Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 46: Quả thực xoắn xuýt muốn chết!



Vân Liệt cúi đầu làm sâu hơn nụ hôn này.

Môi Cẩn ca nhi so với tưởng tượng còn ngọt ngào hơn.

Vốn chỉ là muốn hôn một chút để Cẩn ca nhi hiểu được tâm ý của hắn, nhưng chạm vào cánh hoa mềm mại kia, Vân Liệt đã hoàn toàn vứt bỏ lý trí. Hắn tăng lực đạo nắm chặt, dựa vào bản năng chỉ để ý gặp cắn liếm láp, rất giống một con dã thú, lực đạo càng lúc càng nhiều hơn.

Lý Cẩn triệt để bối rối, bên tai tất cả là tiếng tim đập ầm ầm, đến khi phản ứng lại, Vân Liệt đang có ý đồ cạy mở môi y, hoàn toàn vô sự tự thông, bản năng mạnh đến đáng sợ.

Lý Cẩn liền đẩy hắn ra, hai má đỏ đến cơ hồ có thể luộc trứng gà được.

Y trừng mắt nhìn Vân Liệt, không có tiền muốn nhảy dựng lên bỏ chạy.

Vân Liệt siết eo y một cái, trực tiếp ôm hắn lên đùi, đáy mắt thâm tình hoàn toàn không có ý định che giấu, hoàn toàn trong tư thế giết người không đền mạng.

Da đầu Cẩn ca nhi muốn nổ tung, trái tim mất kiểm soát đập loạn không có nhịp điệu, toàn bộ lý trí y không thể nói gì được. Thấy Vân Liệt dùng cánh tay siết chặt eo mình không chịu buông, y cúi đầu há mồm cắn tay hắn một cái, miệng vừa hạ xuống liền cảm nhận được một cảm giác ấm áp.

"Ngươi buông ra."

Mặt Vân Liệt không đổi sắc liền tăng lực đạo nắm chặt, "Không đi ta liền buông."

Ở lại đây cho ngươi hôn sao?

Cẩn ca nhi mới không ngu như vậy, y có chút phát điên, quay đầu trừng hắn, "Ngươi có ý gì?"

Môi của y bị Vân Liệt hôn óng ánh nước, hai má có chút hồng, một chút khí thế cũng không có, trái lại như một con mèo nhỏ tạc mao chờ đợi vuốt ve.

Vân Liệt liền hôn lên môi y một cái, đáy mắt hàm nghĩa không thỏa hiệp.

"Ta phải lòng ngươi."

Bốn chữ này như một đường sấm rền, mạng mẽ bổ vào trong lòng Lý Cẩn.

Dù đã biết rồi, nhưng khi nghe đến bốn chữ này, trái tim của y vẫn không tự chủ mãnh liệt run rẩy, càng lúc càng kịch liệt. Nếu nhịp tim cứ tiếp tục không bình thường như vậy, thì có thể đột tử cũng không chừng. Y tâm loạn như ma, ý niệm muốn trốn chạy càng lúc càng mạnh, luôn cảm thấy nếu còn ở chung một chỗ, thì sẽ xong đời mất! Lý Cẩn trừng Vân Liệt một cái, "Ngươi nếu không buông tay ta với ngươi sẽ tuyệt giao."

Vân Liệt mím mím môi, con ngươi sâu thẳm tĩnh mịch vô cùng.

Lý Cẩn có chút chột dạ, không nhịn được dựng thẳng tắp thân thể nhỏ bé, xấu hổ nói, "Tuyệt giao thật đó!"

Vân Liệt lúc này mới buông ta ra.

Sau khi Lý Cẩn thoát khỏi, không nói hai lời liền chạy trốn, cả giỏ trúc đã cắt được một nửa cỏ cũng không cần.

Y một đường lao thật nhanh lửa xém mông, như phía sau có một con đại quái thú, vô cùng lo lắng, mãi đến khi chạy về tới nhà trái tim vẫn còn ầm thình thịch không ngừng nhảy loạn xạ.

Về đến nhà, y trực tiếp chui vào trong phòng, ném mình lên giường, không được không được y phải ngủ một giấc mới được.

Lý Uyển đang tại nhà bếp làm cơm, chỉ nhìn thấy một tàn ảnh, còn tưởng mình bị hoa mắt.

Thần ca nhi đang đút cỏ cho bò, nhìn thấy cữu cữu hỏa tốc chạy vào trong nhà, có chút lo lắng, tiểu tử liền thả cỏ trên tay xuống, đi vào phòng.

Lý Cẩn thường ngày gặp phải chuyện lớn hơn nữa chỉ cần ngủ một giấc là ổn rồi, nhưng ngày hôm nay lại không biết xảy ra chuyện gì, nhắm mắt lại là lại hiện ra đôi môi nóng bỏng của Vân Liệt, còn có tiếng nói "ta phải lòng ngươi."

Y oán giận gõ gõ đầu mình, lăn lộn trên giường.

Thần ca nhi đi tới nhìn thấy cảnh tượng này, "Cữu cữu?"

