Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 52



Thạch Đầu là đời sau của ma tộc, lớn lên ở vùng giáp ranh giữa ma giới và nhân gian. Phụ thân nó là một tên tiểu yêu, còn mẫu thân thì là người phàm. Vị phụ thân chưa gặp nhiều thứ trên đời nói với nó, người vĩ đại nhất trên đời là Ma Quân, được theo Ma Quân thề sống thề chết trung thành phục vụ, là niềm vinh dự của mỗi người trong ma tộc.

Thành Đầu rất tin tưởng lời nói này. Thế nhưng, nó càng lớn lại càng buồn phiền. Bởi vì huyết thống không tinh khiết, cho nên nó không thể đi qua kết giới giữa ma giới và nhân gian. Đồng thời, hai cái sừng nho nhỏ trên đầu cũng khiến nó không thể hòa nhập vào cuộc sống con người.

Thạch Đầu vẫn luôn canh cánh trong lòng việc không bước vào được ma đạo, cho nên quyết định đợi khi mẫu thân qua đời, nó liền ra ngoài ngao du. Nó che che tránh tránh khắp nơi tìm kiếm phương pháp. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian ngắn ẩn núp trong Kinh Thành, nó nghe được mấy tên tiểu yêu kháo nhau chuyện trong Tĩnh Vương phủ có một Đại Ma Vương sở hữu năng lực đáng sợ, khiến cho không một tiêu yêu nào dám đến gần. Nếu như có thể đến đó tìm Đại Ma Vương, nói không chừng sẽ học hỏi được ít phương pháp tiến nhập ma đạo.

Thế nhưng, trước hết, phải xem can đảm đến đâu đã! Nguyên văn lời bọn họ nói chính là “Đánh cược cả mạng sống!”

Thạch Đầu liều lĩnh lỗ mãng, thứ không thiếu nhất chính là can đảm. Nó cải trang rồi nhân dịp sáng sớm lẻn vào Vương Phủ, không mất bao lâu đã lần được đến được nơi có năng lượng dao động mạnh mẽ nhất.

Thạch Đầu xoa tay, bay qua tường, nhẹ nhàng nhảy vào trong viện.

Nó vừa chạm đất, còn chưa kịp bắt đầu tìm kiếm, đã thấy một người đang ngồi cạnh chân mình. Thạch Đầu giật mình, sợ hãi lùi một bước dài.

Người ngồi cạnh ngẩng đầu nhìn sang, gương mặt nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn, hai mắt sáng như hai mặt trời bé con. Thạch Đầu sửng sốt, không hiểu sao tim đập rộn ràng.

Nó chỉ thấy bộ dạng của người trước mắt, thật khiến nó muốn hôn một cái.

Hoảng loạn nhanh chóng qua đi, Thạch Đầu nhớ ra mục đích mình đến đây, trấn tĩnh lại.

Không ngờ, người kia vẫn một mực nhìn nó chằm chằm, lát sau mới cất tiếng hỏi “Ngươi là ai?”

Thạch Đầu khiếp vía, ngón tay chỉ chỉ vào mình “Ngươi nhìn thấy ta?”

Đông Tảo nắm hờ phần thịt ở gáy mèo trắng, nghe Thạch Đầu nói vậy thì do dự hỏi ngược lại “Ừm, ta, ta không nên nhìn thấy ngươi ư?”

“Không hẳn.” Thạch Đầu thấy Đông Tảo ngẩng đầu nhìn mình, cảm thấy người này có chút quen mặt. Vì thế, nó cũng ngồi xổm xuống, cách Đông Tảo hai bước, thăm dò hỏi “Ngươi có biết Đại Ma Quân ở trong này không?”

“Đại Ma Quân?” Đông Tảo mê man “Trong viện này không có Đại Ma Quân.”

“Không thể nào.” Thạch Đầu phản bác “Ta nghe thấy tiếng năng lương chuyển động trên người hắn, là loại năng lượng mạnh nhất ta từng gặp.”

