(truyện chỉ được đăng duy nhất tại trang wattpad: yentieu520)
*
Vân Triệt nhìn chằm chằm quá trình tắm rửa, thay y phục khác cho Vân Tu Ninh. Quan tài được làm bằng gỗ lim thượng hạn, đã sớm chuẩn bị xong, đang đặt tại linh đường. Một khắc kia khi y vào quan tài, nước mắt Vân Triệt lại một lần nữa tràn mi.
Dòng dõi Vân gia đơn bạc, đồng lứa lớp nhỏ chỉ có Vân Triệt cùng Vân Liệt, những chi khác ngược lại có không ít người trẻ tuổi, cũng đã có vài người mặc đồ tang quỳ bên trong linh đường.
Vân lão gia tử run run môi, nhưng chung quy vẫn không nói gì.
Thân ảnh của hai người rất nhanh đã biến mất trong màn mưa. Khi lão gia tử quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Vân Triệt, ông thở dài, "Là Vân gia có lỗi với hắn, hắn đến đã là..."
"Con biết." Vân Triệt đưa tay đỡ lão gia tử, chỉ là bỗng dưng đáy lòng hắn đột nhiên khó chịu vô cùng, nhưng cũng không có ý tứ trách cứ Vân Liệt, "Gia gia, ngài trở về nhà nghỉ ngơi một lát đi."
Chỉ trong một đêm lão gia tử liền già đi không ít, cả người nhìn qua đều có vẻ tiều tụy cả tâm lẫn lực. Vân Triệt rất sợ ông sẽ chịu không nổi. Cha đi rồi, nhị thúc say như chết đi, gia gia lại như vậy, hắn thật sợ mình sẽ không chống đỡ được nữa.
Lão gia tử nhắm mắt lại, "Không sao cả."
Ngoài miệng nói là không sao, nhưng thần sắc ông lại có chút ủ rũ, không biết có phải là vì tuổi đã cao hay không, mà gần đây ông rất hay nhớ đến những chuyện đã qua.
Thời điểm Vân Tu Hàn vứt đứa trẻ đến Phổ Quang Tự, ông cùng Vân Tu Ninh đều nghe được tin ấy.
Buổi tối hôm ấy, mưa so với hôm nay lớn hơn rất nhiều, Tu Ninh ngay cả ô cũng không mang, liền đi thẳng đến tiền viện. Nhìn thấy Tu Hàn, y lập tức túm lấy cổ áo hắn, bảo hắn mang hài tử về, nói rằng không quản hắn cãi nhau với công chúa thế nào, cũng không thể đối xử như thế với một đứa trẻ.
Lúc đó Vân Tu Ninh chỉ cho rằng hắn cùng công chúa chỉ là giận dỗi rồi làm náo loạn lên. Ai cũng kiêu ngạo, trước đó, khi vừa đính hôn, hai người từng vì một chuyện nhỏ mà không nói lời nào, thế nên chuyện cáu kỉnh lên rồi ném con đi, không phải là không thể.
Tu Hàn không nghe lời khuyên bảo, chỉ có hai mắt đỏ đậm.
Lửa giận Tu Ninh cũng nổi lên, liền đánh cho hắn một quyền.
Trúng một quyền rồi, Tu Hàn vẫn mang dáng dấp hận không thể giết người. Từ nhỏ tính tình hắn đã dữ dằn, mà sau khi trải qua chiến trường thì càng mang một thân sát khí. Thấy Vân Tu Ninh vì đứa nhỏ đó mà lên tiếng, ánh mắt hắn lạnh lẽo đến đáng sợ, khoảnh khắc ấy lão gia tử thậm chí còn cho rằng hắn sẽ ra tay đánh trả.
