Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 26: Ôm eo người ta!



Chuyển ngữ: Yên Vân

Biên tập: Nguyn

*

Lý Cẩn cong cong môi, "Đương nhiên thích, trong toàn bộ món dê nướng thì ta thích nhất thịt đùi, tay nghề ngươi tốt như vậy, mỗi ngày cho ta ăn thịt nha."

"Mỗi ngày nướng thì không thành vấn đề, nhưng thịt dê tính nhiệt, thường xuyên ăn dễ bị nóng trong người,."

Bằng hữu này, trình độ đến đó rồi sao!

Đôi mắt Lý Cẩn đột nhiên sáng ngời.

Thấy Vân Liệt không phải sợ phiền phức, Lý Cẩn nháy mắt một cái, cười cực kỳ giảo hoạt, "Mỗi ngày nướng cho ta thì không cần, thịt dê quả thật ăn nhiều thì không tốt, không thì một tuần hai lần đi. Một lần cũng được."

Nghe đến một tuần hai lần, Vân Liệt hơi sững sờ.

Lý Cẩn vội vã giải thích một câu, cười hì hì nói, "Chính là sáu, bảy ngày một lần. Là ngươi nói không thành vấn đề, muốn đổi ý cũng đã chậm, ta ỷ lại vào ngươi đó."

Vân Liệt buồn cười lắc đầu một cái, "Ngươi muốn sao đây?"

Lý Cẩn cười cười, đôi mắt của y cực kỳ xinh đẹp, cười rộ lên cong cong như trăng non, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

"Không nướng thì cứ ở nhà ngươi không đi." Khóe miệng cười càng nghịch ngợm, "Bất quá ta tin tưởng Vân Liệt huynh là người có chữ tín, khẳng định sẽ không nhất thời đổi ý, vậy thì ta cứ bình chân như vại mà chờ ăn thịt nướng."

Vân Liệt không nhịn được cười lắc đầu một cái.

Trong đầu của hắn không bị khống chế chợt lóe lên từng hình ảnh.

Cẩn ca nhi nho nhỏ thừa dịp mọi người nghỉ trưa mà trốn ra ngoài, trong tay nhóc còn ôm một bảo kiếm gỗ.

Bước chân ngắn ngủn của tiểu tử đến trước mặt hắn, nhét kiếm gỗ vào trong tay Vân Liệt, đôi mặt to đột nhiên vụt sáng, miệng liên tục nói, "Ca ca, cái này cho ca, Cẩn ca nhi thích ca ca nhất."

Tuổi tác nhóc còn nhỏ, nhưng thanh âm cũng không lanh lảnh, mà ngọt ngào dễ nghe, tay nâng cao thanh bảo kiếm.

Mấy ngày nay, Vân Liệt đã quen việc tiểu tử thỉnh thoảng cho hắn một món đồ vật nhỏ, nên cũng không để trong lòng, nặn nặn hai má tiểu tử, liền cất bảo kiếm đi.

Trên kệ giá sách của hắn để không ít thứ, có thư tịch, bảo kiếm, nghiên mực, có cái sư phụ đưa, cũng có cái người nhà đưa, toàn bộ hắn đều nhét trên giá sách, không thèm nhìn. Chỉ có những món Cẩn ca nhi đưa mới được hắn cẩn thận từng li từng tí cất vào chiếc hộp bên gối, kiếm gỗ đào vì có chút dài nên được hắn đặt dưới gối.

Cất xong hắn mới đi ra ngoài.

Thấy hắn nhận lễ vật lại không có bất cứ biểu thị gì, đôi mắt to của Cẩn ca nhi chuyển động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy oan ức, nhịn rồi lại nhịn, liền chu cái miệng nhỏ hồng hồng, lầm bầm một câu, "Ca ca thật ngốc."

Vân Liệt bất quá cũng chỉ khoảng tám tuổi, so với nhóc lớn hơn năm tuổi, thấy Cẩn ca nhi rõ ràng đang giận dỗi hắn, lông mày Vân Liệt nhướn lên, "Ai ngốc?"

"Ca ca ngốc! Thiên hạ đệ nhất ngốc!"

