Tiểu Phu Nhân

Chương 11



Edit: Milk

Beta: Cẩm Lí

- --

Ánh trăng yên tĩnh như nước, lạnh lẽo xuyên qua rèm cửa sổ, rải rác trên mặt đất.

Căn phòng lặng thinh không một tiếng động, thỉnh thoảng có tiếng lật trang giấy vang lên.

Người đàn ông ngồi sau bàn vuông vừa mới tắm xong, trên tóc vẫn còn đọng lại vài giọt nước, áo choàng tắm mặc trên người, mơ hồ có thể nhìn thấy lồng ngực rắn chắc của anh.

Dưới ánh đèn màu đỏ cam, khuôn mặt người đàn ông mờ ảo dưới ánh đèn.

Lục Hành rủ mắt, vẻ mặt lạnh nhạt.

Ngón tay thon dài của anh đặt trên quyển vở đã ố vàng, anh khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng lật quyển sổ.

Bìa quyển sổ giống y hệt trong giấc mơ của Ôn Miểu.

Lục Hành mím môi, mở ra xem một chút.

Trên trang giấy là nét chữ thanh tú, quyển sổ này được Ôn Miểu viết từ hồi sơ trung. Lúc đầu đều là những mẩu chuyện nhỏ nhặt, như là lời tâm sự của thiếu nữ.

Chẳng hạn như việc thi không tốt, hay là chuyện bố mẹ thiên vị em gái Ôn Khả Hinh hơn.

Khi đó phiền não lớn nhất của Ôn Miểu chính là khát vọng được bố mẹ quan tâm. Mỗi lần được bố mẹ khen ngợi, cô gái nhỏ này có thể hưng phấn đến nửa ngày, viết rất nhiều chữ.

Nhưng dần dần, giọng điệu của cô ngày càng trầm lắng.

Lục Hành nhíu mày, lật sang mấy trang tiếp theo, có vẻ như bắt đầu từ cao trung, cô gái nhỏ đã ít viết nhật ký hơn.

Thậm chí cô còn xé vài trang giấy, chỉ còn dấu răng ở mép vở.

Tâm sự của thiếu nữ ấy dường như bị giấu đi vào mùa hè năm ba, từ đó về sau, Ôn Miểu giống như quên mất quyển nhật ký vậy, chỉ khi nào nhớ tới mới viết một ít.

Từ sơ trung lên cao trung có lẽ là một khoảng cách rất lớn đối với Ôn Miểu.

Mặc dù chỉ có vài câu nhưng Lục Hành cũng cảm thấy được điểm khác thường của Ôn Miểu.

Không biết từ lúc nào, cô bé từng khao khát tình yêu thương của cha mẹ dần dần trở nên chết lặng, cô không còn mong đợi những lời khen nữa, chỉ là ngày này qua ngày kia, năm này qua năm nọ bố Ôn và mẹ Ôn cũng cho rằng đấy là những việc mà cô nên làm.

Trường của Ôn Miểu không quá xa nhà nhưng từ cao trung cô đã bắt đầu ở nội trú, chỉ về nhà vào cuối tuần.

Lông mày của Lục Hành ngày càng nhíu lại, ngón tay thon dài đặt trên bàn, chậm rãi gõ từng nhịp.

Cuối cùng cô gái đã tốt nghiệp cao trung, được vào trường đại học mà mình mong muốn. Có lẽ bởi vì cách xa ba mẹ nên cô bé dần lấy lại được nụ cười, cô tìm thấy quyển nhật ký này một lần nữa, lại bắt đầu ghi chép cuộc sống hằng ngày.

Cuộc sống đại học vô cùng đơn giản, chính là học tập và tham gia xã đoàn, Lục Hành đọc lướt qua nhanh như gió, ngón tay của anh ấn vào thái dương, đôi lông mày đang nhíu chặt dần dần được giãn ra.

Nhưng khi lướt sang trang kế bên, ánh mắt anh chợt dừng lại.

Ngón tay trắng nõn chợt cong lại, Lục Hành nheo mắt, nhìn hai chữ trên tờ giấy không chớp mắt.

- ----- Phó Tu.

Hai chữ này giống như là tùy ý viết, Lục Hành đột nhiên dâng lên một đợt sóng mãnh liệt. Anh nín thở, ánh mắt muốn lướt qua nhưng cuối cùng vẫn dừng lại trên hai chữ kia.

Cái tên quen thuộc, không hề lạ lẫm này.

Những suy nghĩ từ tận đáy lòng bị cuốn lên như cỏ dại, Lục Hành dường như không khống chế được bản thân, tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt căng thẳng.

Theo bản năng, anh muốn xóa đi hai chữ kia.

Nhưng trong một khoảnh khắc.

Ánh mắt của anh đã bình tĩnh trở lại.

Anh buông tay, nhớ lại lúc Đặng Minh đưa đồ đến.

