Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 23



Quan Minh thấy dáng vẻ trầm tư của Thi Niệm, trong ánh mắt thể hiện rõ nụ cười: “Nói thử xem, giải thích giúp cho cháu trai thứ sáu này của tôi với.”

Nói đến điều này thì đây là chuyện của gia đình bọn họ, cô là người thuộc thành phía Đông thì về tình về lý thì không được thỏa đáng cho lắm, nhưng Quan Minh đã hỏi ý kiến của cô một cách trực tiếp như thế, điều này khiến cho trong lòng Thi Niệm cảm thấy có cảm giác gì khác lạ, ít nhất thì là ở thành Đông, sẽ không có ai hỏi ý kiến của cô, cũng không có ai nghe ý kiến của cô cả.

Cậu nhóc đó cũng đang nhìn cô chằm chằm, hình như là đang chờ cô mở lời, cô nghĩ một lát rồi lễ phép nói: “Nếu như cặp tình nhân trẻ tuổi mà có khó khăn với nhau thì cùng nhau bàn bạc kỹ, nếu muốn ở bên nhau thì không có khó khăn nào không thể vượt qua được, nếu như đối phương quan tâm đến cậu thì sẽ không làm khó cậu đâu.”

Lời nói của Thi Niệm khá là ôn hòa, Quan Minh tiếp lời liền gõ nhẹ cậu ta: “Người chị này đang nhắc nhở cháu là đừng để bị ngã lộn nhào rồi mới chú ý đến những hòn đá ở trên đường, dù là chuyện gì đi nữa thì cũng nên lưu tâm.”

Những lời nói lặp đi lặp lại của Thi Niệm và Quan Minh đã hoàn toàn đánh thức cậu thanh niên này, cậu ta ngây người nhìn Thi Niệm: “Cháu hiểu rồi, cháu sẽ quay về và tìm cô ấy nói rõ mọi chuyện.”

Quan Minh không hề nhắc nhở cậu ta thêm nữa, chỉ tiện tay cầm lấy một chút thịt bò khô đưa cho Thi Niệm, những người bên cạnh đều đang quây quanh bàn bài, không có ai chú ý đến động tác của Quan Minh dưới bàn, Thi Niệm đột nhiên nhớ đến buổi tối hôm ở khu nghỉ dưỡng Nhật Bản. Quan Minh cũng như vậy, sợ rằng cô sẽ nhàm chán, đã bóc khá nhiều hạt dẻ cười cho cô để giết thời gian.

Đôi khi cô tự hỏi liệu anh có tỉ mỉ như vậy khi đối xử với những người phụ nữ khác không, nhưng cô không thể nghĩ đến một điều như vậy, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến trái tim Thi Niệm cảm thấy ngột ngạt.

Lúc cô cầm miếng thịt bò khô, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay anh, vốn cơ thể cô đã lạnh rồi, chơi dưới tuyết một lúc đến giờ tay cô vẫn lạnh như cục nước đá, nhưng lòng bàn tay của Quan Minh lại rất ấm, vô tình chạm vào như thế, khiến tim cô thắt lại.

Khi Quan Minh thu tay lại, anh liếc nhìn cổ tay cô rồi điềm nhiên dời đi.

Thi Niệm cúi đầu bóc giấy gói, cho miếng thịt bò khô vào miệng, mặc dù biết không cần Quan Minh nói rõ về chuyện ở trên tàu nhưng cô vẫn luôn cảm thấy Quan Minh nợ cô một lời giải thích, thật ra cũng không phải là cô đang giận anh, chỉ là có một cảm giác là bản thân mình đang cự nự với chính mình.

Một bên thì đang chăm chú nhìn bọn họ chơi bài, một bên thì xoắn giấy gói đã bóc thành dải và đặt chúng ngay ngắn thành một hàng trước mặt.