Cẩn ca nhi làm mặt quỷ, chân đá một cái, bị Vân Liệt bắt lại, cào cào gãi gãi một chút nhóc mới cười xin tha. Náo loạn một lát, mới phát hiện tiểu tử tha thiết chờ mong nhìn dao găm trên giá sách của hắn, Vân Liệt mới ý thức tới cái gì.

"Muốn?"

Cẩn ca nhi gật đầu, đôi mắt đột nhiên sáng lên, "Có thể không?"

"Không thể." Vân Liệt dứt khoát từ chối thẳng.

Khuôn mặt nhỏ Cẩn ca nhi nhất thời xụ xuống, "Ca ca, cho ta sờ sờ cũng được mà, ta đã đem kiếm gỗ yêu thích cho ca ca rồi."

Rõ ràng nhóc thích nhất là hổ con.

Vân Liệt mới không bị lừa.

Mỗi ngày hắn đều có nhiệm vụ phải làm, gần đây bởi vì bồi Cẩn ca nhi nên đã lãng phí không ít thời gian, thấy tiểu tử vẫn luôn quấn lấy hắn đòi dao găm, Vân Liệt giả vờ không nghe thấy, cầm lấy bút lông bắt đầu luyện tập.

Cẩn ca nhi trước mặt hắn di chuyển một vòng rồi lại một vòng, thấy làm nũng không có tác dụng liền bắt đầu chơi xấu, nhóc ỷ vào mình nhỏ tuổi, liền trực tiếp chiếm đoạt giường của Vân Liệt, mắt to vụt sáng, cực kỳ đáng yêu, "Ca ca quỷ hẹp hòi, không cho ta chơi ta liền ở đây không đi, buổi tối không cho ca ca giường ngủ luôn."

Vân Liệt chỉ cảm thấy buồn cười không thôi.

Tiểu tử nằm nằm một hồi liền ngủ mất.

Mãi đến lúc bảo mẫu tìm đến mới ôm nhóc đi.

Thanh dao găm kia đương nhiên Vân Liệt không cho nhóc, không phải không nỡ cho nhóc chơi, mà là sợ tổn thương nhóc.

Không nghĩ tới lớn rồi y còn chơi chiêu xấu ăn vạ người khác không đi, Vân Liệt chỉ cảm thấy buồn cười không thôi. Hắn vẫn luôn chỉ có một mình, cô tịch quen rồi, ước gì lại được y ỷ lại vào.

*

Cân nhắc đến dù sao Cẩn ca nhi cũng là tiểu ca, buổi tối bị người khác nhìn thấy hai người đi chung với nhau dù sao cũng không tốt, Vân Liệt liền chọn một con đường nhỏ tĩnh lặng.

Con đường nhỏ này còn gần hơn một chút.

Hai người rất nhanh liền đi tới nhà Vân Liệt, hắn thắp ngọn đèn, phòng bếp nhất thời sáng lên, Cẩn ca nhi liếc mắt một cái liền nhìn thấy con dê nằm trên đất.

Con dê này là Vân Liệt ngày hôm qua lên núi mới bắt được, vẫn còn nguyên chưa kịp xử lý, ngày hôm nay có thể tiếp tục nướng chân dê. Không thể không nói, việc Vân Liệt sở dĩ lại bắt dê là có chút liên quan với việc Cẩn ca nhi thích ăn.

Thời gian trước khi Lý Cẩn khôi phục ý thức, Vân Liệt đã mang qua cho y không ít đồ ăn, đương nhiên đã thăm dò được yêu thích của y, mỗi lần được ăn thịt dê nướng, biểu tình trên mặt Cẩn ca nhi đều đặc biệt thỏa mãn.

Trải qua thời gian ở chung khi còn bé, Vân Liệt đã sớm xem Cẩn ca nhi là đệ đệ ruột thịt của mình. Thấy y té bể đầu, hắn còn lén lút mời lang trung cho y.

Bây giờ Cẩn ca nhi tỉnh lại, có thể nói ngoài Lý Uyển ra thì Vân Liệt chính là người kích động nhất. Nghĩ đến có người làm mai cho y, tâm tình Vân Liệt cực kỳ phức tạp.

Lý Cẩn hoàn toàn không biết tâm tình của hắn, "Ta giúp ngươi xử lý."

