Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 47: Dọa đến Cẩn ca nhi!



Hai đứa trẻ nghe lời cực kỳ, làm bé ngoan cùng nương đến nhà dì Mai Chi.

Thần ca nhi mặc một thân bố y màu lam nhạt, còn Nghiên tỷ mặc màu vàng nhạt, một xinh đẹp tinh xảo, một thanh tú đáng yêu, xa xa nhìn như tiểu tiên đồng ngồi cạnh Quan Thế Âm. Nghiên tỷ ngẩng đầu nhỏ, dáng vẻ như một tiểu đại nhân, bàn giao, "Nương phải mua nhiều đồ vật ngoại tổ phụ yêu thích nha."

Nghiên tỷ đối với ngoại tổ phụ thân thuộc như thế, là vì trong nhà có chân dung Lý Trạm. Bức chân dung này là Lý Uyển tự tay họa, đứng trước mặt ông là một tiểu tiên đồng, tiểu tiên đồng ngũ quan tinh xảo, thần thái đẹp đẽ, rất giống dáng dấp Thần ca nhi hiện tại. Tiểu tiên đồnng ngẩng đầu nhỏ nói cùng ông gì đó, ánh mắt ông mỉm cười, khắp khuôn mặt đều ôn nhu. Một bức họa đem thần thái một lớn một nhỏ khắc họa lại thật sống động, như tái hiện lại người thật.

Nghiên tỷ biết người trong bức họa chính là ngoại công cùng cữu cữu.

Lý Uyển sờ sờ đầu nhỏ của bé, đáp một tiếng.

Thần ca nhi thì lại dặn dò một câu, "Đi đường cẩn thận một chút."

Vừa đi vừa nói, phút chốc đã đến nhà Mai Chi, bọn họ cũng vừa ăn cơm xong, chỉ có Sâm ca nhi vẫn chưa xong. Mai Chi trước đi rửa bát, tức phụ Đại Ngưu đang đan giỏ trúc, tức phụ Nhị Hổ đang cho gà ăn. Gần đây cuộc sống dần dần tốt hơn, còn mua thêm một con heo nhỏ, năm sau là lớn rồi, có thể đổi thêm nhiều bạc nữa.

Trên mặt mỗi người đều mang một nụ cười vui vẻ, cảm thấy mỗi ngày đang dần tốt lên. Chỉ có tức phụ Đại Ngưu gần đây vì Cẩn ca nhi đem chuyện hái sơn mai nói cho thôn dân mà trong lòng có chút khó chịu, rõ ràng là chuyện của cả nhà, nhưng nàng cũng chỉ dám ở sau lưng nhắc với Đại Ngưu.

Ở triều Đại Hạ, con dâu có lợi đến đâu cũng đâu thì số người dám qua mặt bà bà cũng không nhiều, chỉ sợ trên đầu đội chiếc mũ bất hiếu, kết cục cũng không hay ho gì. Nương Mai Chi lại là người có khả năng, tức phụ Đại Ngưu ngày thường nói chuyện còn phải nhìn đến sắc mặc bà.

Sâm ca nhi ăn chậm, lại nhát gan, ăn cơm như một con chuột nhỏ, từng chút từng chút, nhìn mà khiến người ta nóng ruột. Thường ngày đều là nương Mai Chi uy cơm cho bé ăn, tức phụ Đại Ngưu cũng vì thế mà không cao hứng.

Luôn cảm thấy tiểu hán tử nhà mình còn không được coi trọng bằng một đứa tiểu ca.

Nhìn thấy Uyển tỷ mang theo hai đứa bé tới, tức phụ Đại Ngưu lập tức đứng lên, sức nhiệt tình của nàng ta so với trước đây tăng lên gấp mấy lần, "Uyển tỷ tới rồi, nhanh ngồi, tức phụ lão nhị còn cho gà ăn cái gì nữa! Nhanh châm trà cho Uyển tỷ đi." Sai sử không chút khách khí.

Tức phụ lão nhị dịu dàng yên tĩnh, tính tình cũng ôn hòa, gật gật đầu liền đi vào nhà bếp.

