Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 47



Năm đó khi đi ra nước ngoài Thi Niệm hầu như không mang theo bất kì đồ đạc gì, lần này vội vàng về nước cô cũng như lúc trước không mang theo cái gì, chỉ có một cái va li đơn giản.

Máy bay hạ cánh xuống thủ đô thì đã là giữa trưa, trời đổ mưa phùn, cô mặc chiếc áo khoác nỉ màu đen đơn giản, gọn gàng, ngay khi vừa bước xuống máy bay, những hạt mưa li ti rơi trên vai, trên tóc, trên hàng lông mi của cô làm những kí ức đã ngủ say trong cô dần dần được đánh thức trở lại.

Cô gọi xe đi thẳng tới nghĩa trang, chuyện đầu tiên khi trở về là cô muốn đi thăm mẹ của mình, giống như lúc cô đi, tấm hình kia nằm yên bình tĩnh lặng, nghĩa trang được quét dọn vô cùng sạch sẽ, cô đặt bó hoa tươi bên cạnh tấm hình của mẹ, vốn định kể cho mẹ nghe cuộc sống ở nước ngoài mấy năm qua của cô, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của mẹ, nước mắt cô rơi lã chã, không nói được một lời nào.

Cô lật tìm số điện thoại của Quan Thương Hải, số điện thoại xin được từ một người bạn thân của Quan Minh ở New York, sau khi gọi điện, Thi Niệm nói với anh ta rằng cô về nước rồi và đang ở nghĩa trang.

Nửa giờ sau, một chiếc ô tô màu đen chạy tới, sau khi tài xế dừng xe, Quan Thương Hải cầm ô đi về phía Thi Niệm, sau khi dừng lại bên cạnh cô, anh ta đưa ô che cho Thi Niệm, nhìn di ảnh của mẹ cô rồi nói: “Vào giữa năm, anh ấy có đến thăm mẹ của cô.”

Thi Niệm quay đầu lại chăm chú nhìn Quan Thương Hải, hai mắt sáng lên, Quan Thương Hải nghiêng người xách hành lý của cô lên: “Đi thôi, anh ấy đang đợi cô.”

Thi Niệm nhìn mẹ cô lần cuối, rồi quay người bước lên xe cùng Quan Thương Hải, mưa phùn ở bên ngoài rơi lên cửa kính, nghĩa trang một màu trang nghiêm, xe từ từ lăn bánh rời khỏi nơi đây tiến vào đường lớn, Thi Niệm ngắm nhìn cây cối mờ ảo bên ngoài cửa sổ, giọng nói có chút khô khan: “Bây giờ tình hình anh ấy như thế nào?”

Bên trong xe rất yên tĩnh, Thi Niệm không quen biết với tài xế, có lẽ là người của Quan Thương Hải, anh ta trầm ngâm một hồi, dường như đang suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào, nhưng sau đó anh ta lại hỏi ngược lại một câu: “Chuyện này, cô thấy thế nào? Có oán trách anh ấy không?”

Thi Niệm quay đầu lại nhìn anh ta: “Nếu oán trách anh ấy, tôi còn vượt hơn ngàn cây số về đây tìm anh ấy sao? Nói thật cho tôi biế, tình hình bây giờ của anh ấy đi.”

Quan Thương Hải có chút kinh ngạc, từ lúc Thi Niệm gặp anh ta tới giờ một câu cũng không hỏi xem rốt cuộc Quan Minh có phản bội cô hay không, mà chỉ nóng lòng muốn biết tình hình của anh, anh ta ở bên cạnh Quan Minh nhiều năm như vậy cũng chưa có người con gái nào vì anh ấy mà vượt đại dương xa xăm ngàn dặm chỉ vì muốn biết tình hình bây giờ của anh ấy, anh ta dường như đã hiểu được vì sao Quan Minh lại có tình cảm đặc biệt với cô gái này như vậy rồi.

