Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 44



Bọn họ ăn hotdog, lại uống đồ uống, xem một buổi biểu diễn đường phố, còn đi dạo chợ Giáng sinh, buổi chiều Quan Minh mang Thi Niệm đi nhà hàng Serendipity 3, nhà hàng trong huyền thoại chỉ phục vụ cho những người giàu có, tờ Daily Mail từng đưa tin, ở đây có sandwich và hamburger đắt tiền nhất thế giới, họ đã từng bán một cái hamburger với giá hai ngàn đô.

Nhưng còn chưa đi vào Thi Niệm đã bị hai hàng người đồ sộ ở cửa ra vào dọa lùi bước rồi, cô kéo Quan Minh hỏi anh: “Nhất định phải xếp hàng sao?”

Quan Minh làm động tác “suỵt” với cô, sau đó nắm tay cô đi qua một bên, chỉ chốc lát một nhân viên phục vụ đã đi ra tiếp đãi bọn họ, trực tiếp đưa bọn họ lên một góc trên tầng 2, tuy rằng người bên trong vẫn rất nhiều, rất nhiều người đến đây check in vì món sandwich mà Beyonce yêu thích nhất và bộ phim Duyên phận trời đã định trước, may mắn bọn có một chỗ ngồi chỉ có bọn họ.

Quan Minh kêu cô nếm thử món sô cô la nóng đông lạnh ở đây, sau khi ăn một miếng Thi Niệm nhìn qua anh cảm động đến mức suýt chút nữa rơi nước mắt, cô nhớ mùi vị này, rất nhiều năm trước ở San Francisco ăn cũng là mùi vị này, tuy rằng nếu bảo cô nói thì cô nói không nên lời, nhưng vị giác kích thích trí nhớ, như thể mở ra đoạn kí ức mơ mơ hồ hồ kia.

Cô không ngờ tới buổi sáng lúc xem phim thuận miệng nói một câu, Quan Minh thật sự có thể ở New York tìm được cho cô mùi vị gần như giống nhau.

Cô dịch ghế tới gần Quan Minh, chống cằm nghiêm túc nói với anh: “Anh Sênh, anh không thể như vậy, thật đó, như vậy sau khi anh rời đi em một mình sẽ sống không được.”

Quan Minh nhéo cằm của cô, đôi mắt sâu thẳm mang theo tia sáng của anh quét vào mắt cô: “Vậy thì đi cùng anh.”

Có hai giây như vậy, Thi Niệm cảm giác trái tim của mình chìm vào trong đồng tử của anh, cô thiếu chút nữa đầu nóng lên nhận lời anh, dù là chân trời góc biển, núi đao biển lửa, cô đều muốn đi cùng anh, nhưng cuối cùng lý trí đã chiến thắng cỗ xúc động không thể khống chế này, cô chỉ là thu cằm lại cười cười.

Đây là lần duy nhất trong ngày hôm nay bọn họ đề cập đến tương lai của hai người, có điều nó giống như chỉ là đang thử dò xét, lại không hẹn mà cùng bỏ qua đề tài này.

Lúc chạng vạng bọn họ từ công viên đi ra, có xe tới đón bọn họ, Thi Niệm giờ mới phát hiện Ngô Pháp ngồi ở vị trí ghế lái phụ, nghĩ rằng anh ta đến cùng Quan Minh, chẳng qua là hai ngày hôm nay không đến làm phiền bọn họ.

Thi Niệm tiễn Quan Minh ra sân bay, lúc xuống xe Quan Minh buông tay Thi Niệm ra một lát, tay cô lại trở nên lạnh ngắt, lần này họ tìm được chỗ ngồi xuống, Quan Minh nắm tay của cô lắc đầu giữ trong lòng bàn tay xoa bóp, đột nhiên nói: “Tấm thẻ trước kia anh đưa cho em, có từng xem qua số tiền trong đó chưa?”

“Lúc trước có xem qua.”

