Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 95



Trời tối rét lạnh, trên mặt đất trong chuồng gia súc của nhà ông A Kim trải đầy cỏ khô và rơm rạ, chậu than cũng đang đốt lửa. Mùa đông quá lạnh, nghé con mới sinh phải được đặt bên cạnh chậu than để sưởi ấm.

Lục Cốc đứng bên ngoài đoàn người nhón chân nhìn vào trong, có rất nhiều hán tử đến góp vui nên y không tiện đến gần mà đứng cùng mấy đứa nhỏ trong thôn cách xa nhóm người hơn chút.

"Ra rồi, ra rồi." Phía trước truyền tới những âm thanh huyên náo, mọi người đều rướn cổ nhìn nghé con vừa mới được lôi ra, bọn trẻ con lại càng tò mò hơn.

Vì vóc người Thẩm Huyền Thanh cao nên dù đứng ở phía sau nhưng hắn vẫn thấy rõ mọi thứ.

Quay đầu thấy Lục Cốc kiễng chân rướn cổ nhưng vẫn không thấy gì, hắn cười một tiếng rồi nói: "Lát nữa ta dẫn em đến gần xem."

Gót chân Lục Cốc chạm đất, đợi đám người phía trước tản ra bớt thì theo sát Thẩm Huyền Thanh đi vào trong chuồng gia súc.

Nhà ông A Kim đã sớm dùng chiếu cũ vây quanh chuồng gia súc để gió không lọt vào trong chỗ trâu cái và nghé con.

Trên thân nghé con ướt sũng, giữa chân sau của trâu cái có máu, đẻ nghé con không phải chuyện dễ dàng.

Sau khi thấy nghé con, chút tò mò trong lòng Lục Cốc được thỏa mãn. Lúc chưa thành thân, song nhi và cô nương bình thường sẽ không tùy tiện đến nhà người khác xem loại chuyện này.

Thật ra đây cũng không phải cảnh tượng đẹp đẽ gì, những vết máu kia vừa đập vào mắt là y biết đẻ con rất đau, y không dám nhìn nhiều trên thân con trâu cái.

"Nương, mọi người về trước đi." Thẩm Huyền Thanh nói với Vệ Lan Hương.

Hắn quay đầu lại nói với Lục Cốc: "Em về với nương trước đi, ta và đại ca hỏi ông A Kim chuyện nghé con đã."

Trâu cày ruộng rất có ích, trong thôn không chỉ có một nhà muốn. Lúc trước khi trâu cái còn chưa đẻ, hắn đã nói với nhà ông A Kim là muốn mua rồi, sợ phát sinh biến cố nên tối nay nếu chốt được luôn thì sẽ chốt luôn, vả lại đều cùng một thôn, cách rất gần nên không cần đi nơi khác mua.

"Dạ." Lục Cốc gật đầu, về nhà trước cùng Vệ Lan Hương.

Chờ hai huynh đệ Thẩm Huyền Thanh về đến nhà, biết được chuyện nghé con đã chốt, hai ba tháng sau nó lớn hơn rồi cai sữa là có thể dắt về, Vệ Lan Hương vui mừng khôn xiết.

Lục Cốc nhớ lại hình ảnh nghé con ban nãy, nghĩ thầm sau này đó chính là con trâu nhà bọn họ rồi.

***

Mười lăm là Tết Nguyên Tiêu đi ngắm hoa đăng, nhưng ở nơi nông thôn bọn họ không có nhiều loại đèn màu sắc để ngắm, nếu muốn xem náo nhiệt thì phải lên trấn. Lục Cốc đã từng nghe Lục Văn nói, vào tối Nguyên Tiêu, cả một đường dài trên trấn Phong Cốc đều là hoa đăng, người trong trấn còn xách hoa đăng dạo chơi trên phố, quả thật là sáng như ban ngày.

Y chưa từng được tham gia vào loại náo nhiệt này nhưng năm nay Thẩm Huyền Thanh mua không ít, gần hai mươi cái, còn là kiểu dáng khác nhau. Mới buổi sáng Thẩm Nhạn đã lôi kéo y nói đến lúc treo hoa đăng rồi, chỉ chờ đến tối để thắp lên thôi.

Thôn Vương Lý cách đây rất xa, tới trưa nắng chiếu ấm áp thì đoàn kịch sẽ bắt đầu biểu diễn. Vì để đi sớm chiếm chỗ phía trước, hôm nay Lục Cốc nấu cơm sớm, ăn xong Vệ Lan Hương dẫn y và Thẩm Nhạn đi xem kịch.

