Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 51



Khi vừa đến thành phố Thương thì trời cũng đã chập tối, đường phố nhấp nháy ánh đèn neon, cả thành phố khiến cho Thi Niệm cảm thấy nhịp sống ở đây trôi qua rất chậm, cứ như vừa trong phút chốc từ thành phố New York sầm uất đến một thành phố nhỏ ở phía Bắc vậy, nhìn thấy siêu thị quen thuộc bên đường, không khí náo nhiệt bên trong quán lẩu, cảm giác xa lạ lại đột nhiên biến mất, đối với những người lưu lạc ở nước ngoài nhiều năm như cô thì sẽ có cảm giác giống như được trở về nhà vậy.

Xe chạy vào một con phố yên tĩnh và sạch sẽ, xa xa về phía bên phải sẽ thấy một căn biệt thư nhỏ xinh đẹp tinh tế, còn bên trái là một hồ nước nhân tạo rộng lớn, ban đêm ánh trăng chiếu rọi xuống mặt hồ, ánh lên như những vì sao sáng lấp lánh, quả là một nơi vô cùng yên ả.

Cuối cùng xe dừng lại trước một căn biệt thự màu trắng xám, Thi Niệm bước xuống xe ngẩng đầu lên nhìn, căn nhà có ba tầng, Ngô Pháp nói cho cô biết Quan Minh đã mua căn nhà từ nhiều năm trước, bởi vì trước đây anh có dự án ở đây, phải thường xuyên lui tới, cho nên anh dứt khoát chọn lấy một nơi thật đẹp, nếu như anh đến thành phố Thương thì thỉnh thoảng cũng sẽ đến đây ở.

Thi Niệm nhớ lại khi còn ở New York khi cô họp online với Bách Phu Trưởng, quả thật có nhìn thấy bóng dáng của Quan Minh trong camera, nghĩ tới việc anh từng ở nơi này, Thi Niệm lại có cảm giác như cô đang trở về nhà.

Sau một hồi cô sắp xếp hành lý xong xuôi thì mới phát hiện trên wechat có một lời mời kết bạn, trong phần tin nhắn chào hỏi chỉ có mấy chữ đơn giản: là tôi.

Nếu như bình thường mà nói thì cô đều nghĩ rằng đây đều là mấy trò kết bạn làm quen để quảng cáo lừa gạt, cô nhất định sẽ không đồng ý kết bạn, nhưng hôm nay cô đã chấp nhận lời mời kết bạn của nick name wechat tên là: Malte.

Thi Niệm còn đặc biệt mở trang cá nhân của người đó ra xem xem, không có nội dung gì, cơ bản đều là những bài đăng về xu hướng trong ngành, hoặc là các bài chia sẻ, trao đổi về kỹ thuật, nhưng đến khi kéo đến xuống phía cuối cùng, Thi Niệm đã thấy một dòng tin, đó là một bức hình viết chữ “Sênh” bằng bút lông, kết hợp với bài văn “nhập nhãn”, thời gian đăng là gần hai năm trước.

Sau khi cô ra nước ngoài, vì cuộc sống thay đổi, các phần mềm xã hội đều là sử dụng các phần mềm thông dụng ở bên đó, cô thường dùng skype để liên hệ với Quan Minh, cho nên cho đến bây giờ bạn bè trên wechat của cô đều rất ít.

Vừa nhìn thấy động thái thì bên kia đã gửi tin nhắn: [đến rồi sao?]

Cô tìm một tư thế vô cùng thoải trên chiếc ghế mềm mại cạnh cửa sổ kính ở tầng một rồi trả lời anh: [Đến rồi, ở đây thực sự rất yên tĩnh, rất thích hợp để dưỡng lão.]

Malte gửi tin nhắn tới: [Nhưng mà hơi nhỏ, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, anh sẽ đón em về nhà.]

Thi Niệm nhìn đi nhìn lại ba chữ “đón về nhà” một hồi lâu, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cô trả lời: [Vậy mà còn nhỏ sao? Em thấy đã rất rộng rồi, ít nhất dọn dẹp cũng rất đau đầu.]