Đó là một món đồ được gửi đến nhà trọ của Ôn Miểu, người bảo vệ của Lục Hành đã ký nhận.

Dưới ánh trăng trong trẻo, người đàn ông bước đi thong thả, anh nhẹ nhàng bước đến góc phòng, bóng người cao lớn in trên tường, cái bóng càng ngày càng lớn.

Cuối cùng người đàn ông cũng đi tới góc tường.

Anh ngồi xổm xuống, tầm mắt dần dời xuống, cuối cùng rơi xuống chiếc hộp trong góc.

Tên của người gửi được ghi rõ ràng trên bưu kiện màu xám.

Chướng mắt.

Lục Hành hít sâu một hơi, rồi đưa tay, mở gói hàng ra.

Gói hàng không lớn, chỉ có một cái hộp bên trong.

Sau khi nhìn thấy đồ bên trong, con ngươi của người đàn ông chợt co rút, ánh mắt dừng lại ở một nơi.

Ở trong cái hộp nhỏ là một nửa chiếc lá phong thủy tinh.

Lá phong trong suốt, hoa văn rõ ràng.

Lá phong này chướng mắt giống như người gửi nó vậy, Lục Hành nắm chặt lá phong ở trong tay, đôi mắt ngày càng thâm trầm.

Trong hộp còn một mẩu giấy nhỏ, bên trên chỉ có bốn chữ đơn giản.

Giáng sinh vui vẻ.

Anh khẽ cười nhạt, ném tấm thiệp vào hộp rồi dùng một chân đá nó đi.

Giáng sinh?

Người đàn ông lẩm bẩm mấy tiếng, cuối cùng cũng nhớ ra đêm nay là giáng sinh.

Anh nhướn mày, vẫn giữ nửa chiếc lá phong vừa lấy trong hộp ra trong lòng bàn tay.

Một nỗi sợ mà chính anh cũng không hiểu rõ.

Anh đi tới bên cửa sổ, hé cửa sổ ra một nửa, cơn gió lạnh thấu xương ùa vào, người đàn ông cũng tỉnh táo lại một chút, anh từ từ mở mắt, lại lần nữa kéo cửa sổ lên.

Sau một tiếng “Đát.”, chất lỏng màu đỏ tươi xuất hiện trên ngón tay của anh.

Trong màn sương, khuôn mặt người đàn ông dần trở nên mơ hồ, cuối cùng biến mất đi trong màn sương trắng.



Khi Lục Hành trở về phòng, Ôn Miểu đã chìm vào giấc ngủ, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng đồng hồ cát đang chảy.

Nương theo ánh trăng, Lục Hành đến bên mép giường.

Cô gái yên tĩnh ngủ trên giường, lông mi của cô rất cong và dài.

Cô gái ngủ say đến nỗi Lục Hành đến gần cũng không biết.

Chỉ hơi nghiêng người vào trong.

Cơ thể nhỏ nhắn cuộn tròn trong chăn, Lục Hành nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt dời xuống khuôn mặt điềm tĩnh của cô gái đang ngủ say, con ngươi đen láy, sâu thẳm.

Lòng bàn tay đang nắm lá phong âm ỉ đau, người đàn ông mím môi, chỉ nhìn người đang ngủ trên giường.

Chốc lát, cô gái trên giường tựa như phát giác được, Ôn Miểu giật người, cánh tay nhỏ bé không an phận rút ra khỏi chăn, tạo ra vài tiếng động nho nhỏ.

Đôi mắt của anh chợt tối sầm lại, Lục Hành vừa đưa tay ra, nhưng khi đầu ngón tay chạm vào cổ tay của Ôn Miểu thì anh lại nhớ tới nơi mà Lưu Thạch đã chạm vào ngày hôm qua.

Anh cau mày, bàn tay đang nắm đầu ngón tay của Ôn Miểu khẽ dùng sức.

Chiếc cằm cứng đờ, chỉ một lát thì anh tay buông ra.

Anh xoay người, tìm hộp khăn giấy ướt trên bàn, rút ra một tờ rồi xoay người trở về mép giường.

Ôn Miểu vẫn đang ngủ say, chỉ xoay người lại, đối diện với anh.

Lục Hành khẽ mím môi, anh giơ tay lên, từ từ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ôn Miểu ra khỏi chăn, lau từng ngón tay cho Ôn Miểu.

Bàn tay của anh thô ráp mang theo một chút ẩm ướt của khăn giấy, nhẹ nhàng lướt qua từng đầu ngón tay của cô gái.

Ôn Miểu không thoải mái khẽ ưm một tiếng, cô giật giật đầu ngón tay, muốn rút cổ tay ra khỏi tay của anh, nhưng lại bị Lục Hành giữ chặt hơn.

Giọng nói trầm bổng đầy dụ dỗ của anh lướt qua tai cô.

“Miểu Miểu ngoan, lau một chút nữa thôi.”