Ở nông thôn, chủ yếu là phụ nhân và phu lang thích xem kịch nên Thẩm Huyền Thanh không đi theo.

Vệ Lan Hương xách ghế nhỏ theo, vừa ra khỏi cửa đã cao giọng gọi Miêu đại nương và nương Toàn tử. Lục Cốc một tay xách ghế nhỏ, trên cánh tay phải còn treo một cái giỏ nhỏ, bên trong là ống trúc đựng nước nóng và điểm tâm, còn có hạt dưa, đậu phộng.

Xem kịch lâu, vẫn nên chuẩn bị chút đồ ăn.

Vừa đến thôn Vương Lý, sân khấu kịch ở cổng thôn đều đã được dựng xong, mấy người trong thôn bên cạnh đều tới xem, khá đông.

Lục Cốc sợ Thẩm Nhạn đi lạc nên nhanh chóng nắm lấy tay nàng, đi theo sát Vệ Lan Hương. Đám đông nhốn nháo, ngươi một câu ta một câu tụ lại cùng một chỗ cứ phải gọi là ồn ào náo loạn.

Lục Cốc sợ nhiều người chen chúc sẽ lạc nhau nên mọi sự chú ý đều đặt ở trên người bên cạnh. Y không phát hiện ra Đỗ Hà Hoa ở trong trong đám người, nhưng Đỗ Hà Hoa nhìn thấy y.

Vòng tay bạc, trâm bạc, không ngờ thằng con hoang này lại có một cuộc sống tốt vậy.

Đỗ Hà Hoa âm thầm "phi" một tiếng sờ sờ vòng bạc trên cổ tay mình, là Lục Văn cho bà ta. Làm thiếp thì có sao, Lục Văn nhà bà ta ở trên trấn mặc vàng đeo bạc, cô gia cũng không phải cái thứ chân lấm tay bùn trong ruộng có thể so sánh được. Bà ta nghĩ vậy mới thấy cơn giận trong lòng nguôi bớt, chen vào trong đám người cùng mấy thôn phụ đang nịnh bợ bà ta.

Khi vở kịch bắt đầu, người khác ra sao Lục Cốc không để ý, cùng Thẩm Nhạn ngồi cạnh Vệ Lan Hương ăn điểm tâm, cắn hạt dưa, nghe kịch rất vui vẻ.

Chiều đến phải nấu cơm nên mọi người đã lục tục ra về.

Vở kịch này được diễn trong ba ngày, giờ trời đã lạnh nên Vệ Lan Hương đứng dậy nói: "Đi về thôi, mai muốn nghe chúng ta lại đến."

Lục Cốc mới đi chưa được mấy bước, dường như cảm nhận được điều gì, vừa ngẩng đầu đã thấy Thẩm Huyền Thanh đứng cách đó không xa đang nhìn về phía y.

Y theo bản năng muốn đi qua chỗ hắn nhưng vẫn kìm lại, chỉ có ý cười rạng rỡ trên mặt cho thấy tâm tình phấn khởi của y.

"Sao con lại tới đây?" Vệ Lan Hương khó hiểu hỏi. Bà nhớ rõ là lão nhị không thích xem kịch mà.

"Nương, bọn Đại Trần nói buổi tối muốn đi trấn ngắm hoa đăng, con dẫn Cốc tử đi xem chút." Thẩm Huyền Thanh tới gần nói.

Ra là vậy, Vệ Lan Hương nói: "Giờ sắp tối rồi, đi tới đi lui có khi đến đêm mới về được đấy."

"Không sao đâu nương, nhiều người đi mà." Thẩm Huyền Thanh đưa cái ghế nhỏ và giỏ rỗng trong tay Lục Cốc cho Thẩm Nhạn, nếu không đi đường rất vướng víu.

Người trẻ tuổi thích xem náo nhiệt, Vệ Lan Hương không ngăn cản nhiều, bảo hai người họ đi đường cẩn thận rồi về nhà cùng Thẩm Nhạn trước.

"Lên trấn ăn cơm nhé." Thẩm Huyền Thanh dẫn Lục Cốc đi sang một hướng khác, không lâu sau đã thấy bọn Đại Trần.

Lục Cốc gật gật đầu, lúc nãy xem kịch đã ăn điểm tâm và hạt dưa nên giờ y vẫn không đói lắm.

Có nhiều hán tử cùng đi ngắm hoa đăng hơn nhưng có Thẩm Huyền Thanh ở cạnh nên y không sợ.