Quan Thương Hải nói với cô: “Cô về thật không đúng lúc, bây giờ tình hình của Quan Minh không được như ý lắm, công việc kinh doanh của gia đình anh ấy căn bản là mất trắng rồi, việc kinh doanh riêng của anh ấy cũng gặp một số vấn đề, mặc dù chưa đến mức bị bạn bè xa lánh nhưng cũng có rất nhiều người đang muốn chèn ép anh ấy.”

“Bây giờ anh ấy đang ở đâu? Ở nhà sao?”

Quan Thương Hải cười khổ: “Trong khoảng thời gian này đều đang ở khách sạn.”

Thi Niệm nhíu mày nhìn anh ta, anh ta cân nhắc rồi giải thích: “Mỗi ngày người phải gặp nhiều quá, hơn nữa thân phận lại phức tạp, ở nhà không tiện, dễ bị người ta dòm ngó, ở khách sạn an toàn hơn một chút.”

Xe càng ngày càng tiến gần vào thành phố, trong lòng của Thi Niệm ngày càng căng thẳng, những đắn đo, lo lắng kia sắp bị sự căng thẳng thay thế rồi.

Những người yêu nhau có thắm thiết đến đâu thì xa cách một thời gian cũng sẽ trở nên xa lạ, hơn nữa lần gặp cuối cùng của bọn họ cũng đã gần một năm rồi, những điều nhỏ nhặt mà bọn họ đã có cùng nhau trong đêm Giáng sinh năm ngoái bây giờ nghĩ lại đã là chuyện rất lâu rồi.

Ngắn ngủi một thời gian, cuộc sống của bọn họ đã thay đổi long trời lở đất rồi, bây giờ ngay thời điểm này gặp nhau, Thi Niệm cũng không biết nên dùng cảm xúc gì để đối diện với anh.

Xe dừng trước cổng khách sạn, là một khách sạn năm sao cao cấp của trung tâm thành phố, trước khi xuống xe, Quan Thương Hải do dự mãi mới lấy một chiếc khẩu trang từ ngăn kéo xe đưa cho cô: “Lúc này tương đối đặc biệt, vì lí do an toàn, đợi chút nữa xuống xe sẽ có nhiều cặp mắt dõi theo chúng ta, đúng lúc hai ngày nay Quan Minh cảm thấy không khỏe, nếu như có người hỏi, thì tôi sẽ nói cô là bác sĩ riêng của anh ấy, cô chỉ cần đi theo tôi, đừng nói gì cả là được.”

Nếu như vừa rồi Thi Niệm còn ngây thơ nghĩ rằng Quan Minh ở khách sạn để tiện xử lý mọi việc, thì bây giờ chính cô đã nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình hiện tại.

Hành lý của cô vẫn để lại trên xe, cô đeo khẩu trang vào che kín mũi miệng đi theo sau Quan Thương Hải vào sảnh lớn, ngay từ khi bọn họ vừa vào cửa xoay của khách sạn, Thi Niệm đã có thể cảm nhận được từ bốn phía sảnh lớn có rất nhiều cặp mắt đang nhìn bọn họ, cô cúi mặt xuống không nhìn loạn xạ khắp nơi.

Sau khi bước vào thang máy, Quan Thương Hải không hề nói với cô một lời nào, dường như từ lúc xuống xe, anh ta vẫn luôn hết sức cảnh giác, Thi Niệm cũng luôn cúi mặt xuống, cảm nhận được thang máy đang không ngừng đi lên trên, sau cùng dừng một tầng lầu thật cao, cửa thang máy trong nháy mắt được mở ra, Thi Niệm nhìn thấy nhiều vệ sĩ mặc đồ vest thì hết sức kinh ngạc.

Trong đó có một người lên tiếng: “Cậu Thương Hải, đây là?”

Quan Thương Hải một tay đút vào túi quần, bình thản nói: “Sáng nay cậu chủ nhà anh hơi sốt nhẹ, nên kêu bác sĩ đến xem thế nào.”