Malte: [Anh sắp xếp người giúp việc rồi, tối nay không làm phiền đến em, sáng sớm mai sẽ đến làm bữa sáng cho em.]

Ngay sau đó lại có một tin nhắn nữa: [Chỗ đó còn đau không?]

Thi Niệm cầm điện thoại rồi co chân lên vùi mặt mình vào giữa hai cánh tay, sau đó lại đưa tay lên chạm vào mặt mình, cảm thấy mặt mình đang nóng bừng lên.

Một hồi lâu sau cô mới trả lời lại: [Đỡ nhiều rồi.]

Malte: [Mấy ngày nay đừng đi lung tung, nghỉ ngơi nhiều vào, có chỗ nào không khỏe thì nói cho anh biết.]

Thi Niệm nhìn chằm chằm vào điện thoại, đôi mắt ngấn nước dịu dàng: [Em không phải làm từ bùn.]

Bên kia không có tin nhắn trả lời nào, Thi Niệm ngẩng đầu lên đưa điện thoại lên trước mặt thật lâu, nhưng anh không có trả lời, ngay lúc cô đang định bỏ cuộc khóa điện thoại lại, thì một tin nhắn thoại được gửi đến: “Anh vừa nghe điện thoại, em đang làm gì vậy?”

Khi giọng nói của Quan Minh đột nhiên vang lên, phòng khách vốn dĩ đang trống rộng đột nhiên ngay cả ánh đèn cũng trở nên ấm áp hơn, Thi Niệm ngồi thẳng người dậy, cũng gửi lại một tin nhắn thoại: “Không làm gì cả, vừa mới thu dọn đồ đạc xong, còn anh? Anh đang làm gì vậy?”

“Đang nhớ em.”

Đoạn tin nhắn thoại này được Thi Niệm mở nghe lại đến ba lần, sau đó cô lại nằm ngã xuống chiếc ghế êm ái, cô cảm thấy quá thần kỳ, sóng to gió lớn gì cũng trải qua rồi, lưu lạc ở nước ngoài nhiều năm như vậy, lại vẫn có thể vì một câu nói đơn giản của anh mà làm cho tim cô đập loạn xạ, chẳng trách Alexis luôn nói với cô, tìm một người đàn ông để yêu đương đi, nếu không trái tim sẽ không còn đập nữa.

Lần này thật sự cô đã cảm nhận được cảm giác khi trái tim đập điên cuồng rồi.

Cô điều chỉnh giọng nói rồi trả lời: “Em xem một vòng rồi, chỗ này có đến bốn phòng ngủ, em ngủ ở phòng nào?”

Quan Minh rất nhanh đã trả lời, nói rất rõ ràng với cô: “Căn phòng bên tay phải ở lầu một.”

Thi Niệm cười nói: “Tại sao? Có gì đặc biệt sao?”

“Em không ngủ ở phòng anh thì còn muốn ngủ ở đâu?”

Giọng nói của anh trầm ấm, ngọt ngào, giống như anh đang ở bên cạnh cô vậy, nhưng mà nói cho cô biết phòng anh ở đâu, thì lại nghe được lòng Thi Niệm đang mềm nhũn ra, cô trả lời anh: [em biết rồi.]

Đêm đó cô nằm ngủ trên chiếc giường Quan Minh từng nằm ngủ, mặc dù ga trải giường đều sạch tinh, nhưng cô luôn cảm nhận được dường như trong phòng vẫn còn lưu lại mùi hương của Quan Minh, trước khi đi ngủ cô lại nghe lại hai lần dòng tin nhắn thoại “đang nhớ em” kia, quả thực quá biết cách thả thính người ta rồi, đêm hôm nghe thấy mà xấu hổ đỏ đến mang tai, chỉ có thể kéo qua kéo lại trang khoảnh khắc trên wechat của anh để xem, kỳ thực cũng chẳng có gì để xem, nhưng Thi Niệm chính là muốn nhìn thấy anh, muốn xem những thứ anh đăng lên.

