Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 49



Thi Niệm ở trong bồn tắm chờ rất lâu, cô đang nghĩ trong phòng tắm chắc là sẽ có áo choàng tắm mới, cô có nên tìm một chút không, hay là mặc lại quần áo?

Ngay khi cô đang bối rối, tiếng bước chân của Quan Minh từ xa tiến đến gần, hỏi cô một câu: “Em không ngủ quên đấy chứ?”

Thi Niệm rụt cơ thể đáp lại: “Không có.”

Rất nhanh lại gọi anh: “Anh Sênh, hành lý của em để trong xe dưới lầu, chỗ anh có áo tắm không dùng tới không?”

Yên tĩnh, bên ngoài không có bất kỳ âm thanh nào truyền tới, Thi Niệm lại thăm dò gọi một tiếng: “Anh Sênh?”

Quan Minh lúc này mới trả lời: “Em nhìn xem bên cạnh tay em có khăn tắm không?”

“Có.”

“Ừm, vậy em quấn khăn tắm lên giường trước đi, anh vào giúp em tìm.”

Thi Niệm từ trong bồn tắm đi ra ngoài, cầm lấy khăn tắm màu trắng rộng thùng thình quấn một vòng quanh người, tuy rằng bả vai đều lộ ra ngoài, nhưng những chỗ cần che đều đã che.

Chân cô trần trụi dẫm lên mặt thảm mềm mại, một đường từ phòng tắm đi ra bên ngoài, mới phát hiện Quan Minh đã giúp cô kéo rèm cửa lại, phòng ngủ rộng rãi bỗng nhiên bị đóng kín, ánh sáng cũng trở nên nhu hòa.

Quan Minh đứng trước kệ rượu phục cổ, một tay cầm chai rượu vang, tư thế rót rượu ưu nhã mà đẹp mắt, khi Thi Niệm đi ra ngoài, anh xoay nhẹ cổ tay thu lại lực đạo, để chai rượu vang ở một bên, đưa đồng tử tùy ý nhìn cô.

Thi Niệm tuy đã quấn khăn tắm, nhưng chung quy lại vẫn có cảm giác dưới ánh mắt của anh, bản thân hoàn toàn lộ ra. Lộ ra trước mặt anh, thế là vài bước chạy tới bên giường kéo chăn chui vào.

Quan Minh thấy bộ dạng chật vật kia của cô, không khỏi mà nhếch lên khóe miệng, cầm hai ly rượu vang đi đến bên giường, đưa cho cô một ly nói: “Làm ấm cơ thể.”

Thi Niệm đưa cánh tay từ trong chăn vươn ra nhận lấy rượu vang, có chút hoảng nhắc nhở anh: “Áo tắm.”

Quan Minh nhẹ gật đầu: “Anh biết.”

Ngoài miệng nói đã biết, người lại không động đậy, chẳng những không động lại còn ngồi ở bên giường, cầm một ly rượu vang khác nhẹ nhàng cụng ly với cô: “Đợi chút nữa sẽ giúp em tìm, bây giờ không muốn cử động.”

Thi Niệm cũng không thúc giục anh, nâng ly rượu vang nếm thử một ngụm, khi cô ngẩng đầu lên, rượu vang thuận theo cổ họng của cô chậm rãi trượt xuống, cổ họng nhấp nhô, cùng xương quai xanh trở nên đầy cám dỗ. Đường cong cơ thể, ánh mắt Quan Minh trầm thêm vài phần.

Anh uống một ngụm rồi để lý ở một bên, nắm lấy tay của cô, rồi mở lòng bàn tay cô vuốt ve ngón tay hỏi: “Công việc bên New York đều xử lý xong rồi à?”

“Đi gấp quá, tạm thời bàn giao lại.”

“Về gấp sao?”

Nói gấp chắc chắn là gấp, suy cho cùng cửa hàng bên kia rất nhiều việc, chỉ là Thi Niệm cân nhắc một chút lại nói: “Đợi chỗ anh mọi việc ổn định đã.”

Quan Minh mỉm cười, lúc này Thi Niệm mới phát hiện tay đã bị anh nắm trong lòng bàn tay, lực đạo của anh lúc mạnh lúc nhẹ, trêu trọc cô trong lòng ngứa ngáy, không khí mập mờ giữa hai người không ngừng tăng lên.