Người kia gật đầu rồi giơ tay ra “mời” Thi Niệm vào trong, Quan Thương Hải liếc mắt ra hiệu cô đi theo.

Trước khi về tới Thi Niệm cũng từng nghĩ tới tình cảnh hiện tại của Quan Minh có thể sẽ rất xấu, có lẽ cũng sẽ bị nhiều người dòm ngó, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới anh lại bị giam lỏng như vậy, hành lang dài như vậy mà cứ cách hai ba mét lại có một người đứng canh, ánh mắt ai cũng đều hết sức cảnh giác khiến lòng của Thi Niệm càng chùng xuống.

Cuối cùng, họ dừng lại ở trước cửa một căn phòng, Thi Niệm nhìn cánh cửa nặng nề trước mặt, đột nhiên tim cô lại đập nhanh hơn.

Quan Thương Hải gõ cửa hai cái, cánh cửa phát ra một âm thanh nhỏ, rồi được mở ra từ bên trong.

Quan Thanh Hải sau khi mở cửa ra thì để Thi Niệm đi vào bên trong, hai tay của Thi Niệm đang đút vào trong túi áo khoác, ngay khi bước vào căn phòng, cô có chút sững sờ, đập vào mắt cô là một phòng khách dạng mở, tầm nhìn của cô ngay lập tức được mở ra, rộng rãi đến không ngờ, quầy bar uốn cong hình vòng cung, đủ loại đồ uống quý hiếm, thảm mềm cao cấp, cả căn phòng sạch sẽ không vướng một hạt bụi, không khí tràn ngập mùi thơm thoang thoảng, bên ngoài lớp kính lớn từ trần đến sàn là một ban công độc lập, còn có thể thấp thoáng nhìn thấy bể bơi riêng bên ngoài.

Lúc nãy khi đang trên đường tới, trong đầu cô vẫn đang hiện ra hai chữ “giam lỏng”, nhưng ngay khi bước vào căn phòng tổng thống này, không gian hưởng thụ xa hoa này tạo nên một sự tương phản mạnh mẽ đối với cô.

Quan Thương Hải nhìn thấy cô đứng ngây ra ở cửa, thì đóng cánh cửa phía sau lưng cô lại và nói: “Vào đi, đứng ngây ra làm gì vậy?”

Thi Niệm cùng Quan Thương Hải đi vào trong, lúc này cô nghe thấy bước chân từ bên trong vọng tới, càng ngày càng rõ, tim của cô cũng cùng với nhịp bước chân mà không ngừng đập nhanh lên.

Màn cửa bên trong dường như được kéo ra, từ trong bóng tối Quan Minh bước tới, mặc áo choàng tắm màu xanh nước biển gọn gàng, mang đôi dép da cừu màu đen, tóc anh đã khô một nửa, đi đến nơi có ánh sáng Thi Niệm mới nhìn rõ được khuôn mặt của anh, hình như anh đã gầy đi một chút so với lúc Thi Niệm gặp năm ngoái, đường nét trông lại càng anh tuấn hơn, cũng may anh vẫn còn giữ vững tinh thần, khí chất cao quý trên người anh cho dù là dưới tình cảnh như vậy vẫn khiến anh trông rất phong độ và điềm tĩnh.

Ánh mắt của Quan Mình chỉ nhìn thấy đôi mắt lộ ra của Thi Niệm, dường như anh đang đoán xem đó có phải là người phụ nữ của anh hay không.

Cho đến khi anh trấn tĩnh lại, nhìn cô, trên mặt mới hiện ra nụ cười mà Thi Niệm vô cùng quen thuộc: “Về rồi sao?”

Trong phút chốc đó, hai mắt Thi Niệm đỏ lên, Quan Minh đang nhìn đôi mắt của cô, dường như còn đang lo ngại đến Quan Thương Hải đang còn ở bên cạnh, anh nói mấy câu để làm dịu không khí: “Trở về sao không báo trước một tiếng chứ? Lúc em gọi điện cho anh vừa đúng lúc anh đang gặp một người, người đó vừa rời khỏi chỗ này nửa tiếng trước, anh muốn đi tắm một cái để gặp em cho thoải mái, thế mà em đã đến rồi, anh còn chưa thay áo quần nữa, em không ngại chứ?”

