Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 24



Quả nhiên bên này Quan Thương Hải vừa mới lấy cây gậy ra, bên kia Quan Viễn Tuấn đã dừng lại, trên bàn chỉ còn lại hai quả bóng nửa màu, vị trí không tốt lắm, Quan Viễn Tuấn đánh một đường bóng, lùi sang một bên vô cùng tự tin nói với người bên cạnh: “Thêm một lượt nữa là toàn bộ đều vào lỗ rồi.”

Lúc này, những người nằm sấp trên cầu thang, ngồi trên sô pha, đứng canh nhau đều đổ dồn sự chú ý về phía Quan Minh, trước khi đứng dậy Quan Minh âm thầm để lại cho Thi Niệm một câu: “Tôi sẽ không để cô đi qua đó đâu.”

Sau đó nhận gậy và bột lơ từ tay Quan Thương Hải, thờ ơ đi về phía bàn bi-a.

Thi Niệm cuối cùng vẫn không thể ngồi yên, câu nói của Quan Minh cứ quanh quẩn trong đầu cô, cô dứt khoát đứng lên, căng thẳng nhìn chằm chằm ra giữa sân.

Quan Thương Hải ngược lại không có biểu tình gì, anh ấy ra nước ngoài muộn hơn Quan Minh hai năm, hai người không học cùng một bang, mỗi lần nghỉ lễ, anh ấy đều phải lái xe mấy tiếng đồng hồ tới tìm Quan Minh chơi, kỳ nghỉ ngắn thì ở trong câu lạc bộ bi-a, kỳ nghỉ dài thì tập thể đến khu nghỉ dưỡng trượt tuyết.

Anh ấy vừa rồi còn đang suy nghĩ, mấy người ở thành Đông này thật muốn đâm vào họng súng, chọn cái gì không chọn lại chọn bi-a, không phải là tự tìm ngược rồi sao? Cho nên anh ấy trực tiếp giúp Quan Minh nhận lời.

Hiển nhiên, người bên thành Đông cũng không biết Quan Minh, bọn họ chơi bi-a tốt đều là nhờ kinh nghiệm của một đám phú nhị đại thường xuyên trốn học.

Nhưng người thành Đông đều biết Quan Minh và bọn họ không giống nhau, từ khi anh còn rất nhỏ gia đình đã coi anh như người thừa kế để bồi dưỡng. Anh là người duy nhất ở hai bên nhà họ Quan không dựa vào quan hệ gia đình, hoàn toàn dựa vào thành tích của mình thi vào một trường nổi tiếng quốc tế như Stanford, một sinh viên giỏi như vậy đã bước vào xã hội lại bận rộn làm ăn, bọn họ không nghĩ rằng anh có thể chơi bi-a giỏi.

Ngược lại Quan Thương Hải thấy vẻ mặt căng thẳng của Thi Niệm, anh ấy đi đến bên cạnh cô, nói với cô một câu: “Chỉ cần anh ấy muốn làm chuyện gì sẽ không có chuyện làm không tốt, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.”

Như để khẳng định lời nói của Quan Thương Hải, Quan Minh vừa lên đã thể hiện ra khí thế, một gậy phát ra, hai quả bóng toàn màu rơi xuống lỗ cùng một lúc, thành Tây bên này nhất thời khí thế tăng lên, xung quanh vang lên tiếng tán thưởng liên tiếp, Thi Niệm cũng nhiệt huyết sôi trào theo.

Quan Minh vẫn như cũ mặt không chút thay đổi, không nhanh không chậm thay đổi góc độ, tiếp tục quả bóng thứ ba, ánh mắt vừa rơi xuống, quả bóng số 6 màu xanh lá nhanh chóng ngoan ngoãn rơi vào lỗ, ở giữa căn bản không có khoảng cách bao lâu, xung quanh xuất hiện một tràng vỗ tay, sắc mặt Quan Viễn Thần càng ngày càng trở nên không vừa ý.

Tuy rằng anh không phải dân chuyên nghiệp, nhưng từ động tác vững vàng của Quan Minh xem ra, cũng có thể thấy anh chơi bóng không tệ.