Lần nữa khi cô dừng xem ở chữ “Sênh”, Thi Niệm phóng to chữ đó lên để nhìn thì đột nhiên đồng tử cô run lên, cô phát hiện ra cái chữ này chính là do cô viết, chính là cái chữ trên cái quạt cô tặng cho anh, có lẽ là Quan Minh dùng điện thoại để chụp lại.

Phát hiện bất ngờ này khiến cho Thi Niệm như đắm chìm trong mật ngọt, cái cảm giác ngọt ngào vượt cả không gian và thời gian.

Cô là người hay lạ chỗ, mỗi lần đến những nơi xa lạ cô đều không dễ gì mới ngủ được, nhưng kỳ lạ là đêm đó cô lại ngủ rất ngon.

Sau khi đến thành phố Thương thật đúng như Quan Minh nói, những việc cực nhọc, bẩn thỉu đều không cần cô đụng vào nữa, trong nhà đã sắp xếp hai cô giúp việc, bình thường chăm lo cho sinh hoạt hàng ngày của cô, dọn dẹp, nấu cơm, bao gồm cả giặt quần áo, Quan Minh còn sắp xếp người anh tin tưởng nhất đến bên cạnh Thi Niệm, tất cả chuyện đi lại đều do Ngô Pháp đưa đón, còn đặc biệt chuẩn bị cho cô một chiếc Maybach mới tinh.

Nói thực, lúc đầu Thi Niệm có chút không quen, dù sao cô cũng đã quen sống một mình ở New York lâu như vậy rồi, nhưng sau đó cô dần dần bắt đầu bận tối tăm mặt mũi, mới phát hiện những sắp xếp này của Quan Minh thật sự rất cần thiết, nếu không cô cũng không có nhiều thời gian để quản lý nhà cửa nữa.

Mặc dù Quan Minh kêu cô nghỉ ngơi mấy ngày nhưng cô vẫn không chịu đựng được, đến ngày thứ hai đã đi đến Bách Phu Trưởng, cô thật sự rất muốn đi xem những đồng nghiệp hợp tác nhiều năm như vậy mà cũng chưa từng gặp mặt nhau, trong lòng tràn đầy mong chờ cho nên kêu cô đợi thêm một ngày nữa cũng không được.

Cô đã đến thăm bộ phận thương hiệu nội địa của Bách Phu Trưởng, nó thậm chí còn to lớn, sang trọng hơn những gì cô tưởng tượng, hoàn toàn giống như một thương hiệu lớn vậy, khi cô gặp mặt Đỗ Hoán thì cô cảm giác giống như lúc trò chuyện trên mạng vậy, thật ra thì cũng đã quá quen thuộc với nhau rồi, nhưng quả thực đây là lần đầu tiên gặp nhau ngoài đời, cũng khá là thần kì, nhưng sau vài câu trò chuyện thì cảm giác quen thuộc cũng nhanh chóng trở lại.

Giám đốc Đỗ nói sau khi mọi người biết cô đến đều trở nên sôi nổi, hoàn toàn không có tâm trạng để làm việc nữa, cứ bắt buộc cô phải làm một buổi phát biểu cho mọi người, Thi Niệm là nhất thời quyết định đến tham quan, cho nên cô chưa chuẩn bị gì cả, bây giờ kêu cô phát biểu cái gì đây?

Đỗ Hoán nói cô cứ nói tùy ý, cho dù là nói về chuyện thế giới thời trang bên kia thì đối với bọn họ đều là những điều mới mẻ cả.

Thi Niệm cũng không từ chối, cô mỉm cười nói vậy thì tùy ý trò chuyện với mọi người vậy.

Đối với sự việc Thi Niệm đến tham quan nhà xưởng, thì mọi người trên dưới Bách Phu Trưởng đều vô cùng kích động, dù sao cũng có thể trực tiếp nhìn thấy người sáng lập ra thương hiệu, là nhà thiết kế có chỗ đứng hàng đầu quốc tế, đối với nhiều người mà nói như được tiếp máu vậy, vô cùng phấn khởi.