Nói xong anh bảo Thi Niệm tùy tiện ngồi xuống, Thi Niệm thuận thế dụi mắt nói: “Em có điện thoại cho anh, điện thoại của anh không gọi được, em lại không biết rốt cuộc anh như thế nào rồi, nên nóng ruột trở về đây.”

Quan Minh ngồi xuống sô pha đối diện cô, chậm rãi nâng chân dựa vào lưng sô pha nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười, nói: “Cởi khẩu trang ra đi, để anh nhìn thấy em.”

Thi Niệm cúi đầu cởi khẩu trang ra, lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, Quan Minh lại cười tươi hơn: “Càng ngày càng xinh đẹp hơn rồi.”

Thi Niệm liếc mắt nhìn Quan Thương Hải, hai má có chút ửng đỏ lên, ngược lại Quan Thương Hải lại rất tự giác ngồi ở một bên, giả vờ như không nghe thấy gì, gọi điện cho quản gia mang ấm trà tới.

Sau đó nói với Thi Niệm: “Gần đây có người làm lộ số điện thoại cá nhân của Quan Minh, trong một thời gian liên tục bị những số nặc danh gọi đến quấy rối, nên số điện thoại kia của anh ấy không dùng nữa rồi.”

Quan Minh tiếp lời của anh ta nói với Thi Niệm: “Là do anh Sênh không tốt, làm cho em lo lắng rồi, lại sợ em đột nhiên biết anh thay đổi số điện thoại sẽ nghi ngờ, vốn dĩ cứ nghĩ qua một thời gian rồi sẽ nói cho em biết.”

Quan Thương Hải có chút sững sờ, quan hệ giữa Quan Minh và Thi Niệm chính xác mà nói đều chỉ là suy đoán của Quan Thương Hải, cụ thể như thế nào thì cũng không rõ, chỉ biết là lần trước truyền ra thông đính kết hôn thì Quan Minh lập tức biến mất mấy ngày, hỏi anh ấy và Thi Niệm đã phát triển đến đâu rồi anh ấy cũng không nói cái gì cả.

Trong ấn tượng của Quan Thương Hải, Quan Minh làm việc từ trước tới giờ không cần phải giải thích với bất kỳ ai, đây là lần đầu tiên nghe thấy anh ấy nói chuyện với một người phụ nữ một cách nhân nhượng như vậy.

Anh ta ngồi im lặng lẽ quan sát hai người bọn họ, nhìn thấy bộ dạng trợn tròn mắt muốn khóc mà không dám khóc của Thi Niệm: “Qua một thời gian rồi, anh tính nói với em như thế nào? Chính là nói anh đã đổi số điện thoại ư? Sau đó chuyện anh kiện cáo, chuyện kinh doanh của anh đều không định nói cho em biết, đúng không?”

Ngón tay cái Quan Thương Hải đang lướt trên điện thoại chợt dừng lại, nhướng mắt nhìn Quan Minh, đây là lần đầu tiên sau khi anh ta và Quan Minh ở bên nhau nhiều năm như vậy, nhìn thấy một người phụ nữ dám hung hăng chất vấn anh ấy như vậy, Quan Minh không những không tức giận, ngược lại còn cúi đầu cười bất lực.

Thi Niệm lại liếc nhìn Quan Thương Hải, nghĩ đến còn người khác ở đây, cô không thể không để ý đến thể diện của Quan Minh, cho nên không tiếp tục truy vấn anh ấy nữa.

Cửa vang lên tiếng gõ cửa, Quan Thương Hải đứng dậy đi tới cửa bưng trà vào, rót một ly cho Thi Niệm, đặt ly sữa nóng do quản gia đưa đến trước mặt Quan Minh rồi nói với anh ấy: “Anh gần đây đừng uống trà nữa, tôi gọi ly sữa này cho anh.”

