Tiểu Phú Bà

Chương 32



Bộ Hành sớm đề phòng anh, cơ thể né sang một bên.

Chu Mộ Tu trong lòng bực bội, nếu không phải vì anh đang ốm nên phản ứng có phần chậm chạp, cô đâu dễ dàng tránh như thế.

Bộ Hành cố ý trêu anh làm mặt quỷ mà cười.

Không biết tại sao, cô hôm nay muốn đùa giỡn với anh. Đặc biệt hiện tại anh lại đang ốm không đủ lực công kích lại cô, trông mặt anh cứ ngu ngơ khiến cô càng muốn bắt nạt anh.

Chu Mộ Tu vừa rồi định nâng cơ thể lên duỗi tay kéo cô, nhưng tay không với tới cô, đầu nặng và chân không có sức lực, cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Anh lấy tay che gáy, không chịu được rên lên một tiếng.

Bộ Hành thấy anh không giống như giả vờ, vội cúi người nhìn anh, duỗi tay xoa đầu anh, vừa rồi còn tính để anh ta kéo cô, miệng vẫn không chịu buông tha: “Đáng đời! Ai bảo anh thể hiện!”

Chu Mộ Tu trong lòng kêu oan, nếu không phải cô cố ý khiêu khích nói anh không bằng một tiểu tử hai mươi tuổi, anh sẽ như vậy sao?

Tuy lời nói của cô khiến người nghe ngứa răng, nhưng trong mắt lại thật sự quan tâm, động tác di chuyển tay nhẹ nhàng, cẩn thận, trong lòng anh lập tức hết giận.

Hơn nữa ở góc độ này, có thể nhìn thấy hết phía trong cổ áo ngủ của cô. Cô đi ngủ nên bên trong không mặc nội y, da trắng không bị cản trở bởi thứ gì. Tuy rằng ngực cô không tính đầy đặn, nhưng như thế là đẹp nhất, hấp dẫn nhất trong mắt anh.

Bộ Hành cảm giác được tầm mắt của anh, tức giận trừng mắt với anh, chỉnh sửa quần áo định đứng dậy, đã bị anh kéo nhẹ lấy cổ tay.

Không hề phòng bị mà giật mình kêu lên, cô theo quán tính ngã lên người anh.

Định phản ứng muốn trốn, nhưng eo đã bị hai tay anh ôm chặt, chân cô cũng bị chân anh cuốn lấy, tư thế như thể bị gấu ôm.

Quay đầu lại nhìn thấy anh đang cười.

Cơ thể cô hơi lạnh dán ở trên cơ thể nóng bỏng của anh, làm anh thấy thoải mái.

Anh nhìn mặt cô gần trong gang tấc, hai ngày nay mỗi giây, mỗi phút anh đều suy nghĩ về cô, còn bây giờ anh đang cảm thấy giờ phút này thật tốt đẹp.

Bộ Hành bị anh nhìn có chút ngượng ngùng, duỗi tay che khuất mắt anh, có ý đồ bò lên.

Vừa rồi đã lỡ mất cơ hội, Chu Mộ Tu đâu để cô thoát được, cắn vào cằm cô xem như trừng phạt, nói bằng giọng mũi nặng nề, “Không phải nói nhớ tôi sao? Vì sao em lại muốn chạy trốn?”

Anh giữ lấy cô nhất thời muốn cô trả lời anh muốn không bỏ đúng không?

Bộ Hành chịu đựng vết cắn, hừ nhẹ một tiếng, “Tôi sợ cơ thể anh không nhịn được.”

Chu Mộ Tu khó chịu mà giữ chặt tay chân cô, cố ý không cho cô cử động, “Cái gì cơ?”

Bộ Hành nhận thấy chỗ nào đó của anh có phản ứng, khó nhịn hành động, “Tôi sợ tôi không nhịn được.”

Chu Mộ Tu cười ra tiếng, trên người vốn dĩ đã nóng, hiện tại cảm giác toàn thân nóng như bị thiêu cháy.

Bộ Hành xấu hổ bực tức, “Không được cười! Nếu còn cười tôi sẽ hôn anh đấy!”

Như bị lây bệnh của anh, mặt và cơ thể cô bắt đầu nóng đỏ lên, cô cũng sợ bản thân mình không chịu đựng được.

Chu Mộ Tu cười càng tươi, trong ánh mắt lóe lên ý vui sướng.

Bộ Hành cảm thấy trong lòng có lông chim cồn cào, cúi đầu hôn anh.

Chu Mộ Tu mặt tránh sang một bên, trong miệng lẩm bẩm, “Sẽ bị lây bệnh đấy!”

“Mặc kệ!”

Bộ Hành nói hùng hồn, lại muốn hôn anh.

Thấy trong mắt cô sự nôn nóng, ý chí Chu Mộ Tu hoàn toàn tan chảy, bản thân đón nhận cô.

Hơi thở nóng bỏng đan xen nhau, hai người khao khát nhau được kích hoạt bằng nụ hôn, chạm vào là bùng cháy ngay.

Bộ Hành còn nhớ rõ anh đang ốm, sau một trận âu yếm hôn môi thở hổn hển, cô chủ động dừng lại.

