Đêm đến, khi ngủ, đại khái vì ban ngày ngủ quá nhiều, nên Lý Cẩn hoàn toàn mất hết cơn buồn ngủ. Vừa nghĩ tới trong bụng mình có một thằng nhóc con*, Lý Cẩn liền cảm thấy khó mà tin nổi, tiểu tử này thật là giảo hoạt, mới một lần đã đâm căn trong bụng rồi.
*thằng nhóc con - 小崽子 (theo raw)
*đâm căn = cắm rễ (căn = rễ)
Rõ ràng trước đây cực kỳ vài xích chuyện sinh con, nhưng khi hài tử lặng lẽ đâm căn trong bụng rồi, cảm giác dường như lại thay đổi hoàn toàn. Dù Vân Liệt không biểu hiện ra ngoài, nhưng đáy lòng Lý Cẩn lại dâng lên một luồng cảm giác kỳ diệu.
Bên trong bụng mình lại có hài tử...
Là hài tử của mình cùng Vân Liệt...
Dù rằng bụng chưa nhô lên, nhưng y lại không nhịn được mà sờ sờ, tựa như nằm mơ vậy.
Y trước giờ là người vô tư, nhưng nghĩ tới hình ảnh nam nhân sinh con thì vẫn có chút nổi da gà. Nghĩ đến đây là hài tử của y cùng Vân Liệt, đáy lòng y liền mềm mại vô cùng.
Sau khi sinh, bảo bảo đáng yêu sẽ cười với y, sẽ mềm mềm mại mại gọi y là cha, sẽ tri kỷ bóp chân cho y, đáy lòng Cẩn ca nhi bỗng mềm nhũn rối tinh rối mù. Aiz, hết thuốc chữa, ngày thường nhìn thấy một nhóc con ở ven đường đã không nhịn được mà nhìn chằm chằm, nay có hài tử của mình rồi thì không phải sẽ cưng nó đến hư sao? Như vậy không được, phải có quy củ mới được. Nghĩ đến Lý Minh được mình dạy dỗ rất tốt, Lý Cẩn liền có chút yên lòng.
Đang suy nghĩ miên man, Vân Liệt đã bò lên giường ôm y vào lòng.
Lý Cẩn giật mình vỗ bờ vai hắn, "Ai, ngươi nhẹ chút, bảo bảo ở trong đó."
Vân Liệt, "..."
"Mới hơn một tháng."
"Hơn một tháng thì sao? Ngươi không phải cũng từ hơn một tháng lớn lên đó sao?"
Vân Liệt, "..."
Lý Cẩn nói xong liền tràn đầy hứng khởi hỏi hắn, "Ngươi muốn hài tử như thế nào?"
Nói tựa như là Vân Liệt muốn hài tử thế nào thì y sẽ sinh ra hài tử thế đó vậy.
Không chờ Vân Liệt trả lời, Cẩn ca nhi liền tự nhủ, "Chúng ta đã có Minh Minh, có một tiểu ca hoặc một tiểu khuê nữ* nữa thì thích hợp."
*tiểu khuê nữ - 小闺女: con gái (daughter)
Vừa nghĩ tới mình có thể sinh ra một tiểu ca ngoan như Thần ca nhi, phút chốc Cẩn ca nhi hoàn toàn quên mất cảm giác sợ hãi khi sinh con, cũng chỉ còn mấy tháng thôi. Lại nói triều Đại Hạ nhiều tiểu ca như vậy, nhiều người cũng sinh con, người khác không chỉ sẽ không châm biếm y, nói không chừng còn ước ao y có thiên phú dị bẩm, một pháo liền trúng, có mấy ai như vậy?
Lý Cẩn càng nghĩ càng vui rạo rực, "Tiểu ca ngoan ngoãn, tiểu khuê nữ cũng không tồi, còn có thể làm bạn cùng Nghiên tỷ."
Ngày thường khi đến lúc ngủ, thì thầm đến nửa đêm một chút cũng không buồn ngủ, lúc này Vân Liệt ôm y hôn một cái, kéo chăn đắp cho y, "Ngủ đi, còn mấy tháng nữa mới sinh."