Đông Tảo lộ ra vẻ khó xử, cẩn thận nhìn Thạch Đầu, nghĩ xem cái tên kì quái đột nhiên leo tường này vào là ai.

Con mắt to tròn trong veo của nó nhìn đến mức Thạch Đầu phải đỏ mặt. Thạch Đầu lắc lắc đầu, không ngờ lại làm rơi cái mũ, lộ ra hai cái sừng nho nhỏ, hạ thấp không biết bao nhiêu là lực uy hiếp của nó.

“A.” Đông Tảo lập tức chú ý, nó đã từng đọc thấy trong sách, mở to mắt hiếu kì “Ngươi là một con rồng nhỏ sao?”

Được đoán thành long tộc cao quý, quả thực là lời khen thưởng dành cho một tiểu yêu tạp giao. Thạch Đầu cảm động nắm chặt bàn tay trắng trẻo mềm mịn của Đông Tảo “Cảm ơn ngươi!”

Đông Tảo bị hắn làm hoang mang chả hiểu gì. Còn mèo trắng bên dưới không nhìn thấy Thạch Đầu thì lại càng sợ hãi rúc vào lòng Đông Tảo.

Mẹ, mẹ ơi, đang nói chuyện với ai vậy chứ? Nó nhìn quanh, nhưng chỉ thấy một bức tường trống không.

Thấy đối phương không phải “người” bình thường, mà cũng miễn cưỡng coi như là giống mình, Đông Tảo rút tay lại, chân thành nói “Ở đây không có Đại Ma Quân, chỉ có một mình tiểu yêu quái ta thôi.”

Thạch Đầu nghe thế, cẩn thận nhích đến hít hà mùi hương trên người Đông Tảo, phát hiện ra năng lượng trên người nó tuy cũng rõ ràng, thế nhưng thật sự không cường liệt được như cái kia.

Nó đứng dậy đi quanh sân, lại ghé vào cạnh thư phòng ngửi ngửi. Nháy mắt, nó lùi về sau hai bước, nhanh như bị sét đánh. Sau đó, nó chỉ vào thư phòng, nhỏ giọng nói “Đại Ma Quân ở đây nè.”

Hôm nay đến phiên Tiêu Tuy được nghỉ (*), nên lúc này đang xử lí công việc trong thư phòng.

[Theo lịch sử thì quan viên cứ lâm triều 10 ngày liên tiếp sẽ được nghỉ ngơi 1 ngày để tắm rửa gọi là 休沐: Hưu mộc. Hưu là nghỉ, mộc là tắm]

Thạch Đầu vừa nói vậy, Đông Tảo đã cho là nó nói đùa.

“Trong đó là tướng công của ta.” Đông Tảo nói, trong mắt có chút ý cười “Không phải Đại Ma Quân đâu, hắn chỉ là người phàm thôi.”

“Ngươi đó.” Thạch Đầu nói chắc nịch “Là một tiểu yêu tinh không sai, thế nhưng bên trong chắc chắn cũng không phải là người phàm. Tướng công ngươi chính là một Đại Ma Quân!”

Nó nói xong, Đông Tảo lại rối rắm “Vậy, vậy ngươi tới đây làm gì?”

Thạch Đầu tỉ mỉ thuật lại thân thế và ý định của mình.

Đông Tảo không hiểu quyết tâm tiến vào ma đạo của nó, nên hỏi “Không thành ma được thì thành tiên đi, ngươi từ từ tu luyện nhất định sẽ được mà.”

Thạch Đầu đáp “Nhưng ta không biết tu luyện kiểu gì, ngươi có biết không?”

Đông Tảo gật gật “Ta biết một chút, nhưng ta không tự mình luyện, cho nên ngươi vẫn nên đi hỏi người khác đi.”

“Sao lại không luyện?” Thạch Đầu nghi ngờ. Nó chưa từng nghe thấy yêu quái nào nói mình không muốn tu luyện cả.