Mai Chi tính tình mạnh mẽ, lại quật cường, rất không ưa dáng dấp nâng cao giẫm thấp* của nàng ta, cũng không chịu nổi tức phụ lão nhị bị nàng ta bắt nạt, "Chỉ là một chén nước, tay ngươi sạch sẽ, tiện tay làm cũng không mất gì. Còn phải bảo tức phụ lão nhị làm gì."

Nói xong liền xoa xoa tay ra khỏi nhà bếp.

Mặt tức phụ đại ngưu cứng một chút, rất nhanh liền kéo ra một nụ cười, "Ta không phải là vì chiêu đãi Uyển tỷ sao? Tỷ thật là đau lòng nhà lão nhị nha, Uyển tỷ ngươi nhanh phân xử xem, tỷ tỷ có phải là có chút bất công không?"

Bởi vì là lời trêu ghẹo, nên bầu không khí cũng có sinh khí hơn một chút.

Lý Uyển cười nói, "Ta cũng không dám đánh giá, đều là người trong nhà, không cần phải chiêu đãi gì, ta cũng không khách khí với các ngươi, hôm nay là gửi Nghiên tỷ cùng Thần ca nhi cho các ngươi."

Nương Mai Chi cười nói, "Không nên khách khí, chỉ là để ý mấy đứa trẻ thôi, bọn nhỏ cũng có thêm người chơi cùng."

Thụy tiểu tử thích Nghiên tỷ cùng Thần ca nhi nhất, đi tới dắt tay nhỏ Nghiên tỷ, đối Thần ca nhi nói, "Đi, ca ca mang các ngươi đi chơi."

Hai đứa trẻ nhìn nương liếc mắt một cái, Lý Uyển sờ sờ đầu bọn trẻ, "Đi đi."

*

Xe bò chậm rãi đi về phía trước, phong cảnh ven đường rất đẹp, gần đó là ruộng ngô xanh mượt, ven đường có cỏ nhỏ cùng hoa dại không biết tên, trên đóa hoa còn đọng hơi sương, gió vừa thôi đến, khẽ run lên rồi rơi xuống, e thẹn vô cùng. Ở xa hơn là núi cao sừng sững, trùng trùng điệp điệp, nhìn từ xa xa như một bức tranh thủy mặc.

Mặt trời còn chưa ló dạng, gió nhẹ thổi qua, mang theo một tia mát mẻ, thổi đến tâm tình người ta cũng tốt lên.

Lý Cẩn còn đang lo lắng suốt dọc đường đi, thấy trên đường nhỏ không có thân ảnh Vân Liệt mới thở ra một hơi. Đến trên trấn y cũng có chút mất tập trung, e sợ rằng hắn lại từ một cửa hàng nào đó đi ra cho y một cuộc gặp ngẫu nhiên. Vào lúc này Lý Cẩn mới hiểu được, chuyện ngẫu nhiên gặp trước đây tám phần mười là vô lý.

Y cùng với Lý Uyển nhan sắc mỗi người đều đẹp, khi hai người đi chung với nhau, cơ hồ dẫn theo trăm phần trăm người quay đầu lại nhìn. Vô lại trên trấn bị Vân Liệt âm thầm thu thập một lần, biết Cẩn ca nhi là người của Vân Liệt, dù xinh đẹp mấy họ cũng không dám trên chọc nữa.

Ngoại trừ mua những đồ cần thiết đi viếng mộ, Lý Uyển còn đến cửa hàng tạp hóa mua thanh dao. Dao chặt sườn trong nhà có một lần do dùng quá sức mà làm hỏng mất, cần phải đổi cái mới. Cái này so với những cái khác cũng tốt lắm, nhưng giá cả lại cao hơn chút, một cây dao mười sáu đồng.

Vì có tỷ tỷ ở đây, Lý Cẩn không thể mở hình thức mua mua mua được.

Mãi cho đến cuối cùng, những thứ cần thiết cũng đã mua xong, Lý Cẩn mới mở miệng đề nghị, "Đi mua chút thịt đi, tiện thể mua ít xương, đệ nấu canh cho cả nhà uống."

Dù không có hai đứa trẻ, thì chính y cũng đang trong thời kì phát triển thân thể, uống nhiều xanh xương một chút có thể tăng canxi* nữa, đối với tỷ tỷ cũng có lợi.

