Tiểu Phúc Tấn

Chương 39



Edit: Dờ


Việc kết hôn của Thất Cách cách nhanh chóng được quyết định, sẽ tổ chức vào cuối năm. Qua nhiều năm tiêu phí của cải, vương phủ không còn bao nhiêu tài sản, chẳng có nhiều thứ để cho Thất Cách cách làm của hồi môn. Lý Trắc Phúc tấn lấy toàn bộ hồi môn năm đó của mình ra cho con gái, Trạm Hi cũng không keo kiệt, thêm vào rất nhiều hồi môn cho Thất Cách cách.


Đó là một tài sản khá lớn, đủ cho Thất Cách cách không cần phải lo cơm ăn áo mặc cả đời.


Cùng lúc đó, Ngũ Cách cách lựa chọn đi du học nước ngoài. Cô rời khỏi vương phủ với thái độ quyết tuyệt sau khi đã xử lý xong tất cả mọi thứ. Cô đón Phú Sát Trắc Phúc tấn từ bệnh viện tâm thần ra rồi đưa bà ta đến một tiểu viện khác, lấy hết của hồi môn của Phú Sát Trắc Phúc tấn, còn đòi Trạm Hi không ít tiền.


Cô nói, Trạm Hi cho Thất Cách cách thì cũng phải cho cô, sau này cắt đứt quan hệ, không liên quan gì đến nhau nữa.


Xem ra cô nàng tính đi luôn không trở về.


Trạm Hi không từ chối, hắn không tiếc cho cô một cơ hội, dù gì với hắn mà nói, đây là một chuyện chẳng hề tốn sức.


Trời dần ấm lên, đôi khi tới gần trưa là đã toát một lớp mồ hôi mỏng. Lâm Nguyễn cắm nhành tử đinh hương mới bẻ vào lọ mực thủy tinh đã đựng nước.


Điện thoại bỗng reo vang, Lâm Nguyễn lau tay đi nghe điện thoại, bên kia là giọng nói của Mạnh Chân.


Giọng nói của cậu ta rất phấn khởi, "Lâm Nguyễn à?"


"Là tớ đây."


"Bây giờ cậu có rảnh không? Tớ mời cậu đi xem kịch!"


Lâm Nguyễn hỏi: "Sao tự dưng lại mời tớ đi xem kịch?"


Mạnh Chân thì thầm nói: "Không phải xem kịch mà là xem kịch!"


"Là sao?"


Mạnh Chân bình tĩnh lại, giải thích: "Chị họ Bạch Trân Châu của tớ sắp kết hôn rồi, sau khi biết tin thì ông chủ Tống của Trích Tiên Lâu gửi một tấm thiệp cho chị họ tớ, bảo là muốn tặng cho chị ấy một vở kịch. Cậu còn nhớ không? Chị họ tớ từng nhờ tớ đi tặng đồ cho ông chủ Tống đó."


Làm sao mà quên được, Lâm Nguyễn nhớ tới chuyện ở Trích Tiên Lâu thì hơi mất tự nhiên, "Tớ thấy đến Trích Tiên Lâu không đơn giản đâu, cậu bảo là đi xem kịch, chưa biết chừng tới đó lại thành kịch cho người ta xem."


Mạnh Chân hỏi: "Sao lại nói vậy?"


Lâm Nguyễn nói không biết, lại tiếp tục: "Có lẽ là do Trích Tiên Lâu hơi xui xẻo."


Bên kia Mạnh Chân im lặng, nói: "Không thể tin mê tín dị đoan phong kiến, Lâm Tiểu Nguyễn, tư tưởng của cậu có vấn đề đấy nhé!"


Lâm Nguyễn còn chưa kịp nói gì, Mạnh Chân đã nói: "Đi đi mà, lần này chúng ta sẽ không gây rắc rối nữa!"


Lâm Nguyễn do dự một lát rồi cũng đồng ý với Mạnh Chân.


Hơn bốn giờ chiều, Lâm Nguyễn tới cửa Trích Tiên Lâu thì thấy Mạnh Chân đã đứng chờ ở đó. Cậu ta mặc một cái trường sam mỏng màu xanh ngọc, tay cầm quạt giấy.


Nhìn thấy Lâm Nguyễn, Mạnh Chân bước ra, hai người cùng vào cửa. Lâm Nguyễn lấy ra một chiếc thiệp đỏ mạ vàng, đây là thứ Trạm Hi đưa cho cậu, giống như chứng minh thân phận vậy.


