Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 41



“Không đúng.” Một người trong đó cúi đầu, lôi quyển sổ trong ngực ra, loạt xoạt lật. Một lát sau, người đó tìm đến một trang thì dừng lại xem kĩ, bừng tỉnh nói “Tên thiếu niên kia vốn dĩ là chim, trên sổ sinh tử ghi rõ là chim ngã xuống đất chết, nhưng trước lúc nó rơi xuống đến đất thì có sự cố, không hiểu sao lại sống được.”

“Sự cố gì?” Người còn lại hỏi.

“Trên sổ không ghi.” Người đó nói xong thì đi ra khỏi đoàn người, vóc người cao gầy, mặt trắng. Người còn lại thì thấp béo, mặt đen.

Trên đường người tới người đi, nhưng không ai nhìn thấy bọn họ. Ngẫu nhiên, còn có người đi lướt qua bên cạnh bọn họ.

Người thấp béo lấy quyển sổ trên tay người cao gầy xem, thấy bên trên đúng là không viết rõ ràng, đều là một đống thứ vô dụng, chả có chữ nào hữu dụng hết.

“Không viết là không viết, nhưng trên sổ đã ghi rõ là ba mươi năm trước phải chết. Cho nó sống thêm ba mươi năm, hôm nay lại có thể thành tinh, biến thành hình người. Chúng ta nên bắt về cho vào chảo dầu đun sôi mới được.”

Lí lẽ vốn là như vậy, không có tốt xấu. Hai người cùng nhau đi vào tiệm sách, không muốn cho con chim kia sống thêm một giây một khắc nào.

Trong tiệm sách.

Tháng giêng, tiệm sách vô cùng náo nhiệt. Trong số rất nhiều người đến Kinh Thành thăm hỏi người thân, những người gia đình giàu có, hay những người đọc sách đều ghé đến đây mua ít giấy mực.

Tiêu Tuy nắm tay Đông Tảo bước vào, người xung quanh ai cũng liếc nhìn.

Hai người nam tử mà lại công khai thân mật như vậy, đương nhiên là hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Chỉ có điều, quần áo của Tiêu Tuy và Đông Tảo không phải hạng bình thường, ngoài cửa lại còn có thị vệ ôm đao đứng canh, nên chẳng ai dám nói gì. Nhiều nhất thì cũng chỉ len lén liếc nhìn mà thôi.

Đông Tảo hồn nhiên không biết mình có chỗ nào không ổn, cũng không biết bọn họ liên tục nhìn là vì sự thân mật giữa nó và Tiêu Tuy. Thế nhưng, bị nhìn nhiều, tự nhiên nó cũng chột dạ, sợ mình lộ ra sơ hở bản thân là một con chim.

Vì thế, nó cẩn thận ghé đến gần Tiêu Tuy “A Tuy, sao bọn họ cứ nhìn ta mãi thế?”

Tiêu Tuy mặt không đổi sắc, nắm chặt tay Đông Tảo, nhỏ giọng thì thầm bên tai nó “Bình thường bọn họ không thấy người đáng yêu như Đông Tảo đó.”

Đông Tảo nghe hắn nói, mím môi cười, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

Đã vậy, Đông Tảo liền không sợ nữa, tự nhiên sóng vai đi cạnh Tiêu Tuy.

Trong mắt Tiêu Tuy đầy ý cười, nghĩ đúng là chẳng tìm đâu được con chim nào khiến người ta yêu thích hơn nó.

Những người khác nhìn Đông Tảo, Đông Tảo lại tròn mắt nhìn lại, thẳng thắn khiến cho đối phương ngượng ngùng.

Ông chủ tiệm sách là một người tinh mắt, vốn đang lười biếng đọc sách sau quầy, thấy vậy thì đuổi người giúp việc đang định tiến lên tiếp đón đi, tự mình ra mặt.

“Khách quan, không biết ngài muốn mua sách gì? Loại nào chúng ta cũng có. Gần đây, trong tiệm chúng ta còn nhập thêm một loạt các tập thơ của tài tử khắp nơi, đều là hàng tốt cả. Đang dịp tháng giêng nên có thể mua hai tặng một nữa.”

“Không cần thơ.” Đông Tảo lắc đầu.

“Vậy kinh thư thì sao?”

“Không cần kinh thư.” Đông Tảo vẫn lắc đầu.

“Tạp kí, truyện ngắn, chỗ chúng ta cái gì cũng có, khách quan, ngài xem…” Ông chủ nói hết nước bọt, hòng đẩy mạnh tiêu thụ. Đông Tảo nhìn chằm chằm Tiêu Tuy một lúc, đắn đo tìm từ.