Thân thể lão đại không tốt, lại mắc mưa, thì làm sao chống lại được quả đấm của hắn. Dù biết rõ hắn vô cùng kính trọng người đại ca này, chắc chắn sẽ không động thủ, nhưng lão gia vẫn kéo người ra. Tu Hàn lau máu bên khóe miệng, nửa ngày sau mới cười lên, tiếng cười mang theo lãnh ý khiến người ta sởn tóc gáy.
"Mang về? Ta sẽ không kiềm chế được mà giết nó, muốn để ta làm ra nghiệt đẫm máu, các ngươi cứ việc mang về."
*nghiệt - 孽: tai họa, tội ác
Nói xong, hắn liền bỏ đi, bóng lưng vô cùng quyết tuyệt*, khi gần đến cổng vòm, mới quay đầu nhìn về phía Vân lão gia tử cùng Vân Tu Ninh, "Chuyện của ta các ngươi tốt nhất đừng quản."
Một khắc ấy, trái tim lão gia tử kém chút đã ngưng đập, rất sợ hắn sẽ làm ra chuyện gì. Trong phủ công chúa xảy ra chuyện, lão gia tử cảm thấy hổ thẹn bất an, nhưng đã xảy ra chuyện như vậy rồi, nàng đã không muốn nói thì cũng đành thôi, dù cho Tu Hàn là trượng phu của nàng, Vân lão gia tử cũng không có cách nào lắm miệng.
Mặc dù dân phong triều Hạ đã cởi mở hơn, nhưng luật pháp đối với nữ tử lại hết sức hà khắc. Khi đã có phu có thê rồi, không quản lý do thất thân là thế nào, thì chỉ có chết mới có thể giảm bớt tội ác.
Chuyện đã bế tắc.
Và đây cũng là lí do, dù cho Vân Tu Hàn có hận nàng thế nào, thì cũng chỉ có thể để Vân Liệt họ Vân.
Lần thứ hai Vân Tu Ninh tìm đến vì chuyện đứa nhỏ, lão gia tử căn bản không gặp y. Ông không dám lấy tính mạng Vân Liệt đánh cược, cũng không có cách nào nói ra chân tướng, càng không muốn cái nhà này trở nên nát vụn.
Ông tự cho đây là lựa chọn tốt nhất, song khi ngoảnh đầu nhìn lại, hai mươi năm nay, không có một ai được hạnh phúc. May mắn vì Vân Liệt đã có Cẩn ca nhi, mà nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Thịnh Thịnh cùng Huyên tỷ, đáy lòng lão gia tử cũng coi như thêm được chút an ủi.
*
Lên xe ngựa, Cẩn ca nhi mới có chút do dự, "Chung ta đi sớm như vậy, có phải có vẻ không tốt không?"
Vân Liệt lại lấy một tờ giấy ra. Vừa rồi khi một con diều hâu bay đến trước mặt Vân Liệt, Cẩn ca nhi còn ngẩn người, cảm thấy kỳ quái sao lại có người truyền tin cho hắn trong lúc trời mưa thế này. Xem xong nội dung trong thư, tim Cẩn ca nhi bỗng dâng lên, "Sao lại đột nhiên sốt?"
Buổi sáng khi họ xuất phát, Thịnh Thịnh vẫn vô cùng có tinh thần. Sức đề kháng tiểu tử rất tốt, lớn đến như vậy mà chỉ cảm mạo qua một lần, lúc ấy chỉ là chảy nước mũi, không quá hai ngày đã khỏe rồi. Mà đây là lần đầu tiên nhóc bị sốt, Lý Cẩn nhất thời ném chuyện Vân phủ ra sau đầu, lo lắng cho Thịnh Thịnh không thôi.
Khi đi mất hơn một canh giờ, khi về bất quá chỉ hơn nửa canh giờ.
Thấy họ nhanh như vậy đã trở về, Lý Uyển ngẩn người.
Cẩn ca nhi, "Thịnh Thịnh thế nào rồi?"