Vào bên trong, nhân viên phục vụ dẫn Lâm Nguyễn và Mạnh Chân lên tầng. Hình như Trích Tiên Lâu được tu sửa lại, thoạt nhìn càng đẹp hơn lần trước Lâm Nguyễn đến đây.


Hôm nay có rất đông người xem, vừa bước vào đã thấy hơi oi bức. Lâm Nguyễn đứng trên tầng hai nhìn lướt một vòng, gần như chật kín chỗ ngồi.


Lâm Nguyễn và Mạnh Chân ngồi xuống, trước mặt có một chiếc bình phòng thêu, cậu nhìn kỹ, nó được thêu hình Lạc Thần phú đồ. Đa số phòng bao đã được mở bình phong ra để xem kịch, chỉ có một số ít khách nữ là vẫn còn che bình phong.


"Vở hôm nay là Quý Phi Túy Tửu." Mạnh Chân nói: "Vở kịch sở trường của ông chủ Tống."


Hình như Mạnh Chân đã đi nghe ngóng, cậu ta bóc một quả quýt, nói: "Lần trước tới đây đưa đồ, vừa nói là chị họ tớ tặng thì anh ta lập tức xị mặt ra. Lúc ấy tớ còn tưởng anh ta ghét chị họ tớ."


Lâm Nguyễn bưng chén trà lên uống, trà trong chén được làm lạnh, thả hai quả dương mai chua ngọt vào để trung hòa vị đắng của trà, đây là kiểu uống trà của phương Nam.


"Chị họ tớ đính hôn với nhà họ Hứa hơn một năm rồi, tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ." Mạnh Chân nói: "Hơn nữa hôm nay là sinh nhật của chị ấy, ông chủ Tống lại đưa thiệp mời tặng chị ấy một vở kịch, cậu nói xem có thú vị hay không."


Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ, đáp: "Quý Phi Túy Tửu nói về ước hẹn dạ yến Bách Hoa Đình của Quý phi và bệ hạ, đợi thật lâu không thấy người, Quý Phi từ chờ đợi tới thất vọng rồi oán hận. Vở kịch này có ẩn dụ gì không?"


"Cái này thì tớ không biết." Mạnh Chân bỗng vỗ vai Lâm Nguyễn, chỉ sang phòng bao đối diện, "Chị họ tớ đến rồi."


Lâm Nguyễn gật đầu, nhìn Mạnh Chân hỏi: "Sao cậu quan tâm đến chuyện của chị họ thế?"


"Tò mò thôi," Mạnh Chân nói: "Lần trước gặp Tống Sương Ỷ tớ đã thấy kỳ lạ lắm rồi, nhưng anh trai tớ không cho hỏi nhiều. Anh em họ mà, chị dâu tớ nghĩ anh trai tớ có gì đó với chị họ tớ nên rất để bụng chuyện này, nhờ tớ đi xem thử."


Lâm Nguyễn gật đầu, Mạnh Chân thấy cậu không hào hứng lắm thì nói: "Cậu yên tâm, hôm nay chúng ta không ra khỏi cái phòng bao này, chắc chắn không gây ra rắc rối gì cả."


Lâm Nguyễn muốn nói rằng chẳng yên tâm nổi, nhưng lại không muốn làm Mạnh Chân mất hứng.


Dưới tầng, vở kịch đã mở màn, Tống Sương Ỷ trong trang phục Quý phi xinh đẹp khoan thai bước ra, dáng người uyển chuyển nhịp nhàng, mặt mày cao quý lạnh lùng, sau khi say rượu lại tràn đầy sắc xuân, khuynh quốc khuynh thành.


Tầng trên tầng dưới đều ngập tiếng trầm trồ khen ngợi, có người còn ném đồ lên sân khấu để thưởng, vòng tay bạc, nhẫn vàng, cũng có người trực tiếp vung tiền.


Mạnh Chân và Lâm Nguyễn dứt khoát kéo bình phong ra, ghé vào lan can để xem cho rõ.


"Không hổ là danh giác." Lâm Nguyễn xuýt xoa.


Tầng hai có nhân viên phục vụ đặc biệt, chuyên nhận đồ thưởng của khách, để vào khay rồi gọi tiểu nhị bưng đi.