Đó là tấm thẻ trước khi cô xuất ngoại đi học Quan Minh nhét cho cô, lúc vừa tới New York cô đích thực có xem qua, bên trong có một triệu đô, hai năm đầu cô có từng đụng vào số tiền bên trong, cô không biết Quan Minh lúc đầu đã đàm phán với thành Đông như thế, tóm lại từ sau khi cô rời khỏi thành Đông, bên kia cũng chưa từng liên hệ với cô, còn về việc chi phí cô ra nước ngoài hầu như đều là Quan Minh gánh chịu.

Khi đó cô muốn tham gia vào một số vòng xã giao, phí tài liệu học tập cũng rất đắt, thuê nhà sinh hoạt đều cần dùng tiền, vì vậy về sau cô phát hiện cứ cách một đoạn thời gian sẽ có một khoản tiền được gửi vào chiếc thẻ đó, tóm lại là chưa bao giờ hết tiền, từ đầu đến cuối đều duy trì con số kia.

Quan Minh nói với cô: “Chắc là đã có một khoản thời gian chưa xem rồi đúng không?”

Thi Niệm thực sự đã nửa năm chưa xem cái thẻ kia rồi, nửa năm cuối năm thứ hai cô bắt đầu đi thực tập, sau khi dần dần có một ít con đường kiếm tiền, cô sẽ gửi tiền kiếm được vào đó, bao gồm về sau làm việc kiếm được tiền cô cũng vẫn cứ như vậy, lúc ấy cô nghĩ rằng nếu như về sau Quan Minh ở trong nước lập gia đình, hoặc là cuộc sống của bọn họ không còn qua lại với nhau, cô phải lấp đủ số tiền kia sau đó trả thẻ lại cho anh, không thể nợ anh một ân tình lớn như thế được.

Vì vậy nửa năm trước sau khi lấp đủ số tiền trong thẻ, cô cũng chưa kiểm tra lại lần nào nữa.

Quan Minh vỗ vỗ mu bàn tay cô nói với cô: “Sau khi trở về dành chút thời gian xem xem, những kế hoạch tiếp theo của em cần dùng đến tiền, sau này đừng khách sáo với anh Sênh nữa, những thứ anh cho, em cứ lấy, phải học được cách lợi dụng hết thảy tài nguyên tay có thể vươn tới, để cho bước tiến của mình lớn hơn, huống chi anh Sênh cũng không phải người ngoài, con đường em đang đi không chỉ là đường của riêng em, mà là con đường chung của chúng ta, nếu như có thể dùng tiền rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta, vậy thì cứ tận lực dùng.”

Thi Niệm cúi đầu, cách đó không xa là những hành khách chuẩn bị làm thủ tục ký gửi hành lý, âm thanh nói chuyện ồn ào, thỉnh thoảng còn có tiếng bánh xe hành lý kéo trên mặt đất đan xen với nhau.

Nhưng giọng nói độc nhất vô nhị của người đàn ông bên cạnh cô lại rơi vào lòng cô, tối hôm qua thời khắc ý loạn tình mê như vậy, cô nghĩ anh sẽ không nghe cô nói, nhưng mà đến giờ phút này cô mới biết được anh đã nghe thấy rồi, về việc cô muốn làm, và cả kế hoạch tiếp theo của cô anh đều nghe thấy rồi, không chỉ nghe thấy, mà còn cho cô sự ủng hộ lớn nhất.

Trái tim Thi Niệm mềm nhũn ra, trở tay giữ chặt anh, Quan Minh nâng tay cô lên đặt ở bên môi hôn rồi lại hôn nói với cô: “Anh đi nhé, tin tức trong nước em đừng xem nữa, người khác truyền tin tức gì cũng đừng nghe, anh vừa tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, có một số đối tác cũ không nhất định sẽ trung thành với anh, tình cảnh hiện tại của anh Sênh không tốt lắm, loạn trong giặc ngoài, khó tránh khỏi sẽ có người thừa dịp loạn gây rắc rối, chúng ta cách xa nhau, những tin tức kia em khó phân biệt thật giả, xem cũng chỉ phiền lòng.”