Bài phát biểu được tổ chức trong một hội trường lớn, Thi Niệm vốn nghĩ đây chỉ là một bài phát biểu quy mô nhỏ, tối đa là 20 hoặc 30 người, kết quả là cả hội trường chật kín hàng trăm người, ngay cả những người ở phòng hành chính, kế toán và các bộ phận không liên quan cũng kéo đến xem.

Cô dùng mắt dò hỏi Đỗ Hoán, Đỗ Hoán giải thích: “Cô vừa đến, thì cả công ty đã truyền tai nhau rồi, mọi người đều rất hiếu kì.”

Thi Niệm không nói gì nữa, ngược lại còn vô cùng thoải mái tự nhiên đi đến trước mặt mọi người, đầu tiên cô mỉm cười chào tất cả mọi người, trong phòng hội nghị nhất thời im phăng phắc, chỉ với một nụ cười mà cô đã lập tức thu hút hết sự chú ý của mọi người, cô luôn tự tin trong lĩnh vực mà cô quen thuộc, những lắng đọng toát ra từ cơ thể của cô khiến cho cô trở nên vô cùng quyến rũ.

Sau đó cô chậm rãi giới thiệu về mình: “Tôi là Stella, Thi Niệm, là người phụ trách bộ phận thương hiệu Centurion của Bách Phu Trưởng ở thị trường hải ngoại, cũng là giám đốc thiết kế của thương hiệu Bách Phu Trưởng.”

Dừng lại một lúc, phía dưới hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, sự nhiệt tình của mọi người khiến Thi Niệm vô cùng vui mừng ngạc nhiên, cô đột nhiên nhớ tới lời Quan Minh nói vào ngày hôm qua, trở về nhà, ngay giờ khắc này cô đúng thật là có cảm giác đó.

Cả quá trình phát biểu đều không có sự chuẩn bị trước nào, không có bản thảo nào, từ xu thế công nghiệp quốc tế đến quá trình phát triển của Centurion ở nước ngoài, nội dung mới lạ, sinh động, cô đã đem đến những thứ mới mẻ mà bình thường mọi người không tiếp xúc tới được, ngay cả những cô gái làm việc bên trong văn phòng cũng nghe say sưa, giống như đang nghe kể về chuyến tham quan khám phá ở nước ngoài vậy, không khỏi cảm thấy nhiệt huyết.

Bản thân Thi Niệm chỉ mặc một chiếc áo khoác kẻ sọc được cắt may khéo léo, bên trong là chiếc áo len cổ lọ màu đen phối quần kaki ống rộng, cả người trông đơn giản nhưng lại toát ra vẻ thời thượng, hàng trăm người ngồi bên dưới chưa từng rời mắt khỏi cô.

Sau khi phát biểu xong, có rất nhiều người chạy đến muốn chụp ảnh chung với cô thì đều bị Đỗ Hoán chặn lại, nói với mọi người là còn cơ hội lần sau nữa, còn bây giờ còn muốn mời Thi Niệm đi tham quan nhà xưởng một vòng.

Kết quả là còn chưa kịp đến nhà xưởng thì trên đường đi đã nhận được tin nhắn của Quan Minh: [Bài phát biểu rất là đặc sắc, chỉ là có người không chịu ngoan ngoãn nghe lời.]

Cô thật sự không nghe lời anh nghỉ ngơi vài ngày, thế là cô gửi cho anh một loạt biểu tượng mặt cười tí tửng.

Mặc dù ngoài miệng thì Quan Minh nói không sợ cô làm mất sạch nhà xưởng, nhưng trên thực tế cô cũng rất để tâm đến, từ khi đến đây ngày đầu tiên vùi đầu vào công việc thì cô đã dần hiểu quy trình sản xuất và mô hình vận hành.

Quan Minh đã dặn dò Đỗ Hoán, mặc dù Đỗ Hoán không biết rõ quan hệ giữa Quan Minh và Thi Niệm, nhưng cũng rất nghiêm chỉnh phối hợp toàn lực với cô để triển khai công việc, nhưng mà đối với bên ngoài, trong mắt mọi người Thi Niệm là một nhà thiết vô cùng giỏi, chứ không phải là nhà kinh doanh, cho nên cô trong mắt đại đa số mọi người có chút thần bí, có chút sùng bái cô, nhưng hoàn toàn không sợ cô.

