Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 37: Ai đố kị ai?!



Cho là thiếu gia nhà nó đến, A Phúc đột nhiên đứng lên. Khi phát hiện là cha nó, khóe miệng tiểu A Phúc kéo lên, lầm bầm một câu, "Cha sao lại cũng học đánh người như vậy chứ. Không sợ vỗ đau bàn tay già của cha sao."

Bàn tay già?

Trương chưởng quỹ giận lên vỗ nó một cái.

"Có già cũng là cha ngươi."

A Phúc vẻ mặt đau khổ né đi, đột nhiên mắt sáng lên. Đôi mắt sắc liếc thấy Lý Cẩn, A Phúc phất phất tay, "Lý công tử! Ta ở đây!"

Thanh âm nó trong trẻo dễ nghe, rõ ràng là một tiểu hán tứ, nhưng so với tiểu ca còn muốn mềm mại đáng yêu hơn, mắt to vụt sáng cực kỳ khả ái.

Nó né tránh bàn tay già của cha nó, lập tức chạy về phía Lý Cẩn, cả tiếng nói cũng lộ ra sự vui vẻ tràn trề, "Công tử, thiếu gia nhà ta bảo ta ra đây đón ngài, thiếu gia ở trong phủ chờ ngài đó, đã mời gánh hát đến rồi, đợi lát nữa chúng ta có thể cùng nhau xem diễn."

Mắt to nó đột ngột vụt sáng, rất long lanh, so với Nghiên tỷ chỉ có hơn chứ không ít, "Công tử có biết thỉnh đoàn gánh hát nào không?"

Không chờ Lý Cẩn trả lời, nó liền nói vang đội, "Là đoàn hát Đào Viên, đây chính là gánh hát hay nhất trên trấn, ngươi biết không? Bầu gánh hát này tên gọi là Trác Văn Thanh, nghe đâu tính tình hắn cao ngạo cực kì, hơn nữa ngày thường hắn chỉ hát ở Đào Viên, rất ít khi đến nhà, vẫn là thiếu gia nhà chúng ta lợi hại, mời lần đầu thôi đã mời được bọn họ tới đây."

Lợi hại nhất cố gia phải thuộc về Cố lão thái gia, dù là ai cũng phải cấp ông mấy phần mặt mũi.

Lý Cẩn cong môi, "Thiếu gia nhà các ngươi đương nhiên là người lợi hại nhất trong lòng ngươi rồi."

Tiểu A Phúc đứng thẳng tắp thân thể nhỏ bé, kiêu ngạo bất quá ba giây thôi đã có chút nhụt chí, "Nhưng mà quá thích bắt nạt người! Chúng ta đi nhanh đi, thiếu gia có lẽ đang sốt ruột chờ."

Tiểu A Phúc đưa Lý Cẩn tới Cố phủ.

Diện tích Cố phủ rất lớn, tổng cộng có sáu viện, Cố Tử Ngọc ở tại phía đông Trúc Uyển. Dọc theo đường đi có các đình đài lầu các, giả sơn lưu thủy, không thứ gì không tinh xảo, Lý Cẩn cảm thấy mình không thể nào làm được thế, càng cảm thấy Cố gia thật biết hưởng thụ.

A Phúc quen lối quen nẻo dẫn Lý Cẩn đi vào trong, vừa đi vừa giới thiệu, "Bên kia là từ đường, thiếu gia của chúng ta khi còn bé đặc bệt xui xẻo, thường xuyên bị nhốt trong từ đường đóng cửa suy ngẫm lỗi lầm, những đêm tối gió lạnh thổi qua, nến không chú ý liền bị thổi tắt, tối om, bên trong rất kinh khủng."

"Ngươi cũng vào rồi?"

Tiểu A Phúc thẳng lưng, cực kiêu ngạo, "Ta là thiếp thân sai vặt của thiếu gia, nào có đạo lý thiếu gia bị phạt mà ta lại trốn tránh? Mỗi lần bị ta đều bồi thiếu gia cùng nhau gánh chịu cực khổ."

Cố Tử Ngọc nếu có ở đây nhất định sẽ khinh bỉ nó.

Mỗi lần như thế, chưa qua thời gia một chén trà nó đã ngủ như chết rồi, còn không thấy ngại mà nói là bồi cùng?

Vừa vào viện tử*, chính giữa có một con đường đá màu xanh đi thẳng vào phòng lớn. Trong viện đang rất náo nhiệt, sân khấu diễn tuồng đã chuẩn bị xong, có mấy người đang trang điểm ở phía sau đài. Một người trong số đó vóc người thon dài, mặt như ngọc, đứng ở giữa nhóm người ấy như hạc trong bầy gà.