Thi Niệm ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn ngập lo lắng, Quan Minh từ trước đến nay trên thương trường luôn ứng phó tự nhiên, có thể nói những lời này với cô, trong lòng Thi Niệm mơ hồ có loại cảm giác, chỉ sợ thế cục mà Quan Minh lần này phải đối mặt khi về nước sẽ không đơn giản như vậy, địa bàn kinh doanh của thành Tây lớn như vậy, trong đó thế lực khắp nơi nhất định sẽ tranh thủ lúc Quan Minh tiếp nhận gia nghiệp rục rịch nổi dậy, bây giờ lại đang trong tình trạng giằng co với thành Đông bên kia, cộng thêm anh làm kinh doanh lâu năm như vậy, bên ngoài hoặc ít hoặc nhiều sẽ có những kẻ ở trong tối nhìn anh chằm chằm như hổ đói, Thi Niệm chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.

Cô lo lắng hỏi: “Nhưng mà nếu em không quan tâm những tin tức kia, ngay cả việc anh sống có tốt không em cũng không biết.”

Quan Minh cười ôm cô vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng hơn bao giờ hết: “Nghe lời anh Sênh, tối đa một năm, anh sẽ trải hết đường tương lai sau này của chúng ta.”

Thi Niệm đỏ mắt gật gật đầu.

Lúc tiễn anh đến chỗ kiểm tra an ninh, Thi Niệm đứng bên ngoài nhìn theo bóng lưng của anh, lúc trước chỉ thấy cảnh này trên TV, cảm giác không nỡ của các cặp đôi cách nhau cả đại dương, cứ cảm giác mấy chuyện này ít nhiều có chút giả tạo, nhưng khi rơi trên người mình mới biết được, thời khắc ly biệt, thật sự đến cả mắt cũng không dám chớp, muốn nhớ kỹ bóng lưng của anh, đường nét của anh và tất cả về anh.

Quan Minh dường như nhận ra ánh mắt nồng nàn của cô, bỗng nhiên dừng bước quay người lại, thời khắc đứng xa xa nhìn này khiến cho Thi Niệm rất muốn khóc, vừa rồi bọn họ ở khu nghỉ ngơi nói nhiều lời như vậy, nhiều lần chóp mũi cô cay xè đều nhịn được, nhưng mà lúc Quan Minh quay người lại, trong nháy mắt cô nước mắt lưng tròng.

Anh giơ cánh tay vẫy vẫy cô: “Tới đây.”

Thi Niệm đưa tay lên lau nước mắt, chạy về phía anh ngã vào trong lòng ngực của anh, Quan Minh bế cả người cô lên ôm chặt vào lòng ngực mình, sau đó trực tiếp vòng qua đám đông vẫn đang xếp hàng, kéo cô đến đằng sau cây cột cúi đầu ôm mặt cô trực tiếp hôn xuống, Thi Niệm cảm giác lục phủ ngũ tạng đều đang chuyển động theo nụ hôn kịch liệt của anh, phập phồng phập phồng.

Môi và lưỡi ấm áp của anh như muốn chiếm hữu cả linh hồn cô, cô nhắm mắt bám vào vai anh, nước mắt ở khóe mắt chảy xuống, cảm giác được anh đột nhiên buông cô ra, có thứ gì đó rơi xuống giữa tóc cô, cô mơ màng nhìn anh, nghe thấy anh nói với mình: “Qua mấy ngày nữa là Giáng sinh rồi, đây là quà Giáng sinh, anh đi đây.”