Ban đầu buông lời kiêu ngạo rằng chỉ cần thêm một gậy là anh ta có thể ăn được tất cả các bi, nhưng mà Quan Minh lại không cho anh ta cơ hội thêm một gậy nữa, Quan Viễn Tuấn trơ mắt nhìn Quan Minh liên tục xử lý toàn bộ bóng trên bàn, dễ dàng đánh quả bóng đen số 8 vào lỗ, thắng bại đã định.

Quan Minh ngước mắt nhẹ nhàng lướt qua anh ta một cái, đuôi mắt gợi lên tia lãnh đạm, lần thứ hai cúi đầu tiện tay đánh một cái, hai quả bóng còn sót lại của Quan Viễn Kiều bị anh đánh vào lỗ, trên bàn không còn quả bóng nào.

Những cậu nhóc thành Tây lúc này hưng phấn nhất, nhiều đứa đều là lần đầu tiên thấy chú nhỏ đánh nghiêm túc như thế, nên hò reo liên hồi.

Cậu bé vừa rồi bị Quan Viễn Tuấn đẩy ra đắc ý nói: “Lúc chú tôi chơi bóng rule, các anh còn chưa tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học ấy chứ!”

Câu nói này khiến tất cả cười to, Quan Minh chỉ cậu bé kia ý bảo cậu phải khiêm tốn, cậu bé ưỡn ngực ra vẻ kiêu ngạo.

Quan Minh tựa hồ chính là như vậy, làm việc gì cũng phải thanh cao, khiêm tốn, khiến cho người ta tìm không ra bất kỳ sai lầm nào của anh, chỉ có thể thua đến tâm phục khẩu phục.

Anh mặc đồ đen quần đen đứng ở bên cạnh bàn bóng, thần thái ưu nhã mang theo chút khí thế lịch lãm pha chút lãnh đạm, các cô gái bên thành Đông đứng bên cạnh Quan Viễn Tuấn đều mỉm cười với anh.

Chẳng trách ngay cả chị của Quan Minh cũng nói anh luôn khiến các cô gái đắm đuối quên lối về, trạng thái này của anh đích thật là khiến các cô gái rất yêu thích, từ thiếu nữ đến phụ nữ trưởng thành, gần như không ai có thể chống đỡ được sự hấp dẫn toát ra từ trong xương cốt của anh.

Lòng bàn tay Thi Niệm nóng rực, ngay cả trái tim cũng nóng lên theo, xua tan cái lạnh trong người cô không phải là hệ thống sưởi ấm bên cạnh, mà là sức hấp dẫn không thể cưỡng lại của người đàn ông này.

Anh thả gậy đi trở về, Quan Viễn Tuấn và những người khác chỉ có thể mặt xám như tro đi về phía đối diện, có Quan Minh chủ trì, không ai dám gây chuyện nữa.

Thi Niệm vẫn đứng bên sô pha nhìn anh, hai mắt cô sáng ngời, muốn nhìn sang chỗ khác nhưng không được, ánh mắt của cô đều bị anh thu hút, anh bị mấy cậu nhóc thành Tây vây quanh hỏi đông hỏi tây, anh kiên nhẫn trả lời, trong ánh mắt có nụ cười, cũng đang nhìn cô.

Thi Niệm bị anh nhìn thì có chút bối rối, dứt khoát cầm lấy ly cà phê trước mặt hỏi cháu trai của Quan Minh bên cạnh: “Tôi có thể lấy nước ở đâu?”

Cậu ta nói với cô: “Phòng trà ở đằng kia, chị muốn rót nước à? Tôi đi lấy giúp chị.”

“Không cần đâu, tôi tự đi được.”

Thi Niệm sợ mình thất thố trước mặt người khác, chỉ có thể thừa dịp hỗn loạn nhanh chóng bỏ chạy.

Lúc này mọi người đều tụ tập ở bàn bi-a bên kia, phòng trà nơi này ngược lại trống rỗng, quả thật là đại bản doanh của những công tử ở thành Tây, vừa nhìn đã biết là một đám người biết hưởng thụ cuộc sống, ngay cả một phòng trà cũng bày đầy các loại rượu, đồ ăn vặt và đồ uống, chỉ riêng máy pha cà phê cao cấp đã có vài cái, còn có các loại đồ chơi xa hoa Thi Niệm chưa từng thấy qua.