Tiểu A Phúc lặng lẽ kéo kéo ống ta áo Lý Cẩn, nhỏ giọng nói, "Người này chính là bầu gánh, Trác Văn Thanh, giọng vô cùng tuyệt vời, nghe đâu có thật nhiều người vì y mà vung tiền như rác, đặc biệt nhiều. Nếu như ta có thể lợi hại như y, chắc chắn sẽ không bị thiếu gia bắt nạt nữa."

Lý Cẩn không nhịn được cười, thực sự là những câu nói của nó không rời khỏi được thiếu gia nhà nó mà. Bất quá nói thật thì, người không lớn nhưng tính bát quái* quả thật không nhỏ.

"Không phải nói thiếu gia nhà ngươi chờ đã lâu sao?"

Tiểu A Phúc vẫn cứ tò mò nhìn chằm chằm bầu gánh hát, "Ở đây thêm một chút cũng không sao, công tử, mau nhìn! Y đang nhìn ngươi kìa, oa, y thật là đẹp, so với thiếu gia nhà ra còn dễ nhìn hơn."

Lý Cẩn theo bản năng mà ngẩng đầu lên, mới vừa rồi đúng là nam tử kia dõi theo y. Mặc dù người này xác thực rất dễ nhìn, nhưng Lý Cẩn chú ý nhất là đôi mắt của y, ánh mắt của y thâm thúy, vô cùng sắc bén, bên trong như chứa một cây đao, như đâm vào người ta.

Lý Cẩn cau mày.

A Phúc lẩm bẩm nói, "Ta thế nào lại có cảm giác y đang phóng sát khí về phía ngươi! Công tử y sẽ không đố kị ngươi so với y dễ nhìn hơn chứ?"

Trác Văn Thanh nhĩ lực tốt, nghe lời A Phúc nói, mới chật vật dời tầm mắt!

Đố kị cái rắm!

Lý Cẩn luôn cảm thấy người này quái quái, lời A Phúc nói đương nhiên là y không tin, chẳng lẽ trong lúc vô tình đã từng đắc tội với người kia? Trước khi y tỉnh táo lại nếu không ở Trúc Khê thôn thì chính là ở Triệu gia thôn, theo lẽ thường sẽ chưa từng qua lại với người này mới đúng, "Y là người ở Túc Nguyên trấn đi?"

A Phúc lắc đầu nguầy nguậy, "Không phải, y mới đến đây hai năm, Đào Viên chính là do một tay y dựng nên, một lần gặp may liền trở thành gánh hát được hoan nghênh nhất ở Túc Nguyên trấn.

Hai năm?

Trong đầu Lý Cẩn chợt lóe lên thứ gì đó, nhưng lại không kịp nắm lấy, thì liền nhìn thấy Cố Tử Ngọc từ bên trong đi ra, "Lý huynh trước vào nhà nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa chúng ta xem hát trước, xem hát xong lại nói chuyện."

Lý Cẩn cười nói, "Không cần vào nhà, liền chờ ở bên ngoài đi, ngày hôm nay khí trời thật mát mẻ."

"Được, mau đem ghế mây dọn ra đây, để Lý huynh nghỉ ngơi một chút." Cố Tử Ngọc thông báo một câu.

Ghế mây là bảo tọa của hắn, hắn luôn luôn giữ gìn cẩn thận, thậm chí còn không nỡ cho ca ca hắn ngồi, cũng chỉ để nương cùng cữu cữu hắn ngồi qua. Bọn sai vặt thấy thiếu gia nhà mình đối với Lý Cẩn coi trọng như vậy, thì càng thêm cung kính với Lý Cẩn, còn có người lanh lợi không đợi dặn dò đã chạy đi châm trà cho Lý Cẩn.

Ngày hôm nay Cố Tử Ngọc thức dậy thật sớm,, liền cho người gọi gánh hát đến đây. Nhìn về phía A Phúc, con ngươi híp lại, đôi mắt hoa đào như phóng điện, "So với thiếu gia ngươi dễ nhìn hơn? Hửm? Ngươi nói lại cẩn thận xem dễ nhìn ở chỗ nào?"

Tiểu A Phúc hơi rụt đầu, ngẩn người mới phản ứng được, thiếu gia đã nghe được lời nó nói!

Người xấu!

Sợ bị hắn dạy dỗ, A Phúc vội vội vàng vàng chạy trốn, "Ta đi gọi đại thiếu gia cùng cữu lão gia."

"Chạy về đây, chờ ngươi gọi thì hoàng hoa thái cũng nguội rồi." Cố Tử Ngọc đã sớm phái người đi, tính toán thời gian cũng đã đến lúc rồi.

Thấy thiếu gia thật giống như tức giận, tiểu A Phúc co lại thành một đoàn, cả người đều hiện ra vẻ đáng thương vô cùng.

Lý Cẩn nhịn không được cười cười, chủ tớ hai người nạy thật có lúc khiến người ta cười chết.