Vừa nghĩ đến thời điểm sinh sản, tiểu ca mang thai rất khó sinh, tâm Vân Liệt có chút không thoải mái, cảm giác kích động kia cơ hồ bị đè ép xuống.
Lý Cẩn tỉnh táo lại, vỗ vỗ hắn, "Ngươi có phải là không tích hài tử không a?"
"Không có."
Lý Cẩn nghĩ tới, "Tại sao không? Khi ta nói với ngươi ta không muốn hài tử, ngươi trả lời rất nghiêm túc, ngươi nói cũng không thích."
Vân Liệt thở dài, lẽ nào hắn có thể nói "ta thích, ngươi nhất định phải sinh một đứa mới được" sao? Nếu thật như thế thì Cẩn ca nhi đã sớm bị hù chạy rồi. Bản thân hắn không thích hài tử, là ngại hài tử đáng yêu, quá phiền phức, hắn lại không biết làm sao ở chung cùng hài tử, mà ba đứa hài tử trong nhà, đứa này đứa kia đều hiểu chuyện, căn bản không cần hắn phải cố chú ý điều gì.
Vân Liệt ngày thường cũng nguyện ý sủng chúng, thỉnh thoảng còn động thủ làm đồ chơi gì đó cho chúng, tiểu ngựa gỗ trong sân chính là Vân Liệt tự làm ra.
Nghĩ đến chính mình trước đây cũng không muốn, không đợi Vân Liệt nói gì, Lý Cẩn đã tự mình chột dạ, y hắng giọng, "Chuyện qua rồi, chúng ra đừng nhắc lại nữa."
Lý Cẩn chần chờ một chút, suy nghĩ ra điều gì đó không đúng, do dự nói, "Ta gần đây thỉnh thoảng hay kiếm chuyện phải không?" Tính tình rất dễ cáu kỉnh, chẳng lẽ là vì đã hoài thai, nên tâm nhãn* mới trở nên nhỏ như mũi kim?
*tâm nhãn - 心眼: đại khái như bụng dạ, lòng dạ
Lý Cẩn nghĩ mãi mà không ra.
Vân Liệt hôn lên mắt y, "Không có."
Lý Cẩn lườm một cái, lầm bầm một câu, "Yêu mới nói không có."
Ánh mắt y sáng lấp lánh, vì hai người cách nhau gần, nên không nhịn được cũng hôn Vân Liệt một cái, "Ngươi còn chưa nói ngươi muốn hài tử thế nào?"
"Tiểu ca đi."
Một tiểu ca giống Cẩn ca nhi như đúc. Vân Liệt vẫn luôn tiếc nuối chuyện không thể tìm tới Cẩn ca nhi sớm hơn, chờ đến lúc có hài tử của mình rồi, nghĩ đến có thể cùng Cẩn ca nhi cùng nhìn nhìn nó từng chút từng chút lớn lên, tâm Vân Liệt liền ấm lên, không nhịn được mà hôn lên đôi mắt Cẩn ca nhi. Giọng nói không chắc chắn hỏi một câu, "Thật có thể sinh ra tiểu ca sao?"
Thấy Vân Liệt rốt cục cũng có chút dáng dấp người làm cha, Lý Cẩn cười mặt mày cong cong. Y vỗ vỗ ngực bảo đảm nói, "Yên tâm đi, ta sinh ta làm chủ."
Nghĩ đến ở cô nhi viện có một bác gái luôn muốn có con trai, kết quả là sinh bốn người đều là con gái, Lý Cẩn lại có chút không chắc chắn, chần chừ nói, "Chúng ta mỗi ngày cầu một lần đi, tâm thành thì linh. Mà nếu lỡ không sinh được, ngươi cũng đừng thất vọng, tiểu khuê nữ cũng tốt lắm." Y lại đặc biệt thích tiểu khuê nữ, sợ Vân Liệt kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, nên Lý Cẩn trước tiên cho hắn một mũi dự phòng, mà thần sắc có chút thấp thỏm.