Cô nhìn quanh một lượt để tìm máy lọc nước, cúi người điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, sau đó ấn vài cái để nước ra nhưng không có phản ứng. Cô đang buồn bực thì tầm mắt bỗng nhiên cảm giác có bóng người lóe lên ở cửa. Cô vừa quay đầu lại, cái ly trong tay đã bị người ta lấy đi, cô kinh hãi xoay người một chút, thân hình Quan Minh đã phủ xuống, một tay chống lên bên cạnh đài, một tay đặt cái ly của Thi Niệm lên bình nước: “Nơi này luôn có trẻ con đến chơi, sợ chúng nghịch ngợm bị bỏng tay nên phải mở khóa trước rồi mới có thể rót nước.”

Anh dễ dàng tìm thấy nút mở khóa trong một số hàng nút cảm ứng, chất lỏng tinh khiết và trong suốt chảy ra khỏi máy, rơi xuống cốc.

Cả người Thi Niệm đều bị Quan Minh bao bọc bên cạnh đài, chợt kéo gần khoảng cách khiến anh gần trong gang tấc, cô có thể nhìn thấy rõ ràng con ngươi đen nhánh của anh như thế, cùng với đường nét không thể bắt bẻ, giờ phút này Thi Niệm cảm thấy đại não hơi lay động, cảm giác không chân thật mãnh liệt xâm nhập vào đại não của cô.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, từ xa đến gần, Thi Niệm căng thẳng đến mức nín thở, lúc này Quan Minh duỗi tay kia “rắc rắc” một tiếng trực tiếp khóa cửa phòng trà lại.

Tiếng khóa cửa cực nhẹ đồng thời khóa luôn trái tim Thi Niệm lại, khiến hô hấp của cô càng thêm khó khăn, cô mơ hồ theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh.

Khóe miệng Quan Minh hiện lên ý cười không rõ nói với cô: “Đợi một lát.”

Vừa dứt lời, trên cửa vang lên tiếng gõ cửa, có người giật tay cầm hai cái, Thi Niệm căng thẳng đến nín thở, ánh mắt Quan Minh bất giác bị độ cong khẽ động của cổ cô hấp dẫn, cô ủy khuất, tức giận, thẹn thùng, còn có bộ dáng căng thẳng lúc này trong mắt Quan Minh đều sinh động, bao gồm cả khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mềm mại của cô lúc này.

Quan Minh cứ như vậy không kiêng nể gì nhìn cô, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của cô, cuối cùng dừng tầm mắt trên đôi môi ẩm ướt của cô rồi không dời mắt được, khi có tín hiệu truyền vào não anh, vô thức thân thể theo bản năng tiến lại gần cô.

Thi Niệm cảm giác được một luồng khí nóng rực, đầu tiên cô run lên, sau đó ánh mắt giống như con thỏ sợ hãi gắt gao nhìn chằm chằm anh, cô không biết Quan Minh muốn làm gì? Nói thật ra hiện tại cô rất hoảng hốt, cô cũng không thể tưởng tượng được ngày hôm nay, người nhà họ Quan thành Đông và thành Tây đều ở cùng một chỗ, nếu cho người ta phát hiện cô và Quan Minh hai người bị nhốt trong phòng trà cùng nhau, những người nhà họ Quan sẽ nghĩ như thế nào về bọn họ.

Nhưng so với sự hoảng hốt của cô, Quan Minh ngược lại rất tự nhiên, cúi đầu dừng lại ở một nơi rất gần cô, không có động tác dư thừa, chỉ cúi đầu nhìn cô như vậy, bỗng nhiên khóe miệng mở một nụ cười, là cười cha vừa rồi mắng rất đúng, bản thân xác định làm việc hết sức hoang đường, sớm đã qua cái thời tuổi trẻ bồng bột dễ xúc động, vậy mà vẫn hết lần này tới lần khác dù biết nhưng vẫn làm ra chuyện hồ đồ.

Thi Niệm nào biết Quan Minh đang suy nghĩ cái gì, người bên ngoài còn đang cố mở cửa, vào thời khắc quan trọng như vậy, anh vẫn còn có thể cười tùy ý như vậy, lần này cô tin thật rồi, tin anh khi còn trẻ rất phản nghịch.