Một lúc sau, cô cảm thấy Quan Minh có vẻ quay đầu về phía mình, khi cô quay lại nhìn anh, anh đang dựa vào bên kia ghế sô pha, nhìn chằm chằm xuống hàng giấy gói và mỉm cười, mặt cô đỏ ửng lên, cô không biết anh đang cười cái gì? Đang cười cô nhàm chán sao? Hay cười nhạo chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cô?

Anh thậm chí còn không biết nụ cười thản nhiên của mình gây chết người như thế nào, ngay cả trong một môi trường náo nhiệt như vậy, cho dù xung quanh có rất nhiều người đang nói chuyện, Thi Niệm cũng không thể phớt lờ sự hiện diện mạnh mẽ của người đàn ông này, cô thậm chí cảm thấy bản thân trong lòng có hơi bối rối.

Nhưng chính vào lúc này, một cậu nhóc của thành Đông ở đối diện đột nhiên chạy tới và hét lên: “Cô Quan, anh Tuấn bảo cô sang bên đó ngồi.”

Thi Niệm ngẩng đầu lên và nhìn những người thành phía Đông ở đối diện, lại phát hiện những người đó cũng đang nhìn về phía này, bầu không khí đột nhiên có chút bế tắc, có chút căng thẳng.

Thi Niệm mím môi hỏi một câu: “Có chuyện gì sao?”

Người mà được Quan Viễn Tuân cử sang đây trước tiên là nhìn những người thành Tây ở phía bên này, và còn đang suy nghĩ gì đó, mới nói: “Anh Tuấn bảo cô suy nghĩ về thân phận của bản thân mình.”

Thân phận của bản thân? Người của thành Đông? Còn là một quả phụ? Cho nên ngồi ở bên thành Tây này đã khiến cho người thành Đông mất mặt sao?

Thi Niệm không nói lời nào, cô biết những lời này đều là ngụy biện của Quan Viễn Tuấn, ngay từ khi cô xuất hiện, Quan Viễn Tuấn đã nhắm vào cô, hoặc là đang dồn hết những món nợ trước đây với Viễn Tranh lên đầu cô.

Nhưng cô không định gây chuyện ở trước mặt những người thành Tây vào ngày này, đúng lúc cô vừa định đứng dậy, một bàn tay đột nhiên đặt ở trên bàn trước mặt cô, trực tiếp chặn đứng cô, ngữ khí không có bất kỳ sóng gió gì cất lên: “Về thân phận, cậu ta hẳn là nên gọi một tiếng chị dâu. Tôi chưa từng thấy cậu em nào mời chị dâu như vậy, bảo cậu ta tự mình tới mời đi.”

Thi Niệm kinh ngạc nhìn Quan Minh, Quan Minh vẫn là thái độ của trưởng bối nhẫn nại dạy dỗ hậu bối, nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được sự thờ ơ trong giọng điệu của anh.

Bên phía thành Tây này cũng dần yên ắng lại, cậu nhóc được gọi qua bên này nhìn thấy Quan Minh đã mở lời rồi, tất nhiên là gật đầu liên tục chạy quay về.

Quả nhiên, những lời nói này vừa được truyền lại, Quan Viễn Tuấn đã lập tức đứng dậy và bước về phía bên này.

Thi Niệm cảm thấy hơi bối rối khi nhìn thấy tình cảnh này, không phải vì cô sợ Quan Viễn Tuấn sẽ nói điều gì đó làm cô mất mặt một lần nữa, mà là vì cô không muốn đang ở trong địa bàn của thành Tây, ngay trước mặt nhiều người nhà của Quan Minh như thế mà gây ra chuyện xấu hổ.

Quan Minh gần như là nhìn thấy sự bất an của cô, đột nhiên không hề báo trước mà tiến lại gần cô nói một câu: “Quần cô đã khô chưa?”

Một câu nói nhạt nhẽo, nhưng lập tức kéo lại suy nghĩ của Thi Niệm, cô gần như vô thức theo lời anh chạm vào quần của mình: “Hình như cũng gần khô rồi.”