Dáng dấp y xoắn xuýt cực kỳ đáng yêu, ngày thường cũng không thấy được. Vân Liệt không nhịn được liền hôn y một cái, hận không thể nhập y vào trong xương tủy, hôn lấy hôn để, hôn đến một thân hỏa. Nhận ra được tiểu Vân Liệt rục rà rục rịch, Lý Cẩn vỗ hắn một cái, "Thu liễm chút, quên Triệu lang trung nói thế nào?"
Vân Liệt có chút buồn bực, ôm Cẩn ca nhi vào lòng, "Ngươi sờ chút."
Ngày thường lạnh lùng tựa như băng sơn, trời vừa tối lại biến thành người khác, hoặc là nhiệt tình như lửa, hoặc là hờn dỗi. Tuy rằng không có gì quá lên, nhưng tốc độ trở mặt thế này sắp đuổi kịp mình những khi nháo lên rồi. Lý Cẩn buồn cười không thôi, cố ý chơi xấu trêu chọc hắn.
Vân Liệt nhìn vào mắt y, mím mím môi, không nói tiếng nào đem mặt chôn vào cổ y, khí tức* nóng bỏng phả vào cổ Cẩn ca nhi, khiến cho người y cũng nóng lên.
*khí tức - 气息: hơi thở
Lý Cẩn vừa bực mình vừa buồn cười, liền sờ sờ cho hắn một chút, sờ một chốc tay tê không chịu nổi, thấy hắn vẫn còn chưa xong, ghét không chịu được. Lại tựa như tiểu cẩu mà hôn hắn một cái, "Ngươi tự làm đi." Y đặt chân lên đùi Vân Liệt, đưa tay ra mời, rồi ngáp một cái.
Thấy y thật sự buồn ngủ, Vân Liệt cắn y một cái. Biết Cẩn ca nhi thích sạch sẽ, hắn trước tiên xuống giường lấy một chậu nước rửa tay cho y.
Cơn buồn ngủ của Lý Cẩn bay đi một ít. Thấy hắn mọi thời khắc đều không quên chăm sóc cho mình, Lý Cẩn cảm động không chịu được, "Hay là, ta lại giúp ngươi một chút?"
Vân Liệt lắc đầu, lên giường, một lần nữa ôm y vào lòng. Biết rõ ôm y ngủ đối với hắn giống như một loại dằn vặt, nhưng hắn vẫn không muốn buông tay.
Lý Cẩn cũng không biết, sau khi y ngủ, Vân Liệt cơ hồ cả đêm không chợp mắt, liên tục nhìn chằm chằm vào bụng y, cuối cùng không nhịn được lại đưa tay mò mò, vẫn không nỡ rời tay.
*
Ngày hôm sau, sau khi rời giường, Lý Cẩn chính thức bị thất sủng. Tuy rằng tỷ tỷ đối với y vẫn rất rốt, nhưng loại tốt này lại kèm theo dấu ngoặc kép, cả ngày bên miệng nàng nhắc tới không phải cái đối với hài tử hữu ích, thì chính là cái kia đối với hài tử có lợi. Lý Cẩn nhìn canh cá trước mắt mà chỉ muốn giả chết. Sáng sớm y phải nhẫn nhịn dục vọng nôn mửa để uống một tô canh sườn, buổi tối lại đến một tô canh cá, những ngày tháng này quả thực không có cách nào vượt qua mà.
Lý Cẩn, "Tỷ, đệ có thể thương lượng không? Mỗi ngày một loại là được rồi."
Lý Cẩn cũng không phải không muốn uống, "Tỷ, đệ nói tỷ nghe, một người mỗi ngày dinh dưỡng có thể hấp thu là có hạn, cho dù đệ có uống hết toàn bộ, thì cũng chưa chắc dùng được bao nhiêu. Hiện tại hài tử mới hơn một tháng, căn bản là chưa phát dục, đệ có ăn bao nhiêu món, thì nó cơ hồ chưa hấp thu được. Nếu tỷ thật sự muốn bồi bổ cho nó, qua một thời gian nữa cũng không muộn mà."
Qua một thời gian sẽ không buồn nôn nữa, nói sao cũng tốt hơn, đây còn có chín tháng nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, không phải điên mất sao. Đáy lòng Lý Cẩn cực kỳ phát điên.