Người bên ngoài mở mãi cũng không mở được cửa, còn lẩm bẩm một câu: “Bên trong có ai không? Cánh cửa này bị làm sao vậy?”

Sau đó tựa hồ xoay người rời đi, Thi Niệm cuối cùng cũng thở phào một hơi, nghe quan Minh nói với cô: “Đừng lo lắng, tôi không mở cửa thì không ai có thể vào được, nói chuyện đi.”

Dòng nước tự động ngắt khi cốc sắp đầy, giọt nước cuối cùng dọc theo miệng vòi nhỏ xuống trong cốc, cũng giống như nhỏ giọt trong tim Thi Niệm, cô rũ mắt hỏi anh: “Nói cái gì?”

Giọng nói Quan Minh vang lên trầm lặng trước mặt cô: “Còn giận tôi à?”

Một câu nói khiến Thi Niệm ngước mắt lên, đôi mắt hạnh kia tràn đầy sự ấm áp: “Tôi có thể giận anh cái gì chứ?”

“Cô nói xem?”

Đầu cô quay sang một bên: “Tôi không biết.”

Quan Minh đột nhiên đưa tay kéo ống tay áo của cô lên trên, lên tiếng hỏi: “Hạt đồi mồi kia đâu rồi?”

Thi Niệm trong nháy mắt quay đầu lại mở hai mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm anh, hạt đồi mồi kia đối với Thi Niệm có ý nghĩa gì, trên thế giới này chỉ có chàng trai năm đó tặng nó cho cô mới biết rõ, trên tay Quan Viễn Tranh có một cái giống như này, cho nên khi nhìn thấy anh từ cái nhìn đầu tiên Thi Niệm đã nhận ra là anh.

Nhưng giờ phút này, vấn đề này lại xuất phát từ trong miệng Quan Minh, những mơ hồ, không xác định, không dám nghĩ trong nháy mắt bị người đàn ông trước mặt vạch trần.

Anh không chỉ vạch trần suy đoán của cô, mà còn vạch trần sự thật cô đang tức giận với anh.

Không khí như ngừng chảy vào thời điểm đó, họ nhìn nhau như thế.

Cuối cùng, Thi Niệm phun ra hai chữ: “Mất rồi.”

Trong chốc lát, cô nhìn thấy đồng tử đen kịt của Quan Minh khẽ động một chút, đúng lúc này bên ngoài lại có người nói vọng vào, chẳng qua lần này là tiếng của Quan Thương Hải, cách một cánh cửa, anh ấy cũng không gõ, trực tiếp dán vào cửa nói: “Nè, ở bên trong à?”

Ánh mắt Quan Minh dán chặt Thi Niệm, trầm giọng “Ừ” một tiếng trả lời người bên ngoài.

“Đang làm gì vậy? Thương Lịch nói cửa bị khóa, nên tôi vội vàng tới xem một chút.”

“Đang nấu nước.” Quan Minh trả lời.

Máy lọc nước trong phòng trà có thể tự động điều chỉnh nhiệt độ nước, căn bản không cần nấu, loại lý do rõ ràng là mở mắt nói dối này mà Quan Minh vẫn nói với vẻ mặt rất bình thản.

Quả nhiên, Quan Thương Hải ngoài cửa im lặng hai giây, cũng không vạch trần, bỏ lại một câu: “Vậy anh nhanh lên, tôi ở ngoài cửa.”

Hiển nhiên anh ấy đã biết tình huống gì bên trong, không dám đi xa, đành giúp Quan Minh canh chừng người đi tới.

Mà bên trong, Quan Minh lại rũ tầm mắt xuống, lần này anh cúi người xuống, ngang với chiều cao của Thi Niệm, cùng cô nhìn thẳng, nhìn cô chặt chẽ, ánh mắt Thi Niệm rốt cuộc cũng không thể tránh được, nghe thấy giọng nói trầm bổng của anh: “Tôi cũng là người đầu tiên tiếp xúc với dự án ngành này, rất nhiều thứ không quen không có nghĩa là có thể mặc cho người thành Đông nắm bắt, thành Đông bên kia ỷ vào quan hệ hai nhà, tôi cảm thấy không thể xóa bỏ thể diện, không thể tính toán so đo, nhưng tôi là người không thích giao dịch bất bình đẳng. Chuyện này không có em xuất hiện tôi cũng nhất định có được, chỉ là thay đổi phương pháp, có điều phương pháp này kết quả là em thành tội nhân. Nói cho cùng, tôi thà đắc tội bên kia còn hơn là đắc tội em, hiểu chưa?”