Thi Niệm cuối cùng vẫn lo lắng cho Quan Minh, không khỏi nhíu mày hỏi: “Sức khỏe anh thế nào rồi?”

Quan Minh khẽ nhướng mày đáp: “Sức khỏe anh rất tốt, sao em lại hỏi như vậy?”

Thi Niệm nhìn về phía ly sữa nóng trước mặt anh ấy, biểu cảm có chút nghi ngờ.

Quan Minh nhìn thấy cô như vậy, lại nửa đùa nửa thật nói: “Không tin sao?”

Nói xong duỗi hai tay ra, ngã về phía sau ghế sô pha: “Hoan nghênh đến kiểm tra thân thể.”

Quan Thương Hải cũng bưng trà lên và cười, Thi Niệm quay sang Quan Thương Hải hỏi: “Không phải anh nói gần đây anh ấy không được khỏe sao?”

Quan Thương Hải cười nói: “Anh ấy gần đây cứ la làng lên là buổi tối ngủ không được, có chút suy nhược thần kinh, trà này có thể kích thích thần kinh, tôi sợ anh ấy uống rồi lại càng mất ngủ.”

Ba người trò chuyện như vậy một lát thì bầu không khí căng thẳng lúc đầu cũng đã dịu đi một chút.

Thi Niệm bưng ly trà lên uống một ngụm, trà rất đậm, lại đắng, cô nhíu mày nhìn ly trà, cúi đầu nhìn nước trà trong ly nói: “Có thể nói về vụ kiện cáo không?”

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, Thi Niệm không có đủ dũng cảm nhìn vào mắt Quan Minh, lúc cô đến đã tự hỏi, nếu như Quan Minh đã rơi vào bẫy của người khác, đụng chạm với cái cô bị cáo kia rồi thì bản thân nên lấy tâm thế như thế nào đối diện với anh.

Kì thực cô cũng không biết, cả một đoạn đường đi đến đây vẫn đang mơ mơ màng màng, nhưng khi thật sự ngồi trước mặt Quan Minh rồi, trong lòng cô đột nhiên lại có đáp án rồi.

Người đàn ông trước mặt cô ngoài danh phận là bạn trai của cô thì anh còn là phần lớn gia đình của cô, nếu không có Quan Minh thì Thi Niệm đã không thể đi đến được như ngày hôm nay, cuộc sống của cô đầy màu sắc là vì có anh trong đó, anh là người duy nhất cô quan tâm trên đời này, cho dù là vì lý do gì, cô cũng không muốn anh xảy ra chuyện, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Người phá vỡ bầu không khí im lặng này chính là Quan Minh, giọng anh trầm thấp nói: “Chuyện này là do anh sơ suất, trong kinh doanh ngàn tính vạn tính, cũng không tính đến việc bị người ta đâm một nhát từ trong tác phong sống hàng ngày, anh Sênh bây giờ… Mặc dù không đến mức thân bại danh liệt, nhưng cái danh tiếng này cũng không tốt cho lắm, em…”

Anh đột nhiên dừng một lát, căn phòng khách rộng lớn trở nên vô cùng yên ắng vì sự dừng lại đột ngột của anh, như thể có thể nghe thấy rõ được âm thanh của cây kim rơi trên mặt đất.

Quan Minh có vẻ trầm ngâm hồi lâu, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Nếu bây giờ em có kế hoạch khác…”

“Kịch” một tiếng, ly trà trong tay Thi Niệm gõ xuống bàn trà cắt ngang lời nói của Quan Minh, nước trà văng ra tung tóe, cô quay đầu lại nhìn Quan thương Hải hỏi thẳng vào vấn đề: “Vụ kiện cáo rốt cuộc là như thế nào?”

Quan Thương hải nhìn Quan Minh, Quan Minh ảm đạm gật đầu.

