Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 56



Ông lão nhìn Tiêu Tuy đi vào bên trong, không cần cử động cũng có thể mở rộng tầm nhìn trông theo.

Bên trong có một thiếu niên đang nằm trên giường, hai tay tỳ dưới cằm, nghiêng đầu nhìn Tiêu Tuy.

Khí lạnh trên người Tiêu Tuy một khắc trước giống như băng đá gặp ánh mặt trời, hóa thành nụ cười ấm áp. Hắn ngồi xuống cạnh giường, hơi cúi đầu, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn thiếu niên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thiếu niên, trong động tác lộ rõ vẻ quý trọng và bảo vệ.

Ông lão thầm tắc lưỡi, nhưng không ngờ, chưa đến một giây sau, chuyện đã xảy ra biến đổi. Thiếu niên kia trừng mắt lên nhìn Tiêu Tuy, rồi gạt tay hắn ra.

Ông không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ thấy chưa được bao lâu, Tiêu Tuy đã bị thiếu niên đuổi ra khỏi phòng một cách chật vật, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Thiếu niên đuổi được người xong, tự mình đỡ eo, trở người nằm úp sấp trên giường, vẻ mặt giận dữ, miệng lầm bầm không biết nói gì.

Ông lão tập trung tâm trí, nháy mắt đã hiện thân trong phòng.

Ông cứ nghĩ mình ẩn thân rất tốt, mà không ngờ thiếu niên vừa ngẩng đầu đã lập tức liếc mắt nhìn về phía mình.

Đông Tảo bất chấp mông đau eo đau, bật dậy lui về sau hai bước, đề phòng nhìn đối phương “Ông là ai?”

Ông lão giật mình “Ngươi nhìn thấy ta à?”

Cho dù là yêu quái đã tu luyện ngàn năm, gặp ông ta cũng không thể chỉ cần liếc mắt đã thấy. Do đó, điều đầu tiên mà ông lão nghĩ tới chính là: Tên tiểu yêu này công lực thâm hậu, e là không phải loại yêu quái thông thường!

“Thấy.” Đông Tảo cảm thấy cảnh này rất quen thuộc, bèn thăm dò hỏi “Ông cũng là yêu quái muốn tu tiên sao?”

“Yêu quái gì chứ…” Ông lão thầm nhủ, vọt đến trước mặt Đông Tảo, ngón tay chỉa vào giữa hai đầu lông mày của nó, một luồng khí tức quen thuộc lập tức chui ra.

Khắp người Đông Tảo đều là tiên khí. Điều này đã nói cho lão hay, nó không phải bất kì loại yêu quái nào.

“Thật kì lạ…” Ông lão cười. Dưới ánh mắt kinh sợ của Đông Tảo, nụ cười vừa mới tràn ra đã lập tức cứng đờ.

Bởi vì, tiên khí chui ra từ người Đông Tảo không hề thân thiện với ông ta chút nào! Trong nháy mắt, chúng đột nhiên lóe lên thành một luồng ánh sáng xanh chói mắt, vây chặt lấy ông.

Ông lão hoảng loạn thụt lùi mấy bước, cả người ướt sũng giống như bị ai ấn vào trong nước.

Vừa nãy, vừa nãy là…

Tuy ánh sáng xanh chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn, nhưng cảm giác bị chúng bủa vây đối với ông lão lại không hề dừng lại ở đó, mà còn khiến ông ta cảm nhận được sát khí. Đó tuyệt đối không phải thứ thiếu niên trước mặt ông có thể làm được. Mà khí tức trên người cậu ta, cũng rõ ràng là khí tức của Hoài Tuy Quân.

Trách sao thiếu niên chỉ cần liếc mắt đã có thể thấy mình! Y đâu phải yêu quái? Không gọi y là thần tiên, có khi còn thiệt thòi cho y ấy chứ!

Hoài Tuy Quân không giống với phần lớn tiên nhân. Hắn không phải do đắc đạo thành thần, mà bản thân hắn chính là đời sau của thượng cổ thần tiên, đến nay không biết đã bao nhiêu ngàn vạn tuổi. Thái độ của hắn tuy không khoe khoang khoa trương, thế nhưng luận về bối phận, hắn chỉ cần giậm chân một cái là cũng đủ làm rung động thiên giới.

Uy áp từ một cái liếc mắt của hắn có thể khiến cho rất nhiều tiểu tiên không chống đỡ nổi, chứ đừng nói gì đến việc lưu lại được tiên khí của hắn trên người.

Có điều, ông lão không ngờ, thiếu niên trong lòng Hoài Tuy Quân đã nặng đến mức người khác muốn động vào cũng không động được. Nếu vừa nãy không phải ông ta phản ứng nhanh, thì có khi đã bị phế bỏ tu vi mấy trăm năm.