Thi Niệm nhìn anh chằm chằm, đại não ong ong rung động, cô không biết, trước hôm nay cô thật sự không biết tâm tư của Quan Minh, cô cho rằng Quan Minh lợi dụng cô, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới anh đồng thời cũng đang bảo toàn cho cô.

Anh không chỉ một lần hỏi qua hậu quả của việc cô cùng thành Đông náo loạn, cũng không chỉ một lần ám chỉ cô không có mười phần nắm chắc thì không nên làm chuyện phá nồi dìm thuyền, nhưng cô căn bản nghe không lọt tai, một lòng muốn thoát khỏi cuộc sống dối trá hiện tại, một phút một giây cũng không thể chịu đựng được.

Cho nên Quan Minh nói rằng duy chỉ có chuyện này anh không thể đáp ứng, rốt cuộc anh không thể tự tay làm cô trở thành mục tiêu của mọi người, anh từng nói cho dù cô nắm giữ mạng sống của thành Đông anh cũng không thể đáp ứng.

Kết quả cuối cùng, cô bình yên vô sự trở lại thành Đông, không ai bắt cô phải chịu trách nhiệm, nhưng anh trở thành ác nhân, bữa tiệc trưa hôm nay, tất cả mọi người đều nhắm vào anh, thảo phạt anh, anh vẫn không nói một tiếng nào hết.

Tâm tư Thi Niệm không ngừng dâng trào, một loại chua xót không thể diễn tả thành lời tràn ngập trong lòng cô.

Cô dần dần rũ mắt xuống không còn thanh âm, Quan Minh tiếp tục nói với cô: “Người bên kia không phải kẻ ngốc, cuối cùng họ sẽ phát hiện ra em nếu em để lộ tin tức cho tôi. Nếu tôi đồng ý với em, mối quan hệ giữa em với tôi sẽ không rõ ràng, tôi là một người đàn ông trưởng thành như thế nào cũng được, con đường sau này của em phải đi như thế nào đây? Bị người ta chỉ trỏ? Vậy làm thế nào em có thể trở về như người bình thường? Dù là sau này…”

Anh dừng lại một chút, sau đó trên môi vẽ một đường cong khó có thể nhìn thấu, sau đó quay lại nói: “Dù là sau này hai chúng ta có dính líu gì, cũng không thể bởi vì loại chuyện này mà bị người ta chỉ trích, tôi phải lưu lại cho em một con đường trong sạch. Nghĩ đi nghĩ lại, đây là cách tốt nhất, thành thật mà nói, không có em, thì cuối cùng thành Đông bên kia muốn tôi gật đầu ký tên vẫn phải đồng ý với những điều khoản này, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Thế nhưng khoảng thời gian này không thể dùng tiền đồ của em để trao đổi, tôi tình nguyện dùng thanh danh của tôi, như vậy cũng tốt, để cho người thành Đông biết tôi không phải người tốt gì, bọn họ sau này muốn giở trò cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận. Nghe anh Sênh nói một câu, em có tin tôi không?”

Thi Niệm nhìn vào đáy mắt anh, trái tim cô run lên, bởi vì “tiền đồ” trong miệng anh, bởi vì những “sau này” cô không dám nghĩ đến.

Quan Minh thấy ánh mắt cô thoáng lên sự bất định, cúi đầu im lặng chớp mắt.

Ngoài cửa sổ bầu trời mênh mông, không có ánh mặt trời cũng không nhìn thấy bầu trời xanh, những đám mây dày xếp tầng trôi mái nhà, dường như sắp có một trận tuyết lớn sắp tới.

Trong không gian yên tĩnh, khi bọn họ lần nữa bốn mắt nhìn nhau, Quan Minh trầm giọng nói với cô: “Chuyện lần này tôi sẽ không để em chịu thiệt, cho tôi thời gian ba tháng, tôi sẽ cho em một câu trả lời.”

