Mới vừa nãy có tất cả mọi người ở đây, Lý Cẩn cũng không cảm thấy có gì. Hiện tại sau khi các hán tử rời đi, chỉ còn lại hai người Lý Cẩn cùng Vân Liệt, bầu không khí đột nhiên trở nên quái quái.
Con ngươi Vân Liệt sâu thẳm, lẳng lặng nhìn y, tận sâu nơi đáy mắt như chứa đựng những cảm xúc không nói rõ được, cũng không diễn tả được.
Trái tim Lý Cẩn bỗng mất kiểm soát bắt đầu nảy lên. Trước đây có lúc bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc, bỗng dưng nảy một cái cũng không sao, nhưng hôm nay lại không biết có chuyện gì xảy ra, thình thịch thình thịch, trái tim nhỏ run rẩy kịch liệt.
Cảm thấy cặp mắt kia như có ma lực.
Lý Cẩn bị hắn nhìn chăm chú mà tê cả da đầu, có ý nghĩ muốn chạy trối chết, luôn cảm thấy gần đây Vân Liệt quá kỳ quái! Ánh mắt quả thật như câu lấy hồn người ta! Chậc, có biết đảng nhan khống không có tiết tháo không?! Vạn nhất thú tính nổi lên thì ai chịu trách nhiệm?
Lý Cẩn theo bản năng không muốn ở cùng hắn lâu thêm, "Chúng ta cũng về đi thôi."
Liếc mắt nhìn thần sắc Vân Liệt một cái, Lý Cẩn ho khan, giải thích một câu, "Trong nhà còn có chút việc, ta đã nói với tỷ tỷ sẽ về sớm."
Ánh mắt Vân Liệt vẫn luôn dõi theo y, khi nhận ra thần sắc Cẩn ca nhi có chút không tự nhiên, cảm xúc nơi đáy mắt hắn càng cuộn trào dữ dội.
Lý Cẩn bị hắn nhìn chăm chú tê cả da đầu, một phút cũng không muốn ở lâu thêm, "Ngươi cũng trở về đi thôi."
Vân Liệt nhìn Cẩn ca nhi chăm chú, lại liếc mắt nhìn phiên xa, trầm giọng nói, "Cái này làm sao bây giờ? Không cần ta giúp ngươi mang trở về?"
Đương nhiên không cần mang!
Tim Lý Cẩn đột nhiên nấc lên, liền vội vàng lắc đầu. Bỗng nhận ra phản ứng mình hơi quá, y liếc mắt nhìn Vân Liệt một cái, giả vờ trấn định mà giải thích, "Trước để ở nhà ngươi đi, hôm sau không phải còn muốn hướng dẫn cho bọn họ sao? Vừa vặn để lại một cái, miễn cho đến lúc đó lại làm không được."
Còn có tạm thời không muốn ở cùng một chỗ với Vân Liệt.
Vân Liệt nhìn chằm chằm y một lúc lâu, cuối cùng lại nghĩ không muốn làm dữ quá, gật gật đầu, "Được."
Lý Cẩn về đến nhà rồi vẫn còn có chút tâm lý không yên.
Nhìn y phục y có chút ẩm ướt, Lý Uyển cau mày lại, "Đệ bị rơi xuống nước?"
Vốn chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi, nhưng đã thấy Cẩn ca nhi gật gật đầu, "Không cẩn thận bị trượt chân."
Tim Lý Uyển đột nhiên nhói lên, thần sắc có chút lo lắng, "Sao lại không cẩn thận như vậy?"
Sợ tỷ tỷ lo lắng, Lý Cẩn giải thích một chút, "Tất cả mọi người chờ xem phiên xa có thể dùng được hay không, đệ đột nhiên có chút hồi hộp, không đứng vững, thế là mới không cẩn thận té xuống nước."
Cẩn ca nhi có vẻ hồn vía lên mây, khi nói chuyện rõ ràng mất tập trung. Lý Uyển hơi nhấp môi dưới, bất động thanh sắc, nói, "Sau đó thì sao? Còn xảy ra chuyện gì?"