Tay Chu Mộ Tu vẫn đang khám phá cơ thể cô, anh cảm nhận rất rõ ràng cơ thể cô đang thay đổi trong tay anh, biết cô đã sẵn sàng, yêu thương hôn khóe môi cô, thấp giọng nói: “Hành Hành, đến đây!”

Bộ Hành lập tức hiểu ý anh, trong lòng có chút băn khoăn.

Chu Mộ Tu ấn cô xuống thật mạnh, nhẫn nại, “Nhanh nào, tôi không chịu đựng được nữa.”

Bộ Hành cảm nhận được anh rất háo hức, bản thân cũng chịu không nổi, duỗi tay muốn tắt đèn đầu giường.

Chu Mộ Tu ngăn cô lại, ánh mắt sáng: “Bảo bối, tôi muốn nhìn em.”

Bộ Hành nhớ tới lần đầu tiên khi bản thân cũng trên cao nhìn xuống thế này, nhưng kết thúc trong thất bại, cô không do dự, quyết định rửa mối nhục xưa.

Thật lâu sau, hai người đều đổ mồ hôi, tắm lần nữa rồi mới nằm trên giường.

Vừa rồi nói cô chủ động, nhưng thật ra chủ đạo vẫn là anh ấy.

Chu Mộ Tu hiện giờ rất mệt, nhưng lại không ngủ được, câu được câu không cùng cô nói chuyện.

“Thật sự em nhớ tôi sao?”

“Ừ.” Bộ Hành lười biếng đụng vào đầu ngón chân cái, cuộn người trong ngực anh.

Chu Mộ Tu dụ dỗ bên tai cô, “Nhớ cái gì?”

Người Bộ Hành co lại.

Chu Mộ Tu chậm rãi nói, “Ngoài cơ thể...... Còn nhớ gì nữa?”

Tay anh đang đặt bên hông cô đã di chuyển đến ngực cô.

“Không biết nữa.”

Thật lâu sau, anh cho rằng cô đã ngủ thì nghe được âm thanh có chút rầu rĩ.

Anh trong lòng thở dài, thật là người nhát gan.

Buổi sáng, hai người vẫn ngủ đến lúc tự tỉnh.

Bộ Hành sờ sờ đầu của anh, vẫn còn nóng, nhưng đỡ sốt hơn hôm qua.

Chu Mộ Tu ho khan nói đùa, “Quả nhiên vận động cái khỏe mạnh ngay, thật hữu ích!”

Bộ Hành nghẹn lời, không biết phản bác thế nào.

Hai người đều rất đói bụng, Chu Mộ Tu muốn dậy đi mua cơm sáng, có lẽ do còn sốt, lại ngồi dậy nhanh, đầu vẫn hơi choáng.

Bộ Hành lập tức yêu cầu anh nằm lại lên giường, tự mình đi xuống lầu mua bữa sáng.

Chủ nhà trọ tối qua cũng đã thấy Chu Mộ Tu.

Bộ Hành mới vừa đi đến sân gặp vợ chủ nhà trọ vừa cười vừa nói: “Bạn trai cô rất đẹp trai!”

Bản thân Bộ Hành cũng không muốn nói rõ mối quan hệ của bọn họ, chỉ lịch sự trả lời: “Cảm ơn.”

Vợ chủ nhà trọ rất có hứng nói chuyện, vẻ mặt tìm hiểu, “Bạn trai cô sao không ra ngoài?”

“Anh ấy bị cảm, đang nằm ở trong phòng nghỉ ạ.”

Vợ chủ nhà trọ thở dài một tiếng, “Hôm qua tôi vẫn nói chuyện với cậu ấy mà, không nghiêm trọng chứ?”

“Vẫn ổn ạ! Gần đây có tiệm thuốc nào không chị?”

Vợ chủ nhà trọ vô cùng nhiệt tình: “Ở đây tôi có thuốc trị cảm cúm, virus vi khuẩn đều có, cô lấy cho cậu ấy uống đi!”

“Vậy tốt quá, cảm ơn chị! À, nhà chị còn phòng không, chúng tôi muốn đổi phòng lớn hơn.”

“Có có có!” Vợ chủ nhà trọ như hiểu rõ sự tình, ngữ khí khó hiểu, “Phòng cô đang ở hơi nhỏ thật, chúng tôi còn một phòng tuần trăng mật sang trọng, bên trong có giường nước, còn có bồn tắm đôi, chắc chắn hai người sẽ vừa lòng.”

Bộ Hành không biết vẻ mặt khó hiểu của vợ chủ nhà trọ là đang liên tưởng đến chuyện gì, cô cũng lười giải thích, nhanh chóng lấy cớ đi ra ngoài mua bữa sáng.

Đã hơn mười giờ, cửa hàng ăn sáng hôm qua cô ăn vẫn còn bán.

Bộ Hành cố ý mua nhiều đồ ăn, đóng hai túi cháo kê và bánh bao nhỏ và sủi cảo, mua về coi như ăn cơm trưa.

Chu Mộ Tu đi rửa mặt, chân vẫn hơi run, cổ họng cũng đau.