Nhưng sau khi trả lời xong mới phản ứng lại, hình như Quan Minh thật sự không muốn hỏi cô câu này, mà là đang muốn cô định thần lại, quả nhiên là vây, lúc cô nghiêng đầu nhìn anh, anh hạ giọng nói với cô một câu: “Ở chỗ tôi đây, không có ai có thể ức hiếp cô đâu.”

Quan Minh chính là có cái bản lĩnh này, một câu nói nhẹ nhàng, đã có thể khiến sự bất an của Thi Niệm trong chốc lát ổn định lại.

Nói đến Quan Viễn Tuấn mặc dù chưa hề có sự tiếp xúc trực tiếp gì với Quan Minh, nhưng ít ra thì anh ta đã gián tiếp gặp qua anh vài lần.

Quan Viễn Tuấn sở hữu hai câu lạc bộ cao cấp ở một thành phố lân cận, có lần đã bị đóng cửa trong hai tháng, và bị tổn thất nghiêm trọng, kiểu làm ăn này những trưởng bối của thành Đông không muốn ra mặt để giúp anh ta giải quyết, sau đó anh ta nhờ vào một nhóm người để tìm đến Quan Minh mới có thể giải quyết vấn đề, Quan Minh không có giao tình với anh ta, và việc anh sẵn sàng ra tay giúp đỡ chỉ vì lợi ích của hai gia đình.

Vì Quan Minh đã mở lời rằng muốn anh ta qua đó, Quan Viễn Tuấn dĩ nhiên cũng không thể từ chối, cùng với em trai anh ta là Quan Viễn Phong hai người đi qua trước mặt của người thành Tây, không hề nhìn về phía Thi Niệm, mà là nở nụ cười chào hỏi với Quan Manh: “Chào chú, đã lâu không gặp.”

Quan Minh không có biểu cảm gì trả lời “Ừ” một câu, tùy tiện hỏi một câu: “Câu lạc bộ đã hoạt động trở lại rồi chứ?”

Quan Viễn Tuấn cứ thế kéo một cậu nhóc ra ngoài chen chúc ngồi vào trước mặt Quan Minh, nói: “Mở thì được mở rồi, nhưng mấy cô gái đều đã bỏ đi hết cả, còn phải chỉnh đốn lại từ đầu, nếu chỗ chú nhỏ có tài nguyên tốt thì chũng ta có thể hợp tác.”

Quan Minh bình tĩnh liếc nhìn đứa trẻ bị kéo đi, cậu nhóc đứng ở một bên bất mãn, Quan Minh vẫn tựa vào lưng ghế sô pha, ánh mắt hơi trầm xuống, khóe miệng hiện lên một vòng cung nhàn nhạt: “Hợp tác? Để tôi điều hành công việc và cậu đợi lấy tiền, không phải càng dễ dàng hơn sao? Thương Hải, cậu lại đây.”

Quan Thương Hải vốn đang đứng ở một bên, nghe thấy bước qua, Quan Minh ngẩng đầu lên nói: “Đây là anh em nhà tôi, cậu hỏi nó xem là tôi có kinh doanh kiểu đưa thịt đến tận mồm bao giờ chưa.”

Quan Thương Hải nhếch khóe môi lên, tiếp lời: “Anh em bên thành Tây chúng tôi, phàm là có thể tìm đến chú tôi hợp tác, đều là bản thân đã rạng danh ở phía bên ngoài trước rồi.”

Ý của câu nói này đã rất là rõ ràng rồi, Quan Minh căn bản là không coi những thứ trong tay của Quan Viễn Tuấn ra gì cả, sao có thế nói đến hợp tác chứ?

Đương nhiên, Quan Viễn Tuấn cũng nghe ra ám chỉ trong lời nói, vẻ mặt ủ rũ, cảm xúc không chịu nổi, bên ngoài thường ngày cũng là cậu hai của thành Đông, giờ ở trước mặt Quan Minh lại bị sỉ nhục như vậy, tất nhiên là tức giận đến mức trợn mắt, lại nhìn thấy Thi Niệm đang ngồi ở bên cạnh, không khỏi tức giận nói với cô: “Chị dâu bây giờ cao giá quá nhỉ, không coi người của thành Đông chúng tôi ra gì sao, còn phải đến mời ba lần bốn lượt? Dù gì anh cả cũng không còn nữa, chúng tôi phận làm em trai cũng phải có trách nhiệm chăm sóc chị dâu, đi thôi.”