Lý Cẩn thở dài, "Sau đó Vân Liệt cùng hay hán tử biết bơi liền nhảy xuống."
Nghe đến hai chữ Vân Liệt, tâm Lý Uyển đột nhiên hồi hộp, biết ngay không thể không liên quan đến hắn mà!
"Sau đó thì sao?"
Lý Cẩn đột nhiên có chút xấu hổ, aaa..., làm sao có thể nói cho tỷ tỷ biết một người không biết bơi lại đột nhiên nhảy xuống muốn cứu mình chứ! Gần đây, Vân Liệt vẫn luôn quái quái, thỉnh thoảng phóng điện với y, vạn nhất nói cho tỷ tỷ xong, tỷ tỷ chẳng phải cũng sẽ suy nghĩ nhiều theo sao?
Lý Cẩn lắc lắc đầu, là nam nhân phải tự mình gánh chịu, không thể để tỷ tỷ cùng lo lắng được, "Sau đó cũng không sao, tất cả mọi người đều không có chuyện gì, cuối cùng đệ liền thử phiên xa một chút, biết được có thể sử dụng rồi, đệ liền đi về."
Thấy thần sắc y bối rối, vẻ mặt Lý Uyển lại càng nghiêm nghị hơn. Nàng nhịn lại nhịn không được, mới hỏi, "Là Vân Liệt cứu đệ? Hắn ôm đệ? Các ngươi tiếp xúc thân mật?"
Lý Cẩn có chút ngơ ra.
Ôm?
Tiếp xúc thân mật?
Nhìn thấy vẻ mặt y, Lý Uyển cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, "Hắn thật sự trước nhiều hán tử như vậy mà ôm đệ?"
Cho dù dân phong triều Đại Hạ có cởi mở hơn, nhưng một tiểu ca bị ôm lấy thân thể cũng rất khó gả ra ngoài!
Cả người Lý Uyển sắp không chịu nổi rồi.
Cái tên Vân Liệt này, hắn chính là kẻ bụng dạ khó lường mà!
Nàng căn bản không có oan uổng hắn mà!
Thấy đôi mắt tỷ tỷ lo lắng đến đôi mắt hiện một tầng mỏng hơi nước, Lý Cẩn vội vã làm sáng tỏ, "Hắn không có ôm đệ!"
Rõ ràng là đệ ôm hắn mà!
Lý Cẩn bỗng có chút囧.
Lý Uyển thở một hơi, cả người nhẹ nhõm, trực tiếp ngồi xuống ghế, "Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Đệ nói rõ ràng mười mươi cho tỷ."
Thấy vẻ mặt tỷ tỷ nghiêm túc như vậy, tâm Lý Cẩn cũng nảy lên, đàng hoàng kể lại một lần! Một câu giả dối cũng không dám có.
Lúc nghe thấy là y kéo theo Vân Liệt ra sông, Lý Uyển liền có dáng vẻ như bị sét đánh, vẻ mặt cũng biến hóa thất thường, "Hắn không biết bơi? Không biết bơi thì đi xem náo nhiệt làm gì?"
Cuối cùng lại còn phải nhờ Cẩn ca nhi cứu!
Lý Uyển càng thêm muộn phiền, đệ đệ ngốc quá, tạo điền kiện cho người ta chiếm tiện nghi!
Lý Uyển có chút hung dữ, mỗi khi nói đến chuyện của y thì liền đặc biệt căng thẳng, quả thật không thể bao che khuyết điểm mà. Lý Cẩn bất đắc dĩ bật cười lắc đầu, "Tỷ à, tỷ đừng nói như vậy, Vân Liệt dù sao cũng là vì cứ đệ!"
Lý Uyển nghẹn một chút, "Những người khác ở chỗ đó thì sao? Phản ứng thế nào? Có nói gì hay không?"
Lý Cẩn nhớ lại một chút, mặt vô tội, "Không có phải ứng gì, à, đúng rồi, tất cả mọi người đều chế nhạo Vân Liệt không biết bơi."
