Quần Diệp Hà Thanh rơi xuống lộ ra làn da thịt trắng như tuyết, Trương Dương trừng to mắt nhìn, hô hấp dồn dập, trong miệng phả ra mùi rượu, lỗ tai và cổ đỏ bừng.
Hắn âm u nhìn chằm chằm Diệp Hà Thanh, cảnh tượng đó khiến hắn hận không thể dùng tay vần vò để lại trên làn da thịt đó dấu vết ghê người.
Diệp Hà Thanh đau đến mức nhíu mày, cánh tay chạm lên quần cậu khiến dạ dày cậu cuồn cuộn muốn phun trào, tay Trương Dương lại như con rắn, quấn quanh nhả ra nọc độc.
Diệp Hà Thanh vô cùng sợ hãi, không khách khí quát lên: "Buông tay!"
Trương Dương âm dương quái khí hừ cười, tay càng gia tăng lực đạo, tựa như nghiến răng nghiến lợi: "Mới vừa rồi không phải bị người nhà Hoắc gia chơi một lần rồi đó sao? Giờ còn tỏ ra ngây thơ cái rắm!"
Lúc nói chuyện Trương Dương kề sát vào mặt Diệp Hà Thanh, tỏ ra dữ tợn: "Đừng cho là tao không biết gì, từ lúc mày đi vào với bọn đó là tao đã thấy rồi, hửm? Còn muốn gạt tao? Hành tung của mày tao biết hết!"
Mặt Diệp Hà Thanh bị siết đến mức đau đớn, Trương Dương không nặng không nhẹ vỗ vỗ: "Dùng mấy thứ đó có phải là chơi thoải mái hơn không hả?"
"..." Diệp Hà Thanh hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu miễn cưỡng giữ bình tĩnh, thân hình và sức lực của Trương Dương khiến cậu không thể chống lại, không thể làm gì khác hơn là gửi gắm hy vọng Hoắc Kiệt sẽ đi từ bên ngoài vào.
"Bọn đó đã chơi đủ rồi thì giờ để tao chơi một chút thì có làm sao? Làm ở đây, không ai quấy rầy, sẽ rất kích thích."
Trương Dương vừa nói vừa phối hợp hành động tay chân bỉ ổi, mặt mũi Diệp Hà Thanh đã không còn chút huyết sắc nào, hành động của Trương Dương ngày càng mang tính chất làm càn và sỉ nhục Diệp Hà Thanh, Trương Dương ngôn ngữ ngả ngớn lọt vào tai Diệp Hà Thanh, cậu cố dùng tay mình ngăn cản động tác của đối phương, nhưng Trương Dương lại càng siết chặt tay khiến da thịt cậu ửng đỏ.
Mặt Diệp Hà Thanh tê rần, Trương Dương đè lên cổ cậu, cố ấn cậu về phía tường.
Vách tường tráng men lạnh lẽo kề sát má cậu khiến cậu tỉnh táo hơn hẳn bình thường. Gạch sứ sạch sẽ trong suốt, chiếu ra hình ảnh của phía đối diện.
Trái tim cậu vang lên ầm ầm, tầm mắt nghiêng nghiêng nhìn về phía khác.
Vì thế cậu nhìn thấy cánh cửa nhẹ nhàng có người mở ra, Hoắc Kiệt xuất hiện ở cửa, thời điểm nện bước tiến vào không nói một từ lập tức dùng tay túm Trương Dương về phía bồn rửa tay, ấn mặt hắn vào bồn rửa tay, mở nước.
Nước ào ào chảy xuống mặt Trương Dương, Hoắc Kiệt cúi đầu nhìn gã, đồng thời nói với Diệp Hà Thanh: "Mặc quần vào."
Chân tay Diệp Hà Thanh mềm nhũn, không ngừng run rẩy. Cậu chậm chạp chỉnh tề lại quần áo rồi đi đến bên cạnh Hoắc Kiệt.
"Đồ nhãi con." Hoắc Kiệt cười lạnh, dúi đầu gã xuống nước khiến gã không thể mở nổi mắt, đầu gối định cử động bị Hoắc Kiệt dùng chân ngăn cản.
Yết hầu Trương Dương phát ra tiếng kêu thảm thiết, Hoắc Kiệt khiến hắn phải quỳ gối xuống sàn nhà.
Hoắc Kiệt nói với Diệp Hà Thanh: "Em sẽ sợ, đừng nhìn."
Hoắc Kiệt vặn vòi nước đến góc độ cao nhất, tốc độ nước chảy ra mạnh nhất, toàn bộ gương mặt Trương Dương bị nước xối cho biến dạng, miệng bị lực nước tách ra mở lớn.
Động tĩnh từ phòng vệ sinh truyền ra ngoài, người người nhìn về phía họ, không dám lên ngăn cản, nhìn thấy tình hình chỉ vội vàng đi tìm quản lý.
Quản lý dẫn người tới nơi, nhìn thấy Hoắc Kiệt thì lập tức nịnh bợ cười cười khen tặng, dùng khăn liên tục lau mồ hôi trên trán.
"Chuyện này...." Quản lý chỉ dám nói vài chữ rồi không biết phải nói thế nào.
Hoắc Kiệt khiến Trương Dương rơi vào trạng thái gần như sắp hôn mê rồi mới chịu buông tay. Hắn lấy xà phòng rửa tay ở bên cạnh, đồng hồ đặt qua một bên, tỏ ra vô cùng ung dung tự tại, bắt đầu từ từ tẩy rửa bàn tay đã chạm vào Trương Dương.
Diệp Hà Thanh chứng kiến toàn bộ mọi chuyện không dám chớp mắt, Hoắc Kiệt để quản lý đưa người đi, rửa tay xong thì ôm lấy vai Diệp Hà Thanh đưa ra ngoài.