Cô nâng ly rượu vang uống một ngụm lớn, né tránh ánh mắt anh, chợt nhớ tới đêm đó chung đụng tại nhà trọ ở New York, khuôn mặt càng lúc càng nóng hổi.

Trong chuyện này kinh nghiệm của cô gần như bằng không, hai người cùng nhau hoàn toàn là do Quan Minh đề nghị, hiện tại mới thật sự cảm nhận được, anh cái gì cũng không làm, chỉ chơi đùa ngón tay của cô như vậy cũng khiến cho toàn thân cô nóng lên.

Quan Minh lại giống như cố ý khiêu khích cô, hỏi: “Đang nghĩ gì thế? Sao mặt đỏ như vậy.”

Thi Niệm dồn sức rút tay về, phủ nhận nói: “Không nghĩ gì, cái gì cũng không nghĩ.”

Quan Minh cũng không vạch trần, cô hắng giọng một cái nghiêm túc hỏi: “Bên ngoài nhiều người như vậy, là người của ai vậy?”

“Em nói người trên lầu hay dưới lầu?”

“Nói… những người đứng ngoài hành lang ấy.” Nói xong lời này, cô bỗng nhiên nghĩ đến bên ngoài căn phòng này đều là người đứng canh, rung động trong nội tâm vừa rồi biến mất không thấy tăm hơi, ngược lại có chút căng thẳng.

Quan Minh nói với cô: “Những người ngoài cửa có một phần là người của cha anh, còn những người dưới lầu là lẫn lộn.”

Thi Niệm nhớ tới vừa rồi cùng Quan Thương Hải đi lên, quả thực là cảm giác bị không ít người nhìn chằm chằm, cô nâng lên ly rượu vang lại nhấp một ngụm, dạ dày mới ấm hơn một chút, ly rượu vang trên tay đã bị Quan Minh lấy đi để ở một bên.

Anh vươn người qua, hơi thở đậm mùi nam tính rõ ràng, mạnh mẽ bao phủ lấy cô, Thi Niệm nhịn không được trượt xuống, Quan Minh dứt khoát đưa tay giữ lấy eo thon của cô, kéo cả người cô về phía mình, nhìn cái cổ tinh tế trắng nõn của cô rồi chậm rãi hôn lên.

Có thể cảm nhận rõ ràng được người trong ngực khẽ run, Quan Minh dần chậm lại động tác muốn làm, đôi môi chuyển tới khóe môi cô, lại lấp kín, lưỡi cùng cô dây dưa ở một chỗ.

Trong lúc lôi kéo áo tắm của anh bị nới lỏng, cả người tản ra hormone không cách nào cản được, không có cơ bắp khoa trương, vân da phân rõ những đường cong đẹp đẽ, mọi thứ đều vừa vặn.

Tay của anh dừng ở giữa hông cô vuốt ve qua lại, tựa như đang xác nhận điều gì, sau đó khàn giọng hỏi một câu: “Bên trong có không?”

Vấn đề này khiến cho Thi Niệm không biết nên trả lời thế nào, cũng may Quan Minh không đợi cô trả lời, trực tiếp tự mình xác nhận, Thi Niệm xấu hổ giấu mặt đi, hơi thở của anh khiến cô bỏng rát: “Hôm nay có tiện không?”

Trong mắt cô đều là ánh nước, người cũng đã mềm nhũn, rõ ràng mới uống mấy ngụm rượu vang đã say rồi, nhẹ nhàng gật đầu.

Quá trình không hề thuận lợi, Thi Niệm quá căng thẳng, mấy lần kêu đau, bị anh giày vò khó chịu giống như bị dao cùn cắt xuống, cũng khiến cho Thi Niệm sắp điên rồi, cô hỏi anh có thể ngừng lại hay không?

