Bộ Hành biết người biết ta, có quan hệ phải dùng tới, gọi điện thoại cho Tưởng Dung hỏi thăm tin tức. Nghe cô nói xong, Tưởng Dung ngạc nhiên không thôi, “Cậu bị điên hả Bộ Hành? Muốn đi làm thật hả?”
Bộ Hành cảm thấy cô phản ứng thái quá, không khỏi buồn cười, “Không phải lần trước cậu bảo thật phí nếu tớ không đi làm à?”
“Tớ chỉ thuận miệng nói thôi! Cuộc sống của cậu thế là quá ổn rồi, làm gì phải bươn chải? Hơn nữa, cậu biết lương của một trợ lý thiết kế được bao nhiêu không? Chút tiền ấy không đủ để phát lương cho tiểu muội của cậu ở gian hàng!”
Tưởng Dung biết ba mẹ Bộ Hành mất sớm, để lại cho cô biệt thự cùng tiền gửi ngân hàng, tuy rằng không biết cụ thể bao nhiêu, nhưng cũng đủ để cô ấy không phải lo mưu sinh.
“Hơn nữa cậu đã có đã kinh nghiệm hơn một năm thiết kế, lại đi làm trợ lý thiết kế thì quá thiệt thòi!”
Bộ Hành cảm thấy không có vấn đề gì, cô đúng thật không có kinh nghiệm làm việc ở công ty. Tò mò hỏi, “Lương giám đốc thiết kế của Bella là bao nhiêu?”
“Lương của giám đốc thiết kế tớ không biết cụ thể là bao nhiêu, cứ cho là khoảng trăm vạn một năm đi! Nhưng tớ nghe nói lương của nhà thiết kế chính được hơn ba vạn, cuối năm tiền thưởng cũng cao."
Bộ Hành nghĩ thầm, lương cũng cao mà! Bao dưỡng một người đàn ông một năm cũng phải đến vài trăm vạn.
Tưởng Dung lại ồn ào, “Tham vọng của cậu không nhỏ nha! Cậu tưởng từ trợ lý thiết kế lên giám đốc thiết dễ lắm à? Quá khó quá khó luôn ấy! Mười năm cũng chưa chắc đã được! Hơn nữa muốn phát triển ở công ty lớn không chỉ dựa vào năng lực chuyên môn, tớ khuyên cậu nên từ bỏ luôn đi.”
Bộ Hành cũng thuận miệng hỏi một chút, hiện tại quan trọng vẫn là qua vòng phỏng vấn này. Cô hỏi: “Cậu có cao kiến gì cho cuộc phỏng vấn này không?”
“Cậu thì tớ khẳng định không có vấn đề gì, Trác Chu mỗi năm không biết tuyển bao nhiêu trợ lý thiết kế, phần lớn đều là sinh viên mới tốt nghiệp, cậu học trường loại ưu, đối đáp nhanh nhẹn, hãy học thuộc cách tự giới thiệu bản thân, rồi đem tác phẩm mà cậu ưng nhất lên trình bày là được! Tớ cũng đã qua được vòng này, cậu cơ bản không cần lo lắng.”
Tưởng Dung như là uống ngụm nước rồi lại nói: “Còn có chuyện này, tớ phải nhắc nhở cậu để còn chuẩn bị tâm lý, vị trí này rất lưu động, trợ lý thiết kế thật ra là công việc hỗn hợp. Tớ cũng một năm chưa lên được vị trí thiết kế cơ bản, cậu phải nhận thức rõ hiện thực phũ phàng này.”
Hai người lại hàn huyên một hồi mới cúp điện thoại.
Tuy rằng Tưởng Dung nói đơn giản, vì không để có sai sót nào, Bộ Hành đã chuẩn bị đầy đủ cho cuộc thi phỏng vấn.
Thứ hai, Bộ Hành đến "Thị trấn nhỏ" Trác Chu sớm hơn nửa giờ.
Bãi đỗ xe rộng lớn đậu chật kín xe, thời gian làm việc đã bắt đầu nên không có gì lạ khi có nhiều xe như vậy. Bộ Hành rẽ trái rẽ phải, rốt cuộc cũng tìm thấy vị trí đỗ xe ở phía đông bãi đỗ xe. Thấy còn nhiều thời gian, cô cưỡi ngựa xem hoa đi dạo một vòng "Thị trấn nhỏ" này. Trong trí nhớ hồi bé của cô với bây giờ không có gì khác biệt, vẫn tráng lệ huy hoàng, rộng lớn.