Kỳ thực nếu như đổi thành một tiểu ca được hán tử cứu, mấy người hán tử ở đây nhất định sẽ suy nghĩ nhiều.
Tỷ như, "Ai nha, hai người đoán chừng phải thành hôn rồi."
"Thật là xui xẻo, danh tiếng cứ như vậy mà hỏng rồi."
Thế nhưng từ sau khi Cẩn ca nhi tỉnh lại, lại cho người khác cảm giác như một tiểu công tử nhẹ ngàng phong độ. Y vừa có thể kiếm tiền nuôi gia đình, vừa biết ăn nói, đầu óc cũng thông minh, nốt ruồi mang thai lại không nằm ở mi tâm, nên mọi người chỉ cảm thấy tiểu ca như y nhất định là muốn thú thê sinh con, phát triển môn hộ.
Lúc đó y còn cứu Vân Liệt, nên mấy người hán tử ở đấy căn bản không có suy nghĩ nhiều!
Lý Uyển giật giật khóe miệng, buồn phiền không chỉ là một chút nữa.
Bị tỷ tỷ túm lấy tra khảo một phen, nhịp Lý Cẩn lại có chút bất ổn, chẳng lẽ tỷ tỷ từ trong lời nói của y đã phát hiện Vân Liệt dị thường? Vì kiêng kỵ cảm thụ của y mà không dám nhiều lời, cho nên lúc này mới nói bóng gió hỏi tới hỏi lui?
Lý Cẩn len lén liếc nhìn tỷ tỷ một cái. Đáy lòng như bị con mèo nhỏ túm lại, ngứa ngáy lợi hại.
Thật đáng lo mà! Y quả nhiên cần phải đi ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy rồi phỏng chừng tất cả sẽ ổn thôi.
Lý Cẩn cứ như vậy mà giải quyết phiền não.
Thấy thần sắc y xoắn xuýt, trên mặt thỉnh thoảng lóe một chút vết tích mới biết yêu, Lý Uyển càng buồn bực hơn!
Lý Cẩn, "Tỷ, đệ đi ngủ một giấc, ngày mai lại lên trấn."
Lý Uyển, "..."
Ngoan ngoãn mà ngủ một giấc, cả người lẫn tinh thần Lý Cẩn đều sảng khoái. Chuyện xém đau tim rốt cục cũng khôi phục bình thường, lần này y triệt để yên tâm rồi.
*
So với Cẩn ca nhi, tâm tư Vân Liệt lại nặng nề, cân nhắc thật nhiều, trực tiếp gọi mấy hán tử kia dặn dò từng người một phen, để họ không đem chuyện ngày hôm nay nói ra.
Mọi người lúc này mới phản ứng được Cẩn ca nhi cũng có thể xuất giá.
"Ngươi đây không phải là muốn chịu trách nhiệm với Cẩn ca nhi sao?" Có hán tử nóng nảy không nhịn được hỏi một câu. Hỏi xong vẻ mặt có chút 囧, sai rồi, là Cẩn ca nhi ôm Vân Liệt mà!
Vân thợ săn nếu không thích Cẩn ca nhi, thì sao lại vội vàng nhảy xuống cứu mà không suy nghĩ khi thấy Cẩn ca nhi rơi vào trong nước? Dù là một kẻ biết bơi lội thì cũng sẽ không phải dạng người cả mệnh cũng không cần mà xuống nước cứu người. Ngoại trừ đối với Cẩn ca nhi thích cực điểm thì còn có thể là nguyên nhân gì nữa?!
Chẳng lẽ là Cẩn ca nhi nhìn Vân Liệt không lọt mắt?
Cho nên hắn mới yêu cầu bảo mật?
Đúng rồi. Cẩn ca nhi lớn lên xinh đẹp như vậy, lại thông minh, lại biết nấu ăn, còn biết bơi, không yêu thích Vân Liệt cũng là điều bình thường. Hắn dám cam đoan Cẩn ca nhi tuyệt đối là ca nhi xuất sắc nhất mười dặm tám thôn, nói không chừng nếu ở tại Kim Lâm thành còn có thể đỗ trạng nữa nữa.