Cứ như vậy, khách khứa trong phòng bao đều tranh nhau thưởng tiền và hiện vật, cứ như đang đấu xem ai nhiều tiền hơn.


Sắp tới lượt phòng bao của Lâm Nguyễn và Mạnh Chân, Mạnh Chân hỏi: "Chúng ta cũng phải thưởng sao? Nếu không cho thì có sao không nhỉ?"


Lâm Nguyễn lấy một ít tiền trong túi ra, là mấy chục đồng tiền mặt. Mạnh Chân cũng có mang tiền trong người, cậu ta vừa được lĩnh tiền tiêu vặt, vốn dĩ định xem kịch xong thì dùng để mua đồ ăn.


Hai người góp lại được một trăm đồng, lấy ra để thưởng.


Mạnh Chân nhìn tiểu nhị bưng đi với đôi mắt lưu luyến, nói: "Cậu nói đúng, Trích Tiên Lâu đúng là xui thật, lần trước bị đánh, lần này mất tiền, tớ sẽ không bao giờ đến đây nữa."


Lâm Nguyễn tựa vào lan can nghe kịch, cậu biết một chút về hí kịch nên cũng nghe ra hay dở. Mạnh Chân đến bên cạnh Lâm Nguyễn đứng một lúc, bỗng nhiên nói: "Cậu có nhận ra không, hình như mọi người đều đang nhìn chúng ta."


Lâm Nguyễn sững người, nhìn bốn phía xung quanh, đúng là hình như tất cả những người trên phòng bao tầng hai đều nhìn sang đây. Lâm Nguyễn đứng thẳng dậy, không hiểu chuyện gì xảy ra.


Mạnh Chân ghé sát vào tai cậu thầm thì, "Có phải vì chúng ta thưởng ít tiền quá không?"


Lâm Nguyễn nhỏ giọng nói: "Tớ nghĩ là không phải đâu."


Lâm Nguyễn lặng lẽ hít sâu một hơi, giả bộ nhìn lại những người đó với thái độ chiếu trên, cậu thản nhiên nhìn lướt một vòng, họ không dám nhìn thẳng vào Lâm Nguyễn, đa số đều tránh mắt đi. Lâm Nguyễn bảo tiểu nhị kéo bình phong lại.


Bình phong che khuất tầm mắt của mọi người, Lâm Nguyễn và Mạnh Chân đều thở phào nhẹ nhõm. Mạnh Chân bưng trà lên uống một hớp, nhìn tiểu nhị đứng cạnh, hỏi thẳng: "Sao họ lại nhìn chúng tôi nhỉ?"


Tiểu nhị cúi người đáp: "Có lẽ họ đều tò mò ai là người ngồi trong phòng bao này."


Lâm Nguyễn hiểu ra, chỗ ngồi trong Lê Viên có quy tắc riêng. Cậu hỏi tiểu nhị, "Phòng của chúng tôi đặc biệt lắm à?"


"Đương nhiên." Tiểu nhị nói: "Phòng của hai vị là phòng số một, bởi vì nó đối diện với sân khấu nên chính là vị trí tốt nhất để xem kịch." Tiểu nhị chỉ vào bình phong, "Cũng chỉ có bình phong của phòng này mới thêu hình Lạc Thần."


Trong Lê Viên không thiếu người có quyền có chức, họ vung mấy ngàn Đại Dương thưởng cho giác nhi cũng là chuyện bình thường, nhưng quyền quý đến vậy mà còn chưa được ngồi ở vị trí tốt nhất thì chứng tỏ chủ nhân của phòng bao này còn quyền lực hơn cả họ.


Lâm Nguyễn và Mạnh Chân liếc nhìn nhau, cậu nói: "Hay là chúng ta về thôi."


Mạnh Chân gật đầu, tuy cậu ta chưa được thấy Tống Sương Ỷ và Bạch Trân Châu gặp nhau nhưng sợ rằng nếu tiếp tục ở lại sẽ xảy ra chuyện. Hai người thưởng tiểu nhị vài đồng, tiểu nhị cảm ơn liên tục.


Hai người chưa kịp ra cửa, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa phòng, tiểu nhị đi ra xem, quay vào nói: "Là khách ở phòng số tám, nói là giám đốc Hồ của ngân hàng Thụy Điển, muốn diện kiến hai vị."


Mạnh Chân hỏi Lâm Nguyễn, "Ông ta tưởng chúng ta là tai to mặt lớn nào hả?"