Quan Thương Hải nói lại đầu đuôi sự việc cho Thi Niệm, người phụ nữ đó tên là Phương Bồi Niệm, vào đầu năm, bất ngờ rộ lên tin tức rằng một doanh nhân nổi tiếng đã giam lỏng cô ta trên thuyền 10 ngày, vào tháng 12 năm ngoái, lại còn cưỡng hiếp cô ta trong căn hộ nào đó ở New York. Ngay sau khi tin tức được tung ra, nó trở thành tin tức được bàn tán vô cùng sôi nổi, cô ta nói đối phương là người có thế lực to lớn nên không dám báo án, sau khi được nhiều bên quan tâm, đến tháng hai cô ta đột nhiên chĩa mũi dùi thẳng vào Quan Minh, đồng thời kiện thẳng anh ra tòa.

Ban đầu, Quan Minh đã giao việc này cho cấp dưới của mình, cũng không ngờ bên kia làm ầm ĩ đến mức như vậy, đúng là hồi đầu năm mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát nhưng vào tháng 4 và tháng 5, cô gái tên Phương Bồi Niệm này lần lượt tung ra hai tập hình, một tập là ở trên thuyền, một tập là ở trong căn hộ ở New York.

Thi Niệm muốn xem mấy tấm hình, lúc Quan Thương Hải lục tìm mấy tấm hình trên điện thoại của mình thì Quan Minh đứng dậy nói muốn ra ban công hút thuốc, anh ấy cầm lấy bao thuốc lá rồi đi ra ngoài.

Quan Thương Hải đưa những tấm hình đó cho Thi Niệm xem, ảnh trên thuyền là Thi Niệm đeo khẩu trang nên căn bản không thể đoán ra được hình dáng của cô, còn ảnh ở tầng dưới trong căn hộ ở New York là ảnh chụp bên hông và ảnh chụp sau lưng, có vẻ như được chụp từ camera giám sát, hoàn toàn không nhìn thấy rõ ràng.

Nếu như nói lúc nãy cô còn có nghi ngờ, suy đoán có lẽ Quan Minh đã rơi vào bẫy của người ta, bị người ta cho vào tròng, nhưng mà sau khi nhìn thấy mấy tấm hình xong, cô đột nhiên tỉnh ngộ.

Cô nói với Quan Thương Hải: “Có thể cho tôi xem hình của Phương Bồi Niệm không?”

Quan Thương Hải nhìn cô thật lâu, khẽ cau mày, cúi đầu xuống tìm trên điện thoại di động ảnh chụp chính diện của cô gái đó, đưa điện thoại di động cho Thi Niệm xem, khi Thi Niệm nhìn thấy ngoại hình của cô gái đó, trong lòng như nổi sóng cuộn, cô không biết những người đó tìm thấy ở đâu một cô gái có ngoại hình giống cô tới như vậy, thậm chí để tạo ra sự trùng hợp, cô gái này đã chuyển đến căn hộ của mình trên đường 35 ở New York vào đầu tháng 10 năm ngoái.

Như vậy nói rõ, người có thể tạo ra được những chuyện trùng hợp đến vậy là người đã sớm biết rõ mối quan hệ giữa cô và Quan Minh.

Lúc đầu cô được Quan Minh mời lên thuyền, thân phận thật sự của cô thì cũng chỉ có hai người bên nhà chính nhà họ Quan biết, nhưng hai người lớn này đều không rõ mối quan hệ thầm kín sau đó của Quan Minh và cô.

Mặc dù Thi Niệm cũng rõ trên thế gian này không có bức tường nào mà không lọt gió, chuyện của bọn họ sớm muộn gì cũng bị người ta phát hiện ra, chỉ là nếu như bị người ta phát hiện ra theo cách này thì không cần nghi ngờ gì nữa đó chính là tình cảnh tồi tệ nhất đối với họ.

Lông mày Thi Niệm nhíu chặt lại, hỏi: “Vụ kiện cáo tiến triển đến bước nào rồi?”

