Qua tháng hai, thành Kim Lăng không còn tuyết, nhưng trời đêm vẫn giá rét vô cùng.
Trong cung Tiêu Phòng hoa lệ, Vệ Trường Lạc ngồi co ro trên giường, sắc mặt tái nhợt, thần thái thẫn thờ, đôi mắt đã sưng đỏ lên. Nàng cứ ngồi chết lặng ở đó, không nói không rằng, cũng chẳng động đậy gì.
Cung tỳ dâng lên một mâm mỹ thực toàn là gà, nàng cũng chẳng thèm liếc tới.
Cung tỳ cuống quýt van xin:
"Nương nương, xin người hãy ăn chút gì đi, nếu hôm nay người còn không ăn gì nữa thì bệ hạ sẽ giết chúng nô tỳ mất..."
Vệ Trường Lạc không nhìn cô ta lấy một cái, chỉ nói:
"Gọi bệ hạ của các người tới gặp ta."
Cung tỳ ngập ngừng đáp:
"Bệ hạ còn đang bận việc chính sự, chốc nữa sẽ tới ngay, ngài căn dặn nương nương ăn trước đi."
Vệ Trường Lạc không nói gì, bỗng nhiên đứng dậy, khoác áo choàng lên vai, rồi bước nhanh về phía cửa cung.
Hai thị vệ bên ngoài lập tức ngăn lại, nói:
"Bệ hạ có lệnh không ai được rời khỏi cung Tiêu Phòng, xin nương nương quay vào trong."
Vệ Trường Lạc giận đến tím mặt, quát hỏi:
"Các ngươi dám giam lỏng ta ư?"
Bọn thị vệ đáp:
"Tiểu nhân không dám, bệ hạ đã căn dặn như thế, xin nương nương đừng làm khó chúng thần."
Vệ Trường Lạc ấm ức đến ứa nước mắt, thầm tự giễu trong lòng. Chẳng ngờ khi xưa là chính phi của phế thái tử bị giam lỏng đã đành, bây giờ là Quý phi của tân đế cửu ngũ chí tôn cũng bị giam lỏng. Rốt cuộc chỉ là đổi từ chiếc lồng này sang một chiếc lồng khác hoa lệ hơn, còn bản thân nàng vẫn là tù nhân, chẳng có gì khác biệt.
Vệ Trường Lạc về lại tẩm cung, ngước mắt nhìn chiếc áo choàng đang may dang dở cho phu quân, thừ người ra nghĩ lại chuyện cũ. Chí ít, trước kia phu quân vẫn luôn ở bên nàng, phu thê ân ái không rời. Còn bây giờ, muốn gặp chàng phải chờ đợi mòn mỏi.
Rốt cuộc, cả cung điện to lớn lạnh lẽo chỉ còn một mình nàng.
Đến khuya, bên ngoài mới vang lên mấy tiếng hành lễ ríu rít. Vệ Trường Lạc nghe thấy, cũng chẳng màng đứng dậy. Lúc Lý Phù Tô bước vào, đã thấy kiều thê nằm cuộn tròn trên giường, đưa lưng về phía chàng, dường như đã ngủ say.
Theo quy củ, chỉ có hoàng hậu mới được quỳ ở cửa điện tiếp giá, phi tần đều phải ra tận cửa cung quỳ đón thánh giá. Vệ Trường Lạc chỉ là Quý phi, còn chưa được sắc phong chính thức, lại kiêu ngạo như thế, quả thật là vô phép vô tắc. Nhưng Lý Phù Tô cũng chẳng trách phạt, chỉ thấy nàng như con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt tỏ vẻ giận dỗi để được chủ nhân chú ý, đáng yêu vô cùng.
Lý Phù Tô bước tới bên cạnh giường, liếc nhìn đầy ắp thức ăn còn nguyên chưa ai động đũa trên bàn, hơi nhíu mày lại, hỏi:
"Hôm nay Quý phi lại không ăn gì sao?"