"Không việc gì, ngươi đi vào nhà nghỉ một lát đi."

Năng lực tay chân của Vân Liệt rất mạnh, việc xử lý thịt dê đối với hắn dễ như ăn cháo.

"Cùng nhau sẽ nhanh hơn."

Hai người cùng nhau làm quả thật nhanh hơn không ít.

Vừa ngẩng đầu liền có thể thấy thân ảnh bận rộn của y, Vân Liệt không nhịn được cong môi dưới, khối thịt đầu tiên chín cũng không phát hiện. Vẫn là Lý Cẩn ngửi thấy mùi đầu tiên, "Lửa lớn quá."

Vân Liệt lúng túng sờ sờ chóp mũi.

Khối thứ hai hắn đặc biệt chú ý hơn, mới coi như không có gì bất thường xảy ra.

Dù không đói bụng, nhưng nhìn thấy Cẩn ca nhi ăn vui vẻ, Vân Liệt cũng cùng ăn một chút. Chờ đến lúc Lý Cẩn ăn đến hài lòng, thì đã là nửa canh giờ sau.

Y ngồi trên băng ghế nhỏ, căn bản không có ý định vận động.

Vân Liệt dập tắt lửa, đưa tay kéo Cẩn ca nhi, "Đứng lên đi."

"Chờ một chút." Phát hiện dưới cằm của hắn hiện lên vết dầu bóng loáng, Lý Cẩn hơi chớp mắt, cong môi dưới, "Ngươi cũng có lúc không cẩn thận nha."

Y trực tiếp đưa tay lau cho hắn một chút.

Kết quả không biến mất, trái lại còn dơ hơn.

Lý Cẩn liếc mắt nhìn tay bẩn của mình, nhìn cằm hắn mang vết đen đen, thế là cười một cách tự nhiên, không nhịn được lại lau một chút.

Trái tim Vân Liệt nhảy cực nhanh, đặc biệt là khi Cẩn ca nhi dùng tay phải sờ hắn một chút lại một chút.

Cả người hắn đều cứng lại rồi.

Mãi đến tận khi nghe thấy tiếng cười thì mới hơi lấy lại tinh thần.

Lý Cẩn nắm tay hắn dùng sức đứng dậy, Vân Liệt không phòng bị, liền nghiêng về phía trước một chút, trực tiếp ập xuống. Cũng may hắn phản ứng cực nhanh, lại tập võ từ nhỏ, nên hắn liền ôm eo Cẩn ca nhi, đạp một bước, mang theo y bật người lên mới đứng thẳng được.

Cả người Lý Cẩn nhào về phía lồng ngực hắn, mũi đột nhiên đập vào ngực hắn, đau quá đau, nước mắt Lý Cẩn sắp chảy xuống rồi.

Vân Liệt cụp mắt nhìn Cẩn ca nhi liếc mắt một cái, thấy hai người gần nhau như thế, chỉ cảm thấy tim tê tê, tay hắn hạ xuống bên mình, nhấp môi dưới, nhẹ giọng nói, "Đụng trúng chỗ nào rồi?"

Lý Cẩn nắm mũi nhẹ nhàng xoa xoa, qua một trận vừa rồi mới cảm giác được, "Không sao."

Người này nha quả nhiên không thể làm trò ý đồ xấu được, không phải người xui xẻo lại chính là mình sao. Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi.

Tim Vân Liệt đập có chút nhanh, ầm ầm ầm cơ hồ muốn vỡ màng tai.

Xúc cảm mềm mại trong lồng ngực khiến người ta có chút thất thần khó hiểu. Hắn chăm chú nhìn Cẩn ca nhi, ánh mắt thâm thúy không thôi.

Lý Cẩn xoa xoa mũi, lui ra từ trong lồng ngực hắn, "Ngươi tự mình rửa mặt đi, ta đi trước, không còn sớm nữa."

Vân Liệt chỉ cảm thấy trong lồng ngực trống rỗng, ý nghĩ muốn một lần nữa bắt lấy Cẩn ca nhi không ngừng dâng lên, con ngươi hắn càng ngày càng sâu thẳm, dùng hết sức lực tự kiềm chế bản thân mình lại.

"Ta tiễn ngươi."