Nhất thời hắn nhìn Vân Liệt với ánh mắt tràn đầy đồng tình, vỗ vỗ ngực đảm bảo nói, "Vân thợ săn yên tâm, ta tuyệt đối không nói ra ngoài."
Con ngươi Vân Liệt thâm trầm, cảm thấy ánh mắt của hắn quái quái.
Đạt được mục đích rồi, Vân Liệt liền rời đi.
Không chỉ người kia như thế, mà các hán tử khác nghe Vân Liệt nói xong, ánh mắt họ nhìn hắn cũng tràn đầy đồng tình.
Con trai lớn lý chính còn vỗ vỗ vai hắn, mười phần hàm xúc ý tứ an ủi. Chẳng trách hôm sinh thần Thần ca nhi hắn lại nguyện ý làm sức lao động miễn phí như vậy, sắn nhiều thú như vậy, nguyên lai cũng là vì lấy lòng Cẩn ca nhi. Lúc đó y chỉ cảm thấy quái quái, cảm thấy sự tình thật trùng hợp.
Thấy Vân Liệt phí nhiều tâm tư như vậy nhưng vẫn không thể ôm mỹ nhân về.
Không đồng tình hắn thì đồng tình ai?
Hán tử trong làng nếu gặp phải người mình yêu thích, thì thường thường sẽ đưa trứng gà, để biểu thị một chút thiện ý, việc này tám chín phần mười là sẽ thành. Khi đó lại tìm ông mai bà mối cầu thân, là có thể kết được một mối duyên đẹp.
Hiện tại đối với Vân Liệt lại khó đến như vậy.
Bọn họ cũng không còn cảm thấy Vân Liệt dữ dằn đáng sợ nữa, lại còn rất đáng thương!
*
Sáng ngày hôm sau, Lý Uyển e sợ lời đồn có liên quan đến Vân Liệt cùng Cẩn ca nhi sẽ truyền đi, nên cố ý bưng chậu quần áo đến bên dòng suối giặt giũ. Tâm lý không yên tâm mà đi một vòng, thấy không có lời nói bóng gió nào, cho là mọi người không có suy nghĩ nhiều, thế là Lý Uyển mới thở ra một hơi.
Lý Cẩn căn bản không chú ý đến tiểu tâm tư của tỷ tỷ, ăn sáng xong rồi, dưới trợ giúp của tỷ tỷ liền mang phiên xa nhấc lên xe bò, liền chậm rãi xuất phát, trên xe chỉ có một cái phiên xa.
"Tỷ, đệ lên trấn một chuyến, phải giao phiên xa cho bọn họ, nhất định sẽ trở về trước khi trời tối."
Lý Uyển mím môi, "Đi thôi, trên đường chú ý an toàn."
Lý Cẩn liền đánh xe bò chậm rãi hướng lên trấn. Khi ra khỏi Trúc Khê thôn khoảng ba, bốn dặm, xa xa liền nhìn thấy một người đang đi một mình trên đường. Thân hình hắn cao lớn, một thân y phục màu đen, không phải Vân Liệt thì là ai?
Bỗng dưng nhìn thấy bóng lưng hắn, Lý Cẩn thật có một loại cảm giác muốn quay đầu trở về.
Rõ rang đã ngủ qua một đêm, phải không sao rồi mới đúng chứ. Kết quả là khi nhìn thấy bóng lưng Vân Liệt, Lý Cẩn liền bỗng dưng nhớ tới con ngươi sâu thẳm, cùng với những nụ cười gần đây xuất hiện nhiều hơn của hắn. Trái tim Lý Cẩn bỗng run lên mất kiểm soát.
Y lắc mạnh đầu, không được tự mình đa tình! Đổi lại là Vân Liệt ngã xuống, y nhất định cũng sẽ không nói hai lời mà nhảy xuống. Việc này không thể nói rõ được điều gì!
Ánh mắt quá nóng bỏng?
Đây được coi là tật xấu sao?
