Diệp Hà Thanh về nhà muộn, cậu đang đứng ngoài cửa nghĩ nên lấy lý do gì nói với Diệp Tiểu Chiếu, điện thoại trong túi quần khẽ rung động, màn hình nhảy ra ảnh chân dung của Diệp Tiểu Chiếu.
Diệp Tiểu Chiếu mở ra thấy cậu, thở phào nhẹ nhõm: "Sắp mười giờ rồi, sao hôm nay lại về muộn vậy, cũng không thèm nhắn cho anh một tin."
Suốt cả dọc đường trong đầu Diệp Hà Thanh chỉ nghĩ tới chuyện của Trương Dương, giờ khắc này nhìn vào ánh mắt dò xét của Diệp Tiểu Chiếu, khó tránh khỏi có chút đuối lý.
"Chơi vui quá, nên không nhớ ra thời gian, sau này nhất định em sẽ không quên nữa."
Diệp Tiểu Chiếu hỏi: "Ăn cơm tối chưa?"
"Em ăn rồi." Diệp Hà Thanh thấy thời gian không còn sớm, vội vàng bảo Diệp Tiểu Chiếu về phòng nghỉ ngơi.
"Tiểu Chiếu, anh đừng thức đêm, sau này nếu em về muộn thế này thì đừng chờ em nữa."
Thân thể Diệp Tiểu Chiếu không được thức đêm, anh cần làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, thời gian này thân thể và đại não đều đã phát ra tín hiệu buồn ngủ.
Diệp Tiểu Chiếu ngáp ngáp: "Vậy anh về phòng ngủ, em cũng đừng thức muộn quá.
Diệp Hà Thanh đáp ứng, cậu ngồi bên giường Diệp Tiểu Chiếu khoảng năm phút, chờ đến khi hô hấp anh đều đặn mới giảm đèn ngủ rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Cậu có add Wechat của Từ Tư Lễ, lúc ở phòng khách mở máy thì nhìn thấy thông báo, nhảy ra thông tin ID một người lạ hoắc muốn kết bạn.
Lồng ngực Diệp Hà Thanh nhảy dựng, ấn xác nhận.
Sau khi mua điện thoại di động mới cậu đăng ký số Wechat, danh sách bạn bè trống không, ngoài trừ add Lão Chu thì chỉ có thêm Từ Tư Lễ.
Cậu gửi tin nhắn cho người bạn mới vừa rồi: "Hoắc Kiệt?"
Vừa gửi xong thì cậu lại thấy gọi thẳng tên người ta như thế là không nên, liền bổ sung thêm một câu: "Đại ca?"
Hoắc Kiệt nhìn chằm chằm khung tin nhắn, nói: "Quê quá." Miệng nói vậy nhưng vẻ mặt lại tỏ ra nhẹ nhõm vui sướng.
Hắn biếng nhắc đánh chữ trả lời: "Gọi Hoắc ca."
Diệp Hà Thanh trả lời: "Được" cuối cùng thêm vào hai chữ: "Hoắc ca."
Lần này Hoắc Kiệt không nhắn lại nữa, Diệp Hà Thanh không đoán được ý đối phương nên cũng không nói gì nữa. Vì vậy cầm điện thoại ngồi im trên ghế sô pha nhìn mà hình chằm chằm tầm mười phút mới về phòng lấy quần áo đi tắm rửa.
Diệp Hà Thanh vừa đẩy cửa phòng vào thì lập tức có một luồng không khí mát mẻ thấm thấu vào làn da, khác hoàn toàn so với cảm giác gió nóng quạt trần ở ngoài phòng khách.
Cậu vội vàng vươn tay bật đèn, trong phòng được lắp điều hòa mới, gió lạnh thổi vù vù khiến toàn thân cảm giác thư thái. Ngay đối diện với chiếc giường trống không là một cái giá vẻ chỉnh tề đứng thẳng, trên giá vẽ có kẹp trang giấy trắng, bên cạnh giá vẽ là tầng tầng lớp lớp các loại màu nước và có một ống đựng bút vẽ mới.
