Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 69: Ngoại truyện 13



Bầu không khí vốn đang vui vẻ, vì câu nói của Quan Thương Hải mà im bặt lại, Thi Niệm đã nghĩ đến gần đây bên phía thành Đông nhất định sẽ tìm tới, chẳng qua là không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, chọn đúng ngày Quan Minh chính thức dẫn cô về nhà.

Trên mặt Quan Minh không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ quay sang nói với Thi Niệm: “Anh đi xem sao, em cứ chơi đi.”

Thi Niệm lại đứng lên, cái gai này đã găm trong lòng cô quá lâu, đã đến lúc nhổ nó ra rồi, cô nói với Quan Minh: “Cùng đi xem xem.”

Quan Thương Hải khuyên nhủ: “Cứ để chúng tôi đi ứng phó là được.”

Quan Minh nhìn Thi Niệm, dắt tay cô, nói: “Muốn đi thì đi, không có gì phải sợ, nơi này là thành Tây, ở nhà mình còn có thể để người khác tùy ý làm loạn sao? Đi thôi.”

Quan Thương Hải không nói gì nữa, mấy người Quan Thương Lịch cũng đứng cả lên, không đánh bài nữa, khí thế hùng hổ đi ra nhà chính.

Ông Quan cùng mấy cô chú của Quan Minh cũng từ trên lầu đi xuống, lúc này phòng khách nhà chính thành Tây ngồi đầy người, thành Đông bên kia ngoài mẹ của Quan Viễn Tranh, mấy trưởng bối cũng đều đến, vừa ngồi xuống nói mấy câu đã thể hiện rõ ý đồ.

Ông Quan đương nhiên biết dụng ý đối phương tới, lần này Quan Hiển Trĩ – cha của Quan Viễn Tranh xảy ra chuyện không nhỏ, thành Đông tràn ngập nguy cơ, lần này tới chẳng qua là hy vọng bọn họ bên này có thể giúp một tay, ông Quan tỉnh bơ trấn an mấy câu, nói: “Chuyện này tôi đã nghe nói rồi, bây giờ nhà chúng ta đều do thằng ba làm chủ, tình huống bên ngoài ta cũng không rõ lắm, vẫn phải chờ nó tới.”

Đang nói chuyện thì Quan Minh mặc áo choàng dài sậm màu phẳng phiu bước vào phòng, Thi Niệm đi bên cạnh anh, bọn họ vừa bước vào phòng thì tiếng trò chuyện đã ngưng bặt, tất cả ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người bọn họ, Thi Niệm đưa mắt nhìn mẹ Quan Viễn Tranh, bà ta nhìn thấy Thi Niệm, trong mắt đầy lạnh lẽo, Thi Niệm cũng không đổi sắc mặt nhìn lại bà.

Quan Minh ngồi xuống cạnh ông Quan, Thi Niệm đứng một bên, chú ba bên thành Đông chào hỏi Quan Minh một tiếng, Quan Minh hờ hững gật đầu.

Hôm nay Thi Niệm lấy danh nghĩa vị hôn thê của Quan Minh chính thức tới cửa, gặp phải tình cảnh người thành Đông đến thăm khó xử thế này, sắc mặt người thành Tây đều không mấy tốt đẹp, không biết có phải đối phương cố ý chọn đúng ngày này tìm đến soi mói hay không.

Người bên chú ba còn khéo đưa đẩy, nói ra mấy câu viễn cảnh tương lai với Quan Minh, Quan Minh không để vào tai, thản nhiên hỏi ngược lại một câu: “Vậy các vị muốn tôi giúp thế nào?”

Chú ba của thành Đông nói: “Chuyện này gặp phải chút ý kiến trái chiều với một số thành viên hội đồng quản trị, bất đắc dĩ mới phải chuyển bộ phận nghiệp vụ đi, bây giờ bộ phận nghiệp vụ kia quả thật đã ngừng vận hành.”

Quan Minh rũ mắt hỏi: “Ban đầu các người chưa từng thu được lợi ích gì từ bộ phận kia nghiệp vụ kia?”

Người thành Đông toàn bộ rơi vào yên lặng, Quan Minh cười nhạt: “Các người không chỉ lấy được lợi ích, hơn nữa còn là lợi ích khổng lồ, chuyện bây giờ vỡ lở như vậy, cho tôi lý do, tại sao tôi phải giúp các người?”

Mấy người đàn ông thành Đông sắc mặt đều trở nên căng thẳng, mặc dù thái độ Quan Minh coi như ôn hòa, nhưng ý trong lời nói đã quá rõ ràng, lúc này còn cùng anh kéo quan hệ hai nhà khó tránh khỏi có chút không đúng lúc.

Không ngờ mẹ Quan Viễn Tranh xen vào một câu: “Hôm nay nhà bên này đến đông đủ, tôi cũng muốn nói chút chuyện ngoài lề, năm đó lúc Thi Niệm còn ở thành Đông chúng tôi, Quan Minh cậu chạy tới nhà chúng tôi, nói với tôi và cha của Viễn Tranh chuyện đưa Thi Niệm ra nước ngoài, lúc đó cậu đã nói như thế nào?”

Bà ta quét mắt sang Quan Thương Hải đứng bên cạnh Quan Minh, nói tiếp: “Chúng tôi đã tin cậu, bây giờ cậu lại đưa người từng là con dâu tôi về nhà, chuyện này, có phải cậu đuối lý hay không?”

Ông Quan nhắm hai mắt tựa vào ghế, vuốt ve cây gậy ngọc trong tay, sắc mặt Quan Minh lạnh xuống, bà Quan vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Nếu như các người muốn có một lời giải thích cho chuyện này, ngay trước mặt người hai bên nhà họ Quan tôi cũng nói một lời, hôm nay Tiểu Niệm bước vào cửa thành Tây chúng tôi thì chính là người nhà họ Quan, tôi không chấp nhận bất kỳ người nào lôi chuyện quá khứ của con bé ra nói, sau này ai còn nhắc lại chuyện này, chính là gây chuyện với người thành Tây.”

Thi Niệm cúi đầu, lời nghe vào tai, khóe mắt hơi nóng lên, chú ba bên thành Đông vội vàng đứng ra giảng hòa: “Tình hình của anh cả tôi bây giờ các vị cũng biết, tuổi đã cao còn phải chịu khổ, chị dâu cũng là vì sốt ruột, không ai muốn nhắc lại chuyện cũ, chuyện đã qua cũng qua rồi, nếu không phải có mối giao tình nhiều năm của hai nhà, chúng tôi cũng sẽ không tới cửa, Quan Minh à, chuyện này tôi thay mặt thành Đông nói chuyện với cậu, chuyện hao hụt tiền quỹ này quả thực rất cấp bách, chỉ cần giúp chúng tôi vượt qua ải này, những chuyện khác đều dễ nói.”

Quan Minh ngồi ngay ngắn trên ghế, cằm khẽ nhếch, liếc nhìn người thành Đông, trầm giọng nói: “Người phụ nữ của tôi từng chịu bao nhiêu khổ ở chỗ các người, năm đó nếu tôi không nhúng tay vào vậy các người định lỡ giở một cô gái trong trắng, tôi giơ tay ra với các người, chính là bất nghĩa với cô ấy, Quan Minh tôi không làm được chuyện này.”

Lời này của anh quả thực giáng một đòn nặng nề lên những người thành Đông, mấy vị trưởng bối trố mắt nhìn nhau, trong lòng đều biết mấu chốt ở đây là ở Thi Niệm, bọn họ âm thầm thương lượng, nhìn mẹ của Quan Viễn Tranh, đều khuyên bà ta nhượng bộ một bước, lấy đại cục làm trọng.

Mặt mũi mẹ Quan Viễn Tranh vô cùng khó coi, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Thi Niệm, trong một thoáng tựa như già đi nhiều tuổi, trong mắt lộ ra mệt mỏi cùng không cam lòng, giọng khẽ run, nói: “Chuyện ban đầu cô vào cửa, coi như tôi vác bộ mặt già này đền cho cô là được.”

Không khí đột nhiên an tĩnh lại, mặc dù tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được lời xin lỗi này không hề cam tâm tình nguyện, hoàn toàn là bất đắc dĩ, nhưng đường đường một trưởng bối thân phận cao quý nhất thành Đông phải hạ mình trước mặt nhiều người như vậy, có nên nể mặt mũi hay không? Làm sao phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt, không có ai dám lên tiếng, ngay cả ông Quan cũng đưa mắt nhìn sắc mặt Quan Minh.

Nhưng vào lúc này, Thi Niệm vốn luôn im lặng không nói gì đột nhiên lên tiếng, cô bình tĩnh quay đầu nhìn sang Quan Minh: “Anh Sênh, em nói chuyện riêng với bà ấy một lúc nhé?”

Quan Minh ngước mắt hơi nhíu mày nhìn Thi Niệm, ánh mắt Thi Niệm kiên định thản nhiên, anh yên lặng mấy giây rồi gật đầu.

Thi Niệm làm động tác mời với mẹ Quan Viễn Tranh, bà ta ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn Thi Niệm, chú ba bên thành Đông nghiêng người sang nói với bà ta một câu: “Đi nói chuyện đi.”

Lúc này, bà ta mới chậm rãi đứng lên.

Vì vậy tình thế vốn bế tắc theo Thi Niệm và mẹ Quan Viễn Tranh rời đi thoáng hòa hoãn hẳn, Quan Minh không yên tâm, nháy mắt với Ngô Pháp, bảo anh ta đi xem sao.

Thi Niệm và mẹ Quan Viễn Tranh đi tới sân sau nhà chính, qua một cây cầu đá tới một chỗ kín bên cạnh hòn giả sơn, Ngô Pháp không theo đến một bên khác của cầu đá, mà ở cách cầu đá một khoảng không xa nhìn hai người.

Mẹ Quan Viễn Tranh quay ra, thấy Ngô Pháp đứng cách bọn họ khá xa, mới ở sau lưng nói với Thi Niệm: “Chuyện này Quan Minh không chịu đồng ý chẳng qua là bởi vì cô, chuyện trước đây là chúng tôi có lỗi với cô, nhưng con trai tôi đã đi nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ cô còn muốn hai cái mạng già này của chúng tôi sao?”

Thi Niệm dừng bước, xoay người lại nhìn người đã từng là mẹ chồng mình, lông mày dâng lên ý lạnh nhàn nhạt: “Tôi không có hứng thú với mạng của các người, không có sự tồn tại của tôi, Quan Minh cũng chưa chắc sẽ giúp bà, bây giờ các người ở trên đầu sóng ngọn gió, cộng thêm năm nay thế cục hỗn loạn, bà dựa vào cái gì cho là Quan Minh sẽ nể tình và giúp bà hồi vốn về?”

“Ít nhất nếu không có sự tồn tại của cô, chúng tôi còn có nước thương lượng với thành Tây.”

Thi Niệm cười nhạt: “Nếu như không có tôi tồn tại, các người ngay cả cơ hội để nói cũng không có, bà còn có thể đứng ở chỗ này chắc?”

Trong mắt mẹ Quan Viễn Tranh toát ra vẻ khinh miệt: “Nếu không phải do cô, hai nhà chúng tôi cũng không đến nỗi biến thành cục diện hôm nay, thành Đông và thành Tây cùng họ Quan, nhiều đời giao hảo, cô tìm ai không tìm, hết lần này tới lần khác lại tìm Quan Minh, cô nói xem có phải cô cố ý leo lên cái cành cao Quan Minh để dễ bề đối địch với nhà chúng tôi không?”

Thi Niệm khựng lại mấy giây, ánh mắt sâu thẳm nhìn bà ta chăm chú, góc này trong viện hiện rõ vẻ tiêu điều, gió lùa qua cây táo bên cạnh, mấy chiếc lá rụng theo gió cuốn bay, có lá cây rơi xuống vai Thi Niệm, cô thu tầm mắt thờ ơ nhặt cái lá rơi trên vai xuống kẹp giữa ngón tay, giọng nói dửng dưng: “Nếu như tôi muốn đối nghịch với bà, vừa rồi đã để cho Quan Minh tiễn khách, chứ không phải mời bà tới chỗ này nói chuyện riêng.”

“Rốt cuộc là cô muốn nói chuyện gì?”

“Các người muốn Quan Minh bỏ vốn giúp các người vượt qua ải khó, nhưng lỗ hổng này quá lớn, không phải mấy trăm mấy nghìn vạn là có thể bù vào được, tình cảnh các người bây giờ, cũng không vay ngân hàng được, Quan Minh làm sao có thể mạo hiểm như vậy, cho nên tôi nói cho dù không có tôi tồn tại, anh ấy cũng không có khả năng nhả, chỉ là vừa vặn có tôi ở đây, việc từ chối lại càng danh chính ngôn thuận thôi.”

Lời nói này giống như bàn tay vô hình tát vào mặt mẹ Quan Viễn Tranh, khiến tim bà ta đau nhói, vừa rồi bà ta đã nhận định sở dĩ Quan Minh không đồng ý đều là bởi vì Thi Niệm, giờ phút này hiện thực tàn khốc bị Thi Niệm xé toạc ra, ánh mắt thoáng chốc ảm đạm, tĩnh mịch nhìn chằm chằm phiến lá khô kia trong tay Thi Niệm.

Nghe cô nói: “Các người muốn Quan Minh ra tay, nhưng anh ấy sẽ không vì chuyện làm ăn của người khác mà đổ tiền bạc vào cái lúc đang có nguy cơ sẽ ảnh hưởng đến mình, trừ phi đây là chuyện làm ăn của chính anh ấy.”

Mẹ Quan Viễn Tranh ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn cô: “Cô có ý gì?”

“Không có ý gì cả, tôi chẳng qua là đang chỉ cho các người một con đường sống, chuyển nhượng cổ phần trong tay các người cho anh ấy, có lẽ anh có thể giữ cho các người một mạng.”

Mẹ Quan Viễn Tranh sững sờ không dám tin, thê lương chỉ Thi Niệm: “Cô bảo chúng tôi bán công ty? Để cho chúng ta táng gia bại sản?”

Thi Niệm cúi đầu nhìn phiến lá trong tay, nhàn nhạt nói: “Bà nhìn lá cây này xem, rời khỏi cây rồi còn sống được sao?”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn mẹ Quan Viễn Tranh: “Thật ra bà phải rõ ràng, hội đồng quản trị tố cáo các người, không phải thật sự muốn truy cứu trách nhiệm pháp lý của các người, mà là mấy năm này cuộc sống của bọn họ không được khá, lại không có triển vọng gì, cho nên muốn moi ít tiền ở chỗ các người. Quan Minh nắm được tài nguyên nòng cốt ngành này, anh ấy tiếp quản Phi La, tình huống tất nhiên sẽ khác, nếu như các người nguyện ý chủ động buông bỏ quyền hành ở Phi La, với nhân phẩm của Quan Minh, anh ấy sẽ không làm khó các người, tất nhiên trận phong ba này cũng có thể bình an vượt qua. Cho nên tôi mới nói, tôi là đang chỉ cho các người một con đường sống, bà cũng có thể không nghe tôi, chẳng qua là vấn đề lựa chọn giữa gia đình bần hàn và tai ương tù tội thôi.”

Cô nhẹ nhàng thả lá cây trong tay xuống, lá nương theo gió rơi xuống mặt đất, bất luận đã từng cành tốt lá xum xuê như thế nào, hôm nay một trận gió thổi qua, huy hoàng đã sớm không còn.

Nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng, cả đời sung sướng quen rồi, không cam lòng đến cuối đời còn phải chịu đả kích như vậy, bà ta túm bả vai Thi Niệm, không ngừng lắc lắc, trong mắt đầy hằn học: “Cô hài lòng chưa? Tình cảnh của tôi bây giờ có phải làm cô rất sung sướng hay không? Hả?”

Thi Niệm bị bà ta lay đến tức ngực, trong mắt lộ ra thương hại nhàn nhạt: “Phúc họa tất có nhân quả, nếu như lúc trước bà để cho tôi một con đường, tôi sẽ không kết giao với Quan Minh, bà không nên giấu chuyện bệnh tình của mẹ tôi, tôi cũng không đến nỗi tuyệt tình với bà, đi tới bước đường hôm nay, sao bà không nghĩ bà có bao nhiêu công lao?”

Trong mắt Thi Niệm đầy mỉa mai đâm vào lòng bà ta đau nhói, sống nửa đời mới biết chồng có một đứa con gái riêng bên ngoài, con trai mất sớm, gia sản suy bại, tất cả bất hạnh ở vào lúc này giống như đột nhiên được thả ra, bà ta liều mạng lôi kéo Thi Niệm, đau khổ lặp đi lặp lại: “Tại sao…”

Thi Niệm hất mạnh tay bà ta ra, bỗng nhiên cảm thấy choáng váng suýt chút thì ngã quỵ, Ngô Pháp vội vàng chạy tới kéo mẹ Quan Viễn Tranh ra, Thi Niệm che ngực thở hổn hển nói với bà ta: “Còn muốn ra tay với tôi sao? Muốn bịt nốt đường sống duy nhất của các người thì bà cứ đến đây.”

Những lời này giống như lưỡi đao sắc bén kề bên cổ mẹ Quan Viễn Tranh, làm cho người đàn bà đã ngoài ngũ tuần trước mặt đột nhiên bị rút sạch toàn bộ sức lực, tựa như trong nháy mắt biến thành một người đàn bà già nua vô lực, dáng vẻ kiêu ngạo khí thế năm đó cuối cùng biến mất theo thời thế thay đổi.

Thi Niệm không để tâm nữa, nhìn bà ta một cái, nói với Ngô Pháp: “Đưa bà ấy về đi.”

Nói xong Thi Niệm xoay người bước lên cầu, bước chân ngày càng vô lực, cảm giác nghèn nghẹn chặn trong lồng ngực, không lên nổi không xuống được, không khí chung quanh càng ngày càng mỏng manh.

Cô nhìn thấy Quan Minh đi tới, thấy gió thổi tung vạt áo của anh, thấy anh sải bước về phía cô, gió thổi xào xạc, rừng cây nhuộm hết, cô bước về phía anh, hai chân nhũn ra, sắp không chịu nổi, khàn giọng muốn gọi anh, lỗ tai ong lên, câu “anh Sênh “ kia ứ lại trong cổ họng, trời đất quay cuồng, cô ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.