*chỗ này không phải sai nha mọi người, raw để như thế, mà chính Cẩn nhi cũng đến từ tương lai mà

Nơi bán thịt trên trấn có tổng cộng ba nhà, Lý Cẩn thường đi nhà bên kia, ngày hôm nay trong nhà có việc vui nên nhà ấy không mở cửa, thế là Lý Cẩn cùng Lý Uyển liền đến một nhà gần đấy.

Tưởng đồ tể đem thịt thái ngay ngắn đưa cho một vị khách, rồi cười khanh khách nhìn về pía Cẩn ca nhi cùng Uyển tỷ, "Hai vị muốn thứ gì?"

Hai người bọn họ đều tướng mạo xuất chúng, vải vóc y phục cũng không tính là kém, trong giỏ trúc còn đựng không ít đồ vật, vừa nhìn liền biết không thiếu tiền. Tưởng đồ tể thu vào đáy mắt, thái độ càng cung kính.

Lý Cẩn chỉ chỉ mẻ thịt lợn còn mới trên thớt, "Lấy khối này đi, còn xương thì sao? Nếu có thì lấy cho ta một chút."

Một khối này nặng đến một cân, trong lòng Tưởng đồ tể vui vẻ, "Được rồi, ta liền chặt cho ngài."

Xương nặng, lại không có bao nhiêu thịt, căn bản không ai nguyện ý bỏ tiền mua cả, cơ bản đều là tặng thêm cho khách nhân. Thấy y nguyện ý bỏ tiền mua, nụ cười trên mặt Tưởng đồ tể sâu hơn, "Một cân thịt mười sáu văn, cái này một cân hai, thêm vài túi xương này, ít nhất cũng bốn cân, ta sẽ không cân, toàn bộ ta lấy ba mươi văn đi."

Lý Uyển ngẩn người, túi xương này nhiều nhất ba cân đi?

Nói thật ra, nơi tính tiền xương không nhiều, nào có xương đắt như vậy? Muốn lấy hai mươi lăm văn không phải cũng còn nhiều sao? Hẳn là hắn cho rằng bọn không hiểu giá hàng?

Lý Uyển cười cười, "Vị lão bá này, có thể ưu đãi cho chúng ta một chút không? Hai mươi lăm văn, nếu được thì chúng ta lấy." Âm thanh nàng dịu dàng êm tai, rất đặc biệt.

Ngoại trừ một nén bạc nhỏ, trong ngực vừa vặn còn lại hai mươi lăm văn, Lý Uyển cũng lười đi đến chỗ khác.

Nữ nhi Tưởng đồ tễ đang ngốc trong phòng, nghe được thanh âm này, cảm thấy có chút quen tai, không nhịn được đi ra nhìn một chút.

Vừa liếc mắt liền nhìn thấy Lý Uyển.

Hôm nay Lý Uyển xuyên bộ y phục vải thô cực kỳ đơn giản, vải vóc tuy rằng cũng tạm được, nhưng lại che kín vóc người đẹp của nàng. Mặc dù như thế, nhưng gương mặt kia vẫn cứ xinh đẹp không chút tỳ vết, môi không điểm mà thắm, chân mày không tô mà thúy, đôi mắt càng sáng ngời động nhân, quả thực là rung động lòng người.

Vốn tưởng rằng sau khi ly hôn, nàng sẽ xanh xao vàng vọt, dung nhan tiều tụy, ai ngờ rằng ngược lại càng xinh đẹp bội phần!

Tưởng Tiếu đố kị phát điên. Vừa nghĩ tới Triệu Đại Niên căn bản nhìn nàng không lọt, ả liền hận không thể cào mặt Lý Uyển, ả giận bấm vào lòng bàn tay.

Ả chính là nữ nhi duy nhất của Tưởng đồ tể, Tưởng Tiếu. Mới vừa thành thân còn chưa trải qua được những ngày vui vẻ liền trở thành tiểu quả phụ. Ả không chịu nổi bà bà xảo quyệt nên liền trở về nhà mẹ đẻ. Triệu Đại Niên khi lên trấn bán đồ cách nhà ả rất gần, thường xuyên qua lại nên nhận thức.