Ngoài miệng nói muốn đi, nhưng lại nhịn không được kéo Thi Niệm ôm vào trong ngực hôn rồi lại hôn, bọn họ giống như vô số cặp tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt không muốn rời xa nhau, nhưng chuyện này lại phát sinh trên người Quan Minh, khiến anh ít nhiều có chút ngoài ý muốn, trước khi anh đi anh dùng ngón tay cái chạm nhẹ lên đôi môi của cô nói với cô: “Không có cô gái nào có bản lĩnh khiến anh thương nhớ như vậy đâu, thật là đòi mạng mà.”

Anh nở nụ cười dựng cổ áo khoác lên, xoay người biến mất trong đám đông.

Sau khi Quan Minh rời đi, Thi Niệm đứng đó rất lâu không nhúc nhích, trên môi cô vẫn còn hơi ấm của anh, dường như người vẫn còn ở trong ngực anh, nhưng bóng dáng kia thật sự đã biến mất rồi.

Một lúc sau, cô chạm vào tóc mình, tìm thấy một chiếc kẹp tóc, cô lấy kẹp tóc xuống, là lần kia biệt thự ở ngoại thành phía đông, Quan Minh trước khi lấy đi từ trên tóc cô.

Thi Niệm nhớ đến vừa rồi Quan Minh nói với mình, đây là quà Giáng sinh năm nay của cô, đã như vậy cô cứ cảm thấy có chút kỳ quặc.

Cô dụi dụi con mắt, đưa chiếc kẹp tóc dưới ánh sáng và quan sát kỹ lưỡng, thoạt nhìn quả thực không khác gì với cái cũ của cô, nhưng mà Thi Niệm đột nhiên lưu ý đến một chi tiết rất nhỏ, cái kẹp tóc cũ của cô ở góc gần mặt sau, có một viên kim cương Moissanite rất nhỏ, lúc khảm nạm có hơi nghiêng, mà bây giờ viên này lại là ngay thẳng.

Vì vậy cô quan sát vết cắt, lưỡng khúc xạ độc nhất của moissanite đã biến mất, màu lửa cũng hoàn toàn khác nhau, cô lập tức lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Quan Minh: [anh Sênh, anh đừng nói với em là anh đã đổi hết kim cương Moissanite trên kẹp tóc của em thành kim cương thật hết rồi nha?]

Quan Minh nhanh chóng nhắn lại: [Cô gái của anh phải có được đồ tốt nhất[

Thi Niệm một tay cầm kẹp tóc nặng trịch, một tay cầm điện thoại, bởi vì đột nhiên biết được giá trị của chiếc kẹp tóc trên tay, cả người đều trở nên lờ mờ.

Điện thoại vang lên, Quan Minh lại gửi một tin nhắn khác: [Cầu hôn không phải cũng đều là dùng kim cương sao, bây giờ anh bận bịu quá nhiều việc, tạm thời chưa có tư cách cầu hôn em, em xem nhiều kim cương như vậy, có thể đặt em trước không?[

Thi Niệm ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tin nhắn, khóc đến rối tinh rối mù, tin tức nhập vào rất nhiều lần, đứt quãng, còn chưa gửi đi, Quan Minh lại gửi tới một tấm hình, chụp khi anh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng chờ VIP, trước mặt là một ly cà phê, ngồi thẳng tắp, trên mặt ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt nhìn ống kính, kèm theo một tin nhắn: [Tấm này ổn chứ?]

Trên mặt Thi Niệm còn nước mắt, đột nhiên bật cười, cô còn có thể tưởng tượng ra cảnh Quan Minh kêu Ngô Pháp chụp ảnh giúp, cô phóng to ảnh, thấy sự nhu tình trong mắt Quan Minh, dường như chỉ là đang nhìn cô.

[Đã nhận ảnh, hôm nay đã quên chụp ảnh chung (khóc chít chít. jpg)]

[Lần sau đi, đến giờ lên máy bay rồi]

[Lên đường bình an, anh Sênh]



“Lần sau”, trong mấy năm đó, Thi Niệm luôn cảm thấy hai chữ này chính là động lực giúp cô không ngừng tiến về phía trước, mỗi lần chia tay với anh Sênh, cô đều mong đợi “lLần sau” từ anh.