Có những sáng, uống vào y đã nôn toàn bộ ra ngoài, nhưng không dám nói với tỷ tỷ.
Lý Uyển có chút chần chờ.
Cẩn ca nhi tuy rằng thích ăn cá, nhưng đối với canh cá lại không thể nào yêu thích được, canh cá ngon đến mấy thì vào miệng y cũng cho là tanh. Cho là y không muốn uống, Lý Uyển buồn cười không thôi, "Uống chén này đi, chốc nữa không nấu canh cá cho đệ nữa."
Lý Cẩn thật sự không muốn uống, ngửi thấy mùi này lại có chút buồn nôn, nhưng sợ tỷ tỷ lo lắng, nên, "Được rồi, đệ uống."
Lý Cẩn nhắm chặt mắt, dự định một hơi uống hết, Vân Liệt lại đè tay y xuống, "Tỷ, y vừa mới ăn cơm xong, trong bụng phỏng chừng cũng không còn chỗ trống, chốc nữa ta theo dõi hắn uống."
Lý Uyển gật gật đầu, đối Vân Liệt hiển nhiên cực kỳ yên tâm, "Trước khi uống hâm nóng một chút cho hắn, để không bị nguội."
Thần ca nhi còn phải đi học đường, thấy thời gian không còn nhiều lắm, liền đi trước.
Chờ nàng trở về hậu viện, Vân Liệt liền múc canh cá cho Lý Minh một chén nhỏ, phần còn lại mình uống. Nói cho cùng, cũng là không muốn nhìn Cẩn ca nhi nôn lợi hại như vậy.
Y bây giờ chỉ một chút mùi tanh cũng không chịu nổi.
Lý Cẩn đến gần hôn lên hai má Vân Liệt, "Cũng là ngươi tốt nhất."
Lý Minh nhìn canh cá trong bát, vốn cảm thấy như vậy có chút không tốt, nếu bị cô cô phát hiện thì... Nhưng thấy cha khen Vân cha, nhóc liền vội vã bưng chén nhỏ lên.
Nhóc đã uống một chén rồi, có chút chống đỡ không nổi, uống được một nửa thì có chút không muốn uống nữa, lại chần chờ một chút, liền cắn răng uống vào. Canh cá này không biết là lấy cá gì nấu, dường như không có xương, thịt cá cũng không nhiều, bên trong chén nhỏ chỉ có một khối. Tốc độ ăn cơm của nhóc rất nhanh, giống như Vân cha, hai ba miếng liền uống vào. Tuy rằng ăn rất ngon, nhưng ăn nhiều sẽ không còn mỹ vị như vậy nữa. Tiểu tử cảm thấy chống đỡ không nổi nữa.
Uống xong, cha cũng không chú ý tới mình, còn đang đùa giỡn với Vân cha, bọn họ thật ngấy, thường xuyên không nhìn thấy người khác. Cảm thấy cha sẽ không trở lại bên mình, con ngươi tiểu tử tối lại.
Đang khó chịu, Lý Cẩn lại bế nhóc lên, "Ai u bảo bối, sao trong nháy mắt con cũng uống xong rồi, ăn no không?"
Lý Minh liền trở nên cao hứng, lắc lắc đầu nhỏ.
"Bụng nhỏ cũng phồng lên rồi, không no mới là lạ."
Lý Cẩn vội vàng xoa xoa cho nhóc. Bàn tay y đặc biệt ấm áp, được y xoa xoa, Lý Minh cảm thấy ấm vô cùng, vốn dĩ có chút căng bụng, nhưng cảm giác bây giờ tốt hơn rồi. Lý Minh dựa thân thể nho nhỏ vào ngực Lý Cẩn, trong lòng đắc ý, nhỏ giọng nói, "Bây giờ chịu không nổi."
Nói xong liền ợ một tiếng no nê.
Lý Cẩn buồn cười hôn nhóc một cái, "Vậy cũng không thể cố nhét nữa."
Sợ y mệt, Vân Liệt liền tiếp lấy Lý Minh. Tiểu tử nhiều ít vẫn còn có chút sợ hắn, tiểu thân thể liền có chút cứng ngắc, giật giật người, muốn tuột xuống. Vân Liệt vỗ cái mông của nhóc, tiểu tử nhất thời liền đàng hoàng.