Sau khi ở đây được vài ngày, cuối tuần thành phố Thương đột nhiên lại đổ mưa, Thi Niệm ở trong biệt thự, sau khi trở về cũng chưa đụng vào mấy bản vẽ thiết kế, sau một tuần ở nơi ven hồ vắng vẻ này, cô đột nhiên lại có chút hứng thú, thế là nhốt mình ở trong phòng cả ngày.

Đến tối Quan Minh gửi tin nhắn thoại đến: “Nghe nói em bận đến mức không ăn cơm? Ai cũng không gọi được em.”

Thi Niệm lề mề một hồi mới nhìn tới điện thoại, vội vàng trả lời tin nhắn: “Em ăn liền đây.”

Kết quả là Quan Minh trực tiếp gọi điện thoại tới, bên đó của anh hơi ồn, nhưng trong giọng nói có thể nghe ra chút hài lòng, anh nói: “Đi ăn đi, nhưng đừng cúp máy, để anh nghe.”

Lần này Thi Niệm thật sự không còn cách nào lừa anh được, thế là phải cầm điện thoại đi xuống lầu, đồ ăn đã được cô giúp việc hâm nóng lại, nhìn thấy cô đang định ăn cơm thì mới yên lòng được một chút.

Cô để điện thoại trên bàn ăn, mở loa ngoài, cô hỏi Quan Minh: “Anh đang ở bên ngoài sao?”

Quan Minh “ừm” một tiếng.

Thi Niệm nghe thấy bên cạnh còn có giọng phụ nữ, không nhịn được hỏi: “Ở đâu vậy?”

Trong giọng nói của Quan Minh lại lộ ra ý cười: “Tra hỏi anh sao?”

Thi Niệm không nói gì, nhưng anh lại thẳng thắn trả lời: “ Ở chỗ trước đây của anh, đang tiếp đón mấy ông lớn.”

Quan Minh mặc dù không nói thẳng ra, nhưng Thi Niệm cũng có thể đoán được tình huống gì, cô chọc chọc vào chén cơm rồi “ồ” lên một tiếng.

Điện thoại bỗng nhiên im bặt, giọng nam nữ nói chuyện cũng biến mất, cô nghe thấy Quan Minh nói với cô: “Bây giờ anh về đây.”

Thi Niệm nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn còn rất sớm, có chút ngạc nhiên hỏi anh: “Sớm như vậy đã về rồi sao?”

Quan Minh thoải mái nói: “Ừm, sắp xếp người cho bọn họ chơi rồi, anh mà ở lâu quá thì sẽ có một cô nhóc không vui.”

Thi Niệm còn tranh cãi: “Em không phải là người nhỏ mọn, em biết đàn ông bàn chuyện làm ăn đều phải đi đến mấy chỗ đó.”

Quan Minh bật cười: “Ô, hiếm có, vậy anh quay trở lại nhé?”

Lúc này Thi Niệm không nói gì nữa, vốn dĩ chẳng có dao động gì hết, nhưng cứ bị anh hết lần này đến lần khác làm cho tâm trí loạn tùng phèo cả lên.

Ngoài miệng còn nói lẫy: “Vậy anh đi đi, dù sao cúp máy rồi, anh có quay trở lại hay không thì em cũng không biết được.”

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, Thi Niệm cũng không động đậy gì, cô lắng nghe hơi thở của anh, do dự không biết có phải cô đã làm anh buồn rồi không? Thì lại nghe anh nói: “Như vậy đi, đừng cúp máy nữa, khi nào em muốn biết anh đang làm gì thì cứ cầm điện thoại lên nghe động tĩnh của anh ở bên này.”

“Đùa gì vậy chứ.”

“Anh đâu có đùa, em cũng để anh nghe động tĩnh của em.”