Tiểu tử đi vào, chân mày tuấn tú hơi nhíu lên, nhóc duỗi ra tay nhỏ đặt lên trán cữu cữu, thử nhiệt độ.

Lý Cẩn ngẩn người, đến lúc phải ứng lại trên mặt đột nhiên nóng lên.

"Cữu cữu, cửu nóng." Chân mày Thần ca nhi nhướn cao, quay người đi muốn nói cho nương.

"Ta không có!"

Lý Cẩn vội vã nhảy xuống, kéo tiểu tử vào trong ngực.

"Ta chạy trở về, cái này là toát mồ hôi."

Thần ca nhi nghiêm túc nhìn một chút, quả thật có mồ hôi. Nhóc mở to đôi mắc hắc bạch rõ ràng lần thứ hai nhìn nhìn một chút, duỗi ngón tay nhỏ chỉ chỉ hai má cữu cữu, "Rất nóng". Tiếng nói trong trẻo chứa đựng vẻ quan tâm.

Lý Cẩn có chút chột dạ giải thích, "Đổ mồ hôi do trời nóng, đương nhiên đỏ rồi."

Thần ca nhi tin, gật gật đầu ra hiệu cữu cữu buông mình ra.

Mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ, Lý Uyển từ phòng bếp đi ra, "Cẩn ca nhi về rồi?"

Thì ra vừa rồi đúng là y, chân mày xinh đẹp của Lý Uyển nhếch lên, "Sao lại vừa về đã vào phòng? Giỏ trúc đâu, đệ không phải muốn cắt cỏ về sao?"

Lý Cẩn ngẩn ngơ, hai má đột nhiên nóng lên, "Đệ không cẩn thận quên chuyện cắt cỏ, giỏ trúc hình như để quên ở chỗ chạy bộ, đệ đi tìm đây."

Vừa dứt lời, Vân Liệt liền đến, trong tay cầm đúng là giỏ trúc của y, bên trong còn có đầy cỏ. Sau khi y chạy đi, Vân Liệt liền chú ý tới giỏ trúc, cũng không có gọi y, lại cắt thêm một ít cho đầy giỏ trúc, sau đó liền đưa đến nhà Cẩn ca nhi.

Lý Cẩn, "..."

Quả nhiên lời nói dối chính là để vạch trần sự thật.

Thấy Vân Liệt nhìn mình, y nhất thời như gặp địa dịch, da đầu lại run lên lần nữa, chỉ sợ Vân Liệt lại làm ra chuyện khác người gì trước mặt tỷ tỷ.

Lý Uyển nhìn người này, rồi nhìn người kia, cảm thấy bầu không khí giữa hai người quái quái, trong lòng nàng hồi hộp, đưa tay tiếp nhận giỏ trúc, cười cười, "Phiền phức Văn thợ săn, ta đang làm chút điểm tâm, nếu không ngươi ở lại cùng ăn chút đi?"

Lời nói mặc dù như thế, nhưng ý cười trên ánh mắt dù sao cũng hơi miễn cưỡng. Vân Liệt thức thời lắc đầu một cái, "Không cần."

Chờ hắn đi rồi, Cẩn ca nhi đột nhiên thở ra một hơi.

Lý Uyển bất động thanh sắc liếc nhìn y một cái, đem giỏ trúc vào bếp.

"Không phải quên cắt sao, cỏ tự bay vào?"

Lý Cẩn không cười nổi, y sờ sờ chóp mũi, "Đệ cũng không biết, là Vân Liệt nhận ra giỏ trúc của chúng ta, nên cố ý cắt cỏ đầy, rồi trả lại?" Nói chung đừng thừa nhận là mình nói dối!

Lý Uyển vểnh vểnh môi, ngày thường nàng luôn dịu dàng động lòng người, nhưng nở nụ cười như thế lại có cỗ mùi vị lạnh lẽo. Nàng đối Thần ca nhi nói, "Con đi vào nhà trước."

Thần ca nhi rất nghe lời Lý Uyển, quay đầu liền đi vào nhà.

Trong lòng Lý Cẩn hoảng hốt, vội vã ôm lấy thân thể nhỏ bé của Thần ca nhi, "Tỷ, tỷ muốn làm gì?"

Thân thể Thần ca nhi cứng đờ.

Lý Cẩn không muốn buông tay, lông mi thật dài chớp chớp, "Tỷ, có lời gì không thể nói với Thần ca nhi sao? Không phải chúng ta là người một nhà sao?"

Lý Uyển có chút bực mình, xoa xao mi tâm căng đau, "Nếu thích ôm thì đệ cứ ôm đi."

Nói liền đi thẳng vào phòng bếp, tiếp tục làm cơm, mà cảm thấy giận đến no rồi, còn ăn cơm gì nữa! Cũng không biết Vân Liệt đến tột cùng đã làm cái gì mà khiến y sợ đến như vậy. Lý Uyển bỗng chốc giận dữ không sao hiểu nổi, bỗng chốc lại đau lòng y, quả thực làm nát tâm mà.