Anh chỉ có thể nén lại ham muốn cẩn thận hôn cô, trấn an cô, dụ dỗ nói: “Nghe lời… ngoan nào…”

Động tác không hề ngừng lại, căn bản cũng không dừng được, chính vì để phân tán lực chú ý của cô, ba hoa thiên địa dỗ dành cô, bản thân anh nói gì cũng không suy nghĩ, trong mắt đều là bộ dạng nhu hòa trơn nhẵn của cô, giống như khói mù lượn lờ quanh hoa súng, bị người ta nhòm ngó. Thấy được lúc ngọt ngào nở rộ, không có một chút tạp chất nào, gần như yếu đuối đến mức đau lòng, nhưng lại không thể cưỡng lại được. Muốn thêm càng nhiều mềm mại.

Quan Minh không nghĩ tới lần đầu tiên ‘yêu’ Thi Niệm sẽ khiến cho cô khóc, lúc kết thúc nhìn thấy bộ dáng nhỏ ẩn chứa nước mắt của cô rất muốn cười, đau lòng cuối cùng vẫn là đau lòng, dù sao người cũng là bị mình làm cho khóc, cúi đầu hôn khô nước mắt của cô, giọng nói cũng đã nhu hòa hơn rất nhiều: “Sao vẫn còn khóc hả? Giống như anh Sênh bắt nạt em vậy.”

Cô cổ họng khô rát nói: “Anh chính là bắt nạt em, đã bảo anh chậm lại cơ mà?”

Anh bất đắc dĩ cười: “Không chậm lại được, thật sự không chậm lại được, em coi như anh bắt nạt em một lần đi, anh Sênh bị giam ở nơi này, trải qua những ngày tháng khổ hạnh, súng đã lên nòng không thể thu lại được.”

Thi Niệm cắn môi không tranh luận với anh, ở phòng tổng thống xa hoa, khổ hạnh cần có đều có, lời đều bị anh nói hết rồi.

Quan Minh thấy tâm trạng cô cuối cùng cũng được trấn an, mới ngồi thẳng lên, vốn định nhìn cô cho rõ, nhưng là khi ánh mắt quét đến ga giường, vẻ mặt có chút ngưng đọng, anh nhanh chóng chỉnh lại đèn đầu giường, sau khi đèn bốn phía bỗng sáng lên, vết đỏ thẫm chướng mắt kia đột nhiên đập vào trong mắt của anh.

Anh chậm rãi ngẩng đầu, há to miệng, ngừng lại một chút, hít thở có chút nặng nề hỏi: “Em là… lần đầu?”

Gương mặt Thi Niệm ửng đỏ nhìn sang anh, trong mắt lấp lánh nước, không phủ nhận, ngay sau đó anh lại hỏi: “Trước đó vì sao không nói cho anh biết?”

Thi Niệm rũ xuống hàng mi dài: “Nói như thế nào? Không đầu không cuối nói với anh là em không cùng người đàn ông nào phát sinh quan hệ sao? Vậy không phải rất kỳ lạ à?”

Trán Quan Minh dần dần cau lại, vẻ mặt trở nên khó đoán, yên lặng nhìn cô chăm chú.

Hôn nhân của Thi Niệm và Quan Viễn Tranh cũng kéo dài không được bao lâu, Quan Minh biết có khả năng cô không có kinh nghiệm trong chuyện này, nên vừa rồi khi phát sinh quan hệ, tuy rằng cô rất ngây ngô, nhưng anh cũng chỉ nghĩ là vì cô đã lâu không làm, lại không nghĩ tới tình huống này.

Thế nhưng giờ phút này anh bỗng nhiên biết được vừa rồi trước khi Thi Niệm cho anh vẫn còn là một cô gái trong trắng, bỗng nhiên vô số tin tức chen nhau hiện lên trong đầu anh, khiến cho ánh mắt của anh nhìn qua trông vô cùng ngưng trọng.

Thi Niệm đưa tay huých anh một cái: “Anh Sênh.”

Quan Minh lúc này mới hồi phục lại tinh thần, anh không nói lời nào mà đi vào phòng tắm, xả nước lúc trước đi, lại mở nước mới cho Thi Niệm, sau đó quay về dùng khăn tắm quấn lên cho cô, đưa vào phòng tắm đặt ở bên trong bồn, nói với cô: “Trước hết để cho thân thể hòa hoãn lại.”

Thi Niệm không biết anh bị làm sao, dường như từ sau khi biết cô là lần đầu tiên, thì có chút bất thường.

