Chưa có ai nói chuyện kiểu dỗ dành này với cô, như thể phảng phất trong lòng anh, cô giống như bảo bối quý nhất thế gian.
Chu Mộ Tu thấy cô đứng im không nói lời nào tưởng đường truyền internet không tốt, không biết làm gì, không ngừng đi đi lại lại ở trong phòng, mắt không rời màn hình, “Hành Hành? Em có nghe được không?”
Xung quanh cô có rất nhiều người, cô đã định thần lại nhìn Chu Mộ Tu. Bộ Hành đột nhiên nói: “Chu Mộ Tu, tôi có chút nhớ anh.”
Chu Mộ Tu ngơ ngẩn, cho rằng mình nghe lầm, mừng như điên nhưng lập tức kìm hãm lại, trong lòng biết cô nói ra những lời này không dễ chút nào.
Anh không hề lo lắng, tự tin hỏi: “Nói cho tôi biết em đang ở đâu, Hành Hành?”
Nghe anh ấy hỏi không giấu được sự đắc chí, Bộ Hành khóe miệng cũng không tự chủ được mà nhếch lên, “Thanh Hồ.”
Dưới lầu nhà họ Chu mọi người đang trò chuyện.
Bà Từ đã cố ý nhắc tới Chu Mộ Tu hai lần.
“Mộ Tu hôm nay có chút không thoải mái.”
Trác Nghiêu ngữ điệu lo lắng, nhìn chị Trương, “Chị xem nó có nghỉ ngơi không, nếu không nghỉ ngơi nói Mộ Tu xuống có khách.”
Chị Trương, định lên lầu xem.
Bà Từ quả nhiên ngăn cản, “Không cần đâu, chúng ta lâu lâu mới gặp, sao gọi là khách chứ?”
Ngay sau đó vẻ mặt quan tâm hỏi: “Mộ Tu chỗ nào không thoải mái à? Có phải mệt hay không?”
Trác Nghiêu nghĩ thầm, bà ta cũng biết lâu lâu không mời mà tự đến sao? Hôm nay mùng một năm mới còn tới đây, thật là được một tấc lại muốn tiến một thước!
Nghĩ lại mối quan hệ của bố bà và Từ lão gia, trong lòng thở dài, chỉ có thể tiếp tục duy trì vẻ mặt mưa xuân, cười cười, “Chỉ là cảm mạo ho khan, không có tinh thần làm gì, nghỉ ngơi hai ngày sẽ tốt thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Bà Từ xoay mặt nhìn con gái, “Giai Giai, con lên xem anh Mộ Tu thế nào đi! Nếu anh đang ngủ thì con đừng quấy rầy anh ấy.”
“Con biết rồi ạ!” Hôm nay Từ Giai giả một thân thục nữ đứng lên, thoải mái mà cười cười, “Dì Trác, con......”
Trác Nghiêu trong lòng không vui, không nghĩ Từ Giai sẽ đi lên phòng con trai bà, đang muốn tìm cớ để từ chối, thì nghe trên lầu có tiếng động.
Mọi người dưới lầu cùng nhau nhìn lên trên lầu.
Chỉ thấy Chu Mộ Tu một tay xách theo túi du lịch, một cái tay khác vội vàng kéo khóa, bước hai ba bước một lúc vội vã xuống lầu.
Từ Giai vội vàng gọi: “Mộ Tu!”
Chu Mộ Tu lại giống như không nghe thấy mà đi qua phòng khách, không dừng chân, chỉ nói một câu: “Con có việc gấp phải đi ra ngoài một chuyến!”
Nói xong người đã biến mất ở ngoài cửa.
Trác Nghiêu chưa từng thấy con trai vội vàng như lông mày bị cháy như thế, cho rằng có chuyện đại sự gì, vội vàng giục chị Trương, “Đi xem xem, gọi Tiểu Lý lấy xe.”
Nghĩ lại lại nói: “Thôi, tôi nên tự mình đi xem xem, chị ở đây trò chuyện với bà Từ và cô Từ.”
Đã ứng phó xong với hai mẹ con nhà này, cười cười mà xin lỗi, cũng đi ra bên ngoài.
Để lại bà Từ và Từ Giai nhìn nhau lo lắng.
Bộ Hành nói nơi mình đang ở cho Chu Mộ Tu, tắt cuộc gọi và tự chụp hai ảnh để đánh dấu đã đến được đây, sau đó đi cáp treo xuống dưới núi.
Cô không thuê xe mà ngồi xe buýt về thẳng cổ trấn vừa mới lên xe lại nhận được điện thoại của Chu Mộ Tu.
Không phải vừa mới nói chuyện xong sao, cô nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”
Chỉ nghe kia đầu ho khan một tiếng, “Em xuống núi à?”
“Ừ!”
Ngắt điện thoại.
Bộ Hành trừng mắt nhìn di động, thấy khó hiểu.