Cô không biết giữa bọn họ còn có bao nhiêu cái “lần sau”, nhưng mà cô biết rõ từng cái “lần sau” đều là bậc thang để cô tiến về phía anh, đúng như lời Quan Minh nói trước khi rời đi, cô phải học được cách lợi dụng hết thảy tài nguyên trong tầm với, khiến cho bước tiến của bản thân càng lớn, khiến cho “lần sau” biến thành “lần này”.

Trong khoảng thời gian sau khi Quan Minh rời đi, Thi Niệm đích thực có nghe thấy một số tin đồn về anh, hình như đều không tốt lắm, có nói phần lớn tiền vốn dưới tên anh đều đã chuyển ra nước ngoài, cũng có người nói anh lợi dụng các quỹ ở nước ngoài để rửa tiền, lúc đầu cũng chỉ là những lời đồn nhảm nhí.

Vốn Quan Minh lúc đầu khá ít ít xuất hiện, nhưng mà sau khi tiếp quản tập đoàn Quan Thái, anh đã thành người nối nghiệp trẻ tuổi nhất của tập đoàn từ trước tới nay, lại là người cầm quyền thành Tây hôm nay, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều chú mục vào anh.

Cái này gọi là ở trên cao không thắng nổi lạnh lẽo, không bao lâu những lời đồn đãi kia đã biến thành tin tức, nói là có người thống kê số tiền những năm gần đây anh đầu tư ở nước ngoài đã lên đến hàng trăm tỷ NDT, hút máu của người Trung Quốc để phát triển sự nghiệp ở nước ngoài.

Bất kể trước đây anh đã có bao nhiêu ảnh hưởng tích cực, một khi loại chuyện này lên men, điều đầu tiên mà hầu hết người dân nghĩ đến là nhà tư bản hút máu người, thậm chí còn có người nói anh đã kiếm tiền đủ rồi muốn mang tiền bỏ chạy.

Nhìn thấy những lời nhận xét này, Thi Niệm tức đến nỗi cả ngày ăn cơm không vào, cô quá hiểu Quan Minh, dù cho người khác nói anh nhân phẩm không tốt, nói anh là tên vô lại, nói hết thảy mọi việc anh làm không lên được mặt bàn, anh cũng không tức giận.

Nhưng nói anh hút máu người, nói anh kiếm tiền của người trong nước ra nước ngoài phóng khoáng, những lời nhận xét này sẽ như cầm một con đao đẫm máu đâm vào tim anh.

Năm đó ở trên thuyền, cô đều có thể nhớ rõ mỗi một từ Quan Minh nói với mình, anh từng chính miệng nói với cô “Người bên ngoài nói rằng anh là kẻ đầu cơ hám lợi, anh thừa nhận, nhưng điều kiện tiên quyết là, anh là người Trung Quốc.”

Anh sẽ bởi vì người Nhật Bản vũ nhục Trung Quốc mà đánh đập người đó tàn nhẫn, sẽ bởi vì hai mươi năm hoàng kim quá trình chuyển đổi trong nước, buông bỏ sự phát triển đầy hứa hẹn của mình ở nước ngoài, dùng tám năm quý giá nhất của cuộc đời mình để chống đỡ sự khinh miệt và xuyên tạc của mọi người, khư khư cố chấp bước lên con đường tiên phong kia, dùng lượng lớn tiền vốn và tinh lực đưa kỹ thuật vào, đầu tư vào nghiên cứu và phát triển mới.

Anh hoàn toàn có thể tiếp tục lợi nhuận nhanh của anh, anh biết làm thế nào mới có thể kiếm được tiền nhiều hơn, anh đã rất giàu rồi, tại sao phải tiêu tốn nhiều tiền và nhiều sức lực để làm việc này?

