Edit: Na
Triệu thị xuống núi chưa được mấy ngày thì Lâm Sâm cũng xuống theo.
Triệu thị lúc ấy không thấy nói gì, đợi lúc đang tụ tập cùng mọi người may vá mới oán giận nói: "Ta kêu ông ấy ở nhà trông coi mấy hài tử, ông ấy thì hay rồi, quăng hết việc trong tay thanh thản chạy tới đây, đám hài tử ở trên núi không biết có phá đến lật trời hay không đây?"
Hạ Tri Hà cười nói: "Ta thấy ông ấy không phải là lười biếng mà nhất định là luyến tiếc ngươi đấy."
Triệu thị cười nhẹ một tiếng, "Đều đã là phu thê già cả rồi, còn cái gì mà luyến tiếc chứ."
Nói rồi nhìn về phía Ngọc Tú, đau lòng nói: "Ta thấy hôm nay gương mặt Tú nhi sao lại gầy đi rồi? Cũng không biết hôm nay A Tiềm săn được cái gì."
Mấy ngày nay Ngọc Tú bị nghén rất nặng, ăn cái gì cũng nôn ra, chỉ có mấy ngày mà nhìn đã gầy đi không ít, mặt cũng gầy đi rất nhiều.
Người trong nhà nhìn thấy ai cũng đau lòng không thôi.
Lâm Tiềm ngoài miệng không nói gì, có điều gần đây rất siêng chạy vào núi bắt đủ loại thú trở về, nếu thấy Ngọc Tú ăn món gì nhiều thì hôm sau hắn sẽ bắt nhiều hơn chút, còn Ngọc Tú không thích ăn gì hắn sẽ bắt con thú khác.
Hạ Tri Hà nhìn Ngọc Tú cũng thấy đau lòng, nhưng ngoài miệng thì nói: "Nào có khoa trương như nhị tỷ nói, ta thấy sắc mặc hôm nay của nàng đã khá hơn hôm qua nhiều rồi đó.
Hôm nay A Tiềm về kêu hắn ngày mai đừng lên núi nữa, hắn đã mệt mỏi nhiều ngày rồi, cả người cũng bị nắng làm cho đen thui."
Triệu thị xua tay, nói: "Hắn là một nam nhân to lớn có đen chút thì có sao.
Với lại trong bụng Ngọc Tú có hài tử của hắn, Ngọc Tú vất vả thì cũng nên để hắn làm việc chút chứ?"
Đang nói thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng chó sủa, ngay sau đó bóng con chó lao tới như đại bác, trong miệng còn ngậm một con gà rừng.
Triệu thị vừa thấy liền cười, "Úi chà, vật nhỏ này thật thông minh! Nó cũng biết đau cho Ngọc Tú, hai ngày này hễ Ngọc Tú khó chịu là ta thấy nó sốt ruột đến kêu thút thít, hôm nay đi theo A Tiềm ra ngoài cứ tưởng ở nhà buồn muốn đi ra ngoài chơi, thì ra là đi kiếm đồ ăn cho Ngọc Tú! Không ngờ cơ thể béo bụ bẫm, bốn chân ngắn như thế mà có thể theo kịp tốc độ của A Tiềm."
Cũng không đúng, con chó này đã ở đây hơn ba tháng, nếu là chó nhà bình thường lúc này đã cao đến cẳng chân.
Nhưng vật nhỏ này, không biết là do Ngọc Tú cho ăn nhiều hay sao mà dáng vóc chỉ hơi cao còn da thịt lại phát triển hơn.
Trước đó còn thấy ốm chút chút, gần đây đã mập trở lại.
Nó chạy tới gần, đem gà rừng đặt ở dưới chân Ngọc Tú rồi ngẩng đầu nhìn nàng, cái đuôi ở sau lưng phe phẩy, miệng thì ô ô làm nũng.