……

“Sau này những chuyện không có bản lĩnh hứa hẹn thì đừng dễ dàng hứa hẹn với người khác, làm vậy là đang đả thương người khác lại đả thương chính mình” Đây là lời cô vừa mới chính tai nghe Quan Minh dạy dỗ con cháu, cho nên hiện tại anh đang hứa hẹn với cô sao?

Lông mi Thi Niệm khẽ rung một chút, có thứ gì đó rõ ràng đụng vào cửa trái tim cô, mạnh mẽ đụng phải một ánh sáng trên con đường phía trước bức bách, cuối cùng là hình bóng đã sống trong đầu cô thật lâu, trước kia cô không thấy rõ, cho dù đã mơ vô số lần cũng không thấy rõ hình bóng của anh, hôm nay, người trong mộng và người trước mắt dần dần chồng chéo lên nhau, khóe mắt cô ấm áp, tâm tình trong lòng lập tức muốn sắp tràn ra.

Tuy rằng cô lo lắng, một khi sự tình bại lộ, người thành Đông không thể làm gì Quan Minh, nhưng đối với cô lại có thể đơn giản như bóp chết một con kiến, cô hoàn toàn ôm tâm trạng liều mình đi đánh cuộc, Quan Minh lại dùng mọi cách để đạt được một tình huống đôi bên cùng có lợi.

Quả thật, chỉ có như vậy mới có thể làm cho cô rút lui, đồng thời, anh cũng có thể thuận lợi lấy được lợi thế kiềm chế thành Đông, bất luận là đối với Quan Minh, hay là đối với cô mà nói đều là phương pháp toàn vẹn nhất.

Anh dùng tốc độ nhanh nhất đạt được hợp tác, tương ứng, cũng có được quyền chủ động, tựa như Quan Thương Hải nói, anh làm việc sẽ không tuân theo đạo quân tử gì, nhưng trong lòng anh có kế sách rõ ràng, anh sau khi cân nhắc ưu và nhược điểm khắp nơi sẽ chính xác lựa chọn con đường có lợi nhất.

Nhưng chuyện này anh không có cách nào nói trước với cô, khi đó cô căn bản không hiểu rõ anh, nếu anh đi lên đã nói với cô rằng tôi mời cô lên thuyền làm con tin, thì đổi lại bất luận kẻ nào cũng khó có thể tiếp nhận.

Nếu như ngày hôm qua Thi Niệm đối với anh còn có oán, lúc này nghe Quan Minh nói chuyện xong, cô đột nhiên hiểu, ngay lập tức cô đã hiểu ra mọi chuyện.

Lúc nhìn về phía anh, mỗi sợi lông mi của Thi Niệm đều khẽ run rẩy, tư duy kín đáo của người đàn ông trước mặt làm cho cô cảm thấy một loại rung động trước nay chưa từng có.

Lúc này, anh mạo hiểm một phòng bên ngoài, người nhà họ Quan ở đây, vẫn nhẫn nại nói rõ ràng với cô, để cho cô bớt giận, cô còn oán anh như thế nào?

Thi Niệm hiểu rõ, cô đều hiểu, anh phải lo rất nhiều chuyện, rất nhiều người, việc làm ăn của anh và thành Đông mới vừa bắt đầu, anh có thể ở dưới tình huống như vậy hứa hẹn ba tháng sau sẽ cho cô một câu trả lời, phải chịu bao nhiêu áp lực từ hai bên cô không cách nào tưởng tượng ra, anh không có trách nhiệm quản cô, nhưng anh vẫn quản, lúc ở trên thuyền, anh đối với cô đặc biệt hơn nữa, nhưng chưa bao giờ dễ dàng hứa hẹn cái gì, hiện tại Quan Minh có thể nói ra những lời này, Thi Niệm biết anh tuyệt đối không phải thuận miệng nói.

Lúc này một chữ cô cũng không nói nên lời, cô sợ vừa lên tiếng cảm xúc khó nén của mình sẽ toàn bộ sụp đổ.

Quan Minh rốt cuộc đứng thẳng người lui ra sau một bước, nhìn bộ dáng muốn khóc nhưng không khóc của cô, thanh âm mang theo vài phần ôn hòa trêu chọc: “Em như vậy, đợi lát nữa đi ra ngoài Thương Hải sẽ cho rằng tôi bắt nạt em đó.”