Các cung tỳ run rẩy quỳ đáp:
"Bẩm bệ hạ, nương nương một mực không chịu ăn gì, chúng nô tỳ cũng không còn cách nào khác."
Lý Phù Tô cũng không tỏ ra tức giận, vẫn rất đỗi ôn hòa dịu dàng, chỉ bình thản bảo:
"Đưa ra ngoài, mỗi người phạt hai mươi trượng, bảo Ngự Thiện phòng chuẩn bị bữa tối khác cho Quý phi."
Khi các cung tỳ bị kéo ra ngoài rồi, dường như Lý Phù Tô chẳng nghe thấy những tiếng kêu khóc cầu xin, lại bước tới cạnh giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, khẽ chạm vào vai Vệ Trường Lạc, cười nói:
"Ái phi còn không ngồi dậy ăn, bọn chúng lại phải bị đánh thêm hai mươi trượng đấy."
Giữa trời rét lạnh, bị đánh bốn mươi trượng thì khó mà giữ mạng. Vệ Trường Lạc tuy bướng bỉnh kiêu căng, nhưng cũng không phải người ác độc, nghe vậy chỉ đành phụng phịu ngồi dậy.
Lý Phù Tô ôm nàng vào lòng, khẽ hôn lên đôi má ửng đỏ vì lạnh của nàng, tủm tỉm nói:
"Kiều Kiều đúng là mèo con ưa nhõng nhẽo, phải đợi vi phu tự mình dỗ mới chịu ăn cơm."
Vệ Trường Lạc quay mặt tránh đi nụ hôn của chàng, nghẹn ngào bảo:
"Mấy ngày sau cả Vệ gia phải ra pháp trường rồi, bệ hạ còn giam ta ở đây, ngay cả đi gặp cô mẫu cũng không cho. Ta ghét bệ hạ lắm, bệ hạ đi đi, đừng đến gần ta!"
"Bệ hạ không cần biết, bệ hạ mau đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngài!"
Nói tới đây, mắt nàng đã ngân ngấn nước. Lý Phù Tô bèn mềm lòng, vươn tay ôm lấy nàng, âu yếm dỗ dành:
"Kiều Kiều ngoan, đừng khóc, Kiều Kiều khóc làm vi phu cũng đau lòng đứt ruột theo. Chúng ta là phu thê, sao lại gọi bệ hạ xa cách như vậy, Kiều Kiều gọi một tiếng Tô ca ca cho vi phu nghe nào..."
Vệ Trường Lạc biết không nên bị chàng dụ dỗ như vậy, nhưng vừa nghe chàng dịu dàng dỗ dành đã nhũn người ra, chỉ hận mình không có cốt khí, lại gục đầu lên vai chàng, nức nở gọi:
"Tô ca ca..."
Tiếng gọi khẽ như mèo kêu, Lý Phù Tô lại rất hài lòng, cười nói:
"Vậy mới là Kiều Kiều ngoan của vi phu chứ."
Vệ Trường Lạc ngước đầu lên nhìn chàng. Nàng vốn yêu kiều, bấy giờ vừa khóc xong, đôi mắt còn đỏ hoe ngấn nước, như hoa lê đẫm sương đêm, khiến Lý Phù Tô lại sinh lòng trìu mến, bèn cúi xuống hôn nàng.
Đã nhiều ngày nay chàng bề bộn chuyện dẹp yên phản loạn, vả lại Vệ Trường Lạc còn giận chàng chuyện Vệ gia, Lý Phù Tô đã lâu chưa thân mật với kiều thê. Lúc này ôm giai nhân trong lòng, chàng không khỏi nghĩ ngợi vẩn vơ, bàn tay thon dài cũng lần đến trước ngực nàng.
Vệ Trường Lạc khẽ rên một tiếng, cố hết sức đẩy chàng ra, nghẹn ngào oán trách:
"Bây giờ cả Vệ gia của ta còn đang ở trong lao ngục chờ xử trảm, cô mẫu thì lâm bệnh nặng bị giam giữ trong Thọ Khang cung. Chàng không cho ta đi thăm phụ thân, cũng không cho ta đi gặp cô mẫu, lại giam lỏng ta ở đây, còn có tâm trạng nghĩ đến những chuyện xấu hổ này hay sao?"