Sau đó bọn họ thật sự không cúp máy, Thi Niệm vừa ăn cơm vừa nói chuyện với anh câu được câu không.

Ăn cơm xong trở về phòng cô cũng bận với công việc, sau đó thì đi tắm rửa, đắp mặt nạ, rồi lại lên mạng xử lý mấy việc ở New York, tóm lại điện thoại cứ để ở một bên, cách mười mấy phút cô đột nhiên nhớ ra cầm điện thoại gọi: “Anh Sênh?”

Đầu dây bên kia liền trả lời: “Anh đây.”

Cứ như vậy cho đến tối, cô xong việc leo lên giường nằm, để điện thoại ở bên gối, nói với anh: “Anh còn đó không?”

Giọng nói của Quan Minh ở đầu dây bên kia truyền tới: “Vẫn đang nghe đây.”

“Em chuẩn bị đi ngủ rồi, còn anh?”

“Vừa mới tắm xong, lát nữa Thương Hải đến tìm anh, còn đem hai đứa em ở bên nhà đến, bọn họ muốn đánh bài, cho nên anh có thể muộn tí nữa mới ngủ.”

“Vậy… cúp máy sao?”

“Không cần, để anh Sênh ngủ với em.”

Thi Niệm vùi đầu vào trong chăn, không nhịn được bật cười, rồi lại lật người lại đắp chăn lên người rồi nói với anh: “Vậy em ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.”

Tuy nói là vậy nhưng cô vẫn còn lắng nghe động tĩnh của Quan Minh, Quan Minh chúc cô ngủ ngon chưa được bao lâu thì Thi Niệm nghe thấy tiếng của Thương Hải, còn có giọng của người đàn ông xa lạ, chắc là người em trai mà Quan Minh nói lúc nãy.

Cô lắng nghe một hồi, mí mắt đã nặng trĩu rồi ngủ quên mất.

Ngày hôm sau cô đã đặt báo thức, sáng ngày thứ hai là lần đầu tiên cô tham gia cuộc họp thường kỳ của Bách Phu Trưởng cho nên cô dự định dậy sớm một chút để chuẩn bị.

Vừa nhấc điện thoại lên kiểm tra thời gian, liếc thấy cuộc gọi đã lùi về phía sau, cô sửng sốt đến mức giật mình tỉnh dậy, theo phản xạ có điều kiện cô gọi: “Anh Sênh?”

Thật không ngờ đầu dây bên kia vậy mà lại trả lời cô: “Dậy rồi sao?”

Thi Niệm lập tức ngồi bật dậy: “Anh là… không ngủ hay là mới thức dậy?”

Giọng Quan Minh lộ ra vẻ lười biếng: “Em đoán xem.”

“Em thật sự đoán không ra, nhưng mà sao có cảm giác như anh đang ở bên ngoài vậy? Sớm như vậy đã ra ngoài sao?”

“Ừm, còn em? Buổi sáng làm gì?”

“Đi đến Bách Phu Trưởng tham gia cuộc họp thường kỳ.”

“Sạc pin điện thoại đi, đừng cúp điện thoại, anh ở bên cạnh nghe em họp.”

“Giám sát em sao?”

“Cứ cho là vậy đi, anh xem em có làm việc nghiêm túc không.”

Thế là cả buổi sáng Thi Niệm ngồi họp với người của Bách Phu Trưởng thì điện thoại vẫn luôn để bên cạnh, trong lúc nghỉ giải lao, Đỗ Hoán và các giám đốc điều hành cấp cao khác nói chuyện phiếm một hồi, không biết tại sao lại nói về vụ kiện của Quan Minh, Đỗ Hoán còn pha trò: “Những người như chúng tôi từng gặp giám đốc Quan đều không thể ngờ anh ấy lại có thể làm được chuyện như vậy, nhưng giám đốc Quan thường ngày thầm lặng quá, ít xuất hiện, mọi người cũng không biết anh ấy trông như thế nào, hôm đó tôi có nghe từ cô bé hành chính dưới đây nói rằng nên đưa ảnh cứng của giám đốc Quan lên màn hình công khai và để thế giới bên ngoài đánh giá xem ai mới là người cưỡng hiếp đối phương.”