Thi Niệm lập tức quay lưng lại dụi dụi hai mắt, điều chỉnh cảm xúc lại, sau đó xoay người mang theo một chút giọng mũi nói với anh: “Chúng ta nên trở về rồi.”

Quan Minh không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn cô, Thi Niệm bị anh nhìn ngượng ngùng, xoay người đi mở cửa, ngay lúc tay vừa chạm vào khóa cửa, Quan Minh đột nhiên kéo cổ tay cô lại, không hề có dấu hiệu đặt cô lên cửa.

Thi Niệm kinh hoảng nâng tầm mắt lên: “Anh…”

Ngón trỏ Quan Minh nhanh chóng đặt lên môi cô lắc đầu với cô, Thi Niệm nhất thời im lặng, sắc mặt căng thẳng.

Một giây sau ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Đinh Linh: “Anh Thương Hải, xin hỏi anh có thấy cô Quan nhà tôi không?”

Quan Thương Hải giọng điệu lười biếng tùy ý trả lời: “À, vừa rồi có nhìn thấy.”

Thi Niệm hô hấp càng lúc càng dồn dập, căng thẳng nắm chặt nắm tay, nghe thấy Quan Thương Hải nói tiếp: “Hỏi tôi nhà vệ sinh ở đâu, cô đi đến bên kia tìm đi.”

“Được, cám ơn.”

Lúc người ngoài cửa nói chuyện với nhau, ngón tay Quan Minh không rời khỏi cánh môi Thi Niệm, sự ấm áp của ngón tay anh bao trùm trên đôi môi mềm mại của cô, tim Thi Niệm đập nhanh trước ngực, ánh mắt nóng rực nhìn anh, đầu choáng váng, cổ tay bị anh nắm trong lòng bàn tay, người mềm nhũn.

Đinh Linh rời đi, ngón trỏ Quan Minh nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, cuối cùng thu tay lại, trong mắt Thi Niệm có hơi nước, sắc mặt mềm mại ửng hồng kia làm cho hô hấp của Quan Minh tăng thêm.

Quan Thương Hải gõ cửa, thúc giục nói: “Được rồi đó mau ra ngoài đi, mọi người đều tìm tới rồi.”

Thi Niệm hốt hoảng rút tay về, đồng thời Quan Minh vô thức siết chặt sức lực, không những không cho cô thuận lợi rút về, ngược lại nhấc cổ tay cô cẩn thận nhìn một chút, chỗ kia quanh năm đeo vòng có dấu ấn rất nhỏ, không quá rõ ràng, nhưng Quan Minh có thể nhìn ra được.

Thi Niệm hoàn toàn hoảng hốt, hết lần này tới lần khác anh kéo cô không buông, ngón tay anh nóng bỏng áp vào da thịt trên cổ tay cô, nói với cô: “Đeo lâu như vậy, mà em cũng nỡ nói mất là mất, tìm không được thì làm sao bây giờ?”

Thi Niệm gần như thốt lên: “Không đâu.”

Quan Minh nở nụ cười, buông cô ra, xoay người đưa ly nước cho cô rồi mở cửa cho cô.

Ngoài cửa, Quan Thương Hải đã sốt ruột lắm rồi, người bên trong nếu không ra thì anh ấy thật sự muốn cạy cửa.

Thi Niệm bước ra trước, khi nhìn thấy Quan Thương Hải ánh mắt hơi né tránh, cúi đầu nhẹ nhàng nói một tiếng: “Cám ơn.” Sau đó vội vã rời đi.

Sau đó Quan Minh mới chậm rãi đi ra, Quan Thương Hải liếc mắt nhìn anh, nhịn không được nói: “Anh thật đúng là…”

Ánh mắt Quan Minh chuyển hướng về phía anh ấy, Quan Thương Hải hạ giọng nói: “Đúng là làm liều mà.”

Quan Minh thản nhiên nhẹ nhếch khóe miệng: “Chuyện năm đó tôi trêu chọc, không thể không cho cô ấy một lời giải thích.”

“Anh muốn cho cô ấy như thế nào?”

“Cho cô ấy một tương lai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.