Lý Phù Tô nhíu mày, có vẻ không vui, nhưng giọng điệu vẫn hết sức ôn hòa, nói:
"Sao lại là chuyện đáng xấu hổ? Kiều Kiều là thê tử của vi phu, hầu hạ vi phu là bổn phận của nàng. Kiều Kiều đã gả vào Lý gia ta, nữ nhi gả đi rồi như bát nước hắt đi, vốn dĩ không còn là người Vệ gia nữa. Bây giờ Kiều Kiều nên toàn tâm toàn ý với vi phu mới phải, tại sao cứ nhắc tới Vệ gia làm vi phu mất hứng?"
Vệ Trường Lạc tức giận đến run rẩy cả người, đầu óc cũng không còn nghĩ được gì để đối đáp lại chàng nữa, chỉ đành quay lưng đi, giận dỗi nói:
"Chàng quá đáng lắm, ta không nói chuyện với chàng nữa, chàng đi đi! Hậu cung này cũng đâu phải chỉ có mình ta, chàng cần người hầu hạ thì đi sang chỗ Nhiếp thị, Lưu thị ấy!"
Trước này hai người luôn hòa thuận ân ái, Vệ Trường Lạc lại là quý nữ, không biết mắng chửi người thô tục, nàng tìm hết trong đầu vẫn chẳng có từ nào để chửi mắng chàng, cuối cùng lại nói ra những lời trẻ con như thế. Lý Phù Tô bật cười, không nỡ nổi giận với nàng, bèn buông rèm xuống, nhẹ nhàng xoay người nàng lại, cúi xuống hôn lên cái cổ trắng nõn non mềm của nàng.
Kiều Kiều ra sức đẩy chàng ra, nhưng kỳ lạ là Lý Phù Tô vốn trông yếu đuối bệnh tật như thế, bấy giờ nàng lại không tài nào lay chuyển được chàng. Lý Phù Tô từ cổ dần dần lướt xuống, lại vùi vào nơi căng tròn của nàng, cười khẽ một tiếng, nói:
"Kiều Kiều thật thơm. Rõ ràng Kiều Kiều nói ghét vi phu, không muốn gặp vi phu, sao lại vẫn dùng mùi hương mà vi phu thích? Đúng là bảo bối khẩu thị tâm phi."
Vệ Trường Lạc bị chàng cười nhạo, trong lòng vừa ức vừa thẹn, nước mắt lại trào ra, rơi xuống khóe môi, mặn đắng.
Lý Phù Tô thấy nàng chỉ lẳng lặng rơi lệ, không khóc lóc ầm ĩ, cũng không giãy giụa vùng vẫy nữa, lại bỗng thấy đau lòng. Chàng đưa ngón tay thon dài như bạch ngọc khẽ lau đi nước mắt trên má nàng, rồi thở dài một tiếng, ôm nàng vào lòng, dịu dàng bảo:
"Kiều Kiều đừng khóc, vi phu nhận sai, là lỗi của ta, vi phu sai rồi. Kiều Kiều tha thứ cho vi phu, được không?"
Vệ Trường Lạc quệt nước mắt, ngước lên nhìn chàng, nói:
"Vậy cô mẫu của ta..."
Lý Phù Tô vuốt tóc nàng, tủm tỉm thì thầm bảo:
"Nếu đêm nay Kiều Kiều làm vi phu hài lòng, ngày mai cho nàng đi gặp cô mẫu của nàng nửa canh giờ, chịu không?"
Vệ Trường Lạc lại nói:
"Vậy cha ta..."
Lý Phù Tô thở dài, đáp:
"Mèo con tham lam, chuyện của cha nàng không dễ như vậy. Đợi vài ngày nữa vi phu sẽ tìm cách. Nhưng mà Kiều Kiều phải ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn chiều chuộng vi phu."