Thi Niệm không khỏi đỡ trán liếc nhìn chiếc điện thoại di động đang cầm trên tay, thầm đổ mồ hôi lạnh giùm cho mấy người này, cô tự hỏi bọn họ sẽ cảm thấy thế nào khi biết mình đang bàn tán chuyện phiếm của ông chủ trong khi đang bị ông chủ nghe thấy, cô cũng không dám lên tiếng, cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ.

Vào cuối nửa sau của cuộc họp, Đỗ Hoán bị trợ lý vội vàng gọi đi, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cho đến khi buổi họp kết thúc, Thi Niệm là người đầu tiên bước ra khỏi phòng họp, cô cầm điện thoại lên và nói: “Còn đó không?”

Một hồi lâu cũng không nghe thấy gì, Thi Niệm đang chuẩn bị cầm điện thoại lên trước mặt xem thì nghe bên trong điện thoại truyền tới: “Không cần bận rộn nữa, tôi không uống trà, pha ly cà phê đi.”

Đó là giọng nói của Quan Minh, nhưng lại không phải đang nói với cô, cô lại kêu lên một tiếng: “Anh Sênh?”

Lúc này Quan Minh mới nói với cô: “Họp xong rồi à?”

“Vừa mới xong, lúc nãy không phải anh luôn nghe bọn em họp sao?”

Anh trả lời: “Nghe một lúc.”

Đúng lúc Thi Niệm đi ngang qua văn phòng của Đỗ Hoán, nhìn thấy Đỗ Hoán đi ra dặn dò với trợ lý: “Không cần trà nữa, nhanh đi pha ly cà phê qua đây, đúng, cà phê, không phải loại hòa tan, hòa tan cái gì.”

Thi Niệm kêu anh ta: “Giám đốc Đỗ.”

Đỗ Hoán quay người lại, trên mặt vẫn mang vẻ vội vàng như lúc rời phòng họp lúc nãy, cô không khỏi hỏi một câu: “Chuyện gì vậy?”

Một giọng nói từ bên trong văn phòng vọng tới: “Có thể là do tôi đột nhiên ghé qua chào hỏi đã làm cho giám đốc Đỗ ngạc nhiên rồi.”

Thi Niệm để điện thoại ra xa một chút, tim cô đập nhanh, cô có chút không tin nổi bước nhanh về phía văn phòng, trực tiếp vòng qua Đỗ Hoán đưa đầu nhìn vào trong.

Khi nhìn thấy anh Quan Minh đang nhàn nhã ngồi trên ghế, còn Quan Thương Hải đang nhìn các tấm thẻ màu vải, cả người cô như hóa đá, điện thoại vẫn đang cầm trên tay, trực tiếp hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Quan Minh tiện tay cúp điện thoại rồi mỉm cười nhìn cô, Quan Thương Hải ngẩng đầu lên nhìn thấy rốt cục cũng đợi được người tới rồi, thì giận dỗi nói: “Đừng nói nữa, tối qua bọn anh chơi đánh bài đến ba giờ sáng chuẩn bị đi về rồi thì cái người này lại lôi kéo mọi người chơi tiếp, khó khăn lắm mới có thể kiên trì cho đến sáng, thì lại bị anh ấy trực tiếp lôi đến đây.”

Khi Quan Thương Hải nói lời này, ánh mắt của Quan Minh như rơi vào trên người Thi Niệm, anh tỉ mỉ nhìn cô, hai má của Thi Niệm nóng bừng lên, Đỗ Hoán vẫn ở phía sau cô, dáng vẻ như người đang ở ngoài cuộc vậy.

Quan Thương Hải liếc nhìn Đỗ Hoán rồi bỏ mấy tấm thẻ màu trong tay xuống, anh ấy bước ra ngoài vỗ vai Đỗ Hoán nói: “Giám đốc Đỗ, anh đưa tôi đi tham quan nhà máy của các anh đi? Tôi còn chưa đi xem qua nữa.”