Thôn Vương Lý gần trấn hơn thôn Thanh Khê một chút, sau khi đến trấn trời còn chưa tối, bọn họ ăn bánh trôi ở quán ven đường trước. Bánh mềm ngọt, nướng dùng nóng hổi, ăn vào cả người không còn lạnh nữa. Dù một bát có tận tám viên nhưng Lục Cốc vẫn chưa ăn no, huống hồ là Thẩm Huyền Thanh.

Tối nay ra ngoài chơi đương nhiên là muốn gì ăn đó nên Thẩm Huyền Thanh dẫn Lục Cốc đi mua.

Hoa đăng trên phố dần được thắp sáng, rực rỡ khác thường, còn có đoán câu đố đèn*. Bình thường những cô nương và song nhi chưa lấy chồng rất ít khi ra ngoài giờ cũng đang xách hoa đăng dạo chơi trên phố, đều đương tuổi xuân ưa thích vui đùa, vô cùng sống động náo nhiệt.

*Đoán câu đố đèn (猜灯谜): là một hoạt động có từ thời nhà Tống. Khi các học giả viết câu đố trên giấy nhỏ và treo chúng lên đèn lồng để những người tham dự lễ hội đoán.

Lục Cốc nhìn các loại hoa đăng mà hoa cả mắt, lúc Thẩm Huyền Thanh muốn mua cho y thì bị y ngăn lại, trong nhà vẫn còn nhiều như vậy cần gì phải tốn tiền nữa.

Đến nơi đoán câu đố đèn, chủ quán đang nói câu đố, y bất giác dừng lại nghe.

Câu đố đèn đối với người nông thôn mà nói là một thứ gì đó khá văn nhã, trước đây y chưa từng đoán bao giờ, câu đố lại rất khó càng không biết đáp án là gì, ngay cả ánh mắt của y cũng đã trở nên mờ mịt.

Vẫn là Thẩm Huyền Thanh suy nghĩ một chút rồi thì thầm bên tai y.

Dưới sự cổ vũ của hắn, Lục Cốc rụt rè nói ra đáp án, chủ quán liếc mắt nhìn y một cái, cười gật đầu đưa một cái đèn lồng tới.

Đã nói người đoán đúng sẽ được tặng đèn lồng thì sao có thể nuốt lời, nhiều người nhìn như vậy.

Lục Cốc không ngờ mình lại trả lời đúng, lúc nhận lấy đèn lồng bị người khác nhìn chằm chằm còn thấy hơi hoảng, trong lòng lại là kích động không nói nên lời.

Cái đèn lồng này thật ra rất tầm thường, còn không tinh xảo bằng mấy cái Thẩm Huyền Thanh mua ở nhà nhưng dù sao chủ quán cũng phải kiếm tiền nên không thể tặng loại quá tốt được.

"Huynh đoán trúng rồi." Lục Cốc hồi thần trong cao hứng, cười tủm tỉm đưa đèn lồng cho Thẩm Huyền Thanh.

Y vui đến nỗi hai mắt phát sáng cả lên, Thẩm Huyền Thanh thấy vậy thì biết hôm nay đi chơi là đúng rồi.

"Nhị Thanh, mau đến xem này, có một cái hoa đăng hình phượng hoàng." Đại Trần và tức phụ đằng trước ríu rít gọi hai người họ, Thẩm Huyền cười một tiếng, nhận lấy đèn lồng rồi nhanh chóng chạy tới cùng Lục Cốc.

Một đường vừa chơi đùa vừa ngắm đèn, đến đêm khuya hơn mười người mới tụ tập lại, sau khi kiểm kê nhân số thì về nhà.

Bóng đêm dày đặc, trên đường có trăng tròn làm bạn nên cũng không tối.

Vừa ra khỏi trấn ánh sáng đã yếu đi rất nhiều, tay phải Lục Cốc buông thõng bên hông chợt bị nắm lấy. Y nhìn sang bên cạnh, vì có nhiều người đi cùng nên muốn thoát ra.

Thẩm Huyền Thanh lại thấp giọng nói: "Đường đêm khó đi, nếu không để ý nhỡ em đi lạc thì làm sao bây giờ?"

Thật ra Lục Cốc muốn nói với hắn rằng y không phải trẻ lên ba sao mà đi lạc được, nhưng bàn tay to lớn ấm áp của hắn nắm lấy tay y thực sự rất ấm, khiến y không cách nào từ chối nổi. May mà có bóng tối che khuất nên gương mặt nóng bừng của y mới không bị người khác nhìn thấy.