"Hẳn rồi," Lâm Nguyễn nhìn tiểu nhị, nói: "Phiền anh từ chối giúp chúng tôi."


Tiểu nhi đi ra, một người đàn ông trung niên đứng trước cửa phòng, bên cạnh có một thanh niên, thoạt nhìn giống hai cha con.


Tiểu nhị nói người bên trong không tiếp khách, người đàn ông trung niên móc một đồng bạc trong túi ra, so với ngân phiếu, tiền mặt càng có sức hấp dẫn.


"Phiền cậu đi báo lại một lần nữa." Người đàn ông trung niên nói.


Tiểu nhị vui vẻ nhận tiền đi vào, thanh niên đứng cạnh có vẻ mất kiên nhẫn, hỏi: "Cha, sao cứ nhất quyết phải gặp hai người bên trong vậy?"


Người đàn ông trung niên nhìn con trai mình, nói: "Vẫn còn trẻ người non dạ lắm, đến hí lâu chỉ để nghe kịch thôi à? Đây là cơ hội tốt để tạo mối quan hệ. Con xem tầng dưới đi, chỉ một con hát mà bao nhiêu người nâng đỡ, hắn ta đâu là cái thá gì? Vậy mà lại quen biết bao nhiêu tai to mặt lớn."


Hiển nhiên là thanh niên đã nghe chán những câu này rồi, anh ta đứng xiêu xẹo dựa vào cái cột bên cạnh.


Lâm Nguyễn và Mạnh Chân thật sự không muốn tiếp, cũng không muốn ở lại đây lâu, đứng dậy định ra về. Cửa đẩy ra, hai cha con nhà kia vẫn đứng chờ, xem ra rất có nhẫn nại.


Thấy Lâm Nguyễn và Mạnh Chân đi ra, người đàn ông trung niên vội bước lên đưa danh thiếp, "Tiểu đệ họ Hồ, là giám đốc của ngân hàng Thụy Điển." Ông ta nhìn Lâm Nguyễn và Mạnh Chân lại, tiếp tục nói chuyện, "Hai vị còn trẻ như vậy, đúng là tuổi trẻ tài cao."


Ông ta rất nhiệt tình, càng nhiệt tình, Lâm Nguyễn và Mạnh Chân càng xấu hổ, giám đốc Hồ liên tục hàn huyên, chỉ thiếu điều kéo Lâm Nguyễn và Mạnh Chân về phòng ngồi uống trà.


Thanh niên bên cạnh vẫn luôn nhìn theo Lâm Nguyễn và Mạnh Chân, rốt cuộc cũng nhớ ra hai người là ai. Anh ta kéo cha mình lại, nói: "Họ không phải nhân vật máu mặt gì đâu."


Giám đốc Hồ khựng người, nhìn con trai mình.


Thanh niên nhìn sang Lâm Nguyễn, ánh mắt lộ rõ vẻ châm biếm, "Nó học cùng trường với con, làm nam thiếp cho đại gia."


Lâm Nguyễn và Mạnh Chân đều sững cả người, giám đốc Hồ kia cũng sửng sốt, nhưng ông ta phản ứng rất nhanh, lập tức buông Lâm Nguyễn ra, giống như vừa chạm vào thứ gì không sạch sẽ vậy.


"Còn tưởng người nào, đúng là..." Giám đốc Hồ lấy khăn ra lau tay, cảm thấy thật xui xẻo. Ông ta đến thăm hỏi khách ở phòng số một đã là mất mặt lắm rồi, nếu thật sự là tai to mặt lớn nào đó thì mất thể diện không sao. Nhưng cuối cùng lại lòi ra là một nam thiếp, một tên nam thiếp thì có tác dụng gì? Giám đốc Hồ cảm thấy thật không đáng, huống chi nhiều người như vậy, chẳng biết bao nhiêu trong số đó đang cười nhạo ông ta.


Sắc mặt Lâm Nguyễn không tốt, cậu không thạo việc cãi cọ với người khác, trừ việc tưởng tượng trong đầu, một khi xảy ra tình huống thật sự thì cậu không biết phải bật lại như thế nào. Mạnh Chân thì khác, cậu ta cười mỉa mai, nói: "Dô, giờ thì không phải tuổi trẻ tài cao nữa hả?"