Lý Uyển trả lời, "Còn đang sốt, vừa mới thỉnh lang trung, lang trung bảo rót nước nóng, dùng khăn ướt lau người cho thằng bé, nếu như nhiệt độ có thể thể hạ xuống, thì sẽ không cần uống thuốc."
Triều Hạ có không ít lang trung có bản lĩnh, ở hiện đại cũng có cách hạ nhiệt vật lý như thế này, nên Cẩn ca nhi cũng an tâm, chỉ gật đầu, bước nhanh tới. Trên trán tiểu tử có đặt một mảnh khăn ướt, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, đang uể oải nằm trên giường, nhìn thấy cha trở về, liền đưa tay nhỏ ra, muốn Cẩn ca nhi ôm một cái.
Trên người Cẩn ca nhi còn ướt, y phục vẫn chưa thay, đương nhiên không thể ôm nhóc được. Y đau lòng bóp bóp tay tiểu tử, dỗ dành, "Thịnh Thịnh ngoan, đợi lát nữa cha ôm nha."
Sờ sờ thân thể, nhiệt độ trên người tiểu tử vẫn còn cao.
Họ vốn tưởng rằng do trời mưa, không cẩn thận nên nhiễm phong hàn, nhưng ai ngờ đâu ngày hôm sau, da nhóc lại nổi lên những nốt đỏ. Cẩn ca nhi ở hiện đại lúc bảy tuổi có mặc bệnh thủy đậu, vẫn còn chút ký ức, nên khi vừa nhìn thấy những nốt ban đỏ này, trong lòng liền nổi lên suy đoán.
Vân Liệt liền mời lang trung vào, sau khi chẩn đoán, quả nhiên là bệnh thủy đậu.
Bệnh thủy đậu có khả năng truyền nhiễm, Lý Uyển liền ôm Huyên tỷ đến phòng mình.
Ngày kế đó nốt ban đỏ liền trở nên lớn hơn, đặc biệt nổi bật trên làn da trắng mịn của tiểu tử. Thịnh Thịnh ngứa dữ dội, cả lúc ngủ cũng không yên ổn, ban ngày cũng ủ rà ủ rũ, tiểu tử không còn cười nữa, tiểu viện cũng trở nên vô cùng ngột ngạt. Nghiên tỷ sốt ruột đi vòng quanh, bé chưa từng mắc bệnh thủy đậy, nương cùng cữu cữu ngăn không cho bé thăm đệ đệ, khi nghe được tiếng khóc vô cùng đáng thương của đệ đệ, nước mắt tiểu nha đầu cũng chảy ra theo.
Bé nằm nhoài trên cửa sổ nhìn, khi nhìn thấy trên người đệ đệ thật nhiều nốt đỏ, bé bị dọa đến che miệng lại. Dù Lý Uyển đã nói cho bé biết, qua mấy ngày nữa đệ đệ khỏe lại rồi, nhưng bé vẫn lo lắng không thôi. M không chỉ bé lo lắng, cả Lý Minh cùng Thần ca nhi cũng trầm mặc vô cùng, luôn cảm thấy thà không đến Kinh Thành, khi còn ở nhà rõ ràng rất êm đẹp. Thời khắc này cả ba đứa trẻ đều có chút nhớ nhà.
Sợ Thịnh Thịnh đưa tay gãi, Cẩn ca nhi cùng Vân Liệt vẫn luôn trông coi bên cạnh nhóc, liên tiếp mấy ngày họ đều không nghỉ ngơi tốt. Điều kiện chữa bệnh ở cổ đại làm sao cũng không sánh được với hiện đại, có không ít hài tử vì những nốt thủy đậu trên mặt mà chết yểu, cho nên tim Cẩn ca nhi vẫn luôn căng thẳng, e sợ sẽ chuyển thành viêm phổi.
