Đang nói, thì một cung nữ khom người đi vào, nàng ngũ quan tú lệ, thái độ cung kính, quỳ xuống thỉnh an xong mới lên tiếng nói: "Thái hậu nương nương, Vân lão tướng quân muốn tới thăm người, hiện tại đang đợi ở bên ngoài Từ Ninh Cung."
Âm thanh nàng nhẹ nhàng êm tai, lúc nghe đến bốn chữ Vân lão tướng quân, thần sắc Lý Cẩn có chút kinh ngạc, theo bản năng liếc mắt nhìn Vân Liệt một cái.
Vân Liệt cũng không biết lão gia tử sẽ đến, nhẹ nhàng lắc đầu.
Thái hậu hơi run run, nhịn nửa ngày cũng không nhịn được, "Ông ta tới làm cái gì? Chẳng lẽ còn sợ chúng ta ăn tôn tử bảo bối của ông ta? Khắp thiên hạ xem ông ta là người tốt, còn chúng ta đều là kẻ ác?!" Trong giọng nói còn mang theo một chút trách cứ.
Hoàng thượng sờ sờ chóp mũi, có chút dở khóc dở cười, "Mẫu hậu chớ nổi giận, nói không chừng Vân tướng quân chỉ là đơn thuần tới thăm người một chút. Chuyện hai ngày trước người có chút đau đầu, ta ngày hôm qua không cẩn thận nói lỡ miệng, lúc đó lão gia tử còn cố ý hỏi thêm mấy câu, cái này đều trách ta."
Thái hậu hừ một tiếng, "Ngươi cứ bảo vệ ông ta đi." Rõ ràng không tin.
Thiên hạ làm gì có chuyện trùng hợp như thế? Tới không sớm không muộn, cố tình chọn ngay lúc Vân Liệt đến đây, đừng tưởng rằng bà không biết trong lòng lão già này đang suy nghĩ gì. Dám nghĩ Vân Liệt cũng chỉ là người thân của một mình ông ta, hắn cũng là ngoại tôn ruột của bà cơ mà, chẳng lẽ còn có thể hại hắn?
Thái hậu nín đầy bụng tức giận, thấy nữ nhi sắc mặt tái nhợt, trái tim như bị nướng trên chảo nóng, đau như lửa thiêu hừng hực. Bà mím chặt môi, lúc nhìn phía Vân Liệt thì đầy bụng hỏa khí. Đang yên đang lành ở tại kinh thành, vậy mà nói đi là đi, bọn họ đều còn sống mà đã tự mình âm thầm xác định chung thân, thực sự là càng ngày càng kỳ cục.
Hoàng thượng cười, trấn an thái hậu một câu, bất động thanh sắc liếc mắt nhìn trưởng công chúa một cái. Thần tình nàng lạnh nhạt, sống lưng dựng rất thẳng, nhưng mà nơi sâu xa trong đáy mắt lại ẩn giấu đi một tia âm u khó phát hiện.
Đáy lòng hoàng thượng liền dâng lên một luồng hổ thẹn. Nhưng mà Vân lão gia tử là tam triều nguyên lão, chinh chiến một đời, chiến công hiển hách, đối với triều Đại Hạ càng trung thành tuyệt đối, nên cũng không tiện để cho ông chờ lâu.
Ngài đè xuống áy náy trong lòng, nói với tiểu cung nữ: "Nhanh thỉnh lão tướng quân vào."
Hoàng thượng lên tiếng, cung nữ liền cung kính lui xuống.
Vân lão gia tử đã thay bộ quan phục, cả người nhìn uy nghiêm không thôi, ông cung kính mà đi vào, bất động thanh sắc đem tình hình trong đại điện thu hết vào đáy mắt. Thấy trước mặt là Vân Liệt đem Cẩn ca nhi bảo hộ, ông buồn cười không thôi.
Thấy ông muốn quỳ xuống thỉnh an, hoàng thượng liền vội vàng đứng lên, đem ông đỡ lên, "Ái khanh mau mau bình thân, nơi này không có người ngoài, không cần đa lễ." Hiện nay thánh thượng chính trực tráng niên, ngài tri nhân thiện nhậm*, có thể chiêu hiền đãi sĩ, là một minh quân.
*Tri nhân thiện nhậm: biết cách dùng người
Nói xong liền ban ngồi cho lão tướng quân.