Diệp Hà Thanh nhanh chóng nghĩ ngay ra việc này là do Diệp Tiểu Chiếu sắp xếp, cậu đi ra ngoài phòng khách bồi hồi một lúc, sau đó mới đi về phía phòng ngủ Diệp Tiểu Chiếu, anh hiện tại đã ngủ say không tiện đánh thức.
Cậu liền ngồi một lát rồi trầm mặc đi về phía phòng mình.
Ngày hôm sau, chưa tới sáu giờ Diệp Hà Thanh đã chuẩn bị xong bữa sáng, chờ Diệp Tiểu Chiếu ngồi vào bàn thì liền hỏi Diệp Tiểu Chiếu về việc lắp điều hòa cho phòng cậu.
Diệp Tiểu Chiếu nói: "Tháng bảy chưa phải là thời gian nóng nhất, sắp tới tháng tám tháng chín mới gọi là hun người. Thành phố càng không thể so với nông thôn, ở đâu cũng nóng. Em ngày nào cũng chạy tới chạy lui phơi nắng ở ngoài đường, khổ cực cả ngày rồi về nhà nên được nghỉ ngơi tốt hơn chút."
"Tiểu Chiếu..." Diệp Hà Thanh muốn nói rồi lại thôi.
Diệp Tiểu Chiếu không vội trả lời, chậm rãi uống sạch chén cháo rồi rút giấy ăn lau sạch miệng.
Lúc này anh mới nói: "Nửa tháng trước đêm nào em cũng nóng tới mức không ngủ được, toàn phải lén lút chạy đến nhà vệ sinh tắm nước lạnh, điều này sao anh không biết được."
Diệp Hà Thanh xấu hổ: "Em khiến anh mất ngủ rồi hả?"
"Không đâu." Diệp Tiểu Chiếu chỉ cảm thấy đau lòng, "Sắm một cái máy điều hòa cũng không quá khó khăn, dù sao cũng tốt hơn là ngày nào cũng phải tắm nước lạnh."
Diệp Hà Thanh luôn mang tâm lý tiết kiệm chi phí, không nhịn được nói: "Thực ra sau khi tắm nước lạnh thì không nóng lắm, sắm máy điều hòa thế này tốn điện lắm."
Diệp Tiểu Chiếu không muốn lý giải cùng cậu, anh biết cậu phải cẩn thận chi tiêu và còn có gánh nặng trong việc trang trải phí sinh hoạt, tám chín phần đều là vì anh.
Ngày mùng 5 hàng tháng đều cần giao tiền thuê nhà, Diệp Hà Thanh sau khi chuẩn bị xong xuôi thì ra khỏi cửa đến chỗ chủ trọ giao tiền.
Chủ nhà trọ nói: "Tiền nhà tháng trước đã thanh toán rồi."
Động tác đưa tiền của Diệp Hà Thanh khựng lại: "Còn chi phí điện nước thì sao?"
"Cũng trả rồi."
Tâm trạng Diệp Hà Thanh dần trầm xuống: "Ai trả vậy?"
"Anh của cháu đó."
"Cháu biết rồi." Diệp Hà Thanh quay người xuống lầu, nhưng cậu không về nhà hỏi Diệp Tiểu Chiếu mà lái xe điện đến cửa hàng.
Cậu bị khách hàng khiếu nại, một lần bị như vậy sẽ bị trừ mất một trăm điểm, cậu nhận được đơn là khiếu nại của Trương Dương. Tháng trước gã đã đổi mấy số điện thoại rồi, gã đã khiếu nại hết bốn lần rồi.
Liên tục bị khiếu nại như vậy nên cửa hàng trưởng liền tìm cậu để hỏi chuyện, cậu thành thật kể lại mọi chuyện cho ông nghe: "Bốn đơn khiếu nại đều của cùng một người, thuộc về ân oán cá nhân."
