Buổi trưa Diệp Hà Thanh bỗng cảm thấy răng mình hơi đau, không biết có phải vì ăn nhiều kẹo quá không nữa. Cuộc sống cậu ít khi có đồ ngọt, bình thường càng không thích ăn kẹo.
Diệp Hà Thanh bụm mặt buồn buồn nhìn vào gương đang phản chiếu hình ảnh của chính mình, chờ khi lão Chu tới thì cậu liền thay ca chiều.
Lão Chu vươn tay lau cổ đầy mồ hôi, áo ba lỗ ướt nhẹp dính bết lên người, nhìn như người vừa được vớt từ dưới nước lên, cánh tay nhỏ nước ròng ròng.
Phòng nghỉ ngơi của nhân viên không có điều hòa, chỉ có hai chiếc quạt thổi ra gió nóng. Diệp Hà Thanh canh chừng lúc hướng gió mạnh nhất về phía lão Chu thì dừng lại.
Lão Chu nói: "Mới tháng bảy mà trời đã khắc nghiệt thế này rồi, hai tháng sau ra ngoài giao cơm tốt nhất phải mang theo bình trà lạnh giải nóng, không thì sẽ bị phơi đến mức say nắng mất."
Da Diệp Hà Thanh mà bị phơi nắng thường dễ bị đỏ lên, lão Chu bảo rằng cậu bị dị ứng, cần phải mặc quần áo chống nắng kín mít tránh sau này xảy ra hiện tượng da dẻ sưng tấy. Diệp Hà Thanh mặc một thân áo khoác chống nắng, mũ kéo xuống bao kín nửa khuôn mặt, để lộ ra một nửa để gió lùa vào thông khí. Sau khi võ trang đầy đủ, thả vào túi quần hai bình thuốc bạc hà mà trước khi tới cửa hàng cậu tiện đường vào tiệm thuốc mua.
Cậu đưa một bình cho lão Chu, đối phương hỏi lại: "Được sao?"
Diệp Hà Thanh hạ khẩu trang xuống: "Ừm, anh cứ nghỉ ngơi đi, còn lại để mình em đi giao được rồi."
Thay bình điện cho xe xong, Diệp Hà Thanh đặt thức ăn vào thùng đựng đồ đã sắp xếp gọn gàng, cậu xem lại tọa độ giao hàng, trước tiên đi đến nơi gần nhất.
Trên đường đi gặp phải tai nạn giao thông, con đường đang bị phong tỏa, phía trước có cảnh sát giao thông đang điều tra. Diệp Hà Thanh thấy có vẻ đợi năm phút vẫn không thể thông qua được đành phải chuyển đường khác, bị giao muộn mất mấy phút, khách hàng tức giận chỉ vào cậu mắng đến mức máu chó văng đầy đầu (ý là chửi mắng thậm tệ ấy)
Gặp phải loại khách hàng này mà mình càng tranh luận thì đối phương sẽ lải nhải càng nhiều, Diệp Hà Thanh liền khúm núm xin lỗi, khách hàng mắng thêm vài tiếng cho đỡ nghiện miệng rồi không nói nữa, bắt cậu nhanh lên.
Mồ hôi chảy khắp lưng, đứng dưới lầu nghỉ ngơi một chút cho bớt oi bức thì trên điện thoại hiển thị nhắc nhớ có đơn mới, cậu ngay lập tức trở về tiệm lấy đồ ăn sau đó nhìn địa chỉ giao hàng, tòa nhà của Tập đoàn Hoắc thị.
Khuôn mặt bị nắng phơi nóng lúc này tăng thêm mấy phần nhiệt độ không tên, Diệp Hà Thanh vững vàng phóng xe đi, sau mười lăm phút thì trước mắt xuất hiện tòa nhà. Cậu nhấc đồ ăn ra, ngước mắt ngẩng đầu, đỉnh tòa nhà tỏa ra ánh sáng chói mắt, chữ Hoắc xuyên thẳng vào tâm.
Diệp Hà Thanh mở WeChat, trong danh sách liên lạc lẳng lặng có ba người, Hoắc Kiệt vẫn chưa gửi tin nhắn cho cậu.
Ngón tay theo bản năng mở khung chat ra, nhẹ nhàng vuốt vuốt, cậu ấn một cái icon, không để ý gửi tin đi mất, cậu cuống quít muốn thu hồi nhưng ai ngờ chậm một bước, Hoắc Kiệt đã thấy.
Hoắc Kiệt đánh chữ hỏi cậu: "Sao lại thu hồi?"
Diệp Hà Thanh lúc này ngay lập biến thành một học sinh tiểu học bị thầy giáo bắt phao, vừa căng thẳng vừa thẹn thùng.