Đương nhiên không thể!
Trái tim nhỏ của Lý Cẩn rốt cục đã khôi phục bình thường.
Thế mới đúng chứ! Tùy tùy tiện tiện hoài nghi huynh đệ, quả thực không có đạo đức! Lý Cẩn trong nháy mắt có chút xấu hổ.
Xe bò từ từ tiến về phía trước, kéo gần khoảng cách của hai người. Vân Liệt nghe được động tĩnh thì nghiêng đầu qua.
Thần sắc Lý Cẩn vừa lúc đã khôi phục lại bình thường, "Ngươi cũng muốn lên trấn? Sao không tới nhà tìm ta? Chúng ta đi cùng nhau, hai người còn có thể nói chuyện với nhau, một mình đi rất tẻ nhạt."
Vân Liệt chăm chú nhìn Cẩn ca nhi, nhìn đến khi cả người y không dễ chịu, mới xem như dừng. Hắn nhàn nhạt dời tầm mắt, "Ta sợ tiếp xúc nhiều, đối với thanh danh Cẩn ca nhi không tốt.
Lý Cẩn 囧.
Lý Cẩn, "Vậy ngươi cứ đi đi, ta đi trước một bước."
Vân Liệt: "..."
Lý Cẩn vung roi trong tay một cái, thật sự không có ý định chờ hắn. Khi y không cười, vẻ mặt có chút lạnh lùng, khiến tim người khác khó giải thích có chút sợ.
Thần sắc Vân Liệt vẫn như bình thường, nhưng đáy mắt lại chợt lóe một vệt ảo não. Hắn bật chân một chút, phi thân nhảy lên, trực tiếp nhảy lên xe bò, động tác liền mạch, thần sắc tự nhiên mà ngồi bên người Cẩn ca nhi.
Xe bò cũng không lớn, song song ngồi hai người tuy rằng không quá chật chột, nhưng có thể mẫn cảm nhận ra được sự tồn tại của đối phương, thậm chí có thể ngửi được mùi hương ở trên người hắn.
Lý Cẩn cau mày, "Không phải sợ tiếp xúc nhiều đối với thanh ta không tốt sao?"
Vân Liệt, "..."
Trong nháy mắt vẻ mặt Vân Liệt thật vi diệu. Hắn ngồi sang một bên, ngũ quan tuấn mỹ không không chút nao núng, lập tức liếc mắt nhìn Cẩn ca nhi một cái, nghiêm túc nói, "Trên đường không có ai."
Lý Cẩn vừa tức giận vừa buồn cười.
Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói quá nhiều. Trước đây mỗi khi ở cùng nhau, Lý Cẩn gần như có chuyện nói không hết, lần này lại luôn cảm thấy mở miệng nói gì cũng có chút lúng túng, bất tri bất giác liền trầm mặt thật lâu.
Vẫn là Vân Liệt phá vỡ trầm mặc trước, "Ngươi phải mang phiên xa dâng cho Cố gia?"
"Nằm trong tay ta sẽ mất đi giá trị của nó, giao cho Cố gia bọn họ lại có thể dâng cho thánh thượng. Nếu như có thể phổ biến rộng rãi, cũng coi như một chuyện tốt cho dân chúng cho đất nước."
Đáy mắt Vân Liệt chợt lóe một vệt tán thường, "Cố lão thái gia là người đáng tín nhiệm, Cẩn ca nhi làm đúng."
Lý Cẩn lườm một cái, ngươi biết thật nhiều.
Thật vất vả mới đến trấn, đến lúc phải tách ra, Lý Cẩn mới hỏi, "Ngươi muốn đi đâu? Nếu như không có gì bất ngờ, ta cần phải đi trên dưới hai canh giờ, một lát chúng ta có thể gặp nhau?"
"Ta đi gặp một cố nhân, có lẽ nhanh hơn ngươi, đến lúc xong ta sẽ đến nơi uống trà lần trước chờ ngươi."
Lại là cố nhân?
Lý Cẩn nhướng mày, "Cố nhân của ngươi còn rất nhiều người?"