Ngọc Tú đành buông kim chỉ xuống vuốt ve lông nó, xoa lỗ tai nó và nói: "Tiểu Lang thật lợi hại, nhanh như vậy mà đã có thể bắt được con mồi rồi."
Nó lắc lắc đầu, bộ dáng có chút tự đắc.
Lâm Tiềm vừa vào cửa nhìn thấy chó con ngồi ngay ngắn ở trước mặt Ngọc Tú, trong lòng hừ một tiếng.
Con gà rừng kia rõ ràng là do hắn săn được, chó con kia giành trước một bước ngậm con gà chạy đi, giờ còn có mặt mũi tranh công với nương tử hắn.
Hắn giờ lười so đo với một con chó, hừ.
Vài ngày sau, Ngọc Tú không còn nôn nhiều như trước nữa, Hạ Tri Hà quyết định dọn về nhà, bà nói: "Lúc trước nói là tới ở mấy ngày vậy mà ta ở từ tháng 6 tới tháng 7, giờ cũng sắp đến tháng 8 rồi ở nữa thì ăn tết ở đây luôn mất!"
Triệu thị nói: "Vậy ở lại đây ăn tết luôn.
Hai tỷ muội chúng ta vất vả lắm mới được ở cạnh nhau một thời gian, lòng ta đang vui vậy mà ngươi lại muốn đi."
Ngọc Tú cũng nói: "Nương ở lại thêm vài ngày nữa đi, dù sao về nhà cũng lạnh tanh, không bằng mọi người đều ở đây cho náo nhiệt."
Hạ Tri Hà cười nói: "Ta cũng muốn ở thêm mấy ngày nữa nhưng không biết khi nào ta sẽ sinh, dù sao cũng phải để đứa bé sinh ra ở nhà của nó chứ? Hai người thường đi thăm ta là được, hai nhà cũng gần chỉ đi một dặm là đến rồi."
Triệu thị cùng Ngọc Tú không giữ bà được, cuối cùng để cho bà đi về nhà.
Mùng 1 tháng 8, vào giữa trưa Hạ Tri Hà đột nhiên cảm thấy đau bụng, biết sắp sinh rồi nên bà đến xưởng kêu Lý Đại Trụ.
Lý Đại Trụ vừa nghe thấy bà sắp sinh, sợ tới mức linh hồn nhỏ bé cũng sắp bay mất, ông ở trong phòng gấp đến độ đi vòng vòng.
Hạ Tri Hà chịu đựng từng đợt đau, dặn dò ông: "Chàng đừng vội, thiếp chỉ mới bắt đầu đau thôi còn khoảng một canh giờ nữa mới sinh.
Đương gia, chàng đỡ thiếp đi vào phòng nằm còn chàng đi nhà bên cạnh kêu Cầm thím qua với thiếp, sau đó đi nói một tiếng với mấy người Ngọc Tú, rồi đi trấn trên tìm Sân Nương kêu bà đỡ đã tìm đến giúp thiếp."
Lý Đại Trụ như mới tìm được người đáng tin cậy, đem bà đỡ vào phòng, không yên tâm nhìn vài cái mới cất bước xông ra ngoài.
Cầm thím vừa nghe được ý đồ ông đến, lập tức buông việc trong tay, cùng con dâu Tam Hảo chạy qua nhà.
Hai người đi vào phòng Hạ Tri Hà trước để xem tình huống của bà, thấy bà vẫn ổn mới yên lòng.
Cầm thím nói: "Tam Hảo, con ở lại nói chuyện với thím con đi, còn ta thì ra nhà bếp nấu nước."
Tam Hảo vội nói: "Nương, hay là để con đi nấu nước đi, người có kinh nghiệm nên ở đây với thím để thím ấy có thể an tâm một chút."
Cầm thím nghe nàng nói có lý, liền để cho nàng đi.
Không bao lâu sau, Triệu thị mang theo mấy người Ngọc Tú đến, bà và Cầm thím đều là người có kinh nghiệm rất mau đã bố trí phòng sinh gọn gàng ngăn nắp, chờ Sân Nương mang bà đỡ đến thì tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ hài tử sinh ra.
Chờ đợi đến lúc trăng lên giữa bầu trời, phòng sinh thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu của Hạ Tri Hà.
Mọi người ở ngoài phòng đều nóng lòng như đang bị lửa đốt, Lý Đại Trụ ngồi xổm trên mặt đất, tóc tai đã sớm bị ông cào thành ổ gà.
Cuối cùng, trong phòng truyền đến hai tiếng khóc mạnh mẽ và nỉ non.
Lý Đại Trụ nhanh chóng nhảy dựng lên, lau nước mắt chạy vọt ra nói to vào bên trong phòng: "Nương tử, nương tử, nàng thấy thế nào rồi?"
"Thiếp không có việc gì......" giọng nói Hạ Tri Hà truyền đến, tuy có hơi khàn nhưng vẫn còn tinh thần.
Lý Đại Trụ lúc này mới yên tâm, lại nói: "Cầm tẩu tử, Tri Hà hai người có muốn ăn gì không? Hài tử thế nào rồi? Mau mở cửa để ta vào trong đi."
Cầm thím cười ha hả: "Gấp cái gì chứ, ta đang lau người cho hài tử.
Là một tiểu tử mập mạp đấy, ôi! Bảy cân sáu lận đấy! Hèn gì lại quậy phá nương mình như vậy."
Lý Đại Trụ vừa nghe xong vuốt đầu cười ngây ngô.
Chờ sắp xếp cho thỏa đáng, Cầm thím mới để cho mọi người vào.
Trong phòng vẫn còn mùi tanh, Hạ Tri Hà nằm ở trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng đang mỉm cười nghiêng đầu nhìn tiểu bảo bảo bên người.
Tiểu bảo bảo đang ngủ, hai bàn tay nhỏ nắm thành nắm đấm đặt ở hai bên sườn mặt, gương mặt nhỏ nhắn đỏ rực nhăn nhúm lại, Lý Đại Trụ nhìn mà yêu thích đến muốn rơi lệ.
Qua mấy ngày sau, tiểu bảo bảo dần nẩy nở, trở nên trắng trẻo và có thịt hơn, hài tử rất ngoan ngoãn, ăn no xong là ngủ, khi tỉnh thì mở to đôi mắt đen láy nhìn xung quanh khiến cho ai thấy cũng rụng rời.
Ngọc Tú và Triệu thị ngày nào cũng đến, ngay cả Lâm Tiềm và Lâm Sâm cũng đi theo, ai cũng được ôm tiểu bảo bảo một cái.
Ngày đó, Cầm thím đem theo một rổ trứng gà tới cửa.
Như thường lệ bà sẽ ôm tiểu bảo bảo trước, chờ hài tử ngủ rồi mới ngồi ở mép giường nói chuyện với Hạ Tri Hà.
Bà đột nhiên thở dài, nói: "Ngươi giờ đã sinh hài tử, hài tử trong bụng Ngọc Tú cũng gần ba tháng, không biết khi nào ta mới có thể bế tôn tử của mình."
Hạ Tri Hà cầm góc chân đắp cho hài, nghe vậy thì nói: "Tĩnh nhi đã thành thân rồi, chuyện hài tử không phải là chuyện đương nhiên sao? Ngươi cứ yên tâm chờ đi."
Nào biết Cầm thím càng nghe càng thêm sầu, "Đừng nói đến tên tiểu tử thúi đó nữa, thành thân đến nay đã hơn hai tháng mà chỉ về nhà có hai lần, ở lại nhà có hai đêm thôi, cứ như thế thì ngươi muốn ta tin Tam Hảo có thể một mình mang thai sao?"
Hạ Tri Hà nghe xong cũng nhíu mi nhẹ, nói: "Nếu muốn ta nói thì để ta nói, hành động này của Tĩnh nhi đúng thật là không đúng, mới vừa thành thân đã để Tam Hảo ở nhà một mình, chuyện khó ở đây là hài tử này thế mà một câu cũng không nói."
Cầm thím nói: "Đúng vậy, đứa nhỏ Tam Hảo này trái lại còn khuyên ta."
"Ngươi nói xem," Hạ Tri Hà đè thấp tiếng xuống, nói: "Tĩnh nhi có phải vẫn chưa buông bỏ được, vẫn còn lui tới với cô nương kia không?"
Cầm thím trợn to mắt, cắn răng nói: "Tên tiểu tử này nếu thật dám làm chuyện như vậy, xem ta có đánh gãy chân hắn không! Tam Hảo có chỗ nào không tốt? Nếu nàng lớn lên xấu xí, không hiểu chuyện ta cũng không nói gì.
Nhưng đứa nhỏ này lớn lên lại thảo hỉ*, tính tình lại dịu ngoan, việc trong nhà nàng đều giành làm, cuối cùng nàng có điểm nào không xứng với hắn? Cái cô nương kia chỉ biết đọc mấy quyển sách, viết mấy con chữ đã đủ khiến cho hắn mê mẩn đến như vậy?!"
* khiến người khác yêu thích (tính tình).
(wordpress Vườn hoa của Bạch Trà)
Hạ Tri Hà khuyên nhủ: "Này chỉ là suy đoán của ta, ngươi đừng lo lắng.
Ta thấy vấn đề lớn nhất của Tam Hảo và Tĩnh nhi là bọn họ có ít thời gian ở chung với nhau.
Tĩnh nhi một tháng mới về nhà một lần, một lần về chỉ ở có một ngày, một năm cũng chỉ được mười mấy ngày, hai người có thể có tình cảm gì được chứ."
Cầm thím bất đắc dĩ nói: "Ta cũng nghĩ vậy, có điều tiểu tử kia chỉ chịu một tháng trở về một lần, ta cũng không thể ép buộc hắn được? Muốn ép cũng không ép được."
Này đúng vấn đề lớn, Hạ Tri Hà cũng không có cách nào khác, nhất thời không nói gì.
Cầm thím yên lặng một lát, đột nhiên vỗ chân nói: "Không được, ta nhất định phải bế được tôn tử của mình.
Tiểu tử thúi kia không về vậy để ta để cho Tam Hảo đi tìm hắn!"
Bà càng nói càng cảm thấy phương pháp này rất khả thi, lập tức hấp tấp chạy về nhà.
Hạ Tri Hà ôm bảo bảo đã bị bà làm cho tỉnh giấc, bất lực cười ở phía sau.
Hôm nay, sau khi thăm mẫu tử họ Ngọc Tú và Triệu thị trở về nhà.
Đang đi thì Triệu thị đột nhiên phụt một tiếng cười lên.
Ngọc Tú cũng cười nói: "Nương, người có chuyện gì vui sao?"
Triệu thị cười ha hả nói: "Ta đột nhiên nhớ tới chuyện tiểu bảo bảo này là cậu em vợ của A Tiềm.
Con nói xem, A Tiềm giờ đã sắp 30 tuổi rồi đột nhiên mới có mấy ngày mà đã có cậu em vợ, nghĩ đến bộ dạng sau này hai người bọn họ kêu huynh đệ với nhau thì thấy buồn cười muốn chết!"
Ngọc Tú cũng thấy không còn cách nào khác, bỗng nhớ tới bộ dáng Lâm Tiềm ôm cậu em vợ nàng cũng thấy rất buồn cười.
Triệu thị vui vẻ một trận, rồi nhìn Ngọc Tú và nói: "Chờ tiểu bảo bối của con sinh ra, tiểu bảo bảo kia sẽ trở thành cữu cữu.
Tú nhi, nương nói với con chuyện này, con đừng thấy có áp lực gì cả, mặc kệ bảo bảo là nam hài hay nữ hài thì nhà ta đều thích cả."
Ngọc Tú gật đầu nhẹ..