Quan Thương Hải nói với cô: “Đối phương không đưa ra được bất kì chứng cứ trực tiếp nào, vốn dĩ vụ án vẫn rất có lợi cho phía chúng ta, nhưng cô quan sát kĩ một chút thì sẽ phát hiện ra, mục đích của đối phương căn bản không phải là muốn thắng vụ kiện này, mà là vì muốn lật đổ nhà họ Quan, bọn họ cách một thời gian lại đưa ra những chứng cứ mập mờ, ví dụ như những hình ảnh này, ví dụ như những nhân chứng lúc đầu ở trên thuyền chính mắt nhìn thấy cô đeo khẩu trang đi cùng với Quan Minh.”

Thi Niệm kinh ngạc nói: “Còn có nhân chứng sao?”

Quan Thương Hải cười lạnh: “Không nên xem thường sức mạnh của đồng tiền, thật sự lúc đó có một vài người biết cô gọi là Tiểu Niệm, nhìn thấy cô xuất hiện bên cạnh Quan Minh, nhưng không có ai nhìn thấy hình dáng thật sự của cô, nói ra cũng không tính là đưa ra nhân chứng, cô xem, ngay cả cái tên Phương Bồi Niệm này đều là có điều kỳ lạ, cho nên vụ án này rất khó để xử.”

Quan Minh dập điếu thuốc lá rồi đi vào trong, Quan Thương Hải và Thi Niệm đột nhiên dừng nói chuyện, anh lại ngồi đối diện với Thi Niệm, nhìn tách trà trước mặt cô, đột nhiên hỏi: “Chê trà đắng sao?”

Thi Niệm rũ mắt xuống không nói gì, Quan Minh bưng chén trà đi, đặt ly sữa chưa uống tới trước mặt cô: “Anh không muốn người phụ nữ của mình phải khổ sở cùng với anh.”

Thi Niệm ngay lập tức ngước nhìn anh, ánh mắt vô cùng phức tạp lắng nghe anh nói: “Thực ra cũng không phải vấn đề gì to tát, vụ kiện này có kéo dài thêm nửa năm hoặc một năm nữa, đối phương vẫn không đưa ra được bằng chứng nào thì sẽ qua thôi.”

“Thôi sao? Anh đang nghĩ như vậy sao? Để bọn họ cứ dắt anh đi như thế này sao? Sau đó đợi sự việc lắng xuống?”

“Trước mắt mà nói thì đây là con đường tốt nhất.”

Mây đen dày đặc bao phủ bầu trời thành phố, không khí ấm áp lặng lẽ từ lỗ thông gió thổi vào phòng, ánh mắt Thi Niệm hơi trầm xuống.

Rất lâu sau đó, cô dùng giọng nói không to nhưng đủ để anh nghe rõ từng câu từng chữ một: “Anh Sênh, để em ra làm chứng cho anh.”

Trong chốc lát, ngay cả luồng hơi nóng trong phòng dường như cũng ngừng lại, Quan Thương Hải nhướng mày, ngón tay Quan Minh lần lượt gõ vào đầu gối của anh ấy.

Không có ai lên tiếng, Thi Niệm lại nói tiếp: “Chỉ có em đứng ra làm chứng, thì anh mới chứng minh được sự trong sạch.”

Quan Minh mỉm cười, cười hết cỡ, rồi nhẹ giọng nói: “Cô gái ngốc nghếch.”’