Chờ đến 9 giờ 55, Bộ Hành đi bộ đến tòa nhà Trác Chu nguy nga lộng lẫy. Đại sảnh rất lớn, hai bên có rất nhiều bàn ghế, có vài người ngồi đang điền thông tin. Bộ Hành đi thẳng đến lễ tân, trình bày lý do, nhân viện lễ tân gọi điện thoại xác nhận, mỉm cười đưa cho cô mẫu đơn hướng dẫn cô điền vào. Cô quay lại phía đại sảnh, tìm bàn trống ngồi xuống. Cô nhìn xung quanh, một số người cũng tới để phỏng vấn. Trong đó có một người mặc áo vàng hết sức đáng yêu nhìn cô cười cười, nhìn qua chắc chắn là vừa mới ra trường. Bộ Hành cũng cong cong khóe miệng, tĩnh lặng điền sơ lược lý lịch. Mấy người kia đã được gọi đi, nghe như ở các phòng khác nhau. Bộ Hành trước đó được Tưởng Dung giới thiệu đã biết Trác Chu gồm có bộ phận thiết kế, bộ phận kỹ thuật và phòng thí nghiệm.
Bộ phận thiết kế được chia ra nhiều thương hiệu, thương hiệu nổi tiếng nhất và cũng là thương hiệu đại diện cho hình ảnh của Trác Chu đó là thời trang nữ Sula và thời trang trẻ em Bella. Bella có hệ thống phân cấp thiết kế chặt chẽ, trợ lý thiết kế trực tiếp được thăng chức lên nhà thiết kế sơ cấp. Vị trí trợ lý thiết kế này, đòi hỏi ứng viên phải có năng lực thiết kế, tiếp đó chịu được áp lực công việc, theo lời Tưởng Dung nói, đây là vị trí khổ cực, việc gì cũng phải làm, có thể kiên trì làm một năm để trải nghiệm, cơ bản có thể phấn đấu lên nhà thiết kế sơ cấp.
Đến mười giờ, rốt cuộc cũng đến lượt cô. Lễ tân dẫn cô đến một phòng họp nhỏ bên trong, theo sau là một nam nhân trẻ tuổi tự xưng là quản lý nhân sự. Sau một vòng phỏng vấn, Bộ Hành tự tin về những câu trả lời của mình.
Quản lý nhân sự ra cửa giục hai lần, trong phòng họp gọi điện thoại một lúc, rồi nhà thiết kế chính của giày trẻ em Bella mới tới. Cô ấy như mới vừa buông trăm công nghìn việc vội vàng tới, trang điểm tinh tế, thoạt nhìn giỏi giang lại tự tin, thể hiện sự kiêu ngạo của bản thân.
Bộ Hành lễ phép đứng lên, gật đầu mỉm cười.
Vị thiết kế chính liếc mắt cực nhanh đánh giá Bộ Hành, chỉ hơi gật đầu, ngồi xuống bàn đối diện cầm bản đăng ký lên xem. Bộ Hành lại cảm giác đôi mắt cô ta dừng ít nhất một giây trên quần áo của mình. Cô hôm nay cố ý mặc áo khoác nhung màu xanh đậm mua ở cửa hàng “Chu”, cái áo này trên thị trường có giá 5.679 nhân dân tệ, không giảm giá.
Cũng khoảng mười giờ, xe Chu Mộ Tu chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe của Trác Chu. Tiểu Lý “Ồ!” một tiếng, nói nhỏ, “Ai không có mắt lại đi chiếm lấy vị trí đỗ này chứ?”
Mọi người của Trác Chu đều biết, xe màu đen của Tiểu Chu tổng thường xuyên đỗ ở vị trí đầu của bãi đỗ xe phía đông, dần dà nơi này liền thành vị trí đỗ xe của Tiểu Chu tổng, không ai tùy tiện đỗ ở vị trí này.
“Chúng ta tìm chỗ khác đỗ đi.”
Chu Mộ Tu thuận miệng nói, nhìn thoáng qua chiếc xe đó, xe bọ màu xanh đậm quen quen. Xe đã đi lên phía trước, nhìn không được biển số xe, Chu Mộ Tu hơi ngồi dậy, tay đã ấn chốt ở cửa, “Để tôi xuống trước.”
Tiểu Lý lập tức dừng xe lại.
Chu Mộ Tu đẩy cửa xuống xe, đi ngược lại vài bước, biển số xe rất quen. Đúng thật là xe cô ấy. Trong xe không có ai, anh nhìn quanh bốn phía, cô lúc này đang ở trên địa bàn của anh.