Lời nói của Quan Viễn Tuấn mặc dù có chút ẩn ý, nhưng dù sao thì cũng đã đích thân đến mời cô, cũng chính là lúc Thi Niệm còn đang do dự có nên nhường anh ta hay không, Quan Minh ở bên cạnh đã nhẹ nhàng buông xuống hai chữ: “Ngồi đó.”

Lời này chính là nói với Thi Niệm, cũng chính là nói để cho người của thành Đông nghe thấy.

Giọng nói của anh không lớn nhưng cũng đủ để mọi người có mặt nghe thấy rõ ràng, nếu như những người khác vẫn đang vểnh tai lên để ý đến tình hình bên kia vừa rồi, nhưng sau hai chữ này, ai cũng không dám thở một hơi thở, im lặng dừng động tác trên tay.

Những hậu bối của thành Tây rất ít khi thấy Quan Minh nổi giận, từ trước đến nay luôn tốt với người khác, ngay cả những chuyện không vừa mắt, anh cũng chỉ là cười trừ nhưng cũng khiến người khác cúi đầu.

Nhưng bây giờ, mọi người đều có thể cảm nhận được sự không vui trong lời nói của Quan Minh.

Những người ở thành Tây quen thuộc với anh đều biết rằng họ nên im lặng vào lúc này, nhưng những người ở thành Đông không thể đoán ra tính khí của anh, Quan Viễn Phong đứng ở phía sau còn cố tình nói thêm một câu: “Chú đừng nghĩ quá nhiều, khó khăn lắm chúng ta mới tụ họp lại cùng nhau, không nói chuyện làm ăn, hay chơi một ván bi-a với anh trai cháu thì sao?”

Quan Minh nhướng mày nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nói chuyện, Quan Viễn Phong bị anh nhìn đến mức trong người nổi cả da gà, ngược lại Quan Thương Hải ở bên cạnh nói thêm một câu cho tròn câu chuyện: “Vừa nãy tôi đã nói rồi, cô Quan là khách mà tôi mời đến, nếu các người đã muốn mời cô ấy về, thì sẽ chơi một ván thắng thua quyết định luôn, nếu các người thắng thì sẽ đi cùng các người, còn nếu thua thì cô Quan vẫn là khách của thành Tây chúng tôi.”

Thi Niệm ngồi bên cạnh không nói một lời, và cô cũng không biết làm thế nào mà cô lại trở thành trò cá cược giữa thành Tây và thành Đông chứ?

Quan Viễn Tuấn nhướng mắt lên, khá là tự tin hỏi Quan Minh: “Chú nhỏ có thể nể mặt cược một ván không?”

Tiểu Cẩn Nguyệt ở bên cạnh lè lưỡi cố ý nói “Mặt cũng dày quá ha.”

Tết năm trước cũng có hậu bối muốn tìm Quan Minh để cá cược hai ván, mỗi lần Quan Minh chỉ tùy ý chơi một lát, chỉ để cho hậu bối tự chơi, có thể đánh trúng rồi hãy tìm anh để thách thức, nhưng trước giờ không một ai có thể đánh được một gậy nào với anh.

Chú nhỏ sẽ dạy họ chơi bài và bida, nhưng anh chưa bao giờ trực tiếp ra ngoài thi đấu với họ, theo lời của Quan Thương Hải, chú nhỏ không bắt nạt trẻ con, vì vậy tất cả đều biết rằng Quan Minh sẽ không tùy tiện đích thân ra tay.

Nhưng điều khiến cho tất cả mọi người ở thành Tây ngạc nhiên là, Quan Minh của ngày hôm nay đã thay đổi tác phong khác đi so với thường ngày, liếc mắt nhìn Quan Viễn Tuấn, nhẹ nhàng buông ra một câu: “Cậu là khách, mời cậu trước.”