Cố Tử Ngọc bị y cười khiến cho có chút ngượng ngùng, lại có chút tức không chịu nổi, đưa tay nhéo lỗ tai A Phúc một cái, "Thật sự là trời lật rồi, cả thiếu gia cũng dám chọc ghẹo! Nếu như không phải có Lý huynh ở đây, xem ta trừng trị ngươi như thế nào!"

Hiện tại cũng không buông tha ta mà!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu A Phúc nhăn nhó đau khổ, đặc biệt còn giả bộ đáng thương, "Đau quá đau quá."

Cố Tử Ngọc hừ một tiếng, buông lỏng tay ra, nhịn không được liếc mắt nhìn Trác Văn thanh, bất quá chỉ là hát một hí khúc thôi mà, có cần đẹp như vậy hay không? Thực sự nuôi một bạch nhãn lang mà*, được cho ăn ngon uống ngọt, ngược lại chỉ biết hướng về người ngoài.

Hắn càng khó chịu hơn, đá A Phúc một cái, "Đi, đi về nhà luyện chữ, ngày hôm nay không cho xem hát."

Thần sắc A Phúc như bị trời sập xóng tha thiết mong chờ nhìn Lý Cẩn, muốn y giúp đỡ van nài một chút.

Lý Cẩn cười đến không tim không phổi, đang chuẩn bị nói cái gì, thì Trịnh Trạch cùng Cố Tử Hoa cùng tiến vào sân. Nhìn thấy cảnh này, Trịnh Trạch cười lắc đầu, "Chỉ biết bắt nạt một hài tử, thật có tiền đồ, A Phúc ngươi đi mua giúp ta mấy bình rượu ngon đi."

A Phúc vui vẻ chạy ù đi. Việc luyện chữ cứ như vậy mà trôi qua, A Phúc vô cùng hi vọng cữu lão gia có thể ở lại thêm mấy ngày rồi đi.

Chờ đến lúc A Phúc ôm rượu trở về, mọi người đã ngồi xem hát.

Nó đến trước mặt nhóm người thiếu gia, lấy lòng nặn nặn chân cho hắn. Cố Tử Ngọc hừ một tiếng, vờ như không thấy, A Phúc vô cùng vui vẻ ở lại nghe hát.

Tiểu tử còn đặc biệt được voi đòi tiên, xem một chút liền xem thiếu gia nó là chỗ tựa lưng, động tác trên tay cũng ngừng, đầu nhỏ dựa lên đùi Cố Tử Ngọc.

Bị Cố Tử Ngọc gõ mạnh một cái, cái đầu mới thành thật nghiêng dậy, hết sức ngoan ngoãn.

*

Trên sân khấu hát cái gì, Lý Cẩn cơ hồ nghe không hiểu, chỉ biết một chốc thì tinh thần sục sôi, khí thế bàng bạc, một chút thì như khóc như than, giống y như thật. Tuy rằng nghe rất hay, nhưng Lý Cẩn lại đối với hí khúc hoàn toàn không có cảm giác.

Những người khác lại nghe đến say sưa, cứ đến lúc y xướng một đoạn tình cảm, mọi người ai cũng vỗ tay nói hay.

Cố Tử Ngọc vốn cũng không thể nào thích xem diễn được, nhưng cữu cữu hắn lại rất yêu thích. Vốn tưởng rằng Lý Cẩn cũng sẽ thích, nhưng thấy y cũng đồng dạng hồn bay nơi nào, không nhịn được lại che miệng cười.

"Lý huynh cũng không thích xem hát?" Hai người cách rất gần, nên Cố Tử Ngọc trực tiếp nghiêng đầu nói một câu.

"Không thể nói là không thích, chỉ là không biết y xướng cái gì." Nói thật y nghe a a a a đến đầy đầu rồi, nhưng thực sự là một câu cũng không hiểu, rất khó có cảm tình được.

"Đây là bộ khúc lưu hành nhất đương thời, mới vừa nghe quả thật rất khó hiểu."

Bộ khúc là khúc ca dân gian thuộc vùng Lĩnh Nam, réo rắt trữ tình, âm thanh trong trẻo mềm mại êm tai, rất có khí chất Giang Nam. Trác Văn Thanh xướng lên lại nghe ra một tư vị khác, cả Trịnh Trạch cũng không nhịn được vỗ tay khen hay.

Nghe diễn xong.

Trịnh Trạch đối với Trác Văn Thanh tràn đầy hiếu kỳ, "Các ngươi ở Túc Nguyên trấn cũng thật là ngọa hổ tàng long. Chẳng trách lão gia tử đối với nơi đây tình hữu độc chung, ta cũng không muốn rời đi. Diễn chính tên gọi là chi?"