Mọi người lục tục lên xe, đợi đủ khách xe bắt đầu chạy, cô ngồi vị trí cạnh cửa sổ, có thể nhìn phong cảnh bên ngoài.
Ai ngờ chuông di động lại kêu, vẫn là anh.
Lần này không chờ cô nói, anh hỏi trước: “Em đang ở đâu?”
“Trên xe buýt, vẫn chỗ cũ. Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Anh tiện trả lời, còn hắt xì một cái.
Điện thoại lại cắt liên lạc.
Cô trong lòng càng thêm kỳ lạ, không biết anh ta đang làm cái quái quỷ gì, chờ anh ta gọi cuộc điện thoại tiếp theo.
Quả nhiên chưa quá mười phút, anh ta gọi đến hỏi: “Em chưa đến chỗ ở sao?”
Bộ Hành cười lạnh, đã bắt đầu không kiên nhẫn, “Đại ca, tôi không phải ngồi trực thăng, sao nhanh như vậy được!”
“Ừ.” Điện thoại lại ngắt kết nối.
Cứ như vậy, dọc đường đi cứ vài phút anh lại gọi một cuộc, làm cho mọi người xung quanh ai cũng nhìn cô. Rốt cuộc, cô không thể nhịn được nữa, to tiếng quát anh, “Chu Mộ Tu, anh đủ chưa?”
Anh yên tĩnh hai giây, lúc này đáng thương mà nói: “Sáng mai mới có vé máy bay. Hành Hành, em đồng ý với tôi, không được không nói gì mà chạy đi chỗ khác.”
Bộ Hành mắt trợn ngược, cô chơi còn chưa đủ, chạy cái gì?
Tâm lại mềm, lý do anh như vậy là anh đang nhớ cô, thở dài đồng ý mà trả lời anh ta, “Biết rồi!”
Cất điện thoại, cô không khỏi hối hận khi vừa rồi quát anh như vậy.
Trở lại cổ trấn.
Hôm nay thể lực tiêu phí không ít, Bộ Hành ở cổ trấn tìm đại khái một quán cơm, ăn qua loa rồi trở lại chỗ ở, tắm xong lên giường ngủ luôn.
Không biết cô ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng nghe có người gõ cửa.
Nhìn đồng hồ, đã 1 giờ sáng.
Bên ngoài lại yên tĩnh, cô không dám thở mạnh.
Tiếng đập cửa lại vang lên, đồng thời truyền đến giọng quen thuộc, “Bộ Hành!”
Là Chu Mộ Tu! Không phải nói không mua được vé máy bay sao?
Cô cuống quít ngồi dậy, bật đèn đầu giường, giày cũng chưa kịp đi liền chạy ra mở cửa. Thật là anh.
Anh xách theo hành lý, nhìn hơi mệt mỏi, khuôn mặt có chút tiều tụy, nhưng vẫn đẹp trai như cũ.
Chu Mộ Tu đến giờ phút này, tinh thần mới thả lỏng một chút.
Anh vội vàng tới sân bay nhưng hôm nay không mua được vé đi Thanh Hồ, lại sợ đêm dài lắm mộng, lỡ ngày mai cô lại đi nơi khác.
Cố gắng tìm người, thật vất vả mới tìm được một vé khoang phổ thông bay luôn trong tối.
Tối hôm qua đã một đêm không ngủ, hôm nay lại không ăn gì, thêm nữa còn bị cảm, anh lúc này vừa thấy đói vừa thấy mệt.
Nhưng khi ở cửa nhìn thấy cô, trong mắt anh tất cả chỉ có cô, chỉ thấy vui mừng.
Vừa vào cửa, anh buông túi, ôm chặt cơ thể mềm mại ấm áp của cô, tham lam ngửi mùi hương quen thuộc trên người cô.
Bộ Hành nhìn thấy cổ tay anh đeo đồng hồ cô mua, ngáp một cái, vỗ vỗ cánh tay anh như ghét bỏ, “Đi tắm đi.”
Chu Mộ Tu ngửi quần áo mình, sau chuyến đường dài trên người toàn dính mùi máy bay và ô tô.
Anh cởi áo khoác, thấy cô lại chui vào trong chăn.
Không còn cách nào, chỉ có thể đi vào phòng tắm.
Chờ đến lúc anh nằm lên giường, Bộ Hành đưa lưng về phía anh.
Anh duỗi tay muốn quay người cô lại, nhưng bị cô khi dỗi gạt tay ra, “Vây đã chết, ngủ đi thôi!”
Anh không dám cử động, cơ thể cũng mệt đến rã rời, lúc này lại bị cảm. Trong miệng lẩm bẩm, “Tôi không làm gì, chỉ ôm em thôi.”
Hai người nằm nghiêng giống nhau, bàn tay anh đặt trên ngực cô, ngoan ngoãn nằm im.
Cứ nằm như vậy khoảng vài phút, không ai nói chuyện. Hai người đều rất mệt, nhưng không ai ngủ.