Không khỏi thầm than vãn, hiếm khi ốm, mà đến lúc ốm lại bị đúng vào lúc này.

Đang chuẩn bị ăn bữa sáng, Bộ Hành đem thuốc ra, lấy một viên cho anh uống.

“Thuốc vợ chủ nhà trọ đưa đấy.”

Chu Mộ Tu xua tay, “Tôi bị cảm cũng không cần uống thuốc.”

Bộ Hành kiên nhẫn khuyên anh, “Không phải cổ họng đau sau? Ít nhất họng có thể dịu đi, sẽ tốt hơn một chút.”

Chu Mộ Tu nhăn mặt, tỏ vẻ cự tuyệt.

Bộ Hành cố ý trừng mắt nhìn anh ấy, ngữ khí lạnh lùng, “Anh có ăn không?”

“...... Ăn.”

Chu Mộ Tu bắt đầu nói điều kiện, “Quá đắng, em đút cho anh đi!”

Bộ Hành không dám tin miệng anh ấy lại có thể nói ra những lời nói này, nhịn không được nói to: “Anh lên ba à? Không có tay sao?”

“Thế thì không ăn.”

Rồi tự nhiên liên tục ho khan cùng ánh mắt ai oán nhìn cô.

Bất đắc dĩ, Bộ Hành cầm lấy muỗng múc một muỗng cháo, lấy viên thuốc bỏ vào, đưa lên miệng anh ấy.

Chu Mộ Tu quả nhiên mở miệng ra, cảm thấy rất hài lòng mà ăn.

Bộ Hành cảm thấy mình lúc này thoáng hiện tính cách như một người mẹ, thậm chí còn nghĩ, cô về sau có con cũng sẽ xuất hiện những cảnh tượng như thế này sao? Điều này có tính là được thử trước không?

Đúng lúc này, có người gõ cửa.

Bên cạnh cửa có một cửa sổ lớn sát đất, vừa rồi Bộ Hành kéo rèm ra, vợ chủ nhà trọ tự nhiên nhìn vào thấy hết cảnh trước đó.

Bộ Hành hơi ngại, buông muỗng, mở cửa.

Vợ chủ nhà trọ vẻ mặt cười cười, nhiệt tình mà nói nhiều: “Tôi tới để hỏi một chút, hai người có muốn đổi sang phòng trăng mật hay không? Tôi sợ lát nữa có người thuê thì thật đáng tiếc!”

Chu Mộ Tu xoay mặt nhìn Bộ Hành, vẻ mặt nghi ngờ.

Bộ Hành ấp úng giải thích: “Không phải là phòng trăng mật gì cả, tôi chỉ muốn đổi sang phòng lớn, để anh có thể nghỉ ngơi tốt hơn.”

Chu Mộ Tu trong lòng hiểu rõ, mỉm cười gật đầu.

Vợ chủ nhà trọ lại nói: “Hai người có muốn xem phòng trước không, thật sự rất tốt, có giường nước nhiệt độ ổn định chạy bằng điện, còn có bồn tắm lớn dành cho hai người! Chắc chắn hai người sẽ thích! Nếu đổi tôi sẽ giảm giá cho hai người!”

Bộ Hành trong lòng chửi thầm, vợ chủ nhà trọ này ngày hôm qua thấy vẫn là khí chất của tiểu tỷ tỷ nhã nhặn, hôm nay không hiểu thế nào lại thay đổi ra thế này?

Chu Mộ Tu đôi mắt sáng lên, ho khan một tiếng, vui vẻ mà nói: “Không cần xem đâu, chúng tôi thu dọn đồ đạc một chút, rồi sẽ chuyển qua đó.”

“Hành hành! Tôi ở dưới lầu chờ hai người.”

Vợ chủ nhà nhìn chằm chằm Chu Mộ Tu rồi mới đi xuống.

Chu Mộ Tu đã bắt đầu thu dọn đồ.

Bộ Hành lại không muốn, cố ý làm ngược lại với anh, “Vẫn đang tính thôi mà.”

Cô cảm thấy nơi này không phải là homestay của dân bản địa sao? Như thế nào còn xuất hiện cả giường nước chạy bằng điện? Nghe cảm thấy sai sai, rồi cái tên “Lưu Phương Ổ” cũng không phù hợp.

Đặc biệt đối với thể trạng của Chu Mộ Tu hiện tại, loại giường đó chắc không có ích cho sức khỏe của anh, cô ngồi ở mép giường ôm cánh tay ra bộ cự tuyệt.

Chu Mộ Tu liếc liếc mắt nhìn cô, ngừng động tác thu dọn đồ, “Được, nghe em vậy.”

Buồn bã ỉu xìu ngồi trở lại mép giường, xoa xoa bả vai rồi lại xoa bóp chân, lầm bầm lầu bầu, “Cơ bắp đau nhức, có bồn tắm để tắm không phải sẽ tốt hơn sao?”

Vì thế, mười phút sau, hai người đã ở trong phòng trăng mật xa hoa nơi có giường nước chạy bằng điện như lời của vợ chủ nhà đã nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.