Cố Tử Ngọc ngoắc ngoắc tay A Phúc, "Ta nhớ gọi là Trác Văn Thanh, cữu cữu nếu như thích, ta bảo A Phúc gọi hắn qua, để cữu cữu nhận thức một chút."

Trịnh Trạch ngăn cản nói, "Để cơ hội lần sau đi, so với cái này ta càng hiếu kỳ kỳ tư diệu tưởng* trong đầu tiểu Lý công tử hơn."

"Được, vậy chúng ta vào thư phòng trò chuyện đi."

Lý Cẩn vốn không có hứng thú với hí khúc, cũng không có gì hiếm lạ với Trác Văn Thanh, nên đương nhiên sẽ không có ý kiến.

Sau khi vào thư phòng, Lý Cẩn liền đem giấy trong ngực lấy ra.

Không dưới mấy ngàn chữ, nhìn dày đặt cả một tờ, Trịnh Trạch lật tờ giấy trong ta, chữ trên giấy từ từ đập vào mắt, đôi mắt y đột nhiên sáng lên.

Chữ viết này như rồng bay phượng múa, lập luận sắc sảo, quả thật là mạnh mẽ như rồng lượn.

Trịnh Trạch vỗ tán dương, "Thực sự là chữ đẹp! So với đại sư kinh thành trước đây không kém chút nào. Lý công tử quả nhiên là tài trí hơn người, phong hoa tuyệt đại, khiến cho người ta bội phục cực điểm. Ta từ bốn tuổi đã bắt đầu luyện chữ, ngày ngày kiên trì, cũng không kịp nửa phần khí khái của ngươi, nói ra thật xấu hổ."

Lý Cẩn cũng cảm thấy tỷ tỷ viết rất đẹp, không nhịn được cười đến lộ ra cả hàm răng trắng, "Đây là gia tỷ viết, ta không nhận nổi tán thưởng như vậy. Trịnh gia không cần khiêm tốn, chữ của ta mới gọi là vô cùng thê thảm, cũng đã viết không ít, nhưng tỷ tỷ cảm thấy ta thực sự viết không nhìn ra được, nên mới ra tay hỗ trợ."

Trịnh Trạch hơi sững sờ, hoàn toàn không thể tin được, "Chứ viết có khí khái như thế là xuất phát từ tay nữ tử?"

Cố Tử Hoa cũng tiếp nhận xem xem, đáy mắt hiện ra một tia tán thưởng, "Quả nhiên là chữ đẹp, lệnh tỷ nhất định là người phóng khoáng."

Lý Cẩn cười cười.

Ý thức được cứ khen chữ viết tỷ tỷ người ta dù sao cũng hơi không hay, Cố Tử Hoa liền đưa xếp giấy cho Trịnh Trạch.

Trịnh Trạch lật lên xem xem, càng xem thần sắc càng kinh hỉ, đến khi lật đến trang tạo ra nhãn hiện, đôi mắt càng sáng lên kinh người. Y càng xem càng kích động, hận không thể ngay lập tức thực thi một phen!

Trịnh Trạch có thể được phong chức hoàng thương, đó là vì không chỉ dựa vào sức mạnh gia tộc, mà còn có tự thân y có thiên phú kinh thương.

Ánh mắt y đặc biệt, luôn thể nhìn thấy thương cơ* trước người khác. Nếu đổi thành người khác nhìn vào nội dung Lý Cẩn viết, cũng chưa chắc kích động như Trịnh Trạch. Y lần sở dĩ muốn tự mình đến Giang Nam một chuyến chính là vì để tìm kiếm thương cơ, bây giờ thấy Lý Cẩn viết từng cái từng cái kỳ tư diệu tưởng, liền lập tức bỏ đi ý nghĩ đi Giang Nam.

"Tiểu Lý công tử quả thực là một nhân tài." Chẳng trách Cố Tử Ngọc đối với y khen không hết lời. Trịnh Trạch cảm thấy đã tìm được tri kỷ, cả người cũng phấn chấn bừng sáng lên, hận không thể ngay lập tức bay về kinh thành.

Lý Cẩn vô tình xua tay, "Đây sao tính là nhân tài, Trịnh gia gọi ta Lý Cẩn là tốt rồi." Bất quá là mượn trí tuệ hậu nhân thôi, căn bản không đáng được khen ngợi.

Dáng dấp không kiêu căng không vội vàng rơi vào đáy mắt Trịnh Trạch, làm cho Trịnh Trạch đối với y càng tán thưởng không thôi.

Hết chương 37 – 10/7/2018

_________

*viện tử - 院子 – dạng như khuôn viên

*bát quái - 八卦 – nhiều chuyện

*bạch nhãn lang - 白眼狼 – kẻ vô ơn bạc nghĩa

*kỳ tư diệu tưởng – những suy nghĩ đặc biệt, thú vị

*thương cơ – cơ hội buôn bán

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.