Vân Liệt theo bản năng giải thích một câu, "Không nhiều lắm."
Lại nói Vân Liệt căn bản không phải muốn gặp cố nhân gì, thuần túy là không yên lòng Cẩn ca nhi, cộng thêm suy nghĩ muốn ở cùng y nhiều hơn mà thôi. Thần tình hắn nghiêm túc, bình tĩnh, từ biểu tình bên ngoài hoàn toàn không nhìn ra được.
*
Hôm nay Lý Cẩn trực tiếp đến Cố phủ, ở cửa vẫn luôn có gã sai vặt chờ đợi, khi nhìn thấy bóng dáng y thì lập tức tiến lên đón, "Lý công tử, công tử chúng ta cố ý sai ta ở chỗ này chờ ngài.:"
Lý Cẩn từ trên xe bò nhảy xuống, gã sai vặt liền đưa tay tiếp nhận dây cương trong tay y, "Ta bảo Tiểu Tứ đem xe bò sang một bên, cho nó ăn cỏ. Chờ đến khi công tử đi ra lại giao cho ngài."
Lý Cẩn chỉ phiên xa trên xe, "Cái này là công cụ chính muốn giao cho thiếu gia các ngươi, lát nữa tìm người trực tiếp mang vào trong sân."
Gã sai vặt đáp một tiếng, thông báo với tiểu hán tử bên người, rồi đưa Lý Cẩn tiến vào phủ. Lại tới một lần nữa, Lý Cẩn đối với cảnh sắc nơi đây yêu thích không thôi, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ kiến tạo Trúc Khê thôn thành một cái đệ phủ như thế.
Rất nhanh đã đến sân Cố Tử Ngọc, tiểu A Phúc có vẻ như lại làm sai chuyện gì, trên đầu đội một cái bát không, đứng trước cửa vô cùng đáng thương. Mặt trời vừa lúc chiếu lên người nó, phơi khuôn mặt nó đỏ ngầu, thần sắc cũng ủ rũ vô cùng, rất giống một con mèo bị cắt mất đuôi.
Điều rất khó có thể xảy ra chính là, cái bát trên đầu lại không rơi xuống!
Nhìn thấy y đến, đôi mắt A Phúc đột nhiên sáng lên, phảng phất như thấy được cứu tinh, liền nháy mắt liên tục với y.
Lý Cẩn dở khóc dở cười đi vào.
Cố Tử Ngọc đang ngồi trên ghế mây nhắm mắt dưỡng thần. Vóc dáng hắn thon dài, đôi chân dài hiện ra đặc biệt dễ thấy, bên người còn có hai tiểu nha hoàn đang quạt cho hắn. Thần sắc hắn lười biết, dáng vẻ rất hưởng thụ.
Nghe tiếng bước chân, hắn mở mắt ra, đáy mắt chợt lóe lên một vệt ý cười. Hắn đứng lên, nói, "Lý huynh cuối cùng cũng tới."
Lý Cẩn cong cong môi, trêu ghẹo nói, "Đây là sao đây? A Phúc lại chọc ngươi tức giận?"
Cố Tử Ngọc liếc mắt nhìn A Phúc một cái, đối Lý Cẩn nói, "Tên ngốc này hướng ngươi cầu cứu?"
"Cái này không phải."
Cố Tử Ngọc mạn bất kinh tâm* nói, "Nếu không cầu xin, thì đừng để ý tới nó."
A Phúc cuống lên, liền vội vàng xoay người, lầm bầm một câu, "Ta cầu xin." Bát xém chút đã rơi xuống, nó liền nhanh đưa tay đỡ.
Cố Tử Ngọc nhướng lông mày, lườm mạnh nó một cái.
Tiểu A Phúc chu môi oan ức liền đứng thẳng.
Lý Cẩn cười đến đau bụng, "Hắn xác thực có cầu xin, ngươi hãy cho chút thể diện, tha hắn một lần đi?"
Ánh mắt tiểu A Phúc sáng lên, vô cùng đáng thương xin tha, "Thiếu gia ta biết sai rồi."