Tuy rằng vỗ không mạnh, nhưng Lý Cẩn vẫn nhíu mày lại, lầm bầm hắn, "Con không muốn để cho ngươi ôm, ngươi tự tìm nguyên nhân từ trên người mình đi, vỗ nó thì có ích lợi gì?"
Rõ ràng không có đau, nhưng thấy cha đau lòng mình như vậy, Lý Minh liền bày ra bộ dáng bị đánh đau, hai mắt to mông lung một tầng sương mù. Lý Cẩn nhất thời đau lòng muốn chết, liền quở trách Vân Liệt mấy câu.
Ngày hôm qua còn cảm thấy nó ngoan, nhưng hôm nay nhìn bộ dáng làm bộ tranh sủng của nó, mặt Vân Liệt đen kịt lại.
*
Quãng thời gian sau đó, Lý Cẩn đều bị Lý Uyển nhìn chằm chằm một cách nghiêm ngặt. Vân Liệt tuy rằng không quá ép y chuyện ăn, nhưng cũng không chấp nhận y hoạt động chút nào, cả khom lưng tìm đồ vật cũng không cho. Mọi việc trong nhà, đốn củi rửa chén cho bò ăn gì đó hoàn toàn vào tay hắn, hận không thể giúp Cẩn ca nhi cả chuyện mặc quần áo.
Bị bọn họ đối xử như thế, Lý Cẩn cũng cảm thấy mình biến thành phế vật. Thấy Vân Liệt lại giúp mình mang giày, Lý Cẩn dở khóc dở cười, "Thật không sao mà, không cần khuếch đại như vậy, tiểu ca trong thôn còn ưỡn bụng lớn ra đồng làm việc đây. Người khác đều không sao, ta cũng không phải không có sức."
Sau khi Lý Cẩn tự mình mang vào, thì vỗ đầu Vân Liệt một cái, "Không cần quá lo lắng, mọi người như vậy, ta lại thấy căng thẳng nữa, không muốn sinh thì làm sao bây giờ?"
Chỉ biết nói sảng.
Lý Uyển đi tới, cho y hai quả trứng gà, khi đi ngang qua người Vân Liệt, thì không hề liếc mắt nhìn một cái, chỉ đối Cẩn ca nhi nói, "Cơm lập tức xong ngay, đệ đói bụng thì ăn trước hai quả trứng gà đi."
Bởi vì không yên lòng, nên thỉnh thoảng Lý Uyển đến tiền viện một chuyến. Có một ngày vừa lúc bắt gặp Vân Liệt thay Cẩn ca nhi uống canh xương, nhất thời còn gì mà không hiểu. Lý Uyển vừa tức vừa giận, liên tiếp hai ngày trên mặt không một nét cười, cũng không để ý tới Vân Liệt.
Vân Liệt sờ sờ chóp mũi.
Lý Cẩn bé ngoan nhận trứng gà, lén lút liếc nhìn thần sắc Lý Uyển, "Tỷ, tỷ tức giận thật sao? Đệ chỉ là có chút buồn nôn, nên lúc đó mới để hắn uống giúp, chờ đệ tốt lên rồi, khẳng định sẽ uống vào một giọt cũng không bỏ. Tỷ cũng đừng tức giận Vân Liệt, là đệ ép hắn uống, hắn dám không nghe sao? Tỷ muốn trách thì trách đệ đi, không tin tỷ hỏi Minh Minh đi."
Tiểu tử vô cùng nghe lời y, còn không phải là y nói gì thì chính là cái đó sao. Lý Uyển tức giận nguýt y một cái.
Nàng cũng không phải ép y uống hết mới được, nàng chỉ sợ Cẩn ca nhi tính tình tùy hứng, nên lúc này mới cố ý dọa bọn họ, "Sau này khi nào không muốn uống, phải nói với ta một chút, ít nhất để ta nắm tình hình. Hài tử cần không ít dinh dưỡng, nếu chúng ta không bù đắp, đến lúc nó sinh ra thì phải bồi bổ hơn."