Chỉ chốc lát, phòng bên cạnh truyền đến âm thanh gì đó giả giả thật thật.
Chu Mộ Tu ngay từ đầu còn cảm thấy kỳ lạ, tĩnh tâm nghe, có thể kết luận là âm thanh gì.
Tay để ở ngực cô liền có chút không an phận, bắt đầu hoạt động.
Nam nữ phòng bên âm thanh càng lúc càng lớn, không cần lắng, cũng nghe rõ.
Bộ Hành đêm qua cũng trải qua, nên không cảm thấy kỳ lạ, trong lòng thấy hối hận.
Buổi sáng đang tính đổi phòng khác, lúc ra cửa lại quên mất. Buổi tối trở về, cô vô tư mà nghĩ phòng bên không thể đêm nào cũng thế, không ngờ lại vẫn thế.
Lúc đầu tối không có động tĩnh gì, cô lúc ấy còn thấy may mắn, ngủ rất ngon. Nhưng từ sau khi Chu Mộ Tu tới, phòng bên lại bắt đầu hoạt động.
Hai người nghe xong một trận âm thanh, không khí càng thêm cổ quái.
Bộ Hành e dè xoay người lại, nhìn anh, “Một đôi bạn trẻ.”
Lúc chiều trở về cô gặp một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi trông yếu đuối, hiền lành, lịch sự cùng với một nam nhân đeo kính đang đi vào phòng bên cạnh, thật sự khó có thể tưởng tượng cô gái trẻ kia lại phát ra âm thanh lớn như vậy.
Khi cô quay người lại phía anh, cảm xúc trong tay anh biến mất, Chu Mộ Tu di chuyển ôm eo cô, mắt u ám, thần sắc kỳ lạ, “Tối hôm qua cũng như vậy sao?”
Bộ Hành gật đầu, bị anh vuốt ve eo đột nhiên mẫn cảm mà run người lên, trong ánh đèn mờ phía đầu giường, ánh mắt không được tự nhiên mà nhìn sang một phía.
Chu Mộ Tu đột nhiên cảm thấy trong người không tốt, tay chân yếu ớt, đau đầu, cơ bắp đau, chỗ nào cũng đau. Nghĩ mình đang bệnh, thừa sức có thể ôm cô trong lòng, ấy vậy bây giờ lực không đủ, không khỏi buồn phiền.
Bộ Hành cảm thấy đêm nay anh thành thật đến kỳ lạ, nói không cho anh động vào thì anh thật sự nằm im, lại thấy có điểm không bình thường, duỗi tay sờ mặt anh, trán ướt đẫm mồ hôi, người nóng như lửa.
Vội vàng ngồi dậy bật đèn, “Anh bị sao vậy?”
Chu Mộ Tu cắn răng, “Không sao, tôi chỉ hơi sốt thôi.”
“Anh sao không nói sớm? Đi nào, chúng ta đi bệnh viện.”
Bộ Hành tự trách mình vô tâm, ban ngày trong điện thoại cũng nghe anh ho rồi còn hắt xì.
“Không cần đâu, tôi biết mà, ngày mai sẽ đỡ thôi.”
Bộ Hành tin lời anh nói, xuống giường lấy cốc nước, Chu Mộ Tu ngồi dậy với uống hết nước trong cốc.
Cô yêu cầu anh nằm xuống, rồi bản thân đi tìm khăn ướt đắp lên trán anh.
Chu Mộ Tu thoải mái nằm, hiếm khi thấy cô hiền lành, chăm sóc anh như vậy, kéo tay kêu cô nằm xuống.
Bộ Hành nằm nghiêng đối mặt nhìn anh.
Chu Mộ Tu lại ôm cô, miệng cười, “Đẹp trai không?”
Bộ Hành không nói nên lời, cảm thấy anh inh bệnh có điểm ngu đần, còn nhão nhão dính dính.
Tuy là suy nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn trả lời, “Đẹp.”
Chu Mộ Tu đôi mắt sáng, “Ban ngày em nói gì với tôi?”
“Nói gì?” Bộ Hành cố ý giả ngu.
Chu Mộ Tu cười càng tươi, “Nói lại lần nữa em nhớ tôi đi.”
Bộ Hành có chút không để anh đắc chí như vậy thể, cô chưa kịp trả lời, phòng bên lại truyền đến một trận thở dốc cùng với tiếng cô gái la hét.
Bộ Hành tấm tắc hai tiếng, cố ý đánh giá anh ta lúc này đang mềm oặt, liếc mắt một cái, không phải không hâm mộ mà nói: “Tuổi trẻ có khác!”
Chu Mộ Tu mặt trầm trầm, “Chúng ta cũng trẻ mà.”
“Người ta đang độ tuổi hai mươi, nói đến huyết khí phương cương*, anh sao......”
(*Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết.)
Bộ Hành đang cố ý nói bóng gió, dừng lại giữa chừng không nói nữa.