“Vì tướng công ta là người phàm.” Đông Tảo bình tĩnh nói “Ta không luyện, đợi già rồi chết cùng với hắn.”

Nó không giống như đang nói dối. Thạch Đầu nghĩ. Thế nhưng cũng chưa có yêu tinh nào mà Thạch Đầu biết, lại có thể chết đi sau khi tu thành hình người cả.

Nó nửa tin nửa ngờ, đang định nói tiếp thì một sợi xích từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ siết lấy cổ chân nó kéo đi. Lực đại lớn đến không thể phản kháng được.

“Á á!” Tiểu yêu Thạch Đầu nhanh chóng bị kéo ra ngoài viện, giống như bị người ném ra mà biến mất khỏi tầm mắt của Đông Tảo.

Bạch Vô Thường xách tên tiểu yêu kia đến nơi hoang dã cảnh cáo một phen xong, vừa thở dài vừa muốn gõ đầu Đông Tảo. Sao mà cả ngày chả có tí ý thức phòng vệ nào thế không biết?

Trách sao cứ bị nhăm nhe bắt về thả vạc dầu! Bạch Vô Thường chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.

Đông Tảo trợn mắt ngây ngốc. Chuyện lúc nãy không làm nó sợ, thế nhưng lại sợ vì sự cố bất ngờ này. Nó nhanh chóng ôm chặt mèo trắng chạy về phòng.

Tiểu yêu cũng không phải không ảnh hưởng gì đến Đông Tảo. Ban đêm, nó thật sự đã mơ thấy Tiêu Tuy biến thành một Đại Ma Quân, hai mắt âm u phát sáng, nhe răng cười nói muốn đem nó làm thành thịt kho tàu để ăn.

Đông Tảo sợ hãi tỉnh lại, nhiều lần nghĩ đến khả năng Tiêu Tuy sẽ biến thành Đại Ma Quân. Lúc ngủ, nó ghé trên người Tiêu Tuy ngủ, cho nên chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy khuôn mặt của Tiêu Tuy. Đông Tảo rướn cổ hôn hắn, nương theo ánh sáng mờ ảo ngắm nhìn mặt người kia.

Đại Ma Quân…

Đông Tảo chau mày, ánh mắt từ trên trán Tiêu Tuy quan sát xuống. Lông mày này, mắt này, mũi này, miệng này… Nó vốn đang nghĩ chuyện Tiêu Tuy có thể là Ma Quân, vậy mà tự nhiên lại thèm nhỏ dãi.

Hí hí, ngoại hình thật là đẹp nha!

Tim Đông Tảo thình thịch thình thịch đập, cả người đều nhộn nhạo.

Đầu hạ, thời tiết có chút oi bức, hai người đi ngủ chỉ đắp tấm chăn mỏng, nên khi ôm nhau không có cảm giác xa cách nào.

Đông Tảo nhìn một lúc, ngại không rõ, liền trườn lên phía trên. Cái chân mềm mịn cọ cọ vào bắp chân Tiêu Tuy.

Nó hoàn toàn không biết là Tiêu Tuy đã tỉnh, lúc này chỉ giả như đang ngủ say.

Đông Tảo càng nhìn càng ngứa ngáy trong lòng. Nó thấy Tiêu Tuy hãy còn nhắm mắt, liền chu mỏ thành hình bông hoa loa kèn hôn lên miệng hắn.

Chờ Đông Tảo hôn xong, sờ xong, vui thích nhắm mắt ngủ say, Tiêu Tuy mới giơ tay điều chỉnh tư thế thành ôm sát nhau, dung túng cúi đầu hôn lên trán nó. Tất nhiên là cũng dắt theo con sâu thịt đang ở trong trạng thái hùng dũng oai vệ cùng nhau đi ngủ.

Hôm sau vẫn được nghỉ, Tiêu Tuy định ôm Đông Tảo lười biếng thì trong cung lại truyền kiệu đến, nói rằng Thái Hậu muốn gặp hắn.