Ngũ quan Triệu Đại Niên đoan chính, vóc người khôi ngô, chính là dáng dấp nữ nhân yêu thích. Tưởng Tiếu bất tri bất giác liền đối với hắn động tâm, thử đối đáp nhiều lần, không hiểu làm sao Triệu Đại Niên chính là khúc gỗ, căn bản không lĩnh hội được tâm ý của ả. Ngược lại hán tử bên cạnh Triệu Đại Niên lại đối với ả thèm nhỏ dãi ba thước, còn nói cho ả biết không nên đánh chủ ý lên người Triệu Đại Niên nữa, trong nhà người ta có một thiên tiên, làm sao có khả năng động tâm với cỏ dại bên ngoài?

Tưởng Tiếu không phục, ả tự nhận mình sắc đẹp thượng thừa, đâu dễ dàng cứ chịu thua như vậy, ả nhịn không được liền đến Triệu gia thôn muốn nhìn Lý Uyển một chút đến tột cùng dáng dấp ra sao. Khi đó vừa vặn đụng phải Triệu lão thái đang làm khó dễ Lý Uyển. Dung mạo Lý Uyển quả thật làm cho ả kinh động như gặp phải tiên nhân, ả đố kị cơ hồ đến phát điên. Sau khi nghe được Triệu lão thái vì sao lại không thích Lý Uyển, ả đột nhiên nảy ra trong đầu một kế.

Không ngờ rốt cục hai người chia tay, Triệu lão thái lại đổi ý, nói cái gì không đồng ý gả ả vào Triệu gia. Tưởng Tiếu hiện tại không chỉ có chán ghét Lý Uyển, mà đối Triệu lão thái càng chán ghét hơn. Lần này thấy Lý Uyển, bất mãn ở đáy lòng cũng hiện ra.

"Ngại mắc thì đừng mua a! Cút nhanh lên, vừa nhìn dáng dấp kia liền biết, khẳng định trời sinh thích thông đồng với người, không biết sau lưng còn ngủ với bao nhiêu nam nhân, chẳng trách bị thôi*. Là ai chứ, bị thôi còn chạy ra ngoài cho mất mặt, thịt nhà chúng ta cũng không thể bán cho loại người như ngươi!"

*thôi: bỏ, li dị

Âm thanh ả to, kéo theo đám người chung quanh đều nhìn vào.

Cả người Lý Cẩn giận đến phát run, căn bản không nghĩ tới bất quá chỉ là mua thịt, lại gặp được người kỳ quái như thế, còn ở ngay trước mặt y sỉ nhục tỷ tỷ như vậy. Điểm uy hiếp của Lý Cẩn chính là người nhà, nếu như là mắng y thì y còn không đến mức tức giận, nhưng xác thực lại mắng người y quan tâm nhất.

Y giận đến đôi mắt đỏ lên. Sợ Cẩn ca nhi kích động, Lý Uyển đưa tay kéo y một cái, tiến lên một bước, đi tới trước mặt Tưởng Tiếu, giơ tay tát một cái. Một tát này vừa tàn nhẫn vừa mạnh, đánh xong đến bản thân nàng cũng ngẩn người.

Lòng bàn tay chấn động ngứa ngáy, Lý Uyển nhìn chằm chằm lòng bàn tay có chút xuất thần.

Lý Cẩn hơi sững sờ.

Tưởng Tiếu đặt mông ngồi trên mặt đất, nửa gương mặt lập tức sưng lên, ả bụm mặt khóc lên, "Mau nhìn đi! Ả tiện nữ đánh người, cha ngươi ngây ngốc làm gì, còn không mau thay nữ nhi báo thù!"

Sự tình phát triển quá nhanh, Tưởng đồ tể cơ hồ không kịp phản ứng lại, nghe thấy tiếng khóc kêu của nữ nhi, hắn mới giật mình thức tỉnh. Hắn cầm dao trong tay chém lên thớt một chém, "Dám bắt nạt nữ nhi ta, không phải là muốn chết sao?"

Lý Cẩn cũng vội phản ứng lại, che chở tỷ tỷ ở phía sau, cười lạnh nói, "Không muốn sống chính là ai? Ngươi dám động thủ xem."