Sau khi Quan Minh giúp cô thu xếp thỏa đáng thì đi ra ngoài, Thi Niệm cũng không ngâm lâu, cô đơn giản là rửa sạch cơ thể, sau đó mặc lên áo tắm mới mà vừa rồi khi Quan Minh rời đi đã giúp cô tìm ra.

Lần nữa ra khỏi phòng tắm, phát hiện gian phòng trống không, Quan Minh cũng không ở đây, cô lại đi chân trần ra bên ngoài tìm anh, cuối cùng thấy được bóng dáng của anh ở ngoài ban công.

Hôm nay nhiệt độ bên ngoài cũng không cao, còn có mưa, anh cũng chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh, trong tay cầm điếu thuốc ngồi trên ghế mây, lông mi nhắm chặt.

Thi Niệm đi về phía anh, khoảnh khắc kéo cửa ra, gió lạnh bên ngoài phần phật dẫn tới, thổi vào khiến cô khẽ run rẩy, Quan Minh lập tức cảm nhận được động tĩnh, thời điểm quay lại nhìn thấy Thi Niệm, lập tức đập thuốc bước trở về kéo cô vào trong phòng, đóng cánh cửa lại nói với cô: “Gọi anh một tiếng là được, đừng để bị lạnh.”

Nói xong thấy Thi Niệm còn đi chân trần, anh bế cô ôm ngang lên nói một câu: “Cơ thể em vốn lạnh, bình thường không để ý sau này sẽ sinh bệnh đấy.”

Thi Niệm ôm lấy cổ của anh, cười nói: “Mẹ em cũng nói với em như vậy.”

Quan Minh cúi đầu nhìn ánh mắt trong veo của cô, không khỏi nhíu mày, Thi Niệm thấy biểu cảm này của anh, nội tâm hoang mang.

Thăm dò hỏi: “Anh Sênh, anh… có phải không vui hay không?”

Lần này Quan Minh lại bật cười: “Không vui chuyện gì? Không vui Niệm Nhi của anh giao bản thân còn nguyên vẹn cho anh sao?”

“Vậy vì sao anh lại xụ mặt?”

Quan Minh không ôm cô về phòng ngủ lúc nãy, mà trực tiếp đưa cô tới một gian phòng ngủ rộng rãi khác, sau khi thả cô lên giường, dùng chăn đắp lên cho cô, quỳ một gối ngồi xổm bên giường nghiêm túc hỏi: “Viễn Tranh vì sao không chạm vào em?”

Thi Niệm ánh mắt rũ xuống nói với anh: “Nói là… sức khỏe anh ấy không tốt, không thích hợp chuyện kia…”

“Hừ.” Quan Minh hừ lạnh một tiếng.

“Anh quả thật là rất không vui, theo những gì mà anh biết thành Đông ban đầu còn lợi dụng danh tiếng của em để lập hội ngân sách, nếu như em thật sự là quả phụ của Viễn Tranh, việc này tạm thời không nói đến. Nhưng nếu như Viễn Tranh không chạm qua em, thành Đông còn định làm như vậy để ràng buộc em, đây cũng không phải việc mà con người làm, nếu anh không đón em về, thành Đông bên kia dự định cứ như vậy trì hoãn em?”

Lời của Quan Minh mỗi chữ đều đâm tới nơi sâu nhất trong tim Thi Niệm, khiến cô hồi tưởng lại những ngày tháng như ác mộng kia, cô có nghĩ tới chuyện phản kháng, chạy trốn, thậm trí thông qua Internet lén lút truyền ra ngoài một ít tin tức, đến cuối cùng tất cả những thứ cô có thể dùng để liên lạc với bên ngoài đều bị cắt đứt, cô không có cách nào cùng người khác nhắc tới đoạn thời gian khuất nhục không chịu nổi đã qua kia, nhắc tới người chồng đầu tiên của cô ngay cả ngón tay của cô cũng chưa chạm qua.

Mà hôm nay, ở trước mặt Quan Minh, đủ loại ấm ức đã qua tất cả đều tuôn ra, nước mắt khiến tầm mắt cô mơ hồ, Quan Minh ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô nói: “Là tên nhóc Viễn Tranh kia không có phúc, sau này có anh Sênh yêu thương em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.