Vân lão gia tử chào hỏi hoàng thượng cùng thái hậu một tiếng, lại cười thở dài nói: "Không nghĩ tới hôm nay Từ Ninh cung náo nhiệt như vậy."
Thái hậu ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ta còn tưởng rằng Vân lão gia tử là cố ý chọn ngày tháng tốt."
Lão gia tử cười cười, một mặt hòa khí, "Hôm qua nghe hoàng thượng nói ngài phượng thể vi bệnh, lão thần trong lòng lo lắng, mới cố ý trước tới thăm một phen, không biết thái hậu nương nương hôm nay đã có chuyển biến tốt?"
Thần sắc thái hậu hơi dịu đi một chút, "Vẫn luôn như vậy, nếu là bọn tử tôn đều hiểu chuyện, phỏng chừng đã sớm khỏe."
Thấy thái hậu lúc nhìn về phía Vân Liệt cùng Cẩn ca nhi, thần sắc rất xấu, Vân lão gia tử cười nói: "Sớm biết hai đứa nhỏ cũng ghé qua, ta đã lên xe ngựa cùng đi với bọn họ. Người không biết hôm qua sau khi gặp qua Cẩn ca nhi, ta cùng y phi thường hợp ý, tiểu tử thông minh lanh lợi, đôn hậu thiện lương, là một hảo hài tử hiểu chuyện, Vân Liệt nếu như có thể cùng y làm bạn một đời, cũng coi như thấu cho nỗi lòng của ta."
Lời này của lão gia tử đơn giản mà truyền đạt một tín hiệu.
Đó là, ông đối Cẩn ca nhi thoả mãn vô cùng, cũng nhận định chuyện hôn sự này.
Thái hậu nghe xong không nhịn được liếc mắt nhìn Cẩn ca nhi nhiều thêm một cái, không biết tiểu tử này có thủ đoạn gì lại khiến lão tướng quân yên tâm. Thấy thần sắc Lý Cẩn thản nhiên, không thấy chút câu nệ nào, thái hậu nhất thời nhớ tới chuyện y mới vừa nãy còn dám cùng với mình tranh luận, cũng không biết lấy sức lực từ đâu tới.
Thái hậu nhất thời giận không chỗ phát tiết, căn bản không nhìn ra y ngoan ngoãn hiểu chuyện chỗ nào. Bà cười lạnh một tiếng, nói với Vân lão gia tử: "Chuyện hôn sự này đến tột cùng sẽ như thế nào còn không thể nói trước, Vân lão tướng quân cũng chớ cao hứng quá sớm." Nói xong tự biết mình nói lỡ, không lên tiếng.
Hoàng thượng đã tự mình ban hôn, thánh chỉ cũng đã hạ xuống, việc thành thân đương nhiên là không thể thay đổi, trừ phi Cẩn ca nhi xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Câu này của bà vừa nói ra, không chỉ có nét cười trên mặt hoàng thượng có chút lúng túng, mà thần sắc Vân Liệt cũng lạnh xuống thêm.
Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn thái hậu một cái, tự tiếu phi tiếu nói: "Ta ngược lại muốn xem xem ai dám động một đầu ngón tay của y, thanh Hắc Vân kiếm này của ta không phải chưa từng thấy máu, nếu thực sự có người không có mắt, ta cũng sẽ không khách khí."
Coi như không thể động thái hậu, nhưng nếu bà thật sự dám phái người đến, thì đến một người hắn giết một người.
Thái hậu tức giận vỗ bàn một cái, "Làm càn! Dám nói chuyện với bổn cung như vậy, đừng tưởng rằng mẫu thân ngươi thương ngươi thì ta sẽ không nỡ trừng trị ngươi!"
Đứa nhỏ run một cái, tóm chặt lấy y phục của Vân Liệt.
Hoàng thượng không nhịn được xoa trán, mỗi lần gặp mặt đều có thể so sánh với chiến trường, có mưu đồ gì đây hả?
Cẩn ca nhi vỗ vỗ tay nhỏ của nhóc.
Trưởng công chúa khép mắt, tính khí mẫu hậu nàng thế nào, nàng đương nhiên hiểu rõ, bất quá chỉ là nói ngoài miệng một chút mà thôi. Nhưng mà nhìn thấy Vân Liệt coi trọng Lý Cẩn như vậy, thậm chí không tiếc gì mà không nể mặt mũi bọn họ, trong lòng trưởng công chúa ngột ngạt lợi hại.
Nàng không chán ghét Lý Cẩn, cũng không phải cố ý muốn ngăn cản cái gì.
Nhưng mà Lý Cẩn bất quá là một tiểu tử ở nông thôn, còn ngu ngốc hơn mười năm, ngoại trừ một gương mặt dễ nhìn, thì còn có ưu điểm gì? Nếu hai người thật sự bên nhau, thì có thể có tiếng nói chung sao?
Nàng không muốn Vân Liệt bởi vì kích động hay là giận hờn mà làm ra lựa chọn sai lầm, nên lúc này mới khẩn cầu hoàng thượng đem hắn triệu trở về.
Nàng giật giật môi, đang muốn nói cái gì, thì Vân Liệt đưa mắt nhìn thẳng vào hoàng thượng, trầm giọng nói: "Nếu như không có chuyện gì khác, chúng thần liền lui xuống trước."
Hoàng thượng sờ sờ chóp mũi, theo bản năng liếc nhìn trưởng công chúa một cái.
Trưởng công chúa có chút không cam lòng, nàng ổn định tâm thần, thấp giọng hỏi Vân Liệt một câu, "Ta có thể cùng Cẩn ca nhi nói chuyện riêng một chút chứ?"
Đáy mắt Vân Liệt lộ ra một tia thiếu kiên nhẫn.
Liếc nhìn vẻ mặt hắn, Lý Cẩn dùng ống tay áo rộng lớn che lại, lặng lẽ ngắt nhẹ tay Vân Liệt, hướng hắn lắc đầu một cái, đúng mực đáp lại trưởng công chúa một câu, "Đương nhiên có thể."
Vân Liệt nắm lấy tay Cẩn ca nhi, đem y bảo hộ ở phía sau, rõ ràng không muốn để cho y đi.
Thái hậu thấy cảnh này, nét mặt lập tức trở nên khó coi.
Lý Cẩn buồn cười lườm hắn một cái, cũng không phải đầm rồng hang hổ gì, nói một câu mà thôi, còn có thể ăn thịt y sao?
Đôi môi đơn bạc* của Vân Liệt mím chặt thành một đường.
*môi đơn bạc: môi mỏng
Hoàng thượng nhìn thấy bọn họ hỗ động*, không nhịn được nhìn Cẩn ca nhi nhiều một chút. Thấy y đối với Vân Liệt hoàn toàn không sợ, ngược lại còn dám trừng hắn, liền cảm thấy mới mẻ không thôi.
*hỗ động: động qua động lại, tương tác
Lý Cẩn cùng trưởng công chúa đi Thiên điện, thấy y đi, đứa nhỏ cũng không muốn để Vân Liệt ôm, dùng sức giãy giụa. Tâm tình Vân Liệt đang khó chịu, thấy Cẩn ca nhi không đi không được, thấp giọng bên tai đứa nhỏ nói một câu, "Nếu có người xấu làm khó dễ thúc thúc, ngươi liền khóc lớn tiếng lên biết không? Nếu không ta khiến cho y ném ngươi đi."
Hắn đem đứa nhỏ thả xuống đất, cũng không biết đứa nhỏ nghe có hiểu không, mà liền chạy tới đuổi theo hướng Lý Cẩn.
Lý Cẩn nhìn Vân Liệt liếc mắt ra hiệu, Vân Liệt giả vờ không thấy.
Lý Cẩn không có cách nào đành dắt tay đứa nhỏ, giải thích với trưởng công chúa: "Nó sợ người lạ, không muốn rời ta nửa bước, mong công chúa bao dung."
"Không sao."
Trưởng công chúa dẫn hắn tiến vào Thiên điện, mặt khác nàng lệnh người lưu ý động tĩnh của Vân Liệt, và đương nhiên hiểu rõ hài tử trước mặt là do bọn hắn cứu được ở trên đường.
Lúc đi ngang qua ngưỡng cửa cao cao, Lý Cẩn hỏi: "Bảo bảo có thể bước qua không?"