Lý Uyển đưa tay kéo Cẩn ca nhi một chút, hướng y lắc đầu một cái, động thân bước ra, "Miệng nàng ta đầy ô ngôn uế ngữ, hãm hại người khác, cấu thành tội chửi bới, dựa theo luật pháp triều ta, tội chửi bới người nhẹ thì cắt lưỡi, bêu phố, nặng thì mất đầu. Ngươi thân là cha của nàng ta còn không tự thân dạy dỗ, trái lại nuông chiều dung túng, tội càng thêm tội! Nếu ngươi muốn đem sự tình làm lớn, vậy thì cứ đến, hôm nay ngươi nếu chém ta chết ở chỗ này, ta có bất một cái mạng cũng phải đem phụ tử các người cáo thượng nha môn!"

Âm thanh nàng lạnh lẽo, nói năng có khí phách.

Người bình thường đều sợ tai ương lao ngục, Tưởng đồ tể cũng không ngoại lệ, bị nàng hù dọa xong, thân thể không khống chế phát run một cái, hắn đương nhiên không thể chém chết nàng trước mặt nhiều người như vậy được. Thấy nàng không chút nào sợ hãi, trong lòng càng ngơ ngác, hắn phô trương thanh thế mà vỗ bàn một cái, "Chém chết ngươi ta còn sợ ô uế tay của ta, lần này lão tự tạm tha cho các ngươi, cút nhanh lên, còn ở lại xem ta dạy dỗ các ngươi như thế này."

Lý Uyển cười khinh miệt, "Chúng ta coi như muốn đi thì cũng không phải sợ các người, mà là xem thường cùng các ngươi hữu hão, người làm việc gì đều có trời cao chứng giá, ngươi chờ mà xem."

Nói xong Lý Uyển liền kéo nhẹ ống tay áo Cẩn ca nhi, "Chúng ta đi."

Trong lòng Lý Cẩn vẫn còn sợ hãi, nháy mắt mấy cái, mặt mày cười hớn hở, "Tỷ, hắn ta cầm con dao trong tay, tỷ lại không sợ chút nào."

Lý Uyển buồn cười lắc đầu một cái, "Đó là vì tỷ biết hắn ta không dám chém."

Lý Uyển cũng không biết ở lầu hai trà lâu, có một đôi mắt trước sau vẫn dừng lại trên người nàng.

Người trong quán trà chính là Cố Tử Ngọc cùng ca ca hắn, Cố Tử Hoa.

Hai người ngồi ở vị trí bên cửa sổ, đem trò khôi hài dưới lầu thu hết vào đáy mắt.

Cố Tử Ngọc rót một chén trà vào bụng, đối ca ca hắn cảm khái, nói, "Không nghĩ tới tỷ tỷ Lý huynh không chỉ có viết chữ đẹp, mà tài ăn nói cũng tốt như vậy, một nữ tử thậm chí lại có khí phách như thế, không biết chuyện bị hưu trong miệng nàng kia là xảy ra chuyện gì?"

Cố Tử Ngọc gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng nữ nhân băng cơ ngọc cốt lại tài hoa hơn người như Lý Uyển lại là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Hắn nhấp một ngụm trà, đáy mắt như đang thưởng thức.

Hết chương 47 – 28/10/2018

_________

*nâng cao giẫm thấp = 捧高踩低: nịnh bợ với người cao hơn mình, khi nh thường người thấp hơn mình

_________

Editor - Yên: Mị ship Uyển tỷ với Cố Tử Hoa. Uyển tỷ đẹp mà mạnh mẽ, giỏi giang, không bánh bèo. Thích ghê luôn! Hoa ca trầm tính ít nói. Bỗng thấy hai người này hợp nhau dễ sợ.

p/s: lịch post truyện sẽ là cách 1-2 ngày 1 chương nha mọi người, tùy độ dài ngắn 1 chương. Vừa rồi mình vừa xử lý xong hai cái deadline, nên mình tự thưởng cho mình 1 tuần xả hơi, nên tuần vừa rồi mới mỗi ngày 1 chương được. Bây giờ mình phải quay lại guồng học và làm rồi nên hơi chậm xíu. Mong mọi người thông cảm! Cám ơn các bạn đã ủng hộ! Gửi ngàn nụ hôn!!! ^o^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.