Cửa hàng trưởng nói: "Có phải ân oán cá nhân hay không tôi không quan tâm, cái chính là cửa hàng chúng ta nhận một khiếu nại yếu kém thì cậu có biết sẽ bị ảnh hưởng lớn tới mức nào không hả? Người ta nói thái độ cậu giao hàng kém, đưa tới đồ ăn có bọ, vệ sinh không đạt tiêu chuẩn, muốn tới Cục an toàn thực phẩm để báo cáo chúng ta đấy!"
Trước giờ trong cửa hàng luôn luôn tuân thủ tiêu chuẩn vệ sinh, lời Trương Dương nói chỉ là do bịa đặt, cố tình gây chuyện.
Cửa hàng trưởng bực bội nói: " Ngành sản xuất ăn uống này cạnh tranh rất lớn, khoảng thời gian trước cậu đúng là rất hot giúp cho cửa hàng chúng ta có một lượng lớn khách hàng nên giờ tôi không truy cứu cậu nữa, chỉ cần cậu đi thương lượng với người kia để hắn không làm phiền tới cửa hàng chúng ta nữa."
"...."
"Sáng nay tôi đã bảo Tiểu Trương gọi điện cho đối phương rồi, người ta vừa nghe là do bên cửa hàng chúng ta gọi điện thì liền chỉ mặt điểm danh cậu tới xin lỗi." Cửa hàng trưởng đã lược bỏ vô số lời nói tàn nhẫn, "Nếu cậu không xử lý được chuyện này thì tốt nhất ngày mai thu dọn đồ đạc rời khỏi đây đi, cửa hàng tôi nhỏ, không dung nổi vị đại Phật gia là cậu đâu."
Diệp Hà Thanh chịu trách nhiệm, không nghĩ nhiều liền dùng di động liên hệ Trương Dương.
"A gái điếm, cuối cùng mày cũng chịu liên lạc với tao." Giờ phút này Trương Dương đang nằm trong bệnh viện, chân gã hôm trước bị Hoắc Kiệt đá gãy, lúc này đang bó thạch cao không tiện đi lại.
"Nhanh chóng lăn tới bệnh viện quỳ xuống trước mặt tao cầu xin đi, nếu không thì mày cứ ở đó mà chờ thất nghiệp, người vừa què vừa thất nghiệp như mày, trong nhà lại còn có con ma ốm thì chỉ có chờ chết mà thôi."
==
Từ Tư Lễ thuê thám tử tìm hiểu các thông tin liên quan tới Trương Dương rồi gửi cho hắn, tỉ mỉ tới mức thông tin Trương gia làm cách nào dựa vào bất động sản để phất lên nhanh chóng rồi Trương Dương tại trường học buổi tối làm phiền Diệp Hà Thanh đến mức nào, bạo lực học đường cậu ra sao đều tìm hiểu hết. Chỉ vài tờ giấy A4 mỏng manh có ghi chép thậm chí nhiều thông tin mà Trương Dương không ngờ tới được đều có cả, thậm chí ở cuối cùng còn có mấy tấm ảnh chụp trộm.
Văn phòng thám tử này thật là chuyên nghiệp, đào ra không ít tin tức, còn có quà tặng kèm. Thời điểm Từ Tư Lễ lật tới trang cuối cùng thì ánh mắt dừng lại, lặng lẽ siết chặt tờ giấy.
Hắn gửi hết tất cả tài liệu đã được phục chế một phần sang cho Hoắc Kiệt, chỉ có đúng nội dung trang cuối cùng thì hắn giữ lại. Suy nghĩ một chút, lấy di động ra nhắn tin cho Diệp Hà Thanh.
"Cậu giờ đang ở đâu?"
Diệp Hà Thanh không trả lời.
Hắn liền gọi điện tới cửa hàng của cậu, biết được chuyện cậu đang tới bệnh viện liền lái xe đi.