Vệ Trường Lạc đỏ mặt, đấm nhẹ vào vai chàng, nói:
"Đồ háo sắc..."
Lý Phù Tô bật cười, khẽ cắn vào vành tai nàng, thì thầm:
"Có thê tử kiều diễm nhường này, nếu không háo sắc thì chẳng phải uổng làm nam nhân ư?"
Chẳng mấy chốc, Vệ Trường Lạc đã bị chàng làm cho mụ mị đầu óc, mềm nhũn cả người, không nghĩ được gì nữa.
Đến lúc tình nồng mật ý, chàng lại cắn nhẹ vào đỉnh hồng mai trên ngực nàng, khẽ hỏi:
"Kiều Kiều ngoan, nói cho vi phu biết, ai đã báo tin cho nàng?"
Lúc này, Vệ Trường Lạc đã mê man mụ mị, thành thật đáp:
"Không... không biết... Chỉ thấy tờ giấy trong hộp son.... Không biết là ai bỏ vào..."
Lý Phù Tô nheo mắt lại, ánh sáng lạnh lẽo thoáng lóe lên, rồi rất nhanh biến mất. Chàng lại dịu dàng mân mê làn da non mịn như lụa của nàng, nói:
"Kiều Kiều không ngoan chút nào, chỉ một tờ giấy không biết là của ai cũng đủ cho nàng lá gan giận dỗi vi phu, còn nói ghét vi phu. Kiều Kiều nói xem, vi phu nên phạt nàng thế nào đây?"
Vệ Trường Lạc nhăn mặt, mồ hôi ướt đẫm trán, vội níu lấy tay chàng, làm nũng van nài:
"Tô ca ca, cho Kiều Kiều đi mà... Kiều Kiều khó chịu lắm..."
Lý Phù Tô ghé sát vào tai nàng, thì thầm bảo:
"Kiều Kiều phải nói là không ghét vi phu, đời đời kiếp kiếp chỉ yêu một mình vi phu..."
Vệ Trường Lạc sắp khóc ra nước mắt, vội vàng nghẹn ngào nói:
"Kiều Kiều không ghét Tô ca ca, đời đời kiếp kiếp chỉ yêu một mình Tô ca ca... Tô ca ca cho Kiều Kiều đi..."
Lý Phù Tô khẽ cười, cúi xuống nhìn nàng, chỉ thấy ánh mắt tràn đầy tình ý say đắm của thiếu nữ. Nàng vốn nên như thế, trong mắt trong tim chỉ có một mình chàng, không bao giờ ngỗ nghịch chàng, yêu chàng một cách đơn thuần nhất, ngốc nghếch nhất. Lý Phù Tô rất hài lòng, bèn ôm chặt lấy nàng, tiếp tục nhịp ái ân triền miên.
Cuối cùng, khi đã thỏa mãn, chàng lại ôm nàng trong lòng, khẽ bảo:
"Kiều Kiều nên nhớ lời đã nói đêm nay. Vi phu không thích nghe nàng nói ghét ta, nếu lần sau còn lặp lại, cả Vệ gia đều sẽ không còn đường sống. Kiều Kiều đã nhớ chưa?"
Cả người Vệ Trường Lạc run lên, vội vàng gật đầu.
Từ ngày phu quân lên làm hoàng đế, nàng luôn cảm thấy lời nói của chàng như thánh lệnh, không dám cãi lại.
Lý Phù Tô mỉm cười xoa đầu nàng, nói:
"Ngoan, ngủ đi."
....
Sáng hôm sau, Vệ Trường Lạc thấy tất cả cung tỳ hầu hạ bên người mình đều đổi thành những kẻ xa lạ. Nhưng nàng chẳng mấy quan tâm, bởi cả tâm trí nàng chỉ nghĩ đến việc đi thăm cô mẫu.
Chiều hôm đó, Lý Phù Tô đưa nàng đến Thọ Khang cung gặp Vệ Thái hậu.
Đó là một buổi chiều lạnh giá, cũng là ngày Vệ Thái hậu buông tay lìa đời.