Lý Cẩn vung tay, không chút nào để ý, nói, "Cũng chỉ có vài bước, đưa làm gì. Ngươi nghỉ sớm chút đi, cũng mệt mỏi cả ngày rồi."

Vân Liệt nhìn bóng lưng y, ánh mắt càng sâu thẳm.

*

Lúc Lý Cẩn về đến nhà, đèn đuốc trong nhà sáng choang, hai đứa nhóc vây quanh con bò, nhìn tới nhìn lui một cách hiếm lạ, Nghiên tỷ còn nhảy tới nhảy lui.

"Rốt cục đã về? Đưa xe bò thôi tại sao lâu như thế?"

Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, khó giải thích cảm thấy có chút chột dạ

Cả buổi tối đi cùng Vân Liệt ăn thịt, nếu bị tỷ tỷ phát hiện không biết sẽ nghĩ như thế nào, cho nên Lý Cẩn liền giấu đi.

Y cười hì hì nói, "Bồi Lý đại gia nói chuyện nhiều hơn một chút."

"Lần này đi lên trấn thuận lợi chứ?"

"Rất thuận lợi." Sợ tỷ tỷ lo lắng, nên Lý Cẩn không đề cập tới việc mứt trái cây gặp chuyện, chỉ lấy ngân phiếu trong ngực ra.

Nhìn thấy trị số ngân phiếu, Lý Uyển cảm thấy tựa như nằm mơ, cả người đều choáng váng, "Đệ để tỷ từ từ."

Lý Cẩn buồn cười không thôi, trực tiếp nhét ngân phiếu vào tay nàng, "Tỷ, tỷ cất đi, muốn từ từ kiểu gì cũng được."

Lý Uyển hơi sững sờ, đáy lòng nhất thời trăm mối ngổn ngang, đôi mắt to nhìn chằm chằm ngân phiếu bỗng nhiên nổi lên ánh nước, nàng quay đầu đi, vẫn kín đáo đưa ngân phiếu lại cho Cẩn ca nhi, nhẹ giọng nói, "Vẫn là để ngươi giữ thích hợp hơn, bán mứt trái cây thì chung quy cũng phải thỉnh thoảng ra ngoài, chuyện cần tiêu tiền sẽ càng ngày càng nhiều hơn."

Lý Cẩn lấy bạc vụn trong ngực ra, "Đệ đã để lại chút, tỷ tỷ cất đi, đệ tiêu hết lại xin tỷ, đệ cầm cái gì thì ném đi lúc nào cũng không biết."

Lý Uyển nói không lại y, không thể làm gì khác hơn là giữ ngân phiếu thay y.

Lại nói thêm một chút, rồi từng người liền đi nghỉ ngơi.

Buổi tối, Lý Cẩn nằm mơ đều là lúc ăn chân dê nướng, lại nướng khét một cái, hôm sau tỉnh lại đã sớm quên nằm mơ thấy gì.

Trong nhà không có gia cụ, thật vất vả mới có bạc, nên sau khi ăn sáng, Lý Cẩn dự định sang nhà Vương thợ mộc ở thôn kế bên đánh chút gia cụ.

Nghiên tỷ như cái đuôi nhỏ không cắt được, vẫn luôn đi theo phía sau y, mãi gọi cữu cữu cữu cữu, "Chúng ta ngồi xe bò có được không?"

Lý Cẩn buồn cười không thôi, "Cữu cũng đâu nói muốn mang ngươi theo."

Đáy mắt tiểu nha đầu tràn đầy thất vọng, a một tiếng, rồi bĩu môi.

Lý Cẩn vỗ vỗ đầu nhỏ của bé, "Hài tử ngoan ở nhà luyện chữ, cữu lập tức trở về."

Vào lúc này Lý Cẩn cũng không biết, trải qua một buổi tối yên bình, chuyện bà mai bị cự tuyệt đã truyền khắp thôn Trúc Khê. Y vừa ra khỏi nhà không đến vài bước, liền gặp người đến gây sự.

Hết chương 26 – 29/8/2018

Đã beta – 08/04/2020

_________

Yên: Nếu mọi người đọc thấy lỗi thì chỉ ra giúp mình với nha. ^.^

Chúc mọi người ngủ ngon!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.