Vừa nói vừa bàn tay đang giữ tay của cô gái càng giữ chặt hơn, có thể nhìn thấy đầu ngón tay trắng bệch.

Một lúc sau, đầu ngón tay của cô gái đều đã được lau sạch, anh mới chịu buông tay ra.

Bàn tay nhỏ bé của cô gái vẫn để bên ngoài, Lục Hành đứng dậy, giúp cô đắp lại chăn, lúc này mới nằm xuống cạnh Ôn Miểu.

Tấm nệm mềm mại bị lõm xuống, anh cúi đầu nhìn món đồ đang nắm trong tay, ánh mắt hơi trầm.

Đôi mắt anh dần dần di chuyển lên trên, rồi dừng lại ở nốt ruồi dưới khóe mắt cô.

Đôi mắt khẽ nheo lại, người đàn ông cúi người, đôi môi hơi nhếch lên.

Mùi thuốc lá mát lạnh trên người anh quanh quẩn ở chóp mũi cô gái.

Ôn Miểu cong người, vô thức di chuyển về phía anh, co rúc vào lồng ngực như một đứa trẻ.

Lục Hành khẽ mỉm cười, tay vuốt nhẹ lưng của cô, áp vào tai Ôn Miểu nói.

“Miểu Miểu, em thích lá phong sao?”

Trong màn đêm tăm tối, anh cong môi cười, chỉ là trong đáy mắt hoàn toàn không có ý cười.

Thấy cô không trả lời, Lục Hành lại nhẹ giọng nỉ non ở bên tai cô mấy lần.

Cô ngủ say nên không biết chuyện gì đang xảy ra, nhẹ nhàng xoay người, khẽ nói.“Rất thích a…”

Sáng sớm hôm sau, mặt trời lên cao, Ôn Miểu từ từ tỉnh dậy.

Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua ô cửa kính, rọi xuống đầy đất. Rèm cửa sổ hơi bị kéo ra, có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài.

Trong phòng nửa sáng nửa tối, Ôn Miểu chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt vẫn còn mơ màng, chỉ cảm thấy bên hông bị cái gì đó đè lên.

Ôn Miểu khẽ nhướng mày, vô thức xoay người lại, khó khăn lắm mới di chuyển được một chút, Ôn Miểu lập tức tỉnh cả người.

Mặt Ôn Miểu cứng đờ, khi cô vừa ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt còn đang nhắm chặt của Lục Hành.

Lục Hành vẫn chưa tỉnh, hô hấp đều đặn, chỉ với một tay ôm chặt lấy eo cô.

Ôn Miểu thử di chuyển, muốn đẩy mình ra khỏi cánh tay của anh. Nhưng thử nhiều lần mà vẫn như cũ không thoát ra được.

“…Làm gì vậy?”

Người đàn ông vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, giọng nói trầm thấp lưu luyến.

Ôn Miểu giật mình ngẩng đầu lên, thấy Lục Hành không mở mắt, cô thở phào nhẹ nhõm, lại nhẹ nhàng đưa một chân ra ngoài.

Nhưng khi chân cô mới di chuyển ra ngoài được một nửa, người đàn ông vốn đang ngủ nhướng mày một cái, sau đó, cô cảm thấy chân tê rần, một cái chân dài tùy tiện đè lên chân cô.

Hô hấp hơi chậm lại.

Ôn Miểu cảm thấy hít thở không thông, toàn thân từ trên xuống dưới đều bị Lục Hành áp chế, cô khó chịu đẩy cánh tay người đàn ông ra, nói.

“Anh, anh đang đè tôi.”

Giọng cô nhẹ nhàng mềm mại, ủy khuất vô cùng.

Lục Hành cuối cùng cũng phát giác, anh miễn cưỡng nhấc mí mắt, nhìn lướt qua tư thế hai người sau khi ngủ, rốt cuộc chậm rì rì di chuyển chân mình ra khỏi người Ôn Miểu, chỉ là cánh tay đang ôm hông Ôn Miểu không hề động đậy.

Xiềng xích trên người mất đi một tầng, Ôn Miểu thoải mái được một chút.

Chẳng qua cô chưa kịp thở phào một cái, Ôn Miểu cảm thấy bên hông có dị vật khác thường.

Cô nghi ngờ cúi đầu xuống, liếc mắt thấy miếng băng gạc trong lòng bàn tay của anh, vẫn còn đọng lại chút máu.

Ôn Miểu ngẩn ra, xoa người nhìn về phía anh, lại thấy Lục Hành đã sớm mở mắt, thấy khuôn mặt kinh ngạc của cô, anh chỉ khẽ cười.

“Miểu Miểu, có thích món quà anh tặng cho em không?”

Thấy tầm mắt của anh dừng ở phía sau mình, Ôn Miểu nghi ngờ xoay người, nhìn thấy mảnh vỡ trên bàn.

Vẫn còn vết máu mờ nhạt trên những mảnh vỡ thủy tinh đó.

Kiều diễm quỷ dị.

- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.