Bởi vì anh luôn biết cội nguồn của mình ở đâu, anh từ đầu đến cuối dùng hết lực lượng của mình để làm điều gì?

Khi Thi Niệm trông thấy vô số lời chửi rủa dưới bản tin kia, cô tức giận đến mức toàn thân phát run, nhưng lại không biết phải làm gì.

Không lâu sau khi những tin đồn này lan truyền, cô chợt nghe nói Quan Minh và Quan Huê Tuệ sẽ đính hôn vào tháng 5 năm nay.

Cho dù trước khi đi Quan Minh đã nói với cô, đừng tin tin tức gì, đừng quan tâm lời đồn nào, nhưng khi thực sự nghe được tin này, Thi Niệm vẫn không thể bình tĩnh được, đoạn thời gian kia, cô chỉ có thể ép bản thân không được đăng nhập vào trang web trong nước, không xem truyền thông trong nước, đặt tất cả tâm tư vào trong công việc.

Trong một thời gian dài, Thi Niệm đều dựa vào sự tín niệm này, dựa vào sự tín nhiệm của cô đối với Quan Minh, mới có thể bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện xảy ra trong nước.

Về sau, cô nghe lời anh Sênh, sau đó cô triệt để không quan tâm tất cả tin tức trong nước, giống như đột nhiên cô lập quốc độ của quốc gia phương đông xa xôi kia ở một thế giới khác, chỉ có như vậy cô mới có thể không đi quấy rầy Quan Minh, mới có thể tiếp tục chuyên tâm đi con đường của mình.

Sau Tết, cuộc sống của Thi Niệm đã xảy ra thay đổi không nhỏ, từ những người bên cạnh mà nói, Cố Ương sau khi về Singapore cũng không trở lại nữa, cô ấy gọi điện thoại nói với Thi Niệm, lần này sau khi trở về cha cô ấy đi kiểm tra sức khỏe thì chút vấn đề, cha mẹ tuổi đều lớn rồi, cô muốn ở lại bên cạnh bọn họ.

Mà Alexis rốt cuộc cũng quyết định cùng thanh mai trúc mã của cô ấy quay về Wisconsin kết hôn, bạn trai cô ấy đã đợi cô ấy rất nhiều năm, chỉ là Alexis từ đâu đến cuối không muốn bỏ lại công việc ở New York, lần này là quyết tâm rời khỏi MJ, Thi Niệm hỏi cô ấy sau khi trở về có tính toán gì không, cô ấy nói sau khi kết hôn sẽ sinh một em bé trước, nhưng mà sau này không muốn trở thành người phụ nữ của gia đình, vẫn muốn làm nghề này, cứ thuận theo tự nhiên đi.

Vì vậy vốn dĩ căn hộ có ba cô gái đột nhiên trống rỗng, chỉ còn lại có một mình Thi Niệm.

Mà Cận Bác Nam từ sau đêm trước Giáng sinh từng đến tìm cô, cũng dần dần ròi khỏi cuộc sống của Thi Niệm, đã một khoảng thời gian dài chưa liên lạc.

Mùa xuân năm thứ hai là thời kỳ đỉnh cao của Thi Niệm ở RCM, cô bất luận là khả năng ra sản phẩm hay phản hồi từ thị trường, đều đã có một bước nhảy vọt.

Có một lần khi Thi Niệm đang trò chuyện với một nhà sản xuất hoa văn mà cô rất quen thuộc, người nọ tán dương: “Bây giờ định nghĩa thương hiệu của cô với RCM càng ngày càng rõ ràng, bất kỳ một ông chủ nào cũng sẽ thích một nhà thiết kế có thể tạo ra lợi nhuận khổng lồ như cô.”

Câu nói này khiến cho Thi Niệm mất ngủ cả đêm, ngày hôm sau cô đã đưa ra một quyết định lớn nhất từ trước đến nay trong cuộc đời mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.