Đỗ Hoán cười theo: “Vậy còn giám đốc Quan bên này?”

Đỗ Hoán nhìn Thi Niệm, dù sao thì anh ta cũng đang không biết phải sắp xếp như thế nào nên khi Thi Niệm gật đầu với anh ta thì anh ta lại nhìn về phía Quan Minh, Quan Minh giơ tay lên ra hiệu anh ta cứ xử lý việc của mình đi đừng quan tâm đến mình thì Đỗ Hoán mới yên tâm.

Sau khi bọn họ rời đi, Thi Niệm bước vào văn phòng, tiện tay khóa cửa lại, vừa đi đến bên anh vừa hỏi: “Anh đang kiểm tra đột xuất sao?”

Chờ sau khi cô đến gần trước mặt anh, Quan Minh kéo lấy cổ tay cô để cô ngồi lên đùi mình: “Nửa đêm nghe thấy tiếng em xoay người, trái tim khô khan của anh đã trở nên hoảng loạn, muốn đến thăm em.”

Thi Niệm nhìn ra bên ngoài, cửa vẫn chưa khóa, cô sợ lát nữa cô bé trợ lý kia mang cà phê tới, cả người đều căng ra, không dám dồn hết trọng lượng đè lên người anh, rồi hỏi anh: “Vậy sao anh không trở về biệt thự chứ? Trực tiếp đuổi giết đến đây, làm em hết cả hồn.”

Quan Minh cảm nhận được cô có chút căng thẳng, khẽ đẩy người cô ra rồi nói: “Đợi không được đến tối, gần đây thường thức khuya sao? Có tóc bạc rồi này.”

Thi Niệm bất giác sờ lên tóc của mình: “Thật sao? Em không phát hiện ra.”

Quan Minh nói với cô: “Cúi đầu xuống, anh xem cho.”

Thi Niệm cuối cùng cũng thả lỏng hết cơ thể, cúi đầu thấp xuống, Quan Minh theo thế hôn lên môi cô, từng chút từng chút một hôn cô, ánh mắt đầy ý cười nói: “Anh đùa thôi.”

Thi Niệm biết rõ là bị anh đùa nghịch nhưng một chút phản kháng cũng không có, eo cô bị anh ôm chặt, cả cơ thể bị anh khống chế, anh hôn từ nông đến sâu, từ từ xoa bóp trái tim cô, cuối cùng cô cũng đã cảm nhận được thứ tình cảm sau khi chia xa thì khi gặp lại đụng vào một phát là bùng nổ ngay.

Lúc trước bọn họ cách xa nhau ở hai đất nước, thời gian lâu như vậy cũng chưa từng như thế này, không biết có phải là do bây giờ quan hệ đã được kéo gần hơn rồi, mà lần này mới cách xa có một tuần lại có cảm giác như đã xa nhau rất lâu rồi.

Hôm nay đúng lúc Thi Niệm đeo một đôi bông tai vô cùng độc đáo, Quan Minh lúc đầu còn không ngừng nghịch đôi bông tai nhỏ của cô, sau đó thì tay của anh lại bắt đầu không ngoan ngoãn rồi, Thi Niệm bị anh làm cho hơi thở trở nên khó khăn, nói với anh: “Không được, không thể ở đây được, còn đang làm việc nữa, bị người khác nhìn thấy thì rắc rối lắm.”

Nhưng cô thấy Quan Minh vốn không hề lo lắng chuyện này, khi anh hứng thú lên thì luôn liều lĩnh và táo bạo, quần áo của cô bị anh làm cho rối tung, thân thể cứng ngắc mềm nhũn ra, cô dựa vào vai anh hỏi: “Không phải tối qua anh không ngủ sao?”

Quan Minh giúp cô chỉnh lại áo quần cho ngay ngắn, trong đôi mắt ánh lên vẻ phong lưu khó cưỡng: “Buồn ngủ chứ, anh họp cùng với em lâu như vậy rồi, bây giờ có phải em nên đi về ngủ cùng với anh Sênh không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.