"Chính thằng đó là người đã gửi tin nhắn cho em?"
Diệp Hà Thanh chấn động, lập tức hiểu rõ ý tứ trong câu hỏi của Hoắc Kiệt. Cậu kinh ngạc không hề che giấu, Hoắc Kiệt nói: "Tôi đã xem tin nhắn rồi."
Xe đã đợi ở ngoài cửa, tài xế nhìn thấy Hoắc Kiệt lập tức chủ động mở hai bên cửa xe.
Diệp Hà Thanh quay đầu lại nhìn về phía hội quán đèn đuối sáng choang: "Không đợi Từ Tư Lễ sao?"
"Sẽ có xe đón nó về."
Hoắc Kiệt để Diệp Hà Thanh ngồi bên phải, còn mình thì dựa vào vị trí bên trái. Bầu không khí trở nên trầm mặc, ngón tay Diệp Hà Thanh đặt trên đầu gối khẽ động, cảm thấy bản thân cần nói gì đó với Hoắc Kiệt.
"Cảm ơn..."
Tầm nhìn của Hoắc Kiệt lúc này đang tập trung trên chiếc gáy tinh tế trắng mịn, ý tứ cười: "Làm gì có ai khi cảm ơn người khác lại cúi đầu như đà điểu thế hả, phải nhìn thẳng vào mắt đối phương mới thể hiện sự chân thành chứ."
Diệp Hà Thanh vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, mắt chớp chớp, lần này không nói nhiều, chỉ nhìn thẳng chằm chằm vào mắt Hoắc Kiệt nói: "Cảm ơn."
Cậu vẫn còn rất sợ hãi chuyện vừa rồi xảy ra, sợ tới nỗi cảm thấy không chân thực khi nhìn thấy Hoắc Kiệt giáo huấn Trương Dương như thế.
"Sợ à?" Hoắc Kiệt không hề hỏi rõ là cậu sợ việc bị bắt nạt hay sợ việc hắn dùng thủ đoạn như vậy dạy dỗ người.
Nhớ lại hình ảnh Hoắc Kiệt lúc nắm đầu Trương Dương dúi vào bồn nước, khuôn mặt hắn không có bất cứ một biểu cảm dư thừa nào, cho dù là lúc cười thì cũng là kiểu cười lạnh lùng ngoài cười nhưng trong lòng không cười, Diệp Hà Thanh có hơi giật mình, lắc lắc đầu: "Không sợ anh."
Vậy thì là sợ Trương Dương.
Diệp Hà Thanh quả thật có sự lo lắng riêng của mình, Hoắc Kiệt ra tay giáo huấn Trương Dương là vì cậu, cậu lo rằng đối phương sẽ trả thù mình cũng như liên lụy tới Diệp Tiểu Chiếu.
Chạm vào ngón tay trên đầu gối, lạnh lẽo.
Diệp Hà Thanh đứng ngồi không yên, Hoắc Kiệt híp híp mắt nhìn, trước mắt hiện ra một mảng trắng tinh, để tên nhãi con kia chạm tới thật sự quá tiện nghi cho gã rồi.
"Một viên cuối cùng."
Hoắc Kiệt lấy ra viên kẹo cuối cùng, Diệp Hà Thanh liếc mắt nhìn một cái rồi yên lặng tiếp nhận.
Thời điểm ngón tay cậu chạm vào lòng bàn tay khô ráo của Hoắc Kiệt, đối phương hơi nắm tay lại, có thể xuất phát từ bản năng mà tim Diệp Hà Thanh khựng lại nửa nhịp.
Cậu hiện giờ không thể suy nghĩ được điều gì, ăn viên kẹo có thể khiến cậu giảm bớt cảm xúc lo lắng trong lòng.
Cậu đột nhiên hỏi: "Tại sao lúc nào cũng cho tôi kẹo, Từ Tư Lễ nói rằng anh không thích để người khác động vào đồ của mình."
Hoắc Kiệt ung dung thong thả: "Tôi muốn."
Mặt Diệp Hà Thanh đột nhiên đỏ lên, dần dần nóng bừng.
Kích động nắm nắm chiếc vỏ kẹo trong lòng bàn tay, nhưng lại luyến tiếc xé giấy gói kẹo, càng siết chặt hơn, ngực vang lên âm thanh thịch thịch chấn động lồng ngực.
Trong khoang miệng Diệp Hà Thanh vang lên âm thanh nhai kẹo rộp rộp, dường như cố ý phát ra. Kẹo tối nay có hương vị ngọt hơn hẳn bình thường, từng chút từng chút ngấm vào tận tim phổi.
Xe dừng ở dưới nhà, xung quanh khu nhà cũ khá đông, những người đi làm thuê về sớm, người trong thôn cũng đi qua đi lại ra vào tấp nập.
Diệp Hà Thanh xuống xe, hơi do dự, đi tới trước cửa sổ, nghiêm túc cảm ơn Hoắc Kiệt đã ra tay giúp đỡ cậu.
Hoắc Kiệt nhìn nhóc què nghiêm túc như thế liền cười, dùng tay vỗ vỗ một bên túi của mình trêu: "Thật sự là hết kẹo rồi, em lên nhà đi."
Diệp Hà Thanh muốn nói cậu không phải vì viên kẹo nhưng cuối cùng lại không nói được gì. Nếu nói những lời đó với Hoắc Kiệt thì nghe ra hơi giống cậu đang làm nũng.
"Tôi về trước đây."
Diệp Hà Thanh bước lên hàng hiên, cậu đứng ở khu vực hơi tối nhìn ra bên ngoài, thấy xe khởi động đi mới an tâm trở về nhà.