Nhóm hán tử đi trước nói chuyện trên trời dưới đất còn có người ba hoa mạnh miệng, dù trong trời đêm nhưng vẫn rất náo nhiệt.

Hai người họ tụt lại phía sau, như thể tạo thành một vùng đất trời không ai có thể xâm nhập.

Từ khi vào đông xuống núi tới nay, trong nhà nhiều người không tiện làm chuyện thân mật, giờ được nắm tay Lục Cốc rồi Thẩm Huyền Thanh không muốn buôn ra chút nào.

Đường về nhà rất xa, sau khi đi được khoảng một nửa, hắn dừng chân lại, hỏi: "Có mệt không? Hay là ta cõng em về nhé."

Lục Cốc liếc mắt nhìn người phía trước, lắc đầu từ chối, sợ bị người khác nghe được nên y không nói.

Thẩm Huyền Thanh dừng lại, khẽ mím môi có chút không cam lòng. Hắn rất thích thân cận với Lục Cốc, tuy lời đề nghị vừa rồi chỉ là nhất thời, nhưng giờ nghĩ lại, bọn họ đã bên nhau lâu vậy rồi, hắn đã từng ôm từng hôn Lục Cốc chỉ là chưa bao giờ cõng y.

"Không nói gì là đồng ý." Hắn tìm một cái cớ vô cùng sứt sẹo, không đợi Lục Cốc phản ứng, đứng trước mặt y, trở tay nắm lấy hai cánh tay Lục Cốc đặt lên vai mình, túm lấy hai tay y rồi khom lưng xuống cõng Lục Cốc lên.

Sau khi hắn đứng thẳng dậy, hai chân Lục Cốc rời khỏi mặt đất, hắn luồn tay về sau tách chân Lục Cốc sang hai bên, vững vàng cõng người đi về phía trước.

Cơ thể đột nhiên bị nhấc lên, vóc người Thẩm Huyền Thanh quá cao, cánh tay bị hắn buông ra, Lục Cốc sợ ngã xuống nên lập tức ôm chặt cổ Thẩm Huyền Thanh.

Hai người họ đi chậm phía sau, có người nhìn ra sau lại thấy Thẩm Huyền Thanh đang cõng y.

"Sao lại cõng y rồi?" Đại Trần cũng nhìn thấy, bèn cười hỏi.

Thẩm Huyền Thanh mặt không đổi sắc nói dối: "Vừa mới vấp phải hòn đá."

Mấy hán tử đằng trước ai nấy đều cười cười hai tiếng, Lục Cốc vùi đầu vào bả vai hắn không dám ngẩng lên, cả hai má và tai đều đã đỏ bừng.

Thẩm Huyền Thanh đi chậm lại, dần tách khỏi đám người.

Lục Cốc nằm sấp trên bờ vai rộng lớn rắn chắc, bên mặt y chính là sườn cổ và khuôn mặt của Thẩm Huyền Thanh, y có thể ngửi được hơi thở quen thuộc của hắn.

Không nghe thấy tiếng của bọn Đại Trần nữa, y không nhịn được mà nghiêng mặt, muốn thì thầm nói gì đó, ai ngờ lúc này Thẩm Huyền Thanh cũng nghiêng mặt, chóp mũi và miệng y liền không cẩn thận cọ cọ lên mặt hắn.

Ánh trăng tuy nhạt nhưng y vẫn có thể thấy rõ ý cười chợt hiện lên trên gương mặt Thẩm Huyền Thanh: "Em muốn thơm ta hả?"

Giọng điệu của hắn hoàn toàn khác với lúc thường, tràn ngập vẻ đắc ý của thiếu niên như thể đoán chắc được tâm tư của Lục Cốc.

"Không, không có." Lục Cốc đỏ mặt không thôi, lắp ba lắp bắp.

Thẩm Huyền Thanh dừng bước, cười mở miệng: "Mau thơm đi nếu không ta không đi nữa đâu."

Trời đất hoang vu, Lục Cốc nào dám làm loại chuyện này bên ngoài, ấp úng không dám đáp ứng, ai ngờ Thẩm Huyền Thanh lại nghiêng đầu cọ hai má y, còn dừng lại không đi thật, y muốn xuống hắn cũng không buông.

Cứ giằng co như vậy không phải là cách, Lục Cốc vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, trong lòng run rẩy nhưng vẫn nghiêng đầu thơm lên gò má Thẩm Huyền Thanh. Y thơm xong muốn nói nên đi rồi, ai ngờ Thẩm Huyền Thanh lại quay mặt lại, chuẩn xác hôn lên môi y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.