Cậu thành thật trả lời: "Nhắn nhầm." sau đó lo lắng hỏi lại: "Anh đặt thức ăn bên ngoài sao? Tôi đưa tới rồi."
Bút máy trên tay Hoắc Kiệt duyên dáng vạch ra mấy đường kẻ, lại vẽ thêm một đường nữa rồi nhàn nhã đóng nắp bút nhắn lại: "Lên đây."
Diệp Hà Thanh cầm đồ ăn vào tòa nhà, lễ tân nghe cậu muốn giao cơm cho phòng sếp tổng thì tự đưa cậu đi, đến trước cửa rồi mới rời đi.
Gõ cửa, lúc này Hoắc Kiệt mới thu lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cửa nói: "Vào đi."
Sàn nhà trơn bóng sáng loáng, Diệp Hà Thanh nhìn lại trang phục trên người mà thất thần, lo lắng bản thân sẽ để lại dấu giày trên sàn nhà, bước đi nhẹ như chú thỏ con.
Hoắc Kiệt hỏi cậu: "Bọc kín mít như thế không sợ say nắng à?"
Bên ngoài cửa sổ sát đất ánh nắng mặt trời tháng bảy rực rỡ, từng vệt hơi nước bốc lên đan xen dưới đường nhìn rõ rệt, người đi lại trên đường cái chạy tới chạy lui.
Hiển nhiên đám người chạy tới chạy lui dưới ánh mặt trời bao gồm cả Diệp Hà Thanh trong đó.
Diệp Hà Thanh nhanh chóng dọn phần thức ăn ra xong nói: "Không sao đâu, có thông khí rồi."
Ngay cả âm thanh khi nói chuyện lên xuống cũng đều đều, Hoắc Kiệt thấy nhóc què thật khờ, chỉ chỉ về phía ghế sô pha, kêu cậu cởi quần áo chống nắng ra ngồi xuống đó cho mát.
Cậu chần chờ, ánh mắt Hoắc Kiệt dừng lại trên khuôn mặt cậu, ra lệnh: "Qua đó ngồi đi."
Diệp Hà Thanh đành phải cởi quần áo chống nắng, mũ bảo hiểm trên đầu cũng bỏ xuống, tóc ướt nhẹp dính bết lại, sau cổ cũng dính đầy tóc.
Sau khi cởi bộ đồ đồ sộ kia ra thì bên trong còn sót lại chiếc áo ngắn tay dán lấy phía sau lưng và vòng eo gầy tinh tế, toàn thân dường như không có chút thịt thừa này, gầy trơ xương.
Hơi lạnh dần dần thấm vào toàn thân, Diệp Hà Thanh không nhịn được thở phào một tiếng. Hoắc Kiệt ngồi dựa trên ghế sếp tổng, nghe thấy đối phương khẽ thờ một cái liền mở hộp thức ăn rồi bảo Diệp Hà Thanh lại ăn cùng hắn.
Diệp Hà Thanh chưa từng ăn cùng khách hàng mà mình giao hàng tới, vội vàng lên tiếng từ chối rồi ôm lấy đống đồ chạy ra ngoài.
Hoắc Kiệt lên tiếng, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía bóng lưng Diệp Hà Thanh: "Chạy cái gì mà chạy."
Diệp Hà Thanh trượt chân một cái, thiếu chút nữa đập vào cửa. Đơn giản thì là do cậu đi đứng không tiện, tốc độ lại chậm, không gây xước sát chỗ nào trên người cả.
"Quay đầu nhận này."
Diệp Hà Thanh ngoảnh lại, tầm mắt lập tức chú ý tới viên kẹo tròn tròn ngũ sắc đang được ném tới. Hoắc Kiệt ném tới chính xác địa điểm, viên kẹo rơi vào đúng lòng bàn tay Diệp Hà Thanh, vỏ kẹo khiến tay cậu hơi ngưa ngứa.
Hoắc Kiệt tưởng là cậu không muốn ăn cơm nên không còn cách nào mới ném cho cậu một cái kẹo.
Diệp Hà Thanh cầm lấy, thầm nghĩ đêm qua răng hơi đau. Đã đau răng rồi thì không nên ăn kẹo nữa, nhưng cậu lại thuần thúc xé vỏ kẹo, thời điểm nhét kẹo vào miệng còn hơi ảo não.
Đúng đến chiều răng Diệp Hà Thanh bắt đầu đau, cậu dừng xe trước tiệm mua thuốc, lúc này điện thoại cá nhân cậu rung lên, một số lạ. Cậu đứng dưới bóng râm của tiệm thuốc bắt máy, người liên hệ chính là ông chú hàng xóm kỳ quái ở tầng trên.
Diệp Hà Thanh im lặng không lên tiếng, định cúp máy.