Đứa nhỏ trước tiên bước một chân, bởi vì chân ngắn, nên lập tức trực tiếp ngồi lên trên ngưỡng cửa. Lý Cẩn không nhịn được cười, y kiên trì nhìn, cũng không có giúp đứa nhỏ, đến sau khi nhóc bò đi qua, y mới xoa xoa đầu đứa nhỏ, "Giỏi quá."
Trưởng công chúa yên lặng nhìn, thấy đứa nhỏ vững vàng cầm lấy tay y, hiển nhiên là đối với y tràn đầy tin cậy, thần sắc không khỏi có chút hoảng hốt.
Lại nói, nàng thật sự không phải là một mẫu thân tốt. Nàng vẫn nhớ đến một khắc kia lúc biết mình mang thai, cảm giác trời đất quay cuồng, hận không thể đi chết. Nàng vô số lần muốn phá bỏ đứa bé này, cuối cùng lại không thể tàn nhẫn quyết tâm, đây dù sao cũng là một sinh mệnh vô tội, mà không phải thứ gì khác.
Lúc có thể cảm nhận được thai máy, nàng vừa cảm thấy mới mẻ, lại vừa cảm thấy thống khổ. Đoạn thời gian đó đối với nàng mà nói giống như một đoạn dày vò nhất trong đời, nàng chỉ muốn đem hắn sinh ra rồi lại đưa đi, thì có thể làm bộ như chưa từng xảy ra những chuyện này.
Nàng vạn vạn không nghĩ tới, vào ngày nàng sinh hạ, Vân Tu Hàn ở chiến trường lại đột nhiên trở về. Hắn cứ như vậy mà xông vào, phong trần mệt mỏi, gương mặt tiều tụy, đến nay nàng vẫn còn nhớ ánh mắt của hắn, khiếp sợ, chán ghét, hận ý khó nói được...
Mỗi khi nhớ tới vẻ mặt hắn, nàng căm hận trời xanh tại sao cố tình làm cho nàng phải trải qua nó, tại sao cố tình tại ngày tân hôn, phong hỏa nổi lên. Nếu như chậm lại một ngày, chờ bọn họ vào động phòng...
Nhưng mà không có nếu như.
Hắn nhìn thấy chính là chứng cứ bất trung cùng với tội ác của nàng.
Sau khi sinh Vân Liệt, hắn hận không thể một tay bóp chết bọn họ.
Trưởng công chúa nhắm mắt lại, thời khắc này, thần sắc luôn luôn lạnh nhạt của nàng xuất hiện một vết nứt, ánh mắt nơi sâu xa cũng xen lẫn thống khổ không nói rõ. Biết rõ mình căn bản không thay đổi được ý nghĩ của Vân Liệt, nàng vừa thương xót bi ai, vừa khổ sở.
Thấy Cẩn ca nhi lẳng lặng ngốc ở một bên, nàng hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: "Ngươi thật lòng yêu thích hắn?"
...
Trưởng công chúa cũng không giữ y quá lâu, chỉ hỏi mấy câu liền để Lý Cẩn rời đi.
Chờ sau khi y ra ngoài, Vân Liệt liền mang y rời hoàng cung.
Từ hoàng thành đi ra, ngay trước mắt bọn họ, trung gian vừa vặn trải qua Tây thành.
Lúc này chính là thời điểm náo nhiệt nhất.
Hai bên tửu lâu trà tứ từng trận phiêu hương, tiểu nhị lanh lợi đứng ngoài cửa, nhiệt tình đón khách. Dọc đường người bán hàng rong hoặc là giương giọng hô "mua đi", hoặc là mặt đầy nụ cười theo sát khách hàng bắt chuyện. Mặc dù sinh ý quạnh quẽ, nhưng cũng không thấy khuôn mặt u sầu, trái lại thảnh thảnh thơi thơi mà lôi kéo người quen biết trò chuyện.
Trên đường tụm năm tụm ba bước đi không chỉ có hán tử, mà còn có tiểu ca, thậm chí là nữ tử, cơ hồ tất cả mọi người đều thoải mái, vui sướng, có thể thấy được kinh thành phồn hoa phú quý.
Trên mặt Vân Liệt mặc dù không có quá nhiều biểu tình, nhưng rõ ràng hắn còn đang khó chịu chuyện một mình y đi gặp trưởng công chúa. Lý Cẩn nháy mắt mấy cái, nhưng mà đúng vào lúc này, Lý Cẩn đột nhiên nhìn thấy một người quen.