập gãy nó: