Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 6



Sau khi Quan Minh rời đi, Thi Niệm lật cái túi anh vừa mang tới, bên trong có một chiếc váy len cao cấp, chắc là vừa rồi anh nhìn thấy sự ngượng ngùng của cô, nên đã dặn dò cấp dưới đi chuẩn bị, trên thuyền có trung tâm thương mại, chỉ là lúc này chắc đã đóng cửa, nhưng mà chuyện này đối với bọn họ cũng không phải là việc gì khó.

Thi Niệm tắm rửa một cái, mặc lên chiếc váy len ôm eo màu xanh nhạt, sợi len rất mềm mại, nhìn kiểu dáng cô có thể đoán được là hàng hiệu, trước khi mặc cô lật nhãn giá, quả nhiên, giá cả mắc tới líu lưỡi.

Cô ấn chuông phục vụ nói với quản gia là mình muốn đi nhà ăn, rất nhanh có một người đàn ông tóc nâu, mặc áo sơmi, ghi lê đeo nơ vuông gõ cửa phòng, quản gia tên là Kane, là người ngoại quốc, nhưng biết nói tiếng Trung.

Thi Niệm không đeo khăn che mặt, cũng may vị quản gia riêng này vô cùng chuyên nghiệp, không có hỏi thăm cô vì sao đêm hôm khuya khoắt đột nhiên xuất hiện trong gian phòng của ngài Quan, chỉ cung kính giới thiệu một vài công trình trên tầng này cho cô.

Rất nhanh, Kane dẫn Thi Niệm tới nhà ăn, mời cô chậm rãi thưởng thức, bọn họ phục vụ cả ngày lẫn đêm, nếu cần lúc nào cũng có thể tìm anh ta.

Kane gọi nhân viên phục vụ tới đưa menu cho Thi Niệm, lúc này Thi Niệm mới phát hiện, đầu bên kia của nhà ăn có âm thanh truyền đến, không rõ ràng lắm, cô ngẩng đầu nhìn, mặc dù có lan can ngăn cách, nhưng xuyên qua tấm kính sát đất có thể lờ mờ nhìn thấy có người ở bên đó.

Kane thuận theo ánh mắt của Thi Niệm nói: “Là ngài Quan, chút nữa có người ngoài tới, cô cứ tùy ý ăn uống, không cần đi chào hỏi.”

Thi Niệm gật đầu nói cảm ơn, sau khi Kane đi, Thi Niệm lật xem menu, menu là toàn tiếng Anh, nhân viên phục vụ hỏi cô có cần đổi menu tiếng Trung không, Thi Niệm mỉm cười nói: “Không cần.”

Sau đó… Tranh thủ thời gian dùng khăn giấy bịt lại miệng mũi hắt hơi một cái, quả thật không nên hóng gió biển tháng mười một mà.

Thi Niệm lật nhìn vài trang, tùy ý gọi một phần sườn dê Scotland và đồ uống, nhân viên phục vụ thu hồi menu nói cô chờ một lát.

Thi Niệm nhìn thấy người nhân viên phục vụ này khi đi ngang qua Quan Minh, hình như bị gọi lại, sau đó quẹo vô chỗ ngồi trong góc của Quan Minh.

Từ góc độ bên này của Thi Niệm vừa vặn có thể nhìn thấy bóng của Quan Minh in trên cửa sổ sát đất, đối diện anh có một người đàn ông đang ngồi, là người đàn ông buổi tối ở biệt thự suýt chút nữa đã xem được tranh của cô.

Nhân viên phục vụ nửa cúi người, Quan Minh nói mấy câu với anh ta, Thi Niệm phát hiện người nhân viên phục vụ đó lại đi vòng lại chỗ cô.

Cô bưng ly nước hơi kinh ngạc nhìn qua anh ta, nhân viên phục vụ tới gần nói với Thi Niệm: “Ngài Quan đề nghị cô nếm thử Noble ở chỗ của chúng tôi, là một loại rượu ngọt, nồng độ cồn không cao lắm, có thể làm ấm cơ thể.”

Tầm mắt của Thi Niệm vô thức nhìn về phía cửa sổ sát đất, Quan Minh cũng đúng lúc nghiêng đầu nhìn cửa sổ, không thể phán đoán anh đang nhìn hình ảnh của cô phản chiếu trên cửa kính, hay là đang nhìn ngoài cửa sổ? Nhưng vừa rồi chắc anh để ý thấy cô bị hắt hơi.

Khuôn mặt Thi Niệm hơi nóng lên, nói: “Cảm ơn.” Nhân viên phục vụ lập tức đi đặt món.

Nhân viên phục vụ chân trước vừa rời đi, Thi Niệm chỉ nghe thấy ở phía xa có người đến, ba người phụ nữ rất xinh đẹp, đôi chân dài miên man, nơi Thi Niệm ngồi họ không nhìn thấy cô, nhưng cô có thể xuyên qua cánh cửa kính sát đất nhìn thấy bọn họ.

Mấy người phụ nữ đó tới rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh Quan Minh và người đàn ông kia, chỉ trong chốc lát đã có nhân viên phục vụ tiến lên mở rượu, bên kia nhanh chóng ồn ào náo nhiệt.

Thực ra cô đã đoán được, đã là giờ này rồi, những cậu ấm tụ tập lại một chỗ thì có thể làm gì, đơn giản là rượu ngon và mỹ nhân, đạo lý từ xưa tới giờ không thay đổi.

Cuộc sống của Quan Viễn Tranh có phải như vậy hay không Thi Niệm cũng không rõ, nhưng thỉnh thoảng cô lại nghe thấy Đinh Linh đề cập tới người con trai Quan Viễn Tuấn của chú hai ở thành Tây, tay cầm ly thủy tinh đong đầy ánh đèn đêm uống rượu vang thơm ngọt, đùa bỡn minh tinh gái đẹp, thay bạn gái như thay áo, mấy câu nói này phát huy vô cùng tinh tế trên những người đàn ông này, không quan tâm có kết hôn hay không, không biết trái tim mình đang ở đâu, dù sao thân thể vĩnh viễn phiêu bạt từ cô gái này sang cô gái khác.

Trong vài khoảnh khắc Thi Niệm suy nghĩ lung tung, nhân viên phục vụ bưng lên cho cô một chén canh nóng, cô không gọi món này, nhưng nhân viên phục vụ nói với cô là món ăn khai vị làm ấm dạ dày, Thi Niệm bưng lên đến nhấp một hớp, nước canh trắng sữa chắc là có cho thêm một chút sữa bò, mềm mịn trôi vào miệng.

Toàn bộ quá trình dùng cơm, ngoại trừ người nhân viên phục vụ đứng ở đằng xa để phục vụ, không có người thứ hai, cô đợi khu vực này yên tĩnh lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu quét về một bên khác.

Quan Minh tựa ở trên ghế sa lon, một người phụ nữ quyến rũ ngồi bên cạnh anh, cách anh rất gần, hai cô gái khác ngồi bên cạnh người đàn ông kia, không biết bọn họ đang nói gì, Thi Niệm không nghe thấy, nhưng có thể lờ mờ thấy bọn họ vừa nói vừa cười, bầu không khí rất vui vẻ.

Cô gái bên cạnh Quan Minh cầm ly rượu lên, sau đó đưa tới bên miệng anh, Quan Minh mỉm cười nhận lấy, cô ta còn xích lại gần anh, cả người đều áp lên cánh tay Quan Minh, anh buông mắt nhìn mỹ nhân, nửa cười giơ cánh tay lên khoác lên chỗ tựa lưng trên ghế sô pha, mặc dù không chạm vào cô gái, nhưng tư thế này càng mập mờ ám muội, cũng khiến cho Thi Niệm nghĩ tới đánh giá của Đinh Linh với anh, người lướt qua cả trăm bụi hoa nhưng không muốn kết hôn.

Thi Niệm vừa tốt nghiệp đại học đã bước chân vào nhà họ Quan, cô chưa có nhiều kinh nghiệm, chưa từng nhìn thấy người đàn ông trên trận dây dưa triền miên với mỹ sắc, nhưng từ cô góc độ này của cô nhìn lại, mọi cử chỉ hành động của anh đều lộ ra vẻ thong dong hững hờ, khí chất thanh cao toát ra từ trong xương cốt khiến người khác không dám chạm vào, là một kiểu phong lưu thoải mái, cũng khó trách sẽ có những oanh oanh yến yến dán lên, kẻ đẹp trai lại nhiều tiền không ít, nhưng bối cảnh xuất thân giống như Quan Minh, lại phong độ tinh tế, thì rất khó để người khác không rung động vì anh.

Thi Niệm không khỏi nghĩ đến nếu như mình không gả vào nhà họ Quan, nếu như vẫn là một cô gái tự do, vậy có thể bị người đàn ông như vậy hấp dẫn không?

Đáp án là không, bởi vì nếu như cô không gả vào nhà họ Quan, đời này chắc cô cũng sẽ không gặp được nhân vật như Quan Minh.

Trong lúc cô đang chìm trong những dòng suy nghĩ miên man, sườn dê đã xuống bụng, cô nhấp một hớp rượu ngọt, khi vừa chạm vào đầu lưỡi thấy hơi ngọt, nhưng mùi hương thơm ngát, vậy mà uống rất ngon, cô lại uống một hớp lớn, lần này đầu lưỡi cảm thấy cay cay, nhưng dư vị vẫn là vị ngọt thanh quanh miệng, cô vừa cẩn thận nhìn ngắm chất lỏng màu xanh nhạt, lại đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, có mùi trái cây rất thoải mái, cô chưa từng được uống ly rượu nào thơm ngọt như vậy, loại hương vị này dễ dàng được lưu dữ trong trí nhớ của cô.

Đúng lúc này điện thoại di động của Quan Minh vang lên, anh nhìn thông báo, vỗ vỗ cô gái bên cạnh, lại nhìn Quan Thương Hải một cái, sau đó đứng dậy đi qua một bên nghe điện thoại.

Thi Niệm hơi kinh ngạc ngẩng đầu, đã nhìn thấy Quan Minh đi về phía cô, nhưng mà không phải đi tới chỗ cô, mà là trực tiếp kéo ra cánh cửa trong suốt cách cô không xa, đi ra ngoài ban công nghe điện thoại.

Quan Thương Hải đứng dậy đưa ba vị mỹ ra khỏi phòng ăn.

Thi Niệm ăn điểm tâm ngọt, lại nghiêng đầu nhìn Quan Minh ở bên ngoài, phát hiện không biết từ lúc nào anh đã dựa lưng vào lan can, cũng nhìn về phía nơi cô ngồi trong nhà ăn.

Thi Niệm chợt quay đầu, phía sau cô không có người nào, nhân viên phục vụ cũng không có ở đây, khả năng duy nhất chính là, Quan Minh đang nhìn cô, lúc cô nhìn lại, trên khuôn mặt Quan Minh đột nhiên xuất hiện ý cười, khóe mắt cong cong phác họa ra một bóng mờ, một tay cầm điện thoại, một khuỷu tay khác chống bên trên lan can, thân hình thon dài.

Nụ cười của anh như có lực xuyên thấu, Thi Niệm chưa từng nhìn thấy một người đàn ông như vậy, lúc không cười khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo, lúc cười ánh mắt có thể hòa tan băng tuyết.

Mặc dù cô biết anh chưa chắc là mỉm cười với mình, mà là đang gọi điện thoại, nhưng cô vẫn co quắp vội vàng thu hồi ánh mắt.

Cô ăn bánh kem nhỏ xong, lại uống cạn một ngụm rượu cuối cùng, điện thoại của Quan Minh cũng gọi xong.

Lúc cô đứng dậy, Quan Minh vừa vặn nhét điện thoại di động vào trong túi quần, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cô, lúc này trên mặt anh đã không còn nụ cười vừa rồi, biểu tình lơ đãng thường ngày, nhưng lần này Thi Niệm xác định là anh đang nhìn mình.

Ban đầu cô chuẩn bị trực tiếp trở về phòng, chuẩn bị đi qua chạm mắt sẽ chào một tiếng.

Lúc Thi Niệm đẩy cánh cửa thủy tinh, Quan Minh tựa vào lan can, dáng vẻ tùy ý, áo len màu kem trên người anh lộ ra vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, hoàn toàn không nhìn ra tuổi của anh, Thi Niệm rất muốn hỏi anh đã bao nhiêu tuổi rồi, nhưng cuối cùng ngượng ngùng không mở miệng, chỉ nói: “Cám ơn quần áo của chú.”

Quan Minh nhàn nhạt quét mắt nhìn cô một vòng, bình luận: “Rất hợp.”

Thuận miệng lại hỏi: “Cô học thiết kế thời trang à?”

“Không phải, học thư pháp chuyên nghiệp.”

“Tôi còn tưởng rằng tay nghề này của cô là do học hành chuyên nghiệp.”

Thi Niệm biết anh đang nói tới vừa rồi trong thời gian ngắn cô cắt bộ đồ tang cứng nhắc thành một bộ lễ phục nóng bỏng.

Cô rũ mắt nói: “Đúng là tôi muốn học, nhưng gia đình không cho, nói thứ đó không có tác dụng gì.”

Nếu từ góc độ nghề nghiệp cân nhắc, nếu cô có thiên phú về ngành này, triển vọng thị trường của ngành thiết kế chuyên nghiệp rất rộng lớn, nhưng mà người trong nhà cô cho rằng ngành này không có tác dụng gì, nhìn ở một góc độ khác, có lẽ người nhà cô căn bản không nghĩ tới việc để cô đi làm việc kiếm tiền.

Quan Minh nhướng mày liếc cô, ban công nửa đêm bị đóng hờ, vài cơn gió biển bông đùa vén những sợi tóc của cô, cô mới tắm rửa xong, mùi hương trên người cô xen lẫn với mùi trái cây thấm men rượu bay vào trong mũi Quan Minh.

Lúc này anh mới cẩn thận đánh giá cô gái nhỏ trước mặt này, khuôn mặt trứng ngỗng sạch sẽ nhu hòa, hai hàng lông mày cong cong, không trang điểm chải chuốt, con ngươi ngày thường xinh đẹp, long lanh ngập nước, lúc nhìn người khác dịu dàng động lòng.

Khuôn mặt đơn thuần sạch sẽ này, so với những cô gái xinh đẹp diễm lệ vừa rồi, càng khiến người người khác bị thu hút.

Tướng mạo của Thi Niệm không phải là dạng cằm nhọn được ưa chuộng hiện nay, ngược lại rất giống mỹ nhân cổ điển, chỉ có khuôn mặt đặc biệt như vậy mới khiến người khác cảm thấy thoải mái phóng khoáng, có lẽ đây chính là một trong những nguyên nhân trước đó nhà họ Quan thành Đông lựa chọn cô, mặt cô là tướng mặt tốt.

Chỉ là lúc này một đôi mắt lóe lên ánh sáng không xác định, vẫn luôn nhìn chằm chằm Quan Minh, Quan Minh bị cô gái nhỏ trước mắt chăm chú nhìn dường như cũng không hề cảm thấy mất tự nhiên, ngược lại không biết phải làm sao nở nụ cười: “Nói đi, mục đích muốn tìm tôi đàm phán là gì?”

Thi Niệm không nghĩ tới đột nhiên anh lại hỏi chuyện này, nhưng mà điều anh hỏi không phải là tiền cược trên tay cô, mà là mục đích của cuộc đàm phán.

Cô suy tính mấy giây, trả lời: “Nếu như có thể, tôi sẽ cung cấp cho chú một vài tin tức của dự án hợp tác lần này, điều kiện trao đổi là…”

Quan Minh vẫn ung dung thản nhiên nhìn cô, Thi Niệm hít sâu một hơi nói: “Chuyển mẹ tôi tới nơi khác trị liệu.”

Quan Minh nhướng mày: “Trị liệu?”

“Mẹ tôi mắc bệnh tim, trước đó đã làm phẫu thuật bắc cầu động mạch vành, nói thật, sau khi phẫu thuật số lần tôi được gặp mẹ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”

Nói xong lời cuối cùng Thi Niệm rủ mắt xuống, bởi vì cô không muốn để cho Quan Minh nhìn thấy vẻ khuất nhục trong mắt cô.

Nửa năm trước Quan Viễn Tranh ngoài ý muốn qua đời, mặc dù Thi Niệm không nói rõ lí do vì sao cô không được gặp mẹ mình, nhưng Quan Minh cũng có thể đoán được phần nào.

Không khí trầm mặc, Quan Minh xoay người nửa cúi người, hai tay khoác lên bên trên lan can đột nhiên hỏi: “Đã không thích loại cuộc sống này, lúc trước sao lại muốn gả vào? Là vì người nhà sao?”

Thi Niệm đi đến một bên khác, cũng gác tay lên trên lan can đứng song song với anh, nhìn mặt biển đen tối: “Không hoàn toàn, cũng có nguyên nhân từ bản thân tôi.”

Quan Minh nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, cô chống hai tay lên lan can, lông mi dài lơ đãng lay động, âm thanh không lớn: “Năm lớp 9 tôi tham gia trại hè trường học tổ chức, gặp Viễn Tranh ở California.”

Chuyến đi xa đầu tiên của cuộc đời, hành trình mạo hiểm, thế giới không biết rõ, tuổi dậy thì ngây thơ, mới biết yêu ngượng ngùng, dường như nở rộ trong kỳ nghỉ hè đặc biệt.

Lúc cô nói tới chuyện đã từng gặp Quan Viễn Tranh, vô thức sờ cổ tay, Quan Minh cụp mắt, nhìn thấy dây thừng dấu trong tay áo bị lộ ra, trước đây anh đã nhìn thấy sợi dây thừng này, chỉ là bây giờ mới chú ý tới trên dây có một hạt cây thiên thanh màu nâu.

Anh nhìn chằm chằm vào hạt cây, ánh mắt thâm trầm giống như biển cả trong đêm đen.

Thi Niệm liếc mắt nhìn anh, phát hiện anh vẫn đang nhìn vào cổ tay mình, mất tự nhiên hỏi một câu: “Bây giờ thuyền đi đến đâu rồi? Vẫn còn ở vùng biển trong nước sao?”

Quan Minh mới thu hồi ánh mắt nhìn về nơi xa, giọng nói trầm tối nói: “Đã đi vào vùng biển Bột Hải, ở giữa bán đảo Giao Đông và Liêu Đông.”

Anh có chút không yên lòng mà trả lời, sau đó xoay người nói với Thi Niệm: “Ở đây lạnh, về sớm một chút.”

Thi Niệm có thể cảm nhận được anh đột nhiên mất hứng, dường như tinh thần sa sút, cô chỉ cho rằng anh mệt mỏi, trả lời: “Vậy tôi về phòng trước đây.”

Nghĩ nghĩ, mặc dù cảm thấy có chút khó mà mở miệng, nhưng vẫn nói trước với anh một tiếng: “Ban đêm tôi sẽ không ra ngoài, chú… cứ tự nhiên.”

Thực ra chuyện này nói ra thì thật xấu hổ, nếu Quan Minh mang phụ nữ trở về chắc cũng không có chuyện trước khi hành sự lại nói với cô trước một tiếng, nhưng dù sao cũng ở chung trong một căn phòng, cô không muốn gặp người lạ, vẫn nên ám chỉ trước khi người đó rời đi cô sẽ không ra khỏi phòng, nếu người đi rồi, làm phiền thông báo cho cô một tiếng.

Ban đầu Quan Minh chưa hiểu lời này của cô có nghĩa là gì, ở bên cạnh liếc nhìn cô, lại thấy ánh mắt cô nhìn về góc vừa rồi bọn họ ngồi, đột nhiên tỉnh táo, miệng nhếch lên một đường cong nghiền ngẫm: “Cô cho rằng buổi tối tôi muốn làm gì?”

Tia sáng mờ ảo không che nổi gương mặt đỏ ửng của Thi Niệm, Quan Minh không trêu chọc cô nữa, ngay thẳng nói: “Tôi sẽ không mang những người phụ nữ khác về.”

Mặc dù là một câu nói khiến cô không còn lo lắng, nhưng lại cứ quanh quẩn giữa hai người, không hiểu vì sao lại mang theo một hương vị khác, Thi Niệm thấy Quan Minh không có phản ứng gì, cô cũng không nghĩ nhiều nữa, khẽ gật đầu.

Lúc xoay người, đúng lúc người đàn ông kia đẩy cửa ra, sau khi nhìn thấy Thi Niệm, mỉm cười với cô: “Chào buổi tối, cô Quan.”

Người lạ đột nhiên xuất hiện, Thi Niệm vẫn cảm thấy hồi hộp lo lắng, không biết được thân phận của đối phương, trong lúc nhất thời không nói tiếp được, ngược lại Quan Thương Hải trực tiếp vươn tay về phía cô, mỉm cười thoải mái nhẹ nhõm: “Nào, chính thức chào hỏi nhé, tôi là Quan Thương Hải.”

Thi Niệm nghe thấy tên này liền hiểu, người đàn ông trước mặt này cũng là người của nhà họ Quan thành Tây, nhưng cụ thể là ai thì cô tạm thời chưa rõ, chỉ là theo lễ phép bắt tay lại: “Thi Niệm.”

Quan Thương Hải lại hỏi: “Thế nào? Vừa rồi uống rượu thấy ngon không?”

Quan Minh quay người lại tựa ở lan can không lên tiếng, chỉ là ánh mắt rơi trên bàn tay đang nắm của hai người.

Thi Niệm cười: “Rất ngon.”

Cô thu tay lại nói “Ngủ ngon” với hai người họ rồi đẩy cửa đi ra khỏi nhà ăn.

Quan Thương Hải quay đầu nhìn theo bóng lưng cô.

Quan Minh liếc nhìn anh ta một cái, anh ta lấy thuốc đưa cho Quan Minh, thuận miệng hỏi: “Nói cái gì thế?”

Quan Minh cầm thuốc cúi đầu châm lửa: “Không có gì, tìm hiểu một chút xem cô ấy vì điều gì mà lại đồng ý chuyện giao dịch này.”

Cái gọi là giao dịch, chính là cuộc hôn nhân mà người ngoài nhìn vào tưởng là vô cùng vẻ vang, nhưng người nhà họ Quan đều hiểu rõ là chuyện gì.

Quan Thương Hải khẽ xùy một tiếng: “Còn có thể vì điều gì, người bên thành Đông mấy năm trước chơi trò hùn vốn với lão tam Thẩm gia, Thẩm lão tam bị người anh em Thẩm Chí kia của anh làm cho rớt đài, danh dự của người thành Đông bên kia cũng rớt xuống đáy vực. Gióng trống khua chiêng cưới một cô gái gia đình phổ thông, mục đích gì bây giờ cũng đã rành rành ở trước mắt, hơn nửa năm qua ồn ào khắp dư luận, xem như lợi dụng cô gái kia thành công tẩy trắng, nhìn ý tứ của bên đó, Quan Viễn Tranh đã chết rồi, cô gái này mới đến nhà họ Quan lại trở thành quả phụ, nhận được sự đồng tình và chú ý của công chúng, buổi yến tiệc từ thiện hôm nay chỉ là thử nghiệm, đằng sau dường như muốn lợi dụng cô ấy để thành lập quỹ hội. Dân chúng bình thường bước chân vào hào môn, tuổi còn trẻ chồng đã chết, một mình phải gánh vác việc quan trọng, vì nhà chồng mà gánh vác, còn nóng lòng sự nghiệp từ thiện, nhìn kịch bản này, miệt mài chăm chỉ, thật cảm động.”

Quan Thương Hải rít một hơi thuốc lá, khóe miệng nhếch tên một tia châm chọc, Quan Minh lại nhíu mày.