Sống mũi Thi Niệm cay cay, tim đang run lên, tay chân lạnh ngắt, Quan Minh nhìn cô cười nói: “Đây là một thế cờ chết, có đi như thế nào cũng đều là tiến thoái lưỡng nan. Thoạt nhìn, chỉ cần anh đưa em về nước thì mọi chuyện sẽ được sáng tỏ, nhưng đây là bước khó nhất. Em có từng nghĩ những bức ảnh mà đối phương vẫn đang nắm giữ, tại sao sớm không đưa ra, muộn không đưa ra, mà lại chọn ngay tháng tư, tháng năm mới tung ra không? Bởi vì thời điểm đó đối với em là cực kì quan trọng, nếu như bắt em quay về nước, ắt phải ảnh hưởng không nhỏ đến sự nghiệp của em, đối phương đã nghiên cứu chính xác lúc đó anh không thể để em cuốn vào sự việc này được. Nếu như anh cũng lôi em xuống nước, chuyện của chúng ta bắt buộc phải dùng cách này để thông báo với tất cả mọi người rồi, em với thân phận cháu dâu cùng ở trên thuyền với anh hơn mười ngày, tin tức này nếu truyền ra ngoài chưa chắc đã tốt hơn so với tình cảnh hiện tại, hơn nữa như vậy sẽ hủy hoại hết danh tiết của em. Không phải anh Sênh không muốn nói cho em biết sự việc này, là vì chuyện này đã ảnh hưởng không nhỏ đến anh rồi, như vậy cũng không cần thiết cùng lôi em xuống nước, em hiểu ý anh không? Hơn nữa, bây giờ em có thể được coi là một người có tầm ảnh hưởng nhất định trong lĩnh vực của mình, em xem, những người sau lưng này đồng thời chơi hai ván cờ, không chỉ muốn xử lý anh, còn muốn ép em nhảy vào hố nước bẩn này, ngay lúc này mà em ra mặt là đã đúng ý của bọn họ rồi. Hai người chúng ta, một người hy sinh danh tiếng là đủ rồi, em cứ đứng yên tại chỗ, đừng bị cuốn vào chuyện này.”

Khi Quan Minh nói ra những lời này, Thi Niệm vẫn luôn cúi đầu xuống, cho đến khi anh ngừng nói, cô mới dần dần ngẩng đầu lên, hai mắt ngấn nước, giọng khàn khàn hỏi: “Cho nên em chỉ có thể mãi mãi bị giấu sau lưng anh, không thể bước ra ngoài ánh sáng sao?”

Thần sắc Quan Minh khẽ run, sắc mặc có chút biến hóa, khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Thi Niệm, vẻ mặt bình tĩnh của anh cuối cùng cũng bị phá vỡ một chút, anh liếc nhìn Quan Thương Hải nói: “Cậu đói chưa?”

Quan Thương Hải không hiểu ý nói: “Không đói, còn chưa tới giờ ăn cơm mà.”

“Ừm, nếu như mà đói rồi thì đi xuống lầu ăn chút gì đi, cậu đứng đây chói mắt quá.”

“…” Quan Thương Hải chẳng hiểu ra sao đứng dậy, anh ta không hiểu rõ ý của Quan Minh, đợi tới khi anh ta đi tới cửa vài bước rồi mới đột nhiên nghĩ ra.

“Xì” lên một tiếng: “Chê tôi đứng làm bóng đèn thì cứ nói thẳng, gì mà sáng đến chói mắt, đúng rồi, tôi nhắc anh một chút, hai tiếng nữa luật sư Tạ đến đó.”

Quan Minh quay đầu lại nói với anh ta: “Hai tiếng sợ không đủ, kéo dài thêm hai tiếng nữa đi.”

Quan Thương Hải thuận miệng nói: “Anh muốn làm gì mà hai tiếng vẫn chưa đủ chứ?” Lời vừa nói ra khỏi miệng xong đã cảm thấy hối hận.

Vung tay lên rồi lại nói: “Tôi nói với mấy người bên ngoài là anh tìm một bác sĩ riêng, có bác sĩ riêng nào khám bệnh cho anh mà hết bốn tiếng đồng hồ chứ? Người khác hỏi tới thì tôi biết nói như thế nào?”

Quan Minh dựa vào sô pha liếc xéo anh ta: “Đó là chuyện của cậu.”

“Được rồi được rồi, nhiều nhất là bốn tiếng, anh chú ý thời gian đó.” Nói xong Quan Thương Hải rời khỏi phòng còn đóng cửa lại cho bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.