Giám đốc Hồ nhìn hai người, hất hàm dạy bảo: "Bản thân như thế nào mà còn không tự biết được à? Cũng chẳng chịu nhìn xem đây có phải là nơi tụi bây được đến hay không!"


Mạnh Chân đang định cãi lại, bỗng nhiên có một giọng nói thật trầm vọng tới.


"Tự biết điều gì? Nơi nào không được đến?"


Lâm Nguyễn khựng lại, nhìn ra nơi phát ra âm thanh ấy. Tiếng giày da nện trên sàn gỗ rất êm tai, từng tiếng như đang gõ vào lòng người.


Trạm Hi đi tới, bên cạnh là Thế Ninh.


Giám đốc Hồ vừa nhìn thấy Trạm Hi thì lập tức lại đổi sang thái độ nịnh nọt, "Trạm Tam gia!"


Trạm Hi nhìn ông ta, "Đây chẳng phải giám đốc Hồ của ngân hàng Thụy Điển sao?"


"Trạm Tam gia nhận ra tôi?" Giám đốc Hồ cười nói: "Đúng là niềm vinh hạnh của tại hạ."


Trạm Hi nở một nụ cười không rõ thái độ.


Giám đốc Hồ rất nỗ lực bắt chuyện với hắn, "Trạm Tam gia bận bịu trăm công nghìn việc, vẫn có thời gian rảnh đến xem kịch sao?"


"Không phải tới xem kịch." Trạm Hi quay người nhìn sang bên kia.


Giám đốc Hồ còn chưa hiểu ra, Lâm Nguyễn đi đến bên cạnh Trạm Hi, gọi một tiếng: "Tiên sinh."


Sắc mặt giám đốc Hồ tái đi, Trạm Hi nhìn ông ta, nói: "Đây là Lâm Nguyễn, Đích Phúc tấn cưới về từ nhỏ của tôi. Hôm nay em ấy tới đây xem kịch, tôi đến đón em ấy về nhà."


Giám đốc Hồ không cười nổi nữa, Trạm Hi hỏi: "Vừa rồi tôi nghe thấy giám đốc Hồ nói gì đó thì phải, tôi không nghe rõ, phiền ngài thuật lại một lần nữa được không."


Giám đốc Hồ toát mồ hôi trán, con trai ông ta đứng bên cạnh, có vẻ rất bất an, "Cha."


Giám đốc Hồ quay lại cho con trai ăn một phát tát, nói: "Này thì nói bậy, mày không tự nhìn lại mày xem, đây là nơi mày được đến hay sao?"


Con trai ông ta bất ngờ bị tát, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy giám đốc Hồ cười làm lành với Trạm Hi, "Tôi đang dạy bảo con trai, để Trạm Tam gia chê cười rồi."


Trạm Hi thờ ơ liếc nhìn giám đốc Hồ, "Theo tôi, dạy bảo con cái nên lấy mình làm gương, giám đốc Hồ phải biết mình là ai trước thì con trai ngài tự khắc sẽ hiểu."


"Tam gia dạy phải, Tam gia dạy phải."


Thế Ninh đi lên nói: "Giám đốc Hồ, mời đi bên này."


Giám đốc Hồ đen mặt kéo đứa con trai vẫn chưa hiểu mô tê gì đi ra ngoài. Bốn phía đều có người lặng lẽ quan sát bên này, Trạm Hi không quan tâm ánh nhìn của họ, kéo Lâm Nguyễn vào phòng bao.


Mạnh Chân rất sợ người như Trạm Hi, cậu ta luôn liên tưởng tới phụ huynh trong nhà, trên người họ có cái khí chất phong kiến gia trưởng rất đáng sợ.


Vì thế, Mạnh Chân vẫy tay chào Lâm Nguyễn rồi ngoan ngoãn cáo từ.


Trạm Hi nhéo sau gáy Lâm Nguyễn, "Tiểu thiếu gia à, sao lại ngốc đến thế, bị người ta chửi cũng không biết cãi lại?"


Lâm Nguyễn hơi ngượng ngùng, "Ông ta chửi đột ngột quá, cho em một chút thời gian thì sẽ nghĩ ra phải cãi lại như thế nào."


"Có cần phải mô phỏng lại trong đầu một lần không?" Trạm Hi buồn cười, "Chẳng lẽ người ta cãi nhau với em mà còn phải đợi em chuẩn bị xong?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.