Quan Thương Hải chuyển đề tài: “Lần trước tôi dặn dò Hải Đức hỏi thăm, mối quan hệ của cô ấy và Quan Viễn Tranh cũng không giống như tin tức bên thành Đông tung ra, cái gì mà đàn anh khóa trên với cô em khóa dưới phu thê tình thâm, vừa tốt nghiệp đã được thành Đông hạ sính lễ dồi dào cưới về, sự thật là hai người không gặp nhau được mấy lần đã xác định hôn sự. Ngay từ đầu sức khỏe Quan Viễn Tranh đã không tốt, làm gì có gia đình môn đăng hộ đối nào lại chịu đưa con gái nhà mình sang, tôi thấy á, thành Đông bên kia thật biết tính toán, không bằng dứt khoát tìm cô gái không gia thế bối cảnh, còn không phải mặc cho bọn họ bóp nắm hay sao. Cho dù mục đích của nhà họ Quan không tốt lành gì, nhưng cô gái này cũng có dã tâm.”

Đề tài này hai người đã tán gẫu ở ngày kết hôn của Quan Viễn Tranh và Thi Niệm, ngày đó Quan Thương Hải cũng là người khịt mũi coi thường với cuộc hôn nhân mà người ngoài tưởng rằng cảm động trời đất, nhưng mà khi đó Quan Minh cũng không hề phản bác, sinh ra ở trong gia tộc lớn, đều là một đám từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất đối với mấy trò mưu mô tranh quyền đoạt lợi này, đương nhiên đều suy nghĩ mọi thứ từ góc độ lợi ích.

Nhưng đêm nay, Quan Minh lại bất ngờ mở miệng: “Có đôi khi chúng ta suy nghĩ vấn đề quá phức tạp, vừa rồi cô Thi nói với tôi.”

Quan Thương Hải hiếm khi mà cảm thấy hứng thú dừng lại động tác hút thuốc, chờ câu nói tiếp theo của anh.

Quan Minh dừng lại một chút, nói tiếp: “Cô ấy nói thời học cấp hai tham gia trại hè ở California đã gặp Viễn Tranh, đến bây giờ trên tay cô ấy vẫn còn đeo sợ dây giống như của Viễn Tranh.”

“Hả?” Tay Quan Thương Hải run lên một cái, tàn thuốc rơi xuống bị gió thổi bay, khó tin nói: “Vậy thứ Hải Đức điều tra được cái gì? Chẳng lẽ bọn họ là chân ái?”

Quan Minh giơ tay hút một hơi thật sâu, đột nhiên bất thình lình nói: “Cũng chưa chắc.”

Câu trước câu sau khiến Quan Thương Hải lờ mờ, anh ta dứt khoát dập thuốc xoay người hỏi: “Vậy anh có ý gì?”

Âm thanh Quan Minh trầm thấp: “Năm cô ấy học lớp 9, nếu tôi nhớ không lầm, Viễn Tranh phải trải qua một cuộc phẫu thuật.”

Quan Thương Hải đột nhiên ngây ngẩn: “Đúng, đúng là có chuyện này, khi đó tôi vẫn còn trong nước, còn đi theo ông già tới thăm cậu ta, bệnh án của cậu ta cũng thông báo ra ngoài, sau đó thật vất vả mới nhặt về được một mạng, sau đó vẫn luôn nuôi trong nhà nhiều năm, tôi thấy cậu ta bước ra cửa cũng không có sức còn xuất ngoại được sao? Nếu nói như vậy, là cô Quan kia nói hươu nói vượn với anh à?”

Chân mày của Quan Minh nhíu lại, không hiểu vì sao lại liếc Quan Thương Hải, ánh mắt sâu xa, phảng phất như một tia sét nổ tung trong đầu Quan Thương Hải.

“Chờ một chút, anh mới nói California? Cô Quan kia nói năm lớp 9 đã từng gặp Quan Viễn Tranh ở California?”

Quan Thương Hải khó tin nói: “Không thể nào, không phải khi đó anh đang học đại học ở San Francisco sao? Vậy người cô ấy gặp…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.