“À, ờ, ngươi ra ngoài lát đi, ta muốn tự mình mua.” Nó rút tay ra khỏi tay Tiêu Tuy, đẩy nhẹ hắn.

Tiêu Tuy nắm lại tay nó, nhìn ông chủ, nói một câu vạch trần ý nghĩ của Đông Tảo “Không cần mấy loại sách đó, có loại truyện mới nào bán chạy thì lấy ra đây, mỗi truyện một bộ.”

Đông Tảo sửng sốt, sau đó ha ha cười hai tiếng, đứng sau Tiêu Tuy không nói, thi thoảng mới ngẩng lên liếc hắn một cái, cảm thấy như bản thân sắp bay lên tận trời xanh.

Hai người cao thấp theo sau bọn họ lúc này cũng bước vào tiệm. Người cao gầy tay cầm xích sắt đang muốn đi lên phía trước, thế nhưng mới đi được một nửa, đã như thấy quỷ giữa ban ngày, cắm đầu cắm cổ chạy về.

Người thấp béo đang tựa vào kệ sách đọc sách, bị người cao gầy xô phải, làm rơi cả sách trên tay.

Người làm ở cạnh thấy sách rơi khỏi kệ, nhanh nhẹn đi tới nhặt lên.

Người thấp béo mắng “Ngươi làm cái gì vậy? Câu hồn thôi cũng không xong?”

Người cao gầy không nói gì, ngón tay chỉ Tiêu Tuy, khuôn mặt trắng bệch nên không nhìn ra được biểu cảm gì khác thường “Ngươi tự mình nhìn xem là ai.”

Người thấp béo nhìn sang, chân cũng thiếu chút mềm nhũn. Y lại nhìn Tiêu Tuy đang nắm chặt tay Đông Tảo, cúi đầu mỉm cười nhìn nó, hiển nhiên là quan hệ không tồi.

“Lần trước đến phủ hắn bắt bà lão kia, không thấy mặt đã sợ rồi, giờ còn bắt người trước mặt hắn, ai biết sau này có chuyện gì hay không?”

Người cao gầy xui xẻo oán giận “Cái hồn này ta không bắt nữa đâu, muốn đi thì ngươi đi đi.”

Người thấp béo cũng trừng mắt chối đây đẩy “Đây là tên trên sổ sinh tử của ngươi chứ có phải của ta đâu, sao giờ lại đẩy cho ta?”

Hai người tranh cãi một trận nhưng không có kết quả, đành miễn cưỡng giao hẹn “Lần sau, lần sau con chim kia mà đi lạc một mình, ta nhất định sẽ bắt nó. Còn giờ thì thôi.”

Nói đến đây, hai người đều thở dài một hơi. Liếc mắt nhìn Tiêu Tuy, cũng không biết Tiêu Tuy đã nhìn sang đây từ bao giờ, ánh mắt bình tĩnh giống như có thể nhìn thấy người. Cả hai vốn đang hoảng hốt, thấy hắn nhìn thì giật mình, quay đầu không ngừng bỏ chạy.

Đông Tảo ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuy, thấy hắn đang nhìn ra sau thì khó hiểu hỏi “Ngươi đang nhìn gì vậy?”

“Không có gì.” Tiêu Tuy quay lại, đứng sát cạnh Đông Tảo.

Không biết có phải là ảo giác hay không, vừa nãy, hắn cảm thấy phía sau rét run, như có thứ gì đó đứng ở đằng kia.

“Thật ra ngươi không thích đọc sách cho ta nghe đúng không?” Đông Tảo vui vẻ nói “Không sao đâu, ta không trách ngươi, ta đi tìm A Xuân A Phương đọc cho ta nghe, ngươi đừng tự trách.”

Con chim béo mồm miệng lưu loát, ăn nói y như một tên trộm gà.

Tiêu Tuy sao có thể không hiểu ý tứ thật sự trong đầu Đông Tảo, giơ tay nhéo nhéo mặt nó “Không thích ta đọc cho ngươi nghe?”

Đông Tảo hơi âu sầu nhíu mày, thành thật đáp “Ngươi đọc không hay, A Xuân A Phương đọc hay hơn.”

Lúc hăng lên còn mô phỏng cả âm thanh, động tác của nam nữ, có thể không hay hay sao? Còn Tiêu Tuy chỉ biết đọc vô cảm, không lên không xuống, sức cạnh tranh đúng là không thấm vào đâu được.