Cố Tử Ngọc giật giật khóe miệng, nhận sai thật nhanh nhẹn, ngươi thật biết xoay chuyển tình thế a!
Cố Tử Ngọc phất phất tay, "Cút nhanh ra ngoài đi, ngày hôm nay đừng để cho ta thấy ngươi."
Đôi mắt tiểu A Phúc bất chợt sáng ngời, đáp vang dội, "Được a!" Nó lấy bát xuống, ôm bát chạy tới trước mặt Cố Tử Ngọc, nhét bát vào trong ngực thiếu gia nhà nó, rồi nhảy nhảy nhót nhót chạy đi.
Cố Tử Ngọc bực mình bỏ bát lên bàn, hít sâu một hơi mới bình phục tâm tình một chút, "Lý huynh có chuyện chi?"
Lý Cẩn cười cười, "Đương nhiên là tin tức tốt, nếu không ta cũng không dám tới gặp ngươi. Mùa hạ năm nay chúng ta liền đẩy ra khối băng đi, đợi lát nữa trước khi rời đi ta sẽ đem phương pháp chế băng giao cho các ngươi."
Cố Tử Ngọc cong môi dưới, "Vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, lại nói, phiên xa thế nào? Ngươi không phải nói trước để mình thực tiễn một chút sao, có khó làm không?"
"Đã chế tạo xong, hôm nay ta tới là để mang đến đây, chốc nữa nhóm sai vặt sẽ mang đến đây."
Đang nói, trong sân liền truyền tới mấy tiếng bước chân, đó chính là nhóm sai vặt mang phiên xa vào sân Cố Tử Ngọc. Đáy mắt Cố Tử Ngọc chợt lóe một biểu tình, "Đi, ra ngoài xem xem cái gọi là phiên xa đến tột cùng ra sao."
Khi tận mắt hắn nhìn thấy công dụng tưới của nó, hắn càng cảm thấy chấn động, "Lệnh tôn có thể nghĩ ra món đồ thực dụng lại thú vị như vậy, nhất định tài văn chương hơn người, nhưng đáng tiếc không thể chứng kiến ngài được tôn vinh."
Lý Cẩn cười cười, cho dù rõ ràng phiên xa không phải do cha y chế tạo, nhưng so với Cố Tử Ngọc y còn tiếc nuối hơn, rằng không thể gặp ông một lần. Trong ký ức, thân hình phụ thân cao lớn, tính tình thẳng thắng, một thân chính khí*. Ông không chỉ là một người cha tốt, mà còn là một vị quan tốt hiếm thấy.
Cho dù sau đó bị giáng về quê, nhưng ông cũng chưa từng oán giận qua điều gì, mà điều chân chính đả kích ông là việc khác, đó chính là nương ra đi. Một đời trước khi cha mẹ rời đi, tuổi Lý Cẩn vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện cũng đã quên. Đời này vì chuyện té bị thương, nên trí nhớ trước lúc năm tuổi của y vẫn mười phân rõ ràng, y đối với ấn tượng về cha mẹ cũng sâu sắc không gì sánh được.
Nghĩ đến cái chết của cha mẹ, tâm tình Lý Cẩn bỗng dưng trầm xuống. Loại tâm tình này vẫn luôn theo y, mãi đến khi Trịnh Trạch đến, lại đưa phương pháp chế băng cho họ biết, nhưng tâm tình Lý Cẩn vẫn không bình phục.
Cố Tử Ngọc vốn định giữ chân y thêm một lát, nhưng nghĩ đến Vân Liệt còn đang chờ, Lý Cẩn liền cự tuyệt.
Hết chương 40 – 17/10/2018
*mạn bất kinh tâm = 漫不经心: thờ ơ, không để ý, không đếm xỉa tới.
________
Editor - Yên: Trước đây khi gặp mấy bộ đam mỹ trên 100 chương là mình né ngay, vậy mà lần đầu edit mình lại chọn ngay một bộ 144 chương. Dòng đời đưa đẩy dễ sợ:)))