Tên sắc ma Đông Tảo đêm qua hơn nửa đêm tỉnh giấc lúc này còn chưa tỉnh hẳn. Nghe thấy tiếng sột soạt, lại phát hiện Tiêu Tuy muốn đi, nó không vươn tay mà vươn chân kẹp chặt đúng phần hạ thân của hắn.

Cái chân này giống hệt như cây bông.

Tiêu Tuy nắm chân nó, nghiêng người hôn lên, sau đó xoa xoa mặt Đông Tảo, nói “Ngủ ngoan.”

Chuyện có thể khiến Thái Hậu đích thân tìm Tiêu Tuy đàm luận không nhiều. Trước khi đi, Tiêu Tuy tự nhẩm, chờ đến lúc gặp mặt, quả nhiên thấy bà nói về Đông Tảo.

Hắn cứ nghĩ, Thái Hậu sẽ lại nói mấy chuyện nam sủng không được lâu dài như lần trước, rồi cố gắng nhồi nhét cho hắn một vị khuê nữ hiền lương thục đức nhà nào đó. Nhưng không ngờ, lần này Thái Hậu lại thẳng thắn bảo hắn thú Đông Tảo.

“Thú?” Tiêu Tuy bình thường thấy biến không sợ, lúc này lại có chút bất ngờ.

Thái Hậu gật đầu nói “Ta nghĩ rồi, lễ pháp đều do con người định ra, muốn sửa cũng không phải không được. Người sống đâu thể để mấy cái quy củ chết đó chèn ép chứ?”

“Xét về lễ nghĩa, vậy sau này y đã là chính thê của đệ, chuyện gì cũng có thể thương lượng bàn bạc, thế nào?” Thái Hậu giả tạo cười “Nếu đệ đồng ý, ta sẽ xin A Diễm hạ chỉ, người ngoài tuyệt đối không dám nói nhiều.”

Bộ dạng này của Thái Hậu làm Tiêu Tuy bỗng nhiên nhớ lại khung cảnh lần đầu tiên gặp bà.

Lúc ấy, hắn còn rất nhỏ, đứng cùng một đám nữ nhân có vẻ rất kì lạ. Mà chính hắn cũng không thích những chỗ như vậy, cho nên đi vào một con đường nhỏ để rời đi. Trên con đường ấy, hắn nghe thấy một người thiếu nữ đang nhỏ giọng oán hận với tỳ nữ của mình “Vừa nãy thấy Thái Hậu với mấy vị Nương Nương kia thật đáng sợ, nụ cười trên mặt lúc nói chuyện chả thay đổi tí tẹo nào, cứ như đồ giả ấy. Phụ thân lại cứ hết lần này đến lần khác bắt ta tiến cung. Ta mới không cần biến thành cái dạng đó đâu…”

Sau mấy chục năm, hôm nay, Tiêu Tuy nhìn Thái Hậu, bà đã bắt đầu già đi, nhưng gương mặt vẫn còn những đường nét của năm xưa. Và cũng chỉ có những đường nét này là còn liên quan đến bà của năm đó.

Bà đã trở thành cái dáng vẻ mà bà từng ghét bỏ một cách triệt để.

Thái Hậu muốn nói gì tiếp theo, Tiêu Tuy không khó đoán. Nếu cưới nam thê, người kế thừa địa vị của hắn trong xã hội này coi như đến đây là đứt.

Đồng thời, nếu bước đến một bước đó, những chuyện mà Đông Tảo phải đối mặt, những áp lực mà Đông Tảo phải gánh chịu, ít nhiều cũng sẽ tuột khỏi tầm kiểm soát của hắn.

Con người đều sẽ thay đổi sao? Ta chỉ muốn mãi mãi làm Đông Tảo.

Tiêu Tuy nhớ lại lời Đông Tảo từng nói. Đông Tảo của hắn chỉ muốn mãi mãi làm chính mình, thật khó…

Thế nhưng, trong chuyện không tưởng này, Tiêu Tuy lại muốn nuông chiều Mập Mập của hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.