Đầu ngón tay Tiêu Tuy lần ra sau gáy Đông Tảo, vẻ mặt bình tĩnh, tận lực hạ thấp giọng “Đông Tảo nói vậy, thật khiến ta có chút đau lòng.”

“Ta không cố ý làm ngươi đau lòng đâu.” Đông Tảo áy náy nhìn hắn, nhớ tới những phương pháp dỗ dành trong truyện, vỗ vỗ tay Tiêu Tuy, trịnh trọng nói “Đừng buồn, lát về ta đền cho ngươi.”

Tiêu Tuy cười lớn trong lòng, vô cùng hài lòng.

Đông Tảo không tham lam, mua sách xong đã thấy đủ. Trên đường về, nó cũng không muốn mua thêm thứ gì. Y phục thì có người chuyên may, các đồ dùng trang sức thì chất đống trong phòng chẳng ai dùng, nguyên liệu nấu ăn ở ngoài thì thua xa trong phủ. Đông Tảo chỉ đơn thuần thấy thú vị, nên Tiêu Tuy chậm rãi đi cùng nó từ phố Đông sang phố Tây.

Hai người nhàn nhã bước đi, chỉ khổ đám thị vệ chen chúc trong đám người mà đầu căng như dây đàn, rất sợ từ đâu nhảy ra mấy ông tráng hán làm bị thương chủ tử nhà mình.

Chờ đến lúc về nhà, trời đã tối đen.

Đông Tảo tự mình ôm chồng sách, vừa vào trúc viện đã chạy đến phòng bên cạnh, đẩy cửa gọi “A Xuân, A Phương, xem ta mang cái gì về nè.”

Tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy vừa thắp đèn chuẩn bị tám chuyện, nghe thấy tiếng Đông Tảo thì sợ đến rơi cả khung thêu.

Hai người chạy ra nghênh đón, thấy trên tay Đông Tảo là một chồng sách truyện mới ra.

“A Tuy mua cho ta nhiều lắm.” Đông Tảo như hiến vật quý, rút một quyển ra “Mai chúng ta cùng nhau đọc nha.”

“Dạ.”

“Dạ.”

Hai người nghẹn họng nhìn trân trối. Tỳ nữ béo lần nữa âm thầm cảm thán tên tiểu yêu tinh này đúng là có chút thủ đoạn. Lôi kéo Vương Gia đi chơi với y không thôi, còn có thể dụ dỗ Vương Gia mua cho y nhiều sách này như thế.

Thế nhưng, phiền nhất là tên tiểu yêu tinh này khiến cho người ta không tài nào ghét nổi! Tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy đều tự trách bản thân không giữ vững lập trường.

Tĩnh Vương điện hạ ra ngoài du ngoạn cùng nam sủng, chuyện này ngay hôm sau đã truyền khắp mọi nơi. Trên đường không biết có bao nhiêu người nhìn thấy, nên chuyện này vô cùng xác thực.

Đám đại thần bắt lấy chuyện hắn hôm trước không vào bái kiến Hoàng Đế cực kì vui mừng, muốn nhân dịp này mà hạch tội hắn.

Nói hắn thụ thương gì chứ? Không phải bây giờ đang chơi bời hưởng thụ đó sao?

Nhưng lại càng nhiều người cảm thán chuyện Tĩnh Vương bao năm qua hầu như không dính chút tỳ vết, không bị quyền tài mỹ nữ làm cho động tâm, nay rốt cuộc cũng chẳng phải thần tiên hay hòa thượng gì. Nhất thời, có người đi khắp nơi thăm dò, tìm kiếm những người thiếu niên giống như trong miêu tả, hòng đưa đến cạnh Tĩnh Vương.

Sắc trời nhá nhem, một bóng dáng vội vàng bước vào trúc viện, chính là Thẩm Đại hôm qua đến bái kiến.

Thẩm Đại đứng trong sân chờ thị vệ tiến lên gõ cửa phòng, rồi nhỏ giọng thông báo.

Lát sau, Tiêu Tuy quần áo chỉnh tề đi ra, hai người cùng nhau đến thư phòng.

“Thư đã đến rồi ạ.” Thẩm Đại lấy bức thư trong ngực ra, đưa cho Tiêu Tuy “Một lá thư khác hẳn là sau một canh giờ nữa sẽ đến tay Hoàng Đế.”

Tây Bắc ba hôm trước đúng là đã bị Man tộc quấy nhiễu. Vừa an ổn mấy năm, phương Bắc với tư đồ muốn âm mưu lật đổ chính quyền Tấn Quốc, quả nhiên lại hỗn loạn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.