Trong sân, chỉ còn lại Cẩn ca nhi cùng Thần ca nhi mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Ngũ quan Thần ca nhi vô cùng tinh xảo, mặt mày thanh tú, đôi mắt không buồn không vui, đôi môi khẽ mím, trông nhóc như một tiểu đại nhân. Cẩn ca nhi nhịn không được cười cười, rốt cục không còn khẩn trương nữa, y nhéo một bên khuôn mặt nhỏ bóng loáng của tiểu tử, nhìn thấy Thần ca nhi cau mày lại, cụ cười y càng thêm xán lạn.

"Cữu cữu, con phải cho bò ăn cỏ."

Lý Cẩn "chậc" một tiếng, "Nương con không phải muốn cữu phải luôn ôm con sao?"

Thần ca nhi nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn y, "Mới vừa rồi sao không thấy cửu nghe lời nương như thế?"

Lý Cẩn bị nghẹn một cái, "Đi đi đi, nhanh đi cho bò ăn cỏ đi, cảm tình với con bò già còn trọng yếu hơn với cữu cữu."

Thần ca nhi nghiêm túc phản biện một câu, "A Hoàng không có già."

Lý Cẩn, "..."

Lý Cẩn phất tay phủi tiểu tử như phủi ruồi, "Đến với A Hoàn của con đi."

Thần ca nhi đứng không nhúc nhích, ánh mắt trong suốt như nước, ẩn ẩn một vẻ quan tâm.

Lý Cẩn nhất thời xìu xuống, xoa xoa đầu tiểu tử, "Đi, cữu cữu cùng với con đút cỏ."

*

Trải qua hai ngày, Lý Cẩn hoàn toàn không dám ra cửa, chỉ sợ nếu đi nữa thì lại bị Vân Liệt tóm được. Y vẫn luôn trạch ở nhà nấu mứt trái cây, bận đến mức không nhìn ra được gì, vẫn cứ cười ha hả, nhưng dù sao khi rảnh rỗi một mình sẽ ngẩn người khó hiểu, thần sắc trên mặt cũng luôn biến hóa thất thường.

Lý Uyển thu hết tất cả kỳ quái của y vào trong mắt. Ngày thường y sẽ không ở yên một chỗ được, lúc nào cũng muốn đi ra ngoài loanh quanh vài vòng mới được, ngược lại hiện tại lại thích yên tĩnh. Lý Uyển thở dài, không có cách nào ép buộc y được.

Sáng sớm ngày thứ ba, vừa cơm nước xong, Lý Uyển đột nhiên mở miệng nói, "Ngày mai là ngày giỗ của cha, hôm nay phải lên trấn mua chút đồ cúng cùng hương nến mới được."

Lý Cẩn tìm tòi một chút ký ước trước năm tuổi, hơi run run.

Bất tri bất giác đã đến tháng bảy, ngày mai là mùng hai tháng bảy, đúng là ngày giỗ của cha y. Trong đầu Lý Cẩn đột nhiên lóe lên mấy ngày trước Lý lão hán có mua giấy vàng, vào lúc ấy y còn gọi ông là lão bá. Trong nháy mắt đã cảnh còn người mất.

Lý Uyển ôn nhu nói, "Tỷ bồi Cẩn ca nhi cùng đi."

Cho là tỷ tỷ đã nhìn thấy chuyện mình không ra cửa, trên mặt Lý Cẩn nóng lên, "Đệ tự đi một mình là được rồi."

Lý Uyển mím mím môi, lẳng lặng nhìn y một chốc mới trầm giọng nói, "Cẩn ca nhi còn có dự định thú thê chứ?"

Nếu quả thật đối Vân Liệt động tâm.

Kỳ thực suy nghĩ một chút Vân Liệt cũng không tệ như vậy. Người tuy rằng không dễ nhìn, vẻ ngoài cũng hung ác, lại còn không biết nói chuyện, động một chút là dùng mắt đeo bám người ta, tâm tư nặng nề, thân thế vô cùng quái lạ, khuyết điểm nhiều hơn ưu điểm, thế nhưng hắn đối với Cẩn ca nhi thật sự không thể chê được, nếu như Cẩn ca nhi thật sự yêu thích...

Lý Uyển mím mím môi, vẫn có chút không cam lòng.

Nàng nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn đệ đệ, cứ như vậy để cho một tên con sói hung ác bắt cóc?

Cẩn ca nhi hơi run run, không thú thê chẳng lẽ còn thật lấy chồng? Vừa nghĩ tới phải sinh cho Vân Liệt tiểu bao tử, da đầu của y liền tưng tưng. Lý Cẩn như chim sợ cành cong, đột nhiên nhảy lên, "Tỷ, đệ tuyệt đối không thành thân!"

Lý Uyển đột nhiên thở dài một hơi, bỗng cảm thấy buồn cười, "Được được được, Cẩn ca nhi nhà ta không thành thân."

Ngữ khí tựa như dỗ dành đứa trẻ.

Lý Cẩn có chút 囧.

Hết chương 46 – 27/10/2018

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.