Bởi vì lo lắng cho Thịnh Thịnh, mà ngày Vân Tu Ninh được chôn cất, cả hai người đều không tới. Nốt thủy đậu trên người Thịnh Thịnh luôn mọc thêm, Cẩn ca nhi trước đây cũng bệnh như thế, nhưng lúc này bệnh thủy đậu lại chạy tới trên người Thịnh Thịnh, thì trong lòng lại khó chịu không thôi. Thấy tỷ tỷ cũng đồng dạng đau lòng, Lý Cẩn mới cười an ủi vài câu.
"Đừng lo lắng, Thịnh Thịnh có đứa trẻ có phúc khí, thân thể cũng tốt, qua mấy ngày nữa sẽ khỏe lại thôi, bây giờ còn nhỏ, chưa có ký ức, cũng sẽ không quá chịu đựng đau khổ."
Cứ như thế hơn mười ngày, Thịnh Thịnh mới hoàn toàn bình phục.
Nghiên tỷ rốt cục đã có thể tới thăm đệ đệ, liền ôm lấy Thịnh Thịnh không nỡ buông tay. Thấy Lý Minh vẫn luôn tha thiết mong chờ ở cạnh bên, Lý Uyển xoa xoa đầu Nghiên tỷ, "Được rồi, ôm một chút là được rồi."
Thịnh Thịnh rốt cục đã có thể nhìn thấy tỷ tỷ, nên cười đến sung sướng, bắt lấy tay bé. Nghiên tỷ trừng mắt nhìn, "Không phải con không nỡ buông tay, nương xem, đệ đệ cũng rất nhớ con. Con là tỷ tỷ duy nhất, đệ đệ chắc chắn rất thương con nha."
Một câu nói mà đắc tội tới mấy người.
Lý Minh có lúc còn muốn đánh bé một cái.
Tiểu nha đầu đùa giỡn với Thịnh Thịnh một hồi, mới có lòng từ bi mà nhường lại vị trí, "Được rồi được rồi, cười cũng đủ rồi, đệ đệ gầy đi nhiều quá."
Không chỉ có Thịnh Thịnh gầy, mà mấy ngày nay Cẩn ca nhi cũng gầy đi trông thấy, cằm nhọn hẳn đi. Thời gian trước đó, khi tối đến thì y cùng Vân Liệt thay phiên trông coi, mà đến phiên y nghỉ ngơi, thì hầu như cũng ngủ không an ổn, có lúc Vân Liệt sẽ cố ý không gọi y dậy, muốn để y ngủ nhiều hơn, nhưng cố tình y lại ngủ không bao lâu đã tỉnh.
Hiện giờ tiểu gia hỏa rốt cục cũng khỏe, Vân Liệt cũng cùng thở ra một hơi. Hắn sợ nếu thêm mấy ngày như thế nữa, Cẩn ca nhi cũng sẽ ngã xuống. Tối đến, rốt cục hai người cũng được ngủ một giấc ngon lành.
Mấy ngày nay, khí trời cũng không quá tốt, lâu lâu lại có mưa, mà qua ngày hôm sau rốt cục cũng trời quang mây tạnh. Biết được Thịnh Thịnh bị bệnh thủy đậu, lão gia tử còn phái người đến xem xem.
Ông lại sai người mang đến một đống đồ vật, Vân Liệt bảo Tần bá nhận tất cả.
Thân thể Vân Tu Ninh vốn luôn không khỏe, nên đối với việc ông ra đi, cũng không gây nên quá nhiều tiếng vang trong Kinh Thành. Đa phần mọi người sẽ tiếc nuối một chút, nói lời đáng tiếc, song sau đó mỗi ngày vẫn trôi qua như thường lệ.
Vân lão gia tử lần này bệnh không nhẹ, thậm chí còn viết một phong thư, đề ra chuyện từ quan quy ẩn. Hoàng thượng hạ chỉ, bảo ông hãy dưỡng thân thể thật tốt, chuyện ấy để sau hãy nói.
Chớp mắt lại qua mấy ngày nữa.