“A.” Đông Tảo thấy trán có chút lạnh, giơ tay lên che. Song song đó, nó còn bị bộ dạng của ông lão kia dọa sợ, im lặng theo dõi ông ta, sự phòng vệ trong mắt chỉ tăng không giảm.

Nhìn điệu bộ này, e là không hề biết tiên khí trong cơ thể mình mạnh đến đâu rồi!

Ông lão phát hiện chỗ này không thể dây, tự mình hong khô y phuc xong thì xua tay nói “Ngươi đừng sợ, ta không hại ngươi.”

Đông Tảo thật thà, nói cái gì thì là cái đấy, nên tự nhiên cũng cho rằng người ta giống mình, không nói hai lời. Rất nhanh, sắc mặt đã thả lỏng.

“Ông, ông là thần tiên à?” Đông Tảo ướm hỏi.

Nó còn nhớ rõ lời con chim cái từng nói với nó.

Ông lão gật đầu, thầm nghĩ tên này cũng không phải cái gì cũng không biết.

Vẻ mặt Đông Tảo lại có phần hoảng hốt lo lắng. Nó lắp bắp hỏi “Vậy, vậy ông đến bắt ta sao?”

Đông Tảo vừa dứt lời, luồng ánh sáng xanh vốn đã yếu đi lại lập tức lan ra, lộ rõ ý muốn xâm lược, giống như chỉ cần ông ta gật đầu, chúng sẽ lao đến quấn chết người.

Ông lão sợ hãi, cuống quýt phủ nhận “Ta bắt ngươi làm gì, ta không đến bắt ngươi!”

Trước ánh mắt nghi ngờ của Đông Tảo, lão lại bổ sung thêm “Ta đi ngang qua đây thôi.”

Cái cớ đi ngang qua phòng người khác sứt sẹo như vậy, chắc ngoài Đông Tảo ra, tìm khắp tam giới cũng chẳng có ai dễ dàng tin tưởng. Nhưng Đông Tảo nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm “Ta còn tưởng ông đến bắt ta chứ.”

Thấy mình được bỏ qua, tiểu yêu tinh Đông Tảo đi đến cạnh bàn, ân cần rót một chén trà đưa cho ông lão “Ông uống giải khát đi, đi đường hẳn mệt lắm rồi.”

Vừa nói hai mắt vừa lòe lòe phát sáng, lộ ra vẻ nịnh nọt.

Tuy thế, ông lão lại chỉ nhìn thấy những ánh sáng xanh nhàn nhạt quanh thân Đông Tảo. Ông không dám không uống nên lúc đưa tay ra nhận cứ một mực cẩn thận, sợ tay mình chạm phải tay Đông Tảo.

“Uống ngon không?” Đông Tảo hỏi.

“Ngon, ngon.” Ông lão cúi đầu.

“Tướng, tướng công ta pha đấy.” Đông Tảo sung sướng mím môi.

Ông lão suýt thì nghẹn, nhịn xuống cơn ho khan, không cần biết Tiêu Tuy có nghe thấy hay không, bản thân vẫn thuận theo Đông Tảo tán thưởng “Thảo nào ngon thế.”

Gạt đi sự sợ hãi trong lòng, ông lão thầm nghĩ, trải nghiệm mà hôm nay ông trải qua đúng là đủ để lên trời khoác lác một phen! Thử hỏi, thiên giới đã có mấy ai được nếm qua trà do đích thân Hoài Tuy Quân pha?

Khoác lác thì khoác lác, ông lão vẫn không dám ở lại lâu, cho nên sau khi uống xong ngụm trà, liền vội vã cáo từ. Đông Tảo tiễn ông đến cửa phòng, do dự nói ra suy nghĩ của mình.

Ông lão kì lạ cũng không đi ngay, chờ nghe Đông Tảo nói hết.

“Ông cẩn thận một chút, đừng để tướng công ta nhìn thấy.”

Lúc đầu, ông lão còn cho rằng, Đông Tảo lo lắng cho an nguy của mình, trong lòng hơi hơi rung động. Lúc ông đang định nói, Đông Tảo đã tiếp lời “Tướng công ta là người phàm, không hiểu chuyện tiên ma quỷ quái, ta sợ ông làm hắn sợ…”

Nó còn rất tâm lí quay lại an ủi ông lão “Không phải tại ông xấu đâu, tại ta sợ tướng công ta nhát gan thôi.”

“Tướng công” ngươi không làm ta sợ đã là may mắn lắm rồi, ngươi hãy còn lo ta làm hắn sợ?