Quan Viễn Tuấn nhếch khóe miệng, lập tức đứng lên đi chọn gậy đánh.

Thực lực của Quan Minh trong lĩnh vực kinh doanh là rất vững chắc, anh ta không thể làm khó được anh, nhưng anh ta vẫn rất vui khi làm thất vọng tinh thần của Quan Minh trong loại đấu trường này.

Quan Viễn Phong đuổi hai người trẻ tuổi của thành Tây đang chơi bi-a ở phía sau, cho người sắp xếp lại bàn đánh.

Những người thành Tây ở đây cũng không đánh bài nữa, tất cả đều quay đầu lại để xem, lúc Quan Viễn Tuấn đi đến bàn bi-a chuẩn bị phát bóng, Thi Niệm cũng ngồi thẳng người lên hướng mắt nhìn về phía đó.

Trong lòng nghĩ thân phận của Quan Minh, đặc biệt là trước mặt các hậu bối trong nhà, ngộ nhỡ mà thua thì thật khó coi, anh thật không nên nhận ván cá cược này.

Họ chọn bàn bi-a tám đen, có 15 bi, 7 quả có đủ màu, 7 quả có nửa màu, mỗi người tự chọn màu bóng cho mình rồi theo thứ tự đánh bi vào lỗ, ai đánh được bi số 8 vào lỗ trước thì người đó sẽ thắng.

“Cạch” một tiếng, Quan Viễn Tuấn khởi đầu thuận lợi, một quả bóng có nửa màu ổn định rơi xuống, đám người thành Đông bên kia cũng lần lượt đi tới xem, phát ra tiếng hoan hô.

Lần này thì Thi Niệm mới biết được là tại sao Quan Viễn Phong lại chọn chơi bi-a rồi, trông bộ dạng của Quan Viễn Tuấn thì chắc là anh ta chơi bi-a khá là tốt.

Chỗ thành Tây có một cậu nhóc quay đầu lại nhìn sắc mặt của Quan Minh, Thi Niệm cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn anh, phát hiện anh không hề mở mắt ra nhìn, cầm ly trà lên nhàn nhã uống một ngụm, thấy Thi Niệm nhìn sang, anh còn cười với cô.

Thi Niệm cười không nổi nữa, Quan Viễn Tuấn đánh trúng liên tiếp hai quả bóng rơi xuống lỗ, mỗi khi tiếng va chạm vang lên là tim Thi Niệm cũng theo đó mà thót lên, lúc đó gần như toàn bộ những người trên tầng 3 đều qua xem, nghe nói cậu hai của thành Đông tranh tài với Quan Minh, ngay cả những người ở tầng dưới cũng chạy lên chung vui, một lúc sau, địa điểm ban đầu rộng lớn đã chật cứng người.

Quan Viễn Tuấn dáng vẻ cao ngạo, càng đánh càng mượt mà, bên cạnh còn có tiếng nói, nhưng Thi Niệm lại cau mày, Quan Minh nghiêng người khóe miệng một nụ cười: “Sợ tôi thua à?”

Thi Niệm quay đầu lại nói với anh: “Anh không nên đấu với anh ta, cùng lắm là tôi đi qua đó với anh ta là được chứ sao, anh ta cũng chẳng làm gì được tôi.”

“Tôi không thích thế”

Chỉ ngắn gọn có bốn chữ đã mang theo mùi vị không thể tách rời được đánh thẳng vào tim của Thi Niệm, khiến cho cô không thể nói thêm lời nào nữa.

Lúc này Quan Minh mới chậm rãi đặt tách trà xuống và nói với Quan Thương Hải: “Đi, mang gậy của tôi lại đây.”

Quan Thương Hải không nhịn được bật cười, trước giờ Quan Minh chỉ chọn bừa một cây gậy để đánh, giờ thì chắc chắn là anh muốn chơi thật rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.