Thịnh Thịnh bỗng chốc đã học được cách bước đi, loạng chòa loạng choạng. Cẩn ca nhi luôn cảm thấy chỉ một khắc nữa thôi nhóc sẽ té xuống, còn tiểu tử thì vui vẻ không thôi, tay chân múa máy, lúc trông coi trẻ nhỏ, cái không thể thiếu chính là tiếng cười cười nói nói.
Bầu không khí trong nhà rốt cục cũng sống động lên chút.
Ngày hôm đó, cả nhà Cẩn ca nhi đến Phổ Quang tự, dự định hai hôm nữa sẽ trở về Trúc Khê thôn.
Mười mấy năm trôi qua, Phổ Quang Tự cũng không có biến hóa quá lớn, vẫn là dáng vẻ sừng sững giữa sườn núi. Bước lên một ngàn bậc thang, họ mới đến được chính điện. Lúc này khí trời đang mát mẻ, mặc dù thế trên trán tất cả mọi người đều hiện lên một tầng mồ hôi, ba đứa nhỏ càng mệt muốn chết luôn.
Nghiên tỷ ngồi phịch xuống bậc thang không bò dậy nổi.
Cẩn ca nhi buồn cười nhéo nhéo chóp mũi bé, "Cửu nói ôm con một lát, con còn khoe mình là anh hùng, bây giờ biết mệt rồi sao?"
Để chăm sóc tỷ tỷ cùng mấy đứa nhỏ, trong lúc đi họ có nghỉ ngơi hai lần. Nhưng dù như thế, bọn nhỏ vẫn mệt mỏi không nhẹ, Thần ca nhi cùng Lý Minh thì ổn hơn chút, hai năm qua, chúng vẫn theo Vân Liệt tập võ, thể chất khá hơn nhiều.
Thấy nương đang nhìn mình, Nghiên tỷ liền phủi mông vội vã đứng lên, sợ dáng vẻ không văn nhã của mình như thế bị nương nhìn thấy.
"Cữu cữu còn coi con là trẻ bốn tuổi sao, ai mà lớn như vậy rồi còn để người ta bế chứ, thật vất vả mới đến chùa một lần, đương nhiên phải tự mình bò lên mới có ý nghĩa. Con còn muốn ước nguyện mà, chút thành tâm này cũng không có, Phật tổ sao mà thực hiện nguyện vọng của con chứ."
Tuổi càng lớn, tiểu nha đầu càng có chính kiến riêng của mình.
Chính điện vô cùng đồ sộ, chưa đến gần, đã khiến người ta sinh ra tâm thành kính. Thịnh Thịnh gọi đa, muốn đi xuống, Vân Liệt liền để nhóc xuống.
Vừa tiến vào thì có tiểu tăng đi tới, có nhận thức Vân Liệt. Thấy hắn trở về, bỗng như thấy quỷ mà bỏ chạy, vừa chạy đến, chưa kịp đẩy cửa vào đã nghe tiếng người, "Sư phụ, Vân Liệt, Vân Liệt trở về rồi!"
Phổ Thanh đang giảng Phật pháp. Những người trong phòng giống như là sư huynh đệ của nhau, nhìn thấy Như Hải thay đổi sắc mặt thì đều có chút kinh ngạc! Có người không biết Vân Liệt, nhưng cũng có người biết hắn. Hắn sờ sờ tại Phổ Quang Tự mười bốn năm, như là sự tồn tại của một ác sát.
Như Chân cùng Vân Liệt trước giờ không hợp nhau, bị hắn đánh khóc nhiều lần, nghe vậy thì ngây cả người, đột nhiên đứng lên, "Hắn trở về làm gì?!"
Người hơn hai mươi tuổi, lại như một người chưa chín chắn, Phổ Thanh thở dài, nhìn Như Hải – một người tự dưng xông tới, "Ngày thường ta dạy con như thế nào?"
Như Hải thấp thỏm bất an quỳ xuống, ngoan ngoãn nhận sai.