Chỉ là lời này ông lão khó mà mở miệng nói trước mặt Đông Tảo. Mím môi một lúc lâu, cuối cùng lão vẫn bại trận dưới ánh nhìn của Đông Tảo, bất đắc dĩ thở dài.

“Được rồi, ta nhất định sẽ đi đường vòng, không làm hắn sợ.”

“Ông đúng là một người tốt.” Đông Tảo cảm thán từ tận đáy lòng.

Ta thấy ngươi mới đúng là người tốt ý! Ông lão nhẫn nhịn không nói, lúc bước ra khỏi cửa, đến nửa bước cũng không dám dừng, chạy đi nhanh như chớp giật.

Ánh chiều tà chậm rãi phủ xuống, nhuộm đỏ tất cả cảnh vật trong phạm vi có thể.

Thạch Đầu híp mắt nằm trên phiến đá, hai chân vắt chéo, cầm xiên mứt quả, chầm chậm nhai.

Bạch Vô Thường đứng cạnh nó, cằn nhằn không ngớt, tránh cho tên tiểu yêu này sau này lại cứ coi đây như chuyện đương nhiên “Hôm nay ta thấy ngươi tu luyện chăm chỉ nên mới mua cho ngươi, ngươi đừng tưởng ngày nào cũng có!”

“Ờm.” Thạch Đầu đáp, chẳng biết nghĩ gì mà bỗng nhiên ngốc nghếch bật cười, cảm thán “Không biết nhóc đáng yêu kia đang làm gì trong Vương Phủ nhỉ.”

“Cái gì mà nhóc đáng yêu?” Bạch Vô Thường nhíu mày, do dự một lúc mới hiểu Thạch Đầu đang nói đến Đông Tảo.

“Đừng có mà gọi linh tinh.” Bạch Vô Thường kiềm nén để bản thân không kích động đi đạp cho Thạch Đầu một phát, uốn ắn lại nó “Người ta gọi là Đông Tảo, nhớ chưa.”

Ba chữ “nhóc đáng yêu” này nếu như để người không nên nghe nghe thấy, thì tên quỷ con này có đến mười cái mạng cũng không thoát được.

“Ồ.” Thạch Đầu rất biết nghe lời nói “Không biết nhóc đáng yêu Đông Tảo đang làm gì nhỉ.”

“Ngươi nói xem, sao da mặt ngươi dày thế chứ!” Bạch Vô Thường rốt cuộc không nhịn nổi nữa, giơ chân đá Thạch Đầu ngã lăn khỏi hòn đá.

Yêu quái da dày thịt béo, bị đá mạnh hơn cũng chẳng đau.

Thạch Đầu nhanh nhẹn bảo vệ xâu mứt quả, vỗ vỗ bụi đất trên người “Nếu như ngươi làm rơi xâu mứt quả của ta thì ngươi phải đền ta xâu khác đó.”

Sau đó, nó mới trả lời câu phía trước của Bạch Vô Thường, hừ nói “Ta da mặt dày đâu mà dày? Rõ ràng là các ngươi cứ thích ra vẻ, cứ thích giả bộ đoan chính đấy chứ. Nói gì cũng che che giấu giấu, ngươi thử đặt tay lên ngực hỏi xem Đông Tảo có đáng yêu không?”

Câu này, nếu Bạch Vô Thường nói thật, thì đúng là không nói ra được.

Thạch Đầu thành công khiến Bạch Vô Thường nghẹn họng, nhàn nhã nằm lại lên phiến đá, vắt chéo chân, thận trọng liếm xâu mứt quả.

Bạch Vô Thường dựa vào thân cây, liếc mắt nhìn tên tiểu yêu.

Y đã từng thấy rất nhiều yêu ma quỷ quái có ngoại hình xấu xí, thế nhưng Thạch Đầu không thế. Có lẽ là do ngoại hình của nó đa phần giống với mẫu thân mình. Ngũ quan tinh tế, chỉ cần che đi hai cái sừng nho nhỏ trên đầu là hoàn toàn có thể biến thành một thiếu niên người phàm tuấn tú.

Lúc này, ánh sáng màu vàng cam bao phủ lên Thạch Đầu, tôn lên đường cong nhu hòa quanh thân nó, khiến cho nó có phần đáng yêu.

Bạch Vô Thường hơi sững sờ, nhìn không rời mắt.

Thạch Đầu nuốt một miếng mứt quả, ngâm nga hát lên điệu hát dân gian. Bạch Vô Thường tỉ mỉ lắng nghe “Ai ya ya nhóc Đông Tảo nha… Hôn hôn mặt ngươi nha… Ngươi đừng có trốn nha…”

Đáng yêu cái rắm!

Bạch Vô Thường đạp nó không do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.