Người hàng xóm vội vàng nói: "Anh của cậu bị sốt đến hôn mê rồi, giờ tôi đưa cậu ấy đi bệnh viện, báo với cậu một tiếng."
Diệp Hà Thanh dường như bóp nát chiếc điện thoại: "Anh của tôi bị sốt?" Không còn một suy nghĩ thừa thãi nào, cậu hỏi rõ xem bệnh viện nào rồi hấp tấp lái xe. Lượng điện còn lại trong bình đã hết sạch, cậu đành phải dùng chân đạp xe, đạp suốt một đường tới bệnh viện, lúc đi lên cầu thang thì chân đã không còn chút sức lực nào.
"Anh của tôi đâu?"
Người hàng xóm đứa bên ngoài phòng bệnh nhìn cậu một chút, không lên tiếng, đưa cậu vào tìm Diệp Tiểu Chiếu.
Bên trong phòng bác sĩ đang kiểm tra toàn thân cho Diệp Tiểu Chiếu, anh hiện tại đã không còn một chút ý thức nào nữa, Diệp Hà Thanh mờ mịt, sáng lúc cậu ra ngoài anh vẫn còn khỏe mà, sao mới chớp mắt người đã sốt đến bất tỉnh thế này.
Bác sĩ kiểm tra xong bước đầu, đang tiến hành các bước hạ sốt cho Diệp Tiểu Chiếu.
"Bác sĩ, anh của tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ nói; "Bị sốt nhẹ, ngất đi là do bị say nắng."
"Say nắng?"
"Anh của cậu thận gần như đã không hoạt động được nhiều, thân thể vốn suy yếu, điều này cũng là nguyên nhân chính. Hơn nữa trong nhà lại không thoáng gió, khắp người ướt sũng mồ hôi, làm sao chịu nổi thời tiết nóng bức thế này."
Diệp Hà Thanh đã mua cho anh một chiếc quạt hơi nước, lẽ nào anh không dùng sao. Viện phí trước đó người hàng xóm đã nộp rồi, Diệp Tiểu Chiếu trong thời gian ngắn không thể tỉnh lại được, vì thế mà Diệp Hà Thanh đứng ngồi không yên, cậu tiếp nhận biên lai thu tiền rồi nói với người hàng xóm: "Tôi về nhà lấy thẻ ngân hàng đi rút tiền trả cho chú."
"Không sao," đối phương nói tiếp: "Trước tiên cậu cứ chăm sóc anh mình đi, chuyện khác cứ từ từ."
Diệp Hà Thanh chuyển tiếp danh sách đơn hàng qua cho lão Chu, rồi trình bày rõ mọi chuyện với cửa hàng trưởng, dù cho ông ấy không cho nghỉ thì cậu cũng khăng khăng nghỉ hôm nay, cùng lắm thì đi tìm một việc mới, cái chính là cậu phải ở lại bên cạnh chăm sóc Diệp Tiểu Chiếu mới được.
Diệp Hà Thanh trở về căn phòng thuê cũ kỹ, đẩy cửa bước vào, một luồng khí oi bức mùi vị kỳ quái tỏa ra không tan, cậu nhíu nhíu mày, chiếc quạt hơi nước ở phòng khách, nước vẫn còn nguyên chứng tỏ chưa dùng tới.
Cậu hơi lo lắng bất an, trước tiên đi về phòng mình lấy thẻ ngân hàng, sau đó chuyển qua phòng ngủ của Diệp Tiểu Chiếu, cửa sổ phòng đóng chặt không để lọt một chút gió nào vào.
Hai phòng ngủ, một phòng khách, phòng Diệp Tiểu Chiếu là có cửa sổ to nhất và thoáng nhất, Diệp Hà Thanh nhường hết thảy đồ tốt cho anh. Cậu mở cửa sổ, phía đối diện là một tầng lâu cũ, ánh mặt trời chiếu xuống khu nhà, cậu dựa trước cửa sổ đứng tần ngần, trong lòng hơi hoảng hốt.
Diệp Hà Thanh kéo ngăn tủ của Diệp Tiểu Chiếu ra thì phát hiện một xấp tiền mặt, ước chừng hơn một nghìn, không ít hơn. Cậu trả tiền về chỗ cũ, bên ngoài tiếng ve kêu ong tai nhức óc, càng khiến tâm trạng cậu không yên ổn.
Di động rung không ngừng, người hàng xóm nói rằng anh cậu vừa tỉnh, tỉnh xong muốn tìm cậu.
Cậu nhờ ông ta đưa điện thoại cho Diệp Tiểu Chiếu, miệng anh kề sát micro, suy nhược gọi cậu: "Em trai, anh nhớ em."
Mắt Diệp Hà Thanh lập tức nóng lên, ngẩng